ÁI THƯỢNG LÃO SƯ

Bị học sinh bắn lên mặt

Hạ Tùng mừng thầm Hoắc Văn Việt không cầm thú làm tiếp lần thứ hai, chỉ dùng sức đè ᘻút̼ môi y, ᘻút̼ môi y đã có chút sưng, lại cưỡng ép y nuốt nước miếng mình xuống, mới rút tính khí ra. Tính khí dơ bẩn đặt trước mặt Hạ Tùng, y dường như không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng đầu lưỡi dọn dẹp sạch sẽ ƈôи ȶɦϊ.t kia.

“Thầy thật ɖâʍ, nếu như không còn phải đi làm đề thi, thực sự muốn đị* khô anh lần nữa.” Giọng Hoắc Văn Việt trầm khàn, rõ ràng hắn cưỡng ép người ta, vẫn còn nói Hạ Tùng ɖâʍ được, điều này làm Hạ Tùng xấu hổ không chịu nổi, nhưng lại không có biện pháp phản bác. Chờ sau khi nam nhân ra ngoài hẳn, Hạ Tùng mới dùng chút sức lực còn dư lại thu dọn bãi chiến trường này, quanh t.ử ƈυиɠ ngậm một đống tinh dịnh khiến y vô cùng khó khăn, ngón tay đào mò lại không với tới, y chỉ có thể ngồi trêи bồn cầu mười mấy phút đồng hồ, chờ đợi đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ kia chảy ra ngoài.

Chất lỏng nóng bỏng không thuộc về mình bị ép ra ngoài cảm giác đặc biệt kỳ diệu, sắc mặt Hạ Tùng đều đỏ muốn rỉ máu, cả đời cũng chỉ có khoảng thời gian này mới có kinh nguyệt, hơn nữa còn bị thiếu niên nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy khi dễ, y luôn cảm thấy xấu hổ muốn chết. Cuối cùng vẫn không làm khô tϊиɦ ɖϊƈh͙ được, nhưng thời gian nghỉ trưa cũng sắp kết thúc, Hạ Tùng đành nhặt qυầи ɭσ"ȶ xấu hổ kia mặc vào, y vừa nhìn đã cảm thấy tim đập đỏ mặt không ngừng, mặc thêm quần tây, cuối cùng mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Y có chút chột dạ trở lại phòng làm việc, đương nhiên thu hút ánh nhìn của thầy Hác trước giờ luôn xem thường y kia, lúc đi qua người y còn lẩm bẩm mấy câu “Tên nhà quê” các thứ các thứ, Hạ Tùng nghe quen rồi, cho nên cũng không để ý, điều y lo lắng nhất là mấy dấu vết không nên xuất hiện điều gì khiến người khác hoài nghi. Vì thế y thận trọng soi gương một lúc, trừ môi còn hơi sưng ra, những chỗ khác dường như không thấy gì khác thường, y mới yên tâm.

Trêи đường y đến lớp học rồi dạy học, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bên trong thư huyệt vẫn còn từng chút chảy ra ngoài, thường khiến Hạ Tùng nói được một nửa câu vì xấu hổ mà dừng lại, may mắn là mới bị nam nhân bắn một chút tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà thôi, chảy ra ngoài một lúc sẽ không còn nữa. Nhưng lúc buổi tối y trở về, thời điểm cởi qυầи ɭσ"ȶ xuống, trêи qυầи ɭσ"ȶ tản ra một mùi vị tanh nồng, những thứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ kia cũng kết thành sợi lốm đốm, cả cái qυầи ɭσ"ȶ nhìn bẩn không chịu nổi, Hạ Tùng lại không dám vứt bỏ, cuối cùng chỉ đành phải chấp nhận rửa sạch.

Hạ Tùng cho rằng bản thân mình sẽ nhanh chóng được giải phóng, hứng thú Hoắc Văn Việt với y tuyệt đối không vượt qua ba tuần, nhưng chờ đến hết ba tuần y vẫn chưa thấy đối phương có dấu hiệu giảm bớt hứng thú nào, lúc này mới không khỏi có chút nhức đầu.

Hoắc Văn Việt đặc biệt thích làᘻ ȶìиɦ cùng y, có lẽ do áp lực học hành quá lớn, mà làᘻ ȶìиɦ cùng Hạ Tùng lại không cần phải làm mấy chuyện dọn dẹp gì đó, hơn nữa còn không cần phải đeo bao, đặc biệt nhất Hạ Tùng vừa là đàn ông vừa là thầy giáo, càng nhân đôi kɧօáϊ cảm của hắn, cho nên nhiệt tình của hắn không những không giảm bớt, ngược lại còn muốn nhiều hơn một chút. Ví dụ như chỉ cần hắn rảnh rỗi, giữa giờ nghỉ trưa sẽ đến tìm Hạ Tùng, hai người ở trong phòng cách gian nhà cầu làm đến ba bốn lần, thường thường bên cạnh sẽ có vài thầy giáo đi vệ sinh, mà Hạ Tùng quỳ rạp trêи bồn cầu bị nam nhân thao, nhục nhận kia ma sát đến điểm nhạy cảm của y, kϊƈɦ thích y suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, nhưng ngược lại thân thể thấy thoải mái hơn nhiều.

Bị thao bắn là chuyện lần nào cũng sẽ phát sinh, bị thao đến triều thổi cũng vậy, thân thể Hạ Tùng nhạy cảm, nhiều nước huyệt chặt, dường như cho dù chơi kiểu gì đi chăng nữa, hôm sau vẫn sẽ khôi phục nguyên trạng như ban đầu, đặc biệt so với thịt huyệt phái nữ thì chặt hơn, so với phái nam bình thường lại nhiều nước hơn, thực sự khiến Hoắc Văn Việt vô cùng hài lòng.

Thật vất vả chịu đựng đến ngày 1/10 nghỉ lễ , Hạ Tùng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, vì cho dù là lớp mười hai, cũng sẽ để ba ngày trước kỳ nghit, mà cấp trung học cơ sở sẽ được nghỉ chừng bảy ngày. Kỳ thực phúc lợi của nhà trường đối với giáo viên rất tốt, thời gian nghỉ lễ còn bổ sung một ít tiền lễ thưởng, gần bằng một tháng lương Hạ Tùng dạy ở trường cũ, y nhận được tiền vốn muốn về một chuyến, ít nhất về gặp con trai một chút, hoặc nói giảm nói tránh là né tránh Hoắc Văn Việt, nhưng lúc gọi điện cho vợ, Vương Nhu nói, “Tiền xe khứ hồi đắt lắm, hơn nữa một lần về đã mất không hai ngày, quá khổ, thay thôi đừng về.”

(*) 1/10 là ngày quốc khánh của Trung Quốc

Hạ Tùng nghe thấy lời của cô, mím môi, “Ừ” một tiếng. Vương Nhu lại nói: “Anh tự để lại chút tiền sinh hoạt, số tiền dư còn lại gửi về đi, thân thể Hiểu Quang cao hơn, muốn mua mấy bộ quần áo mời, quần áo cũ ngắn hết rồi.”

Hạ Tùng không nói gì nữa, sau khi cúp điện thoại chỉ chừa một phần tiền nhỏ, phần lớn chuyển hết về cho vợ. Phòng ăn trường học cũng sẽ nghỉ mấy ngày, Hạ Tùng do dự muốn thương lượng cùng Hoắc Văn Việt để mình dùng phòng bếp, tiền ăn uống cũng có thể tiết kiếm được một chút. Nhưng mà không biết Hoắc Văn Việt có đồng ý không, dù gì người này nhìn có vẻ sạch sẽ, mặc dù lúc ân ái luôn kéo y vào nhà vệ sinh, cũng không biết hắn sạch kiểu gì.

Buổi chiều bắt đầu được nghỉ học, phần lớn tất cả bạn học thu dọn đồ đạc về nhà, kỳ thực học sinh trong trường này đều là người bản địa, người ngoại tỉnh tương đối ít, hơn nữa kể cả là ngoại tỉnh, kỳ nghỉ nhiều ngày như vậy cũng sẽ về, rất ít người ở lại.

Đang lúc Hạ Tùng ngoan ngoãn đợi trong phòng của mình, nghe động tĩnh phía bên ngoài truyền tới, y mới thận trọng đi ra ngoài, Hoắc Văn Việt có vẻ vừa đánh bóng rổ về, trêи người còn ôm quả bóng, trêи tóc cũng còn mồ hôi hột, sắc mặt hiện lên một tầng đỏ mỏng, bộ dạng như vậy cũng đủ khiến hắn càng trẻ nên đẹp trai. Hạ Tùng suy nghĩ khó trách vừa rồi trong bãi tập ồn ào như vậy, chắc hẳn rất nhiều học sinh nữ cổ vũ cho đám bọn họ?

Hạ Tùng nhìn sắc mặt Hoắc Văn Việt cũng không tệ, đánh bạo nói: “Văn Việt, mấy ngày này cậu về nhà, tôi có thể dùng phòng bếp ở đây được không?” Y thấy nam nhân hơi nhíu mày, vội vàng nói: “Tôi bảo đảm sẽ thu dọn sạch sẽ.”

Hoắc Văn Việt nghe được y nói, hơi ngạc nhiên, hắn đi đến, Hạ Tùng nhanh chóng ngửu được mùi mồ hôi trêи người hắn. Mùi vị kia không hề khó ngửi, hơn nữa còn giống như lực thu thú người khác vậy, Hạ Tùng chỉ cần ngửi, trong thân thể lập tức có cảm giác khác thường, sắc mặc y ửng đỏ, không kiếm chế được chuyển tầm mắt qua chỗ khác, vừa vặn rơi trêи cánh tay để trần lộ ra bên ngoài của đối phương. Y thấy cánh tay kia giơ lên, sau đó cằm y bị một bàn tay nắm, Hoắc Văn Việt chế giễu cười nói: “Dùng phòng bếp? Anh muốn làm đồ ăn sao?”

Hoắc Văn Việt bắt Hạ Tùng đối mặt mình, có mắt kính che chắn, cặp mắt xinh đẹp kia của Hạ Tùng như bị che đậy đặc biệt nghiêm chỉnh, Hoắc Văn Việt không vui lấy mắt kính y xuống, lầm bẩm nói: “Đều bảo anh bao nhiêu lần rồi, về đến nơi này phải tháo mắt kính đáng ghét này xuống.”

Hạ Tùng bị ngón tay hắn nhéo cằm, không hề đau, chỉ là ngón tay đối phương hơi ướt, khiến y có chút không được tự nhiên, y nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cố gắng dùng giọng bình thường nói: “Nhà ăn không mở cửa, cho nên tôi định tự mình làm cơm, được không?”

Hoắc Văn Việt có chút hoài nghi: “Chắc chắn sẽ không thiêu hủy phòng bếp chứ?”

Hạ Tùng lập tức vội vàng lắc đầu, thiếu chút nữa tránh khỏi sự kiềm hãm của Hoắc Văn Việt đối với y, “Sẽ không, tôi bảo đảm.”

Bảo đảm của y lại không khiến Hoắc Văn Việt gật đầu, nam nhân nhìn ánh mắt khẩn cầu của y, không biết tại sao bị nhìn như vậy, bụng dưới lại có chút căng lên. Hắn vừa vận động xong, tuyến thận còn hơi lên cao, ƈôи ȶɦϊ.t rũ xuống giữa hai chân lại nhanh chóng từ từ ngẩng đầu lên. Hoắc Văn Việt nhếch mép, lộ ra một nụ cười mập mờ, “Tôi đồng ý, anh muốn lấy cái gì ra trao đổi đây?”

Nếu không phải dạy dỗ không được, Hạ Tùng thực sự muốn chửi mắng hắn một trận, sử dụng phòng bếp vốn dĩ là quyền lợi của y, bây giờ không chỉ có quyền lợi bị tước đoạt, mà hơn nữa y còn hạ thấp bản thân đi cầu xin đối phương, thậm chí còn cần phải trả giá thật lớn. Nghĩ đến đây, Hạ Tùng lại không cảm thấy tiếc tiền như rước nữa, quyết định thôi thì mấy ngày này sẽ dùng thức ăn nhanh để đối phó, “Được rồi, tôi sẽ không dùng nữa.” Y vừa nói vừa lấy lại mắt kính từ tay nam nhân, còn chưa lấy về hoàn toàn, y lại bị đè trêи tường, Hoắc Văn Việt thân thể cao lớn bao vây y, không chút do dự hôn lên môi y.

“Ô. . .” Hạ Tùng kinh ngạc trợn to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới vào lúc này mà Hoắc Văn Việt sẽ làm chuyện như vậy, rõ ràng tối hôm qua hai người mới làᘻ ȶìиɦ qua, hơn nữa nam nhân này còn sắp phải về nhà?Y thấy Hoắc Văn Việt ngay cả hành lý còn chưa thu xếp xong.

Nhưng đầu lưỡi quen thuộc trong cổ họng nhắc nhở y hiện tại đang xảy ra chuyện gì, hai người từng tiếp xúc thân mật qua, Hoắc Văn Việt làm tối đa nhất bây giờ không phải giao hợp, mà là hôn môi, miệng luôn chận môi y lại, đầu lưỡi thích ɭϊếʍ ᘻút̼ trong miệng y, càng thích ma sát lưỡi mềm của y, như đang thưởng thức món ngon gì vậy, cố chấp để Hạ Tùng có chút khó hiểu.

Mặc dù hôn môi cùng nam nhân rất thoải mái mới phải.

Ở nơi này bị cường thế tấn công, Hạ Tùng nhanh chóng bị chiếm đóng, y chấp nhận nhắm hai mắt lại, một bên đáp lại đối phương, vừa nghĩ đến ba ngày nghỉ này nên trôi qua như thế nào. Y không chuyên tâm đương nhiên để Hoắc Văn Việt phát hiện, đối phương tức giận cắn đầu lưỡi y, buông môi y ra, thấp giọng nói: “Tiểu tao hóa, lúc hôn môi cùng tôi suy nghĩ cái gì?”

Hạ Tùng đỏ mặt, đương nhiên không dám thừa nhận, nhưng Hoắc Văn Việt vội vàng đứng lên, bắt tay y đặt dưới háng mình, thấp giọng nói: “Giúp tôi hút ra, tôi sẽ cho anh dùng phòng bếp, nhưng nhất định phải quét dọn vệ sinh sạch sẽ.”

Hạ Tùng không biết làm sao, muốn nói mình không cần nhưng căn bản không dám nói ra khỏi miệng, biết cho dù nói cũng sẽ không dùng, ƈôи ȶɦϊ.t trong lòng bàn tay cứng như thế, loại người như Hoắc Văn Việt nhất định sẽ có suy nghĩ phải phát tiết ra mới được, tuyệt đối sẽ không kiềm chế. Hạ Tùng chỉ ngồi xổm người xuống, kéo quần thể thao của hắn xuống chút, nhìn cây tính khí cứng rắn kia đã cứng rắn dữ tợn kinh người, trêи mặt hiện lên ngượng ngùng lúng túng, “Có thể đi rửa qua một chút được không?”

Hoắc Văn Việt nhìn chằm chằm mặt y, vội vàng mài quy đầu trêи bờ môi y, thấp giọng nói: “Tiểu tao hóa chưa rửa lồ* tôi còn ăn rồi, đại kê nguyên vị của tôi thưởng cho anh nhấm nháp, chẳng lẽ anh còn muốn chê?”

Hạ Tùng bị hắn nói mặt đỏ bừng lên, mỗi lần hai người họ ân ái quả thực Hoắc Văn Việt sẽ ɭϊếʍ lồ* y, cho dù là buổi trưa hay buổi tối, đều sẽ tiến đến sát giữa hai đùi y, hưng phấn ăn tiểu huyệt y một trận, hiện giờ Hạ Tùng cũng đã quen bị hắn ɭϊếʍ huyệt đến phát sướиɠ. Chẳng qua bị nam nhân nói thẳng ra vẫn khiến y xấu hổ khó chịu, y đành phải lè lưỡi, miễn cưỡng ɭϊếʍ trêи đại kê kia.

ƈôи ȶɦϊ.t cứng rắn thô to trải đầy gân xanh, đầu lưỡi ɭϊếʍ lên có thể sinh ra cảm giác va chạm cực lớn, phía trêи còn mang theo một chút mùi mồ hôi, Hạ Tùng phát hiện bản thân không hề ghét, hơn nữa cũng vì lỗ mũi cùng miệng hút lấy mùi vị kia mà trở nên hưng phấn. Đầu lưỡi y ngày càng ướt, ɭϊếʍ càng ngày càng quen thuộc, hơi nhắm mắt lại, trêи mặt lộ ra dáng vẻ chìm đắm mà chính y cũng không nhận ra được.

Hoắc Văn Việt chăm chú nhìn chằm chằm mặt y, ngũ quan của thầy quả thực rất đẹp, chẳng qua bình thường đều bị cặp kính quê mùa kia che giấu, trêи thực tế chỉ cần thay đổi một chút, nhất định sẽ vô cùng hấp dẫn người khác? Nghĩ đến đây, Hoắc Văn Việt lại không hy vọng y hấp dẫn người nào, tốt nhất là bề ngoài quê mà, để mọi người căn bản không phát hiện được y đẹp thế này, để một mình hắn độc chiếm y.

Độc chiếm sao?

Đột nhiên xuất hiện chữ này trong đầu khiến Hoắc Văn Việt hơi hoảng sợ, hắn trợn to hai mắt, cũng không nghĩ ra tại sao mình lại nghĩ ra được điều này. ƈôи ȶɦϊ.t hắn bị ngậm vào khoang miệng ấm nóng đầy đủ xúc cảm khiến hắn trở về thực tại, hắn cúi đầu nhìn thầy cố gắng nuốt đại kê của mình, hưng phấn suýt thì bắn.

Nhất định là muốn độc chiếm sao? Dù gì hắn cũng không thích chia sẻ đồ của mình với người khác, chỉ cần hắn có hứng thú trước, đều sẽ thuộc về riêng hắn.

“Ô. . .” Hạ Tùng bị động tác thô bạo của hắn khiến nước mắt cũng chảy ra, nhưng sau đó nhanh chóng thích ứng, y cố gắng buông lỏng mình, ᘻút̼ nhục nhận trong miệng, dùng đầu lưỡi chậm rãi ɭϊếʍ, phối hợp với động tác nam nhân nuốt vào nhả ra, chờ đến khi nhận ra gân xanh trêи ƈôи ȶɦϊ.t nam nhân nhảy lên, biết hắn muốn bắn, vội vàng co rút hai gò má lại.

“Con mẹ nó, càng ngày càng biết hút, đúng là một yêu tinh ɖâʍ đãng.” Hoắc Văn Việt bị y hút bụng dưới nóng lên, mã nhãn buông lỏng một chút, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc liền phọt ra ngoài, Hạ Tùng theo bản năng dùng miệng bọc lại những chất lỏng kia. Hoắc Văn Việt bắn bảy tám lần, đột nhiên rút ƈôи ȶɦϊ.t ra, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn dư lại bắn trêи mặt Hạ Tùng.

Đối diện tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn đến khiến Hạ Tùng sợ ngây người, toàn thân run một cái, nhanh chóng trêи lông mi y cũng dính một đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đặc, làm y không mở mắt nổi.

“Thật thoải mái. . .Hô . .. Toàn bộ bắn hết cho anh. . .”Hoắc Văn Việt lột động đại kê đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn dư lại đánh ra bắn vào mặt thầy, nhìn bộ dạng thầy bị mình bắn lên mặt, hắn dùng tính khi đánh bộp trêи gò má y một cái, vui thích cười nói: “Thầy thật ɖâʍ.”

Bình luận

Truyện đang đọc