ÁI THƯỢNG LÃO SƯ

Chia sẻ “thức ăn” ngon cho thầy

Rõ ràng vợ con mình chỉ muốn qua chơi ngày mùng một tháng năm mà thôi, Hạ Tùng lại lo lắng đến không ngủ được, mặc dù anh không cùng Vương Nhu chung giường gối, nhưng vẫn lo lắng sẽ bị đối phương phát hiện ra điều gì đó khác thường, nên trước hai ngày vợ đến, Hoắc Văn Việt đòi làᘻ ȶìиɦ, anh đều nghĩ mọi biện pháp từ chối. Chờ đến ngày đó, vì đêm hôm trước Vương Nhu cùng Hạ Hiểu Quang mới ngồi tàu hỏa, nên hôm sau đến lúc xế chiều, Hạ Tùng đang định đi tàu điện ngầm đến đón hai người họ, Hoắc Văn Việt đã gọi xong ô tô của nhà, thậm chí hắn cũng ngồi lên xe.

Hạ Tùng ngạc nhiên, anh ngơ ngác nhìn nam nhân anh tuấn, Hoắc Văn Việt cười với anh, “Làm sao? Em cùng đi đón sư mẫu có gì kỳ lạ à?”

(*) sư mẫu: dùng để chỉ vợ của sư phụ, dùng trong ăn nói thời xưa, ý ở đây, HVH đang nói đùa

Hạ Tùng thấy xấu hổ, thật ra mặc dù anh là giáo viên trong trường, nhưng còn chưa dạy qua Hoắc Văn Việt buổi nào, hai người không hẳn là thầy trò chính thức, mà Vương Nhu lại càng chưa nói đến đã là sư mẫu của hắn rồi. Nhưng từ trước đến nay Hoắc Văn Việt là người thích đùa, Hạ Tùng biết mình không thể cãi lại, đơn giản không nói gì thêm, chỉ ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình.

Hai người đến trạm tàu hỏa, lúc này trạm tàu hỏa nhiều vô số người, rất nhiều người đi đường bao lớn bao nhỏ mang theo nhiều đồ đạc, Hoắc Văn Việt còn chưa thấy cảnh tượng này bao giờ, đi phía sau Hạ Tùng, bộ dáng cau mày, biện hiện hắn rất chán ghét. Hạ Tùng có chút quẫn bách, nếu như kinh tế của anh có thể khá hơn chút, có lẽ cũng có thể để vợ cùng con trai mình đi máy bay đến rồi, nói vậy bọn họ cũng có thể thoải mái ra sân bay đón người rồi, nơi đó sẽ không có nhiều người thế này.

Tâm tình Hạ Tùng có hơi lo lắng, lại phức tạp, thật ra anh cũng không chờ mong hai người họ đến, vì luôn lo lắng sẽ bị nhìn ra điều gì khác thường. Chờ Vương Nhu cùng Hạ Hiểu Quang đi ra, anh vẫn cố gắng nở nụ cười, hồi phục tâm tình của mình.

Vương Nhu mặc bộ quần áo lần trước Hoắc Văn Việt chọn cho cô, chuyến tàu hỏa hơn hai tiếng đồng hồ cũng không làm tinh thần cô uể oải, ngược lại còn lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ, ngọt ngào. Con trai bên người cô ngược lại còn hơi ngại ngùng, nhìn thấy nhiều người như vậy sẽ thấy sợ hãi, mắt không biết nên để vào đâu. Khi ánh mắt của cu cậu rơi trêи mặt Hạ Tùng, dáng vẻ lộ ra một bộ thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh về phía anh, “Ba ba ơi.”

Hạ Tùng giang hai cánh tay ra đón nó, Hoắc Văn Việt đứng cách bọn họ hơn một mét, thấy thầy thân thiết ôm nhóc con không lớn không nhỏ kia vào trong ngực, trong lòng lại thấy ghen ghét, tâm tình cũng không được tốt lắm. Mắt hắn nhanh chóng rơi trêи mặt Vương Nhu, thấy chị ta cố tình trang điểm, trong lòng lại càng chán ghét.

Rõ ràng là một mụ đàn bà lòe loẹt tầm thường, cũng không biết mắt thầy có bị mù không, lại có thể sẵn sàng kết hôn với chị ta.

Hoắc Văn Việt oán thầm, hắn thu hồi tầm mắt lại, lộ ra một nụ cười tiếp đón giả tạo, cắt đứt không khí một nhà thân thiết, “Vị này chính là sư mẫu!? Đúng là trẻ tuổi xinh đẹp, chào chị, tôi là bạn cùng phòng với thầy, tôi tên là Hoắc Văn Việt.”

Sự xuất hiện của hắn làm Vương Nhu rung động, mắt rơi trêи khuôn mặt nam nhân, bỗng chốc ngơ ngác không thu về được. Ngũ quan cùng ngoại hình của Hoắc Văn Việt cực kỳ đẹp trai, lúc cười lên, lại càng thêm quyến rũ mê hoặc phái nữ, Vương Nhu nhìn chằm chằm một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, khuôn mặt hiện lên hai đám mây đỏ, “A, chào em, chị tên Vương Nhu.” Cô vươn tay ra nhẹ nhàng nắm Hoắc Văn Việt, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ cực nóng đụng chạm nhau, trái tim cô nhảy lên bình bịch.

Mặt Hạ Tùng hơi mất tự nhiên, không biết vì sao chứng kiến hai người bọn họ nắm tay, trong lòng cực kỳ không thoải mái. Anh nhỏ giọng nhắc nhở, “Ở đây sẽ cản trở mọi người, chúng ta ra ngoài trước đi!?”

Hành lý của Vương Nhu cùng Hạ Hiểu Quang không nhiều, một va li to là đủ. Hoắc Văn Việt tự nhiên nhận va li, Vương Nhu chạy chậm đi theo bên cạnh hắn, vội vàng khẽ cười nói, “Sao lại thế được, ai lại để em xách.”

Hạ Tùng thấy hai người phía trước tán gẫu, trong lòng lại thêm vài phần khó chịu. Con trai bên cạnh kéo kéo tay áo anh, làm anh tỉnh táo lại, Hạ Hiểu Quang nuốt một ngụm nước bọt, trong giọng nói mang theo vài tia phấn khích, “Ba ba, nơi đây thật lớn ạ.”

Lần này Hạ Tùng mỉm cười, anh tự tay đi xoa xoa tóc con trai, “Ngoài kia còn lớn hơn nha, mấy ngày này ba dẫn con đi dạo một vòng, chúng ta về đi ăn trước, đói bụng không?”

Hạ Hiểu Quang liền vội vàng gật đầu, ở trêи xe lửa cả buổi trưa cậu chỉ được ăn một bát mì ăn liền, đã sớm đói bụng, cái bụng trống không, mong ngóng có thể được ăn bữa cơm do chính tay ba ba làm.

Mẹ con Vương Nhi theo dự tính trước, về đến nơi dừng chân sẽ ngồi tàu điện ngầm hoặc xe buýt, lại không người bạn cùng phòng của chồng lái hẳn xe đến đón bọn họ, hơn nữa tài xế thoạt nhìn rất chuyên nghiệp. Mặc dù Vương Nhu không đi làm, nhưng mấy biển số xe nổi tiếng vẫn nhận biết được, cô nhìn thấy ký hiệu xe lên đến bốn vòng tròn, mặc dù không biết chiếc xe này trị giá bao nhiêu tiền, nhưng cũng biết chắc chắc là hãng nhà mình không thể mua được, hơn nữa cô cũng chưa từng ngồi trêи chiếc xe nổi tiếng như vậy, lập tức cảm thấy đặc biệt phấn khích.

Cô kéo cửa xe bên cạnh vị trí tài xế, xinh đẹp cười nói, “Chị có thể ngồi ở đây không?”

Hoắc Văn Việt nở nụ cười, trong mắt lại không hề thấy vui vẻ gì, “Được nha.”

Vương Nhu vui mừng ngồi vị trí kế bên tài xế, ba người còn lại đương nhiên ngồi phía sau xe, Hạ Tùng ngồi ở giữa. Hạ Tùng chứng kiến vợ mình khoe khoang phô trương như thế, kỳ thực cảm thấy quá không đúng, nhưng lúc này không có biện pháp khuyên ngăn, chỉ có thể đặt những lời này trong lòng. Vợ con đều ở trêи xe, mà tình nhân của mình đang ngồi ngay bên cạnh, hai chiếc đùi còn đặt cạnh nhau, khiến anh có chút không được tự nhiên.

Hơn nữa đối với anh, Hoắc Văn Việt có thể tính là tình nhân sao? Hoặc là, hoặc chỉ là quan hệ bạn giường mà thôi?!

Hạ Tùng nghĩ ngợi lung tung, vợ Vương Nhu đang nói chuyện cùng Hoắc Văn Việt, mà mắt Hạ Hiểu Quang vẫn dính trêи kính cửa sổ, ngạc nhiên nhìn thế giới bên ngoài. Hạ Tùng biết thành phố này rất lớn, đối với con trai chưa từng đến thành phố lớn, là lực đánh vào rất lớn, cho nên cũng không quấy rầy nhóc.

Xe đến được mục đích, không phải phòng trọ của Hạ Tùng, mà là một nhà hàng hạng sang. Hạ Tùng ngạc nhiên nhìn Hoắc Văn Việt, Hoắc Văn Việt khẽ cười, “Em định mời hai người cùng sư mẫu một bữa.”

Đang nói chuyện đã có nhân viên đón bọn họ vào, còn chưa hỏi, quen thuộc dẫn bọn họ vào một phòng riêng. Bên trong bố trí cực kỳ xa hoa, chỉ một chiếc đèn thôi nhìn đã vô cùng hoa lệ. Vương Nhu đương nhiên chưa đến nhà hàng sang trọng ăn bao giờ, thế nhưng trêи mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười bình tĩnh, Hạ Hiểu Quang lại nhút nhát e thẹn, rúc bên người Hạ Tùng, bộ dạng rất luống cuống.

Thật ra Hạ Tùng cũng không biết làm sao, nhưng Hoắc Văn Việt dường như đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, an bài chỗ ngồi, sớm đã đặt món xong, lúc mỗi một món ăn được đưa tới, hắn đều sẽ cười cười giới thiệu, bộ dạng hắn nói chuyện vui vẻ không giống học sinh trung học, khí chất ưu nhã thong dong, lại cực kỳ phong độ, làm Hạ Tùng cảm thấy ngạc nhiên.

Anh có phần ăn không ngon, dù biết giá những món này khẳng định rất đắt, nói vậy anh lại thiết Hoắc Văn Việt một ân huệ lớn. Thế nhưng Vương Nhu cùng Hạ Hiểu Quang ăn rất thỏa mãn, vì món ăn quả thực đặc biệt ngon miệng, rất mới mẻ độc đáo, đều là những món họ chưa bao giờ ăn.

Hoắc Văn Việt không ăn nhiều, làm ra tư thế ông chủ, hắn nhìn Hạ Tùng cũng không ăn nhiều, còn khẽ cười hỏi, “Thầy sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị của anh sao? Có muốn em gọi thêm mấy món khác không?”

Hạ Tùng mở to hai mắt, vội vàng hốt hoảng lắc đầu, “Không cần, ăn ngon lắm.” Anh hốt hoảng lấp vài hớp thức ăn vào trong miệng mình, vì bỏ vào quá nhanh nên bị sặc, nhịn không được ho ra.

Vương Nhu thấy anh ho thức ăn ra, hơi nhíu mày, như là ghét bỏ anh phá hỏng bầu không khí này vậy. Hoắc Văn Việt lại không hề ngại, dùng khăn lông ấm đến giúp anh lau miệng, nhìn trêи quần áo anh dính một ít đồ bẩn, ôn nhu nói, “Thầy, em dẫn thầy vào phòng vệ sinh tẩy rửa đi!?”

Hạ Tùng vội vàng nói, “Không sao, anh dùng khăn giấy lau một cái là được rồi.” Anh ngượng ngùng, sắc mặt phiếm hồng, luôn cảm thấy mình làm ra bộ dạng mất mặt như thế trước nam nhân, vô cùng xấu hổ. Vương Nhu cũng nói, “Dùng khăn tay lau một lát là được rồi, về rồi rửa sau! Văn Việt, không sao đâu, anh ấy chỉ không cẩn thận thôi.”

Hoắc Văn Việt nghe thấy chị ta trực tiếp gọi tên mình, trong giọng nói còn hiện ra vài phân thân thiết, trong lòng cực kỳ khó chịu, nụ cười trêи mặt lập tức nhạt hơn chút, “Vẫn phải đi rửa! Thầy, em dẫn anh đi.” Hắn không nói lời nào kéo Hạ Tùng ra ngoài, Hạ Tùng chỉ có thể đuổi kịp bước chân của hắn, hơi lảo đảo nghiêng ngả bị hắn kéo ra khỏi phòng riêng, sau đó bị hắn kéo vào trong WC gần đó.

Vừa vào đến nơi, tim Hạ Tùng lại đập nhanh, anh thở gấp, còn chưa kịp phản ứng đã bị đè lên vách tường, nam nhân cao lớn dùng cánh tay chống bên người anh, kẹp anh hoàn toàn vào trong ngực mình, sau đó hướng về phía bờ môi anh hôn lên.

“Ưm. . .” Hạ Tùng quả quyết né tránh một cái, nhưng căn bản không tránh được, Hoắc Văn Việt cực kỳ hung ác hôn anh, ɭϊếʍ vòm miệng anh, không hề chán ghét chê bai ᘻút̼ bờ môi cùng nước bọt của anh, sau đó nuốt nước miếng của anh xuống bụng.

Hạ Tùng vừa bị ho khan ra nước mắt, bây giờ bị hôn, đuôi mắt vẫn hơi phiếm hồng, anh muốn tự tay đẩy lồng ngực đối phương, nhưng không thể đẩy được, sau khi bị hôn, anh cũng động tình, đưa lưỡi ra rụt rè đáp lại.

Chiếm được anh đáp lại, Hoắc Văn Việt hôn càng say, như vừa rồi ăn không no nên bây giờ thấy cực kỳ đói vậy, đói bụng đến muốn nuốt đầu lưỡi thầy vào trong miệng mình, đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy lưỡi mềm kia mà ᘻút̼, đùa bỡn nó, ma sát nó, hút nó đến mức thấy lưỡi mình hơi tê tê, mới thỏa mãn buông miệng anh ra.

Hạ Tùng suýt chút nữa không thở nổi, sau khi được buông ra chỉ thở gấp từng hớp một, anh thở dồn dập một lúc lâu, hô hấp mới chậm rãi bình phục lại. Hạ Tùng chống lại hai mắt Hoắc Văn Việt, thấy ham muốn cực nóng bên trong lại càng hoảng sợ.

Hoắc Văn Việt nhếch miệng, cười xấu xa, hắn bắt đầu cởi quần mình ra, để ƈôи ȶɦϊ.t đã hoàn toàn cương lên phơi bày ra, lại áp Hạ Tùng dưới háng mình, còn cố tình nói, “Vừa rồi thức ăn không hợp khẩu vị của thầy!? Thầy chắc còn chưa ăn no đi, bây giờ tới hưởng dụng ít món điểm tâm ngọt chứ?”

Hạ Tùng lại càng hoảng sợ, hai đầu gối anh mềm nhũn, gần như sắp quỳ trêи sàn gạch men, trước mặt vừa vặn đối diện cây tính khí thô to dữ tợn kinh người kia. Buồng vệ sinh trong nhà hàng cao cấp nên không dính một hạt bụi, bên trong cũng không có mùi vị gì khác thường, mà Hạ Tùng tới gần tính khí kia, trong mũi bỗng nhiên ngửi thấy được mùi thanh nồng đậm quen thuộc. Anh không hề biết Hoắc Văn Việt cứng rắn từ lúc nào, lẽ nào đã nghẹn đến mức chỉ một nụ hôn đã có thể làm hắn cứng rắn lợi hại như vậy sao?

Hạ Tùng nghĩ ngợi lung tung, nhanh chóng nhận thấy được ý nghĩa này của mình bây giờ có bao nhiêu không đúng lúc, sắc mặt anh đỏ muốn rỉ máu, trong mắt cũng nổi lên đầy nước, nhỏ giọng mang theo khẩn cầu nói, “Văn Việt, bây giờ không được, hai người họ ở bên ngoài còn đang chờ chúng ta quay về đây.”

Hoắc Văn Việt xem thái độ của anh, ƈôи ȶɦϊ.t dưới quần càng cứng rắn lợi hại hơn, hắn dùng tính khí cùng hai viên trứng của mình đi ɭϊếʍ trêи gương mặt xinh đẹp của thầy, khóe miệng lộ ra nụ cười, “Vậy không phải càng tốt chứ sao? Vợ con thầy ở đó ăn thức ăn ngon, mà thầy cũng đang hưởng thụ thức ăn ngon dành riêng cho anh, mau thường thức đi! Chần chừ quá lâu sẽ làm người thấy nghi ngờ nhaaa.”

Toàn thân Hạ Tùng run một cái, tính khí nóng bỏng của nam nhân đang gò má của anh, mùi tanh nồng bắt đầu nồng nặc, làm anh không nhẫn nhịn được, trong cổ họng tiết ra một lượng nước lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc