ÁI TÌNH QUY HOA CỤC


Hạ Niệm Sanh kỳ thật là một cô gái tính tình tốt lắm, cô tao nhã thong dong bình tĩnh, trong lúc giơ tay nhấc chân, một cái nhăn mày hay mỉm cười cũng đều tao nhã, lúc mở miệng hay cắn môi tất cả đều là thong dong, cho nên số lần Hạ Niệm Sanh rít gào thế này ở trong lịch sử hai mươi sáu năm của cô quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đương nhiên cô sẽ không nhớ rõ mấy thứ đó, người có thể nhớ rõ hết thảy hồi ức đều là Hạ Niệm Văn. Hạ Niệm Văn tinh tường nhớ rõ từ nhỏ đến lớn, số lần Hạ Niệm Sanh chân chính rít gào nổi giận cũng chỉ có hai lần mà thôi.


Lần đầu tiên, là năm Hạ Niệm Sanh mười lăm tuổi, học lớp mười. Hạ Niệm Văn mười hai tuổi, học lớp bảy. Hạ Niệm Văn tuổi còn nhỏ, tính cách nguội, tuy nói nàng làm người khiêm tốn, nhưng khổ nỗi giữa con gái với nhau lại có tật hay đố kỵ. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, ở lúc các nàng còn rất nhỏ, đã là cái gai đâm trong lòng. Khi đó Hạ Niệm Văn thường bị bắt nạt, đám con trai thích đùa dai, đám con gái đố kỵ chọc phá. Hạ Niệm Văn hầu như lúc nào cũng sẽ băng qua một đoạn hành lang rất dài rất dài, đến khu lớp 10 tìm Hạ Niệm Sanh, sau đó đứng trước mặt cô, không nói lời nào, chỉ là không quá bao lâu, sẽ đỏ hốc mắt. Lúc ban đầu, hạ Niệm Sanh còn có thể ôm nàng vào lòng dỗ dành, rồi sau đó, cô bắt đầu qua loa có lệ nói vài câu.


Thẳng đến ngày đó, cũng là một buổi trưa giữa hè, mặt trời chói chang chiếu lên mặt đất bên ngoài phòng học, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như quần áo vừa được giặt sạch. Các học sinh nữ cùng lớp bàn bạc với nhau xem nghỉ hè nên đi đóng quân dã ngoại thế nào, không hiểu sao Hạ Niệm Văn bị cô lập, nguyên nhân chính là bởi vì cô gái cầm đầu không thích nàng. Từ nhỏ Niệm Văn đã không có hứng thú gì với các hoạt động tập thể, nàng tình nguyện ở nhà ăn dưa hấu xem phim truyền hình, hoặc cùng chị họ hay em họ đi đến nhà bà ở quê chơi. Bên đó có một khe suối, vừa mát mẻ lại thích ý. Hạ Niệm Văn vừa phục hồi tinh thần, thu dọn túi sách chuẩn bị về nhà, lại bị người cố ý gây sự chặn ngoài cửa phòng học.


"Hạ Niệm Văn!!!" Cô gái cầm đầu gọi nàng lại.


"Làm sao thế?"


"Mày thích Dương Thông?"


"Nói linh tinh gì đó?" Hạ Niệm Văn không kiên nhẫn muốn gạt qua để đi, con đường phía trước đã bị cô gái kia chặn lại.


"Nói bậy? Có người thấy chiều hôm qua cậu ta đưa mày về nhà, còn xách cặp giúp mày. Tao nói cho mày biết, Dương Thông là người của tao, mày có mơ cũng đừng mơ. Không tự nhìn bộ dáng của mày xem là cái dạng gì, cả gia thế nữa, ngay cả một cái cặp sách mới cũng không mua nổi, cái túi rách này mày xách hẳn cũng một năm rồi nhỉ, nhất định là mày không biết xấu hổ đòi Dương Thông xách cái túi rách này cho mày."


Rất vô tội, Hạ Niệm Văn mười hai tuổi bị coi thành tình địch giả tưởng. Trái tim của tuổi trẻ bị vũ nhục, lòng tự trọng bị người dẫm nát dưới lòng bàn chân, nàng nghẹn đỏ mặt, đẩy cô gái béo hơn nàng cả một vòng trước mặt: "Tránh ra, bệnh thần kinh!"


"Mày mắng ai thần kinh?? Mày con mẹ nó mắng ai thần kinh?"


Cho nên, khi Hạ Niệm Văn lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Hạ Niệm Sanh, tóc bị giật tung, thế nhưng lại bị kéo đứt một mảng lớn, áo sơ mi rất mỏng cũng bị xé rách, trên mặt có vết bầm, còn có dấu vết bị móng tay hung hăng cấu, phía dưới mắt có vết cào rất dài. Dọc đường đi, nàng nức nở như sắp thở không nổi, nắm chặt góc áo Hạ Niệm Sanh. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một Hạ Niệm Sanh luôn luôn tao nhã hiền hoà lại gào lên với nàng: "Mấy con đó ở đâu? Sao em không đánh trả? Cái đồ ngốc này." Cô kéo theo Hạ Niệm Văn, chặn lại nhóm của con bé mập khinh người quá đáng đang trò chuyện vui vẻ ở trước cổng trường.


"Ah, dẫn người giúp đỡ đến, con quỷ nghèo, bị bắt nạt cũng chỉ biết chạy đi tìm chị họ mình khóc." Mười đứa con gái kết thành bè lũ, đều cao hơn Hạ Niệm Văn.


Không biết từ khi nào, Hạ Niệm Sanh lấy một vỏ chai bia từ sau lưng ra đặt vào tay Hạ Niệm Văn. Bàn tay Hạ Niệm Văn mềm nhũn, thiếu chút nữa cầm không nổi, về sau dù nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn có thể nhớ rõ ngày đó Hạ Niệm Sanh ghé sát bên tai nàng, rất nhẹ rất chậm nói: "Niệm Văn, trên thế giới này, chỉ có chính mình là người đáng tin cậy nhất. Khi kẻ khác cố tình không phân rõ phải trái bắt nạt em, em phải vận dụng phương thức của mình đi bảo vệ quyền lợi của bản thân. Đi đi, Hạ Niệm Văn."


"Nhưng mà......" Hạ Niệm Văn mười hai tuổi, bàn tay vẫn lạnh run.


Thật lâu thật lâu, Hạ Niệm Văn đứng tại chỗ không hề động, nàng thế nhưng không nhấc nổi bước chân. Chai bia nắm chặt trong tay đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt. Trên trán đổ mồ hôi, nàng nâng tay một chút, trong lòng bàn tay đầy nước. Bộ dáng yếu đuối đó của Hạ Niệm Văn lại bị mười cô bé đối diện cười nhạo.


"Với cái bộ dáng nhát chết đó của mày, mày dám chắc?"


"Hạ Niệm Văn, mẹ mày gả cho mấy người rồi? Sao cưới nhiều lần thế rồi mà cũng không gả được cho một người giàu có, có thể giúp mày tân trạng lại mấy thứ quần áo đồ dùng rách rưới này đi?"


"Hạ Niệm Văn, tao cảnh cáo mày một lần nữa, cấm mày xuất hiện trước mặt Dương Thông."


Hạ Niệm Sanh đứng bên cạnh nàng, cuối cùng gầm nhẹ: "Hạ Niệm Văn, chị cho em một cơ hội cuối cùng, về sau chị sẽ không bao giờ quản em nữa."


Còn chưa nói xong, chỉ nghe "choang" một tiếng, chai bia trong tay Hạ Niệm Văn bổ xuống đầu con béo cầm đầu. Tất cả mọi người sợ ngây người, có người thét chói tai, có người kinh hô. Hạ Niệm Văn cũng bị chính mình doạ sợ, cũng không biết bị Hạ Niệm Sanh lôi đi khi nào. Nàng biết ngày đó tâm tình của Hạ Niệm Sanh tốt lắm, mà đầu óc nàng lại trống rỗng không nhớ nổi thứ gì, chỉ toàn thân lạnh như băng tựa lên người Hạ Niệm Sanh.


Nàng chỉ nhớ mang máng ngày đó nàng có hỏi Hạ Niệm Sanh lấy chai bia kia từ đâu, hạ Niệm Sanh nói cho nàng biết khi đi ngang qua phòng bảo vệ của trường, thấy cái chai mà ông bảo vệ thường uống ở trong một góc.


Nàng còn nhớ rõ ngày đó đi theo phía sau Hạ Niệm Sanh, trên con đường từ trường về nhà, bạch ngọc lan nở đầy con phố. Từ đầu đường đến cuối phố tất cả đều là mùi hương của ngọc lan. Hạ Niệm Sanh ngân nga hát, nắm tay nàng cao hứng lúc có lúc không vung tay.


Chỗ trường học biết chuyện, Hạ Niệm Sanh trượng nghĩa đứng ra nhận tội thay Hạ Niệm Văn, từ đó về sau Hạ Niệm Văn đối với Hạ Niệm Sanh hình thành thói tam tòng tứ đức ngày nay, nói gì nghe nấy. Chỉ cần Hạ Niệm Sanh có chuyện, nàng tất xông vào trước nhất. Từ đó về sau quãng thời gian trung học thanh xuân tươi đẹp nhất của Hạ Niệm Văn, không còn ai dám bắt nạt nàng.


Lần ấy là tình huống đặc thù, sau đó Hạ Niệm Sanh lại khôi phục khí độ ung dung bất biến, cô tựa như một đoá hoa cúc an tĩnh, chậm rãi nở rộ, thẳng đến năm ấy khi Hạ Niệm Sanh mười tám tuổi.


Vào một đêm dạ hắc phong cao, đêm đó, cậu hai của Hạ Niệm Văn, ba của Hạ Niệm Sanh mở tiệc đãi khách, để tiễn Hạ Niệm Sanh, bởi vì hôm sau Hạ Niệm Sanh sẽ ngồi xe lửa lên phía bắc. Người ở quê nói nơi đó gọi là kinh thành. Hôm đó mở tiệc ở nhà hàng cao cấp nhất thành phố, đủ người ngồi đầy đại sảnh. Hạ Niệm Văn nhẩm đếm, đại khái khoảng ba mươi bàn. Cuối buổi tiệc, đàn ông nhà họ Hạ đều uống say mèm, đồng thời, người uống càng nhiều còn có Hạ Niệm Sanh, uống hơn ba lượt.


Đêm đến, khách khứa đi hết, còn lại đầy đại sảnh chén bát hỗn độn, Hạ Niệm Sanh kéo Hạ Niệm Văn qua hỏi ngồi ở đây trừ người nhà họ Hạ ra còn có người ngoài không. Hạ Niệm Văn đảo mắt, đáp lại không có, dứt lời, chợt nghe "bịch" một tiếng, Hạ Niệm Sanh từ trên ghế trượt xuống đất. Niệm Văn cuống quýt muốn nâng cô dậy, lại thấy cô quỳ hai gối trước mặt vợ chồng cậu hai.


Cậu hai vẻ mặt kiêu ngạo cùng tự hào, ở trong mắt những người lớn tuổi cùng lứa, con gái đỗ đại học là chuyện nở mày nở mặt biết chừng nào. Ông vừa uống rượu vừa khen Niệm Sanh, mợ hai mặt phiếm hồng, đưau tay muốn kéo Niệm Sanh.


Đó là quang cảnh cuối tháng tám đầu tháng chín, thành phố nhỏ đầy đường hoa quế nở, gió thổi qua, liền rơi phủ kín con đường, lòng tràn đầy hương quế thấm vào ruột gan. Nhưng mà, Niệm Văn chỉ cảm thấy đêm ấy gió thổi có chút lạnh, nàng lo lắng nhìn hai đầu gối Niệm Sanh.


Người nhà ồn ào, ba chén rượu đặt trong tay Niệm Sanh, đêm đó không biết Niệm Sanh đã uống bao nhiêu, chỉ nhìn thấy cô vì say rượu mà hai mắt ửng hồng, còn cả thuỷ quang trong suốt trong đôi mắt ấy.


"Chén rượu thứ nhất, con xin kính ân dưỡng dục mười tám năm của cha mẹ." Nói xong liền uống một hơi cạn sạch, cũng không có bao nhiêu lời dư thừa.


"Chén rượu thứ hai, nguyện cha mẹ từ nay về sau khoẻ mạnh trường thọ, hạnh phúc an khang."


"Chén rượu thứ ba......" Niệm Sanh dừng một chút, thở dài một hơi thật dài: "Con Hạ Niệm Sanh, mười tám tuổi, đã trưởng thành, xin thưa với cha mẹ và người lớn trong nhà, cuộc đời này con chỉ thích con gái." Cô nói xong, ba ly rượu cạn sạch, đã có phần đứng không vững, sau đó đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế hơi ố vàng của nhà hàng.


Cả nhà hàng im ắng chỉ nghe thấy thanh âm cơn gió luồn qua khe của sổ lặng lẽ tiến vào. Hạ Niệm Văn vụng trộng nhìn sắc mặt của người lớn, mặt của cậu hai vốn hồng lại càng hồng, mợ hai sắc mặt đã trắng lại càng thêm trắng, giống tờ giấy Tuyên Thành mà mới trước đây nàng bị ép phải dùng bút lông tập viết. Không phải tất cả mọi người đều có thể thích ứng với sự trầm mặc này. Không mất bao lâu, một đám cô dì chú bác bắt đầu phát ra tiếng xì xào nhỏ như muỗi. Dù tiếng nhỏ là thế, Hạ Niệm Văn vẫn nghe rõ ràng. nàng thầm nghĩ, hẳn là chị họ Niệm Sanh cũng có thể nghe rõ.


Bọn họ nói Hạ Niệm Sanh từ nhỏ làm chuyện gì cũng không đáng tin, thì ra là đồng tính luyến ái, thực ghê tởm, nhà họ Hạ chúng ta sao lại đẻ ra đứa quái thai như thế. Niệm Văn nhìn thấy Hạ Niệm Sanh một tay đỡ mặt bàn, một tay kia gắt gao nắm lại thành quyền. Sắc trời một mực không quá yên ổn, chẳng mấy chốc thì đổ mưa, vì phối hợp với tiếng mưa rơi "lộp bộp", cậu hai cầm tất cả những gì có thể ném trong tầm tay đều ném vỡ, từ chén bát của nhà hàng, đến cuối cùng cả cái bàn cũng bị hất tung. Niệm Sanh rên một tiếng, lại cắn chặt môi dưới không phát ra thanh âm.


Hạ Niệm Văn nhìn cậu hai lao tới trước mặt Hạ Niệm Sanh, đưa ngón tay lên chỉ, giơ lên lại thả xuống, trong nháy mắt, "chát" một tiếng, má phải bị giáng một cái bạt tai. Niệm Sanh phẫn nộ nhìn người nọ, lại nguyên lai là mợ ba. Tất cả mọi người sửng sốt, mợ ba mắng "biến thái", lại còn mắng "không biết xấu hổ".


Niệm Sanh không ôm mặt mình, chỉ gào lên: "Mặt của tôi chỉ có cha mẹ tôi có tư cách tát, không phải bởi vì tôi phạm sai lầm, mà bởi vì tôi làm cho họ khổ sở. Nhà họ Hạ này, không tới phiên bà mở miệng dạy đời tôi." Nói xong, Niệm Sanh bật dậy giơ tay muốn tát lại mợ ba một cái, cổ tay lại bị cậu ba giữ chặt: "Mày cái con mất dạy này, không biết lớn nhỏ thế hả?"


Hạ Niệm Văn đúng lúc này giãy dụa khỏi sự kiềm chế của mẹ mình, vọt vào giữa mợ ba và Hạ Niệm Sanh, rồi sau đó cắn cánh tay cậu ba, thẳng đến khi miệng phảng phất mùi máu, cậu ba mới buông tay đang kiềm chế Niệm Sanh, Hạ Niệm Văn cũng không tránh được bị trúng một cái tát. Đó là một lần bạo lực gia đình bùng nổ nghiêm trọng hỗn loạn nhất ở nhà họ Hạ. Bất quá sau đó Hạ Niệm Sanh cùng Hạ Niệm Văn đều nhất trí cho rằng trong nhà các nàng chỉ cần mợ ba thích nói năng huyên thuyên bừa bãi kia ở đó, việc bùng nổ bạo loạn gia đình cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.


Đêm đó cuối cùng chấm dứt thế nào, Hạ Niệm Văn đã không nhớ rõ, chỉ nhớ ngày hôm sau Niệm Sanh phải đi ra bến xe lên trên tỉnh, rồi đến nhà ga ở đó, từ đấy lại đi Bắc Kinh. Nàng thừa dịp mẹ không chú ý lén trốn ra ngoài, ở bến xe rách nát dơ bẩn của thành phố, nhìn thấy Niệm Sanh ngồi một góc, không có người nhà tiễn đưa. Bởi vì bắt đầu từ đêm đó, người nhà họ Hạ đối với Hạ Niệm Sanh coi như nhìn không thấy. Dù sau đó nhiều năm qua đi, cô cũng chưa từng trở về.


Ngày ấy, Hạ Niệm Văn ôm Hạ Niệm Sanh khóc thật lâu, nghĩ sắp chia xa, nghĩ Niệm Sanh từ nay về sau đều chỉ có một mình. Lúc đó, Hạ Niệm Văn không rõ, vì cái gì tình yêu lại quan trọng như vậy, rất nhiều năm về sau, nàng mới gặp được người con gái kia.


Hết chương 3


------------------------------------------


Bách Linh:  Rất thích Niệm Sanh, một con người dũng cảm, cũng sống rất thành thật với bản thân mình

Bình luận

Truyện đang đọc