ÁI TÌNH QUY HOA CỤC


Tịch Thận Chi nằm trong bệnh viện tư nhân vài ngày đã được đưa về Tịch gia, ngày đưa về đó, vừa vặn là ngày cuối cùng của năm 2008, ngày 31 tháng 12.
Ngày đó, nghe nói là đợt rét đậm nghiêm trọng nhất năm 2008, lúc không khí lạnh vượt qua núi Đại Ba Tần Lĩnh đến Nam Thành, toàn bộ thành phố gần như bao chùm từ đầu đến chân bởi không khí ẩm và lạnh, dự báo thời tiết dao động khoảng 0 độ, đối với người quanh năm sống ở phương bắc vĩnh viễn không có cách nào hiểu được mùa đông khắc nghiệt ở phương nam.
Lúc Tịch Thận Chi được đưa về Tịch gia, tất cả người Tịch gia đều ở đây, Tịch Cẩn Chi cùng Tịch Hành Chi nhận cô từ trong tay bác sĩ Lý, Tịch Công Quyền vốn ngồi ở trên ghế bành, lại đứng dậy đi về phía cô, hành động của ông có chút bất tiện, chống nạng, tiếng nạng gõ xuống sàn từng tiếng từng tiếng gõ, làm cho Tịch Thận Chi cảm thấy áp lực, "Cha..." Cô nhẹ nhàng kêu lên, đây là lần đầu tiên từ mấy tháng sau khi rời đi đến nay gọi ông, tóc trắng của Tịch Công Quyền tựa hồ lại nhiều hơn một chút, trong ấn tượng của Tịch Thận Chi, dường như cho tới bây giờ ông chưa bao giờ già, vĩnh viễn cao cao tại thượng, vĩnh viễn đều là quyền uy bất khả xâm phạm kia.
Tịch gia đã sớm không có nữ chủ nhân, lúc Tịch Thận Chi hai tuổi, mẹ đã qua đời, ký ức về mẹ, cơ hồ là không có, chỉ là khó xử Tịch Công Quyền là một đại nam nhân kéo theo ba cô con gái, ông vẫn bận, chuyện giáo dục con gái đều do bảo mẫu cùng quản gia dạy, chị cả như mẹ, đây cũng trở thành nguyên nhân Tịch Thận Chi luôn có chút sợ Tịch Cẩn Chi.
"Đến giờ liền ăn cơm đi." Tịch Công Quyền chống nạng nói với chị Lâm, tuổi già sức yếu, mỗi khi không khí lạnh đến, khớp xương kia tựa như ngâm mình trong đầm dưa chua vắt khô đau đớn, ông ngồi ở trên ghế sa lon, từ trong túi lấy ra hộp kính, cúi đầu đọc báo, không nói gì nữa, bàn tay có hơi run rẩy.

Ông đã già, ba cô con gái đều đã trưởng thành, trời quá lạnh, trên tròng kính kia có khí trắng mờ ảo, ông vẫn lo lắng, trong ba đứa con gái, ông lo lắng nhất là Thận Chi, Cẩn Chi là chị cả, từ nhỏ đã có chủ ý của mình, đặc biệt rõ ràng mình muốn cái gì, cho nên cô học kiến trúc, học âm nhạc, đi du học nước ngoài, ông đều để tuỳ cô, thậm chí tự dưng biến mất bốn năm, chỉ cần cô không nói, ông cũng không hỏi, chỉ là bởi vì hắn biết đứa nhỏ Cẩn Chi này, tự lập nhất, người phụ nữ tự lập cũng kiên cường nhất, tâm không nơi nương tựa, cũng sẽ càng trở lên tàn nhẫn hơn, vì những thứ mình tìm kiếm mà cố gắng, điều này không có gì không ổn, tựa như khi Thận Chi còn bé, ham chơi, ngã vào hồ nước, cách thức biểu hiện của ba cô con gái hoàn toàn khác nhau, Thận Chi vừa rơi xuống dưới, có chút đau đớn, khóc khan vài tiếng, sau đó lại chơi đùa trong hồ nước bẩn, Hành Chi ở trên đường vừa lo lắng vừa khóc, còn Cẩn Chi quan sát bốn phía, để Hành Chi ở đó trông coi cô, không biết từ nơi nào đem đến sợi dây thừng, đem Tịch Thận Chi kéo lên, Tịch Thận Chi hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nguy hiểm, ngược lại bị Cẩn Chi hung hăng dạy dỗ một trận.


Năm đó, năm đó Cẩn Chi mười tuổi, Hành Chi tám tuổi, Thận Chi mới sáu tuổi, cho nên tập đoàn Gia Hòa giao cho Tịch Cẩn Chi, Tịch Công Quyền yên tâm nhất, tính tình Hành Chi quá nhu hoà, không đủ tàn nhẫn, mà Thận Chi, quá cảm tính, quá tùy hứng, toàn tùy theo tính tình của mình.

Một bình trà, Tịch Công Quyền nhìn ba cô con gái ở một bên, lại có chút thổn thức, người già chính là thích nhớ lại, có một số việc vẫn là vĩnh viễn không cần nhớ tới tốt hơn, trong đầu lại tự dưng hiện lên khuôn mặt người kia, đó là ác mộng nhiều năm như vậy vẫn không thoát ra được, có khi ông thậm chí còn nghĩ, vinh hoa hôm nay đổi lấy chưa từng có an bình và an tâm chân chính, có đáng giá hay không, ông cảm thấy có chút phù phiếm, để quản gia Minh thúc dìu vào thư phòng.
"Bác sĩ Lý, tôi còn phải tĩnh dưỡng đến lúc nào đây?" Tịch Thận Chi hơi ngước đầu hỏi Lý Thịnh Nghiên.
"Ít nhất còn phải một tháng, tuy rằng chỉ là bỏng nhẹ, nhưng vẫn rất đau, phải không?" Lý Thịnh Nghiên dịu dàng nói.
Lý Thịnh Nghiên đi theo Tịch Hành Chi lâu, ngay cả giọng điệu dịu dàng kia cũng học được.

"Một tháng? Vậy tôi phải giống như một người tàn tật trong một tháng này?" Tịch Thận Chi nhắm mắt, như có điều suy nghĩ cau mày.
Loại cảm giác này rất tệ, ngoại trừ việc có thể nói chuyện và tự mình nuốt nước bọt ra, tất cả mọi chuyện đều cần có người ở bên giúp đỡ mới có thể hoàn thành, ví dụ như uống nước ăn cơm thậm chí chuyện riêng tư đi nhà xí cũng phải để cho người khác đi cùng, điều này làm cho cô có chút phiền não.
Đây là một lần đau đớn phiền toái nhất mà Tịch Thận Chi trải qua, cho nên cô có chút khó chịu, loại khó chịu này biểu hiện ở phiền lòng khó giải, trước kia lúc cô phiền lòng còn có thể lấy bút vẽ vời, chỉ cần cô thả mình vào thế giới đó, tất cả mọi thứ xung quanh sẽ an tĩnh lại, nhưng bây giờ, ngay cả bút vẽ cô cũng không thể cầm, ngoài ra, bên người luôn giống như thiếu cái gì đó làm cho cô không thoải mái.
Khi cô ý thức được bên cạnh thay đổi một nhóm người, cô có chút mất mát, có chút tức giận, tức giận kia lại là tự mình tức tối, không có cách nào phát ti3t ra ngoài, kết quả chính là trên trán cô nổi lên một viên mụn, giống như mụn trứng cá, đụng có chút đau, lại làm cô không có cách nào, mấy ngày nay, điện thoại di động đối với cô mà nói dị thường mẫn cảm, cô không có bạn bè gì nhiều, sau khi chân chính bỏ đi gặp hai chị em Hạ Niệm Văn mới cùng các cô làm bạn, còn có ba hai người bạn vẽ cùng nhau trên mạng, nhưng ngoại trừ tin nhắn Hạ Niệm Văn quan tâm mấy ngày, không còn gì khác, cô không thể nào hiểu được chuyện chớm yêu sẽ xảy ra với mình vào thời điểm như vậy.
Tịch Thận Chi là học tài chính cùng chứng khoán, nhưng nguyện vọng này là Tịch Công Quyền yêu cầu cô điền vào, cô không thích, rất không thích, cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, cô thích vẽ tranh, khi đó ban ngày cũng vẽ, buổi tối cũng vẽ, cô đột nhiên cảm thấy tìm được thế giới mình vẫn luôn muốn, an bình, tĩnh tại.

Cô lại thích vẽ phụ nữ nhất, cô cho rằng phụ nữ thật sự là muôn hình vạn trạng, phụ nữ thẹn thùng, phụ nữ nũng nịu, phụ nữ chống nạnh đanh đá, phụ nữ giỏi giang, phụ nữ hung ác, phụ nữ quyến rũ, phụ nữ phong tình vạn chủng, phụ nữ lại có phân chia nam bắc, phân chia thành thị, mỗi người chúng ta sinh ra ở các vùng khác nhau thì cũng thường mang những nét đặc trưng về ngoại hình và tính cách khác nhau, có quá nhiều, Thận Chi chỉ cảm thấy đó là một thế giới khổng lồ cỡ nào, nhưng duy chỉ có Hạ Niệm Sanh là vẽ không được, chỉ cần lúc cô đi làm, cô liền lấy ảnh của cô ấy để vẽ, nhưng luôn có chỗ không đúng, cô vẽ rất nhiều bức, không có một bức nào hài lòng, cho nên lần cháy này toàn bộ đều bị đốt cháy hết đi, ngay cả quà tặng tặng cho Hạ Niệm Sanh cũng bị đốt cháy, đó là chiếc cúp cô dành được ở triển lãm tranh Thượng Hải, đó là giải thưởng đầu tiên cô nhận được, đáng tiếc hiện tại cũng không còn, Thận Chi nghĩ đến không khỏi ngẩn người ra.

Cô vẫn vẽ phụ nữ, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc cùng một người phụ nữ yêu đương, nói thực, cô không nghĩ tới muốn tìm ai yêu đương, thậm chí, cô cảm thấy, đời này, sẽ không yêu đương với bất luận kẻ nào, cô cũng chưa từng có người mình thích, người mình thích kia chỉ vẽ ở trong tranh, dưới bút vẽ mặt phẳng kia, trong từng câu từng chữ, bao phủ hào quang, như hoa sen trôi nổi trên mặt nước, cô cảm thấy đơn giản biết bao, cô có thể chọn bức nào mình thích, các cô đều im lặng, cô ở trên kệ vẽ có thể sờ cái này, sờ cái kia, mỗi một bức, đều biết lạnh biết ấm, không giống một số người, lại liên tục mấy ngày không đến thăm cô.
Ngày hôm sau là Tết nguyên đán, dựa theo quy định, công ty cũng nghỉ phép, cả nhà nhất thời tụ tập đông đủ, vui vẻ hòa hợp, chỉ có Tịch Thận Chi luôn có dáng vẻ mất mát thất vọng, hoàn toàn như trước đây, trong điện thoại di động vẫn không có tin tức như cô muốn, người kia, giống đột nhiên yên lặng, rút lui khỏi bên người cô, ngày 1 tháng 1 năm 2009, buổi trưa ăn cơm xong, Tịch Công Quyền liền vào thư phòng, Tịch Hành Chi tìm người ở bên ngoài hoa viên dàn xếp ổn thỏa, đẩy Tịch Thận Chi đi phơi nắng, bởi vì quan hệ của cô, gần đây tần suất bác sĩ Lý đến Tịch gia cũng nhiều hơn rất nhiều.
Tự nhiên vì Tịch Hành Chi kéo ghế, lại điều chỉnh cho Tịch Thận Chi đến một vị trí thoải mái, Tịch Cẩn Chi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
"Lý Thịnh Nghiên, có phải cô nên chuẩn bị cho tôi cái gạt tàn thuốc, còn có cái bật lửa, Lý Thịnh Nghiên, đôi khi tôi thật sự cảm thấy cô săn sóc như một vị thánh mẫu vậy."
Một câu nói, lại chọc cười mấy người, Thận Chi có chút không yên lòng, bị Tịch Hành Chi cẩn thận phát hiện, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Buồn ngủ à? Muốn ngủ không? "
"Còn tốt." Thận Chi cười với nàng.
Năm khô hạn, mùa đông khô héo mùa thu tiêu điều, lại giống như đang chuẩn bị sẵn sàng, Nam Thành có tất cả những đặc điểm của thành phố phía Nam, sương mù, ẩm ướt, chỉ là so với mùa hè mà nói, Tịch Thận Chi thích mùa đông nhiều hơn một chút, không khí lạnh lẽo bao chùm cả bầu trời, ấm áp đến liền sẽ đặc biệt dễ dàng, một bình trà, một cái ôm, một ánh mắt, buổi chiều vào đông mệt mỏi, Nam Thành khó được rải ánh nắng nhỏ vụn trên người, cô híp mắt lại, không khỏi nhớ tới ngày đó, trong hôn lễ của Bách gia, ở trong phòng vệ sinh, đó cũng không phải là mùi dễ ngửi, chỉ đột ngột như vậy, bên hông đột nhiên có một đôi tay ôm lấy cô, mặt cô ấy gần như vậy, trên môi cô ấy khẽ run rẩy, chỉ có một mùi hương thơm ngát giữa môi và răng, đó là nụ hôn đầu tiên của cô, lần đầu tiên hai mươi lăm năm, cô mở to con mắt, lại nhìn thấy trong đáy mắt Hạ Niệm Sanh có nước mắt.


Nhanh như vậy, bị cô ấy che giấu, cô ấy ôm lấy thân thể cô, mỉm cười tươi như hoa với Bách phu nhân - người đã từng là người yêu cũ của cô ấy.

Làm sao mà cô không tức giận chứ? Cô là Tam tiểu thư của Tịch gia, lại bị người vô cớ lợi dụng thành đạo cụ, một cái tát vào mặt Hạ Niệm Sanh, cô dùng quá sức, bàn tay nóng bỏng đau nhức, cô còn nhớ rõ Hạ Niệm Sanh mắng mình tàn nhẫn, cô mắng Hạ Niệm Sanh bỉ ổi, chưa từng thấy người phụ nữ nào ngốc như vậy, về sau nhìn cô ấy trải qua hai giai đoạn thất tình, không biết từ khi nào lại dần dần để ý, có người nói thất tình sẽ trải qua ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất, chính là nghe được tên của đối phương, nổi trận lôi đình, hùng hùng hổ hổ, giai đoạn thứ hai, là giả vờ không thèm để ý chút nào, trong lòng lại mục nát cặn bã, giai đoạn thứ ba, thì là nghe được cái tên đó, à một tiếng như người qua đường, bất quá chỉ là một cái tên, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Thận Chi chỉ cảm thấy Hạ Niệm Sanh bước đến giai đoạn thứ hai, trước mắt đột nhiên có bóng râm chặn ánh sáng, cô không khỏi mở mắt ra, giương mắt lên, đúng là Tịch Cẩn Chi cầm một tấm chăn đắp lên người cô, cô dịu dàng gọi: "Chị..."
"Gần đây cô ấy đang bận rộn với công việc truyền hình, vì vậy cô ấy không có thời gian để đến thăm em." Tịch Cẩn Chi không mặn không nhạt nói, chăn trên người Tịch Thận Chi trượt xuống đất, tâm sự bị nói trúng, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng.
Hết chương 77.


Bình luận

Truyện đang đọc