[ALLTAKEMICHI] ĐỒ NGHIỆP DƯ! CẬU MUỐN ĂN ĐÒN SAO?

Takemichi không hề biết lúc bản thân vì kiệt sức mà bất tỉnh nhân sự thì Draken đã tiếp tục làm bao lâu, cậu chỉ mang máng nhớ mình đã bị hắn trằn trọc ôm rất lâu, sau đó, hình như Draken vẫn chăm sóc từng chút mà đem những tinh dịch có trong người cậu lấy ra ngoài.

Có một vài lần cũng vì bị va chạm quá mạnh mà tỉnh lại đôi chút, thế nhưng bị lật tới lật lui cả một buổi sáng cũng khiến cho tinh thần của cậu kiệt quệ, còn chưa kể đêm qua cậu còn bị Hakkai hành hạ không ít, muốn tỉnh táo để tiếp tục tiếp nhận? E là quá khó...

Thời điểm Takemichi lấy lại ý thức thì cũng đã là ba ngày sau.

Nỗi xót đau dưới hạ thể đã không còn hành hạ cậu như lúc mới bắt đầu.

Từ từ chống đỡ ngồi dậy, Takemichi ngơ ngác định hình mọi cảnh vật xung quanh.

Một căn phòng trống trải nhưng lại quá to lớn, ngoại trừ một cái bàn học, một cái giường cùng với mấy kệ sách linh tinh thì không còn gì khác.

Bị cách bài trí xa lạ trước mắt làm cho hốt hoảng đôi chút, thế nhưng sau đó Takemichi lại bình tĩnh hơn nhiều.

Đoán không chừng thì trong lúc cậu bất tỉnh Draken đã đưa cậu đến đây, một nơi mà rất có khả năng cậu sẽ không tự mò ra ngoài một mình được.

Thông minh cẩn thận hệt như ba nuôi của hắn, đúng là không uổng công Sohara xem trọng Draken như vậy...

Trở mình nằm xuống lại, Takemichi không rỗi hơi sức đi tìm kiếm cách thoát ra ngoài, bởi vì cậu không muốn tốn quá nhiều thì giờ khi đã lờ mờ đoán được kết quả, đang đúng lúc muốn nhắm mắt lại thì ở bên tai cậu lại truyền đến giọng nói của Draken.

"Con đã nói là con không biết? Bố cố chấp như thế làm gì?"

Ngữ điệu và cách xưng hô này? Rõ ràng là đang nói chuyện với Sohara.

Tính tò mò trỗi lên, Takemichi rón rén mở chăn đi xuống giường rồi áp tai vào cửa để nghe lén.

"Ở bên con thiếu gì người chứ, con cần cậu ta sao? Tóm lại chuyện của con con tự lo liệu được, bố không cần bận tâm."

Cúp máy cái rụp, Draken bực bội ném chiếc điện thoại lên sofa rồi mang đồ ăn sáng đi lên phòng của Takemichi đang nằm.

Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Takemichi hơi hoảng, vội vội vàng vàng nhảy lên giường rồi giả vờ nhắm mắt.

Cánh cửa mở ra, Draken nhìn thấy Takemichi vẫn còn ngủ lì bì thì bất chợt khó chịu.

Hắn đi đến bên cạnh của Takemichi rồi ngồi xuống, vươn tay ra để kiểm tra thân nhiệt cho cậu, Draken nhíu mày, có chút không vui than thở:"Không phải nói ba ngày sau sẽ tỉnh sao, cớ gì đến giờ vẫn không có phản ứng."

Di chuyển tay xuống chiếc chăn mỏng đang che chắn cơ thể chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm của Takemichi, Draken đem chân cậu mở ra rồi đưa hai ngón tay vào.

Hành động đột ngột của Draken làm cho Takemichi xém một chút nữa đã nhảy dựng lên, thế nhưng bây giờ tỉnh lại thì chẳng khác nào tố cáo rằng cậu đang giả vờ ngủ.

Nhẫn nhịn chịu đựng, Takemichi hít thở đều đều.

So với hai hôm trước thì hậu huyệt của cậu đã đỡ sưng tấy hơn nhiều, điều này cũng khiến Draken an tâm không ít.

Rút một tờ giấy ra để lau tay, Draken vứt nó vào sọt rác rồi bắt đầu ngồi ăn sáng.

Đúng lúc này, tiếng mở cửa lại một lần nữa vang lên, Draken vẫn ngồi ở đây nên chắc chắn đối tượng vừa xuất hiện chính là một kẻ khác.

Nằm trên giường, thần kinh của Takemichi dần trở nên căng chặt, ngay cả thở cũng không dám phát ra thanh âm quá nhiều.

"Draken, anh bảo em đến đây làm gì?"

Nhíu mày nhìn Takemichi đang nằm ngủ ở trên giường, người phụ nữ vừa xuất hiện đã ngã nhào vào lòng của Draken mà nũng nịu lên tiếng.

Giọng nói này, hình như là của người được Draken giới thiệu là người phụ nữ của Sohara ở bữa tiệc lần trước.

Đem đầu ngón tay ở trong chăn siết chặt lại, Takemichi có chút không vui.

Hai người này thì ra còn ở bên ngoài hẹn nhau gặp mặt, thản nhiên ở trước mặt cậu tuyên bố cho Sohara đội một cái mũ xanh.

Không chút nể tình đem cô đẩy ra, Draken vừa lau miệng vừa không vui nói:"Bố của tôi muốn hẹn tôi gặp mặt, khả năng sẽ tra đến cô nên tạm thời tôi sẽ về nhà trước. Nhanh nhất thì đêm nay mới trở về nên cô ở đây giúp tôi chiếu cố cậu ấy tốt một chút, tốt nhất là nếu cậu ấy tỉnh lại thì lập tức gọi điện cho tôi."

Lấy tạm một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài, Draken ngay cả liếc mắt cũng không cấp cho cô thì cánh cửa đã bị hắn dùng tay đóng mạnh lại.

Nhìn thấy Draken đã rời đi, người phụ nữ kia lập tức trở mặt mà lấy một điếu thuốc ra rồi chầm chậm đi đến bên cạnh của Takemichi phì phò.

Đôi móng tay ở trên má của Takemichi vuốt nhẹ, thế nhưng tuyệt đối không phải vì quá yêu thích, mà là vô cùng chán ghét.

Draken đã rời đi nên Takemichi cũng không có lí do gì để tiếp tục giả vờ ngủ, nhân lúc người phụ nữ kia còn muốn đem cổ áo của cậu mở ra để kiểm tra thì Takemichi đã đưa tay chụp lấy.

Bị doạ cho giật mình, người phụ nữ hoảng hốt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cậu, không mang tia mơ ngủ như những người mới thức giấc, là một người thông minh tự nhiên cô cũng biết được cậu đã thanh tỉnh từ lâu.

Bình tĩnh rút tay ra, người phụ nữ miệng cười nhạt nhẽo, đôi mắt có lệ chí yêu kiều khẽ lướt qua cậu rồi mở giọng điệu trêu chọc:"Bị đàn ông chỉnh đến mức nằm liệt ba ngày, nhưng xem ra tâm tình của cậu cũng thật tốt."

Không bày ra dáng vẻ sợ hãi, càng không để cho người khác trong tình huống này được phép bắt nạt cậu.

Đêm đầu tiên lúc Takemichi bị Draken khai bao thì cô là người đã được hắn gọi đến để nhờ gọi bác sĩ, tuy không trực tiếp đến hiện trường để nhìn xem cậu rốt cuộc bị làm đến mức nào mà phải nhờ bác sĩ đến thăm hỏi nhưng trong lời tỉ tê đôi chút của ông ta thì cô cũng đoán được Takemichi đã thụ thương nghiêm trọng đến như thế nào.

Vậy mà giờ đây lại dám dùng đôi mắt hung hăng mà thản nhiên như vậy để nhìn cô? Không thấy bản thân quá mức thấp kém sao?

"Cô nói đúng, tâm tình của tôi hiện tại thực rất tốt, tốt đến mức có thể tiếp tục lăn giường với tình nhân của cô."

Takemichi thâm hiểu nói, đôi mắt kiên định không nhiễm chút bụi trần nhìn chằm chằm vào cô.

Bất cứ ai cũng được, nhưng người phụ nữ đã phản bội Sohara thì không có quyền mỉa mai cậu.

Bị Takemichi nói cho nhíu chặt cả mày, tâm tình vốn đã không tốt nay lại càng thêm tệ hại, cô đem điếu thuốc đã lụi tàn ấn xuống gạt tàng rồi rũ mắt, thái độ rõ ràng khinh thường Takemichi đến cực điểm.

"Bảo cậu đê tiện lại không quá sai, bị người ta cưỡng bức đến vậy mà vẫn có thể thích thú tiếp nhận, nếu thiếu người thao, tôi đây liền vung tiền cho cậu đi tìm mấy trai bao mà thoả mãn."

"Sao? Nếu vậy thì trực tiếp thông báo với Sohara cho tôi là được rồi." Takemichi nghiên đầu, ngước mắt nhìn cô thật lâu rồi nói:"Hay là cô cay nghiệt tôi lên giường với Draken? Cô cảm thấy tôi đê tiện nhưng sao không nghĩ đến việc người đàn ông của cô lại không tình nguyện tìm đến cô mà lại cưỡng bức một người đê tiện như tôi?"

Lại bảo không cay?

Takemichi thích ý cười đểu.

Nhìn người phụ nữ kia thở hồng hộc lên xuống, Takemichi tháo chăn, di chuyển xuống giường.

Đi đến bên cửa sổ để nhìn xuống khoảng cách phía dưới, Takemichi âm thầm đánh giá.

Nơi này không quá cao, thế nhưng Draken lại dám để cậu cho cô ta trông giữ thì hẳn hắn phải rất tin tưởng người phụ nữ này.

Chỉ tiếc là Draken không lường trước được sự thâm độc của lòng dạ đàn bà.

Muốn cô chăm sóc cho người đã lên giường với người cô ta yêu? Nằm mơ sao?

Đem một cây dao gọt trái cây ở bên cạnh ném xuống đất, Takemichi tìm một bộ đồ vừa thân rồi nhanh chóng mặc vào, trước khi theo đường cửa sổ rời đi, Takemichi còn không quên để lại một câu.

"Tự tạo hiện trường đi, đừng khiến cho tôi vào tù là được."

Còn phải xem cô ta đủ bản lĩnh như nào để lừa được Draken, việc còn lại là cậu sẽ nhanh chóng rời đi.

Không thể tìm tới Sohara hiện tại được, bởi vì bảy phần mười là ông đang ở cùng Draken.

Chỉ còn Sam.

Ở bên cạnh không có điện thoại nên Takemichi chỉ có thể rong ruổi đi tìm một hộp điện thoại công cộng, bấm dãy số của Sam, Takemichi chậm rãi chờ đợi...

Ngẫm lại, người phụ nữ đó mỉa mai quả thật không sai.

Quật cường như vậy cũng không phải là điều mà cậu mong muốn, thế nhưng Takemichi trân quý chính mình, cậu không cho phép bản thân bị chính cậu làm cho rơi vào ngỏ cụt không lối thoát.

Sinh mạng này là mẹ dùng cả tính mạng để ban tặng cho cậu, hình hài này là ông ngoại và Simon cùng những khác người trong tổ chức nuôi dưỡng thành.

Ơn nghĩa này cậu còn chưa báo đáp hết, sao dám nghĩ đến chuyện kết liễu bản thân?

Một đầu ngón tay bị dính bụi cũng không thể đem cả bàn tay chặt đi được, Takemichi còn chưa hưởng thụ hết những lạc thú trên đời này, sao cậu dám bỏ lại chúng mà rời đi như thế, không có khả năng.

Nhận được cuộc gọi từ Takemichi, Sam rất hoảng.

Vội vội vàng vàng cập nhật địa chỉ mà chạy đến nơi Takemichi đang đứng.

Từ trên xuống dưới khi nhìn thấy cậu vẫn lành lặn, Sam âm thầm thở ra.

Ba ngày này không liên lạc được với Takemichi, quả thật Sam dường như muốn phát điên.

Hắn đã từng nghĩ đến việc sẽ tìm đến thế lực ngầm trước đó để tìm kiếm Takemichi nhưng lại bất ngờ bị Sohara ngăn cản.

Sự xuất hiện đột ngột của Sohara cũng khiến cho Sam sốc đến nỗi không tin được.

Không nghĩ đến thì ra ông anh này vẫn luôn dùng một thân phận mới để ở rất gần với bọn họ, gần đến nỗi mà chính hắn cũng không hề hay biết.

Giống với Sam, Sohara cũng vì không liên lạc được với Takemichi nên mới tìm đến hắn, vì ông nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Draken.

"Trước tiên để anh tìm Takemichi trước, cậu khoan nhúng tay vào chuyện này, tránh làm Simon kinh động."

Đó là những lời cuối cùng mà Sohara nói với hắn, chuyện còn lại, cũng là đến ngày hôm nay mới có kết quả.

"Chuyện này đừng nhắc đến nữa, Sam, em cần danh sách những diễn viên mới mà anh đã đưa đến đoàn phim, càng nhanh càng tốt."


Bình luận

Truyện đang đọc