[ALLTAKEMICHI] ĐỒ NGHIỆP DƯ! CẬU MUỐN ĂN ĐÒN SAO?

Thì ra cảm giác có một người anh quá mức hoàn hảo không vui sướng như hắn tưởng.


Mỗi khi đi đâu, hay làm gì, trong bất cứ một cuộc trò chuyện nào thì tên của Shin giống như một câu thần chú luôn được lặp lại.


"Manjiro, cậu giỏi quá, đúng là em trai của anh Shinichirou mà."


"Phải đó, anh ấy mặc dù ra trường lâu rồi nhưng tên lúc nào cũng được nhắc đến, ngưỡng mộ quá mà."


"Manjiro thật là sướng, nếu tớ có một người anh như vậy thì nhất định đem khoe cho cả thế giới biết."


Sano Manjiro năm 12 tuổi đã nghe vô vàng lời khen ngợi từ bạn bè, người thân, thậm chí là người nhà về anh trai của mình.


Thế nhưng, Manjiro năm đó, chỉ vì một lời khiêu khích.


Bao nhiêu sự kiềm nén tích tụ...


Bao nhiêu nỗi khổ sở trong lòng...


Lòng tự trọng, sự tự ái.


"Mày nói xem, thằng Manjiro nếu không phải có một người anh giỏi như vậy thì sao mà được quý mến như thế."


Manjiro năm đó, trong nhà vệ sinh nam, một người được xem là chuẩn mẫu mực thứ 2 của ngôi trường danh giá lần đầu tiên phạm một lỗi lầm vô cùng lớn.


Còn là lỗi kỉ luật.


"Trời ơi! Mau ngăn Manjiro lại, cậu ấy sắp đánh chết người rồi."


Lạnh lùng ở trên đồng học của mình mà hạ những nắm đấm đầy uy lực, Manjiro năm đó hoàn toàn không màng đến cái lớp nguỵ trang cho sự hoàn hảo bấy lâu nay mà chỉ biết ra sức đánh cái con người đã dám thốt ra những lời khó nghe đó.


Giây phút ấy, Manjiro cuối cùng cũng nhận ra, con người đang dùng đến bạo lực để giải quyết vấn đề này mới chính là hắn, là Manjiro.


Năm 12 tuổi.


Nhận được thông báo từ trường, phu nhân nhà Sano hoàn toàn không tin được những gì mà mình nghe thấy.


Con của bà.


Đánh người sao?


Vội vàng chạy đến phòng kỉ luật, đôi mắt chứa đầy sự thất vọng của mẹ năm đó đã in hằng trong tâm trí của Manjiro.


Cái giây phút mà hắn nhận ra đâu mới chính là bản thân mình thì cũng là lúc hắn nhận thấy sự thất vọng trong đôi mắt của mẹ.


Ép bản thân sống trong khuôn khổ của người anh quá mực hoàn hảo.


Cho đến khi nhận ra bản thân mình không thể hoàn hảo như mình tưởng tượng, giây phút đó, Manjiro cuối cùng cũng nhận ra thế giới này, chỉ chấp nhận con người như Shinichirou mà thôi...


Gục đầu xuống bàn, đứa trẻ 12 tuổi năm đó không hề có đủ can đảm để nhìn vào trong đôi mắt của mẹ.


Không ai biết, nỗi đau đớn khi bị đem ra so sánh với chính anh trai của mình là khổ sở đến nhường nào.


"Đem ra đây."


"Phu nhân." Quản gia do dự.


"Ta bảo đem ra đây."


Gia pháp nhà Sano không phải đơn giản, nếu không phải như thế thì làm sao có thể nuôi dưỡng ra từng người đứng đầu độc đoán như vậy.


Thế nhưng phu nhân bà từ khi sinh ra hai đứa con trai cùng với Ema thì chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ dùng chính cây roi mây này để đánh chúng.


Bởi vì trong mắt bà, ba đứa con của bà đều vô cùng ngoan ngoãn, thế nhưng giờ đây, cầm chiếc roi mây, phu nhân người vẫn luôn thương yêu Manjiro lại tàn nhẫn mà giơ tay giáng xuống những đòn roi tàn nhẫn.


"Mẹ nói với con thế nào, mẹ đã nói gì con có nhớ không?"


"Khi con chào đời, thứ duy nhất mẹ mong muốn ở con là con sẽ giống như Shin, sẽ thật đáng yêu, thật hiểu chuyện."


"Bao năm qua vẫn tốt, vậy giờ con đang làm gì đây..."


"Con đang làm gì."


"Hôm nay mẹ đánh con, là để con vĩnh viễn nhớ rằng, nhà Sano chỉ có thể nuôi dưỡng ra những người hiểu chuyện, con là tâm can của mẹ, mẹ không cho phép con làm như thế."


Mỗi lời nói, mỗi dặn dò cũng tương đồng với một đòn roi.


Manjiro năm đó chỉ có thể nằm trên giường mà lãnh đủ sự tức giận của mẹ.


Manjiro năm đó, lưng đầy tơ máu trộn lẫn với nước mắt của mẹ mà thấu hiểu một chuyện.


Chỉ cần như anh trai của mình, mẹ sẽ không buồn nữa.


Chỉ cần là anh trai của mình, mẹ sẽ không giận nữa.


Chỉ cần là cái bóng của anh trai mình, Manjiro là ai không quan trọng, quan trọng là mọi sự kính mến, thương yêu của người khác cũng sẽ tự động khắc hoạ trên người của hắn.


Năm 12 tuổi, Manjiro đã hoàn toàn chết đi, chỉ còn lại một Mikey sống dưới lớp nguỵ trang cho sự hoàn hảo của anh trai mình.


Phu nhân năm đó, đã hoàn toàn tự tay giết chết con trai của mình, đã hoàn toàn mất đi một Manjiro vốn dĩ trong sáng...


***
Ba giờ sáng tại khách sạn.


Takemichi ngồi trên giường mà mở TV lên xem.


Trong màn hình chiếu lên một gương mặt rất quen thuộc.


Là Shinichirou.


Takemichi vì ngủ quá sớm nên đến ba giờ sáng đã mở mắt tỉnh queo mà nhìn trần nhà.


Cho đến khi nhận ra trong phòng có một cái TV, Takemichi đã quyết định ngồi dậy mở xem.


Tìm kiếm một hồi thì cậu chỉ thấy ở trong hệ thống được lặp sẵn chỉ có mỗi phim do Shinichirou đóng.


Quả nhiên là lợi dụng sự nổi tiếng của Shin mà chuẩn bị, Takemichi sau một hồi tìm kiếm vẫn không thấy một gương mặt mới nào khác. Cậu thở dài:"Thật là đùa người, bộ chẳng lẽ người trên giới này chỉ thích xem phim do ảnh đế đóng thôi sao."


Cuối cùng, miễn cưỡng cũng lựa cho bản thân một bộ phim hành động ưng ý.


Takemichi ngồi sắp chân trên giường mà vừa xem vừa bình phẩm.


"Ái chà, ánh đế bình thường nhìn nho nhã nhưng khi đóng đê tiện thì cũng quá thật rồi đi."


Takemichi bình thường không xem thì thôi nhưng một khi đã xem thì lại rất chăm chú, thậm chí là không hề nhận ra Kazushi cũng vì tiếng ồn mà đã bị thức giấc từ lâu.


Ngồi xem một hồi, cuối cùng Takemichi cũng nhận ra một chuyện mà cậu đã băn khoăn, à nói đúng hơn là vừa mới nhớ lại chuyện mình đã từng băn khoăn.


Takemichi xoa xoa cằm, sau đó thì kinh ngạc mà thốt lên:"Thảo nào lại thấy quen mắt như thế, thì ra cách cậu ta diễn rất giống với ảnh đế."


( Cho những ai quên, Takemichi từng nói thấy Mikey nhìn quen mắt trong lần diễn thử đầu tiên, và cách cậu nhìn thấy quen mắt là do lối diễn xuất tương đồng, hoặc là hoàn toàn giống với Shin - anh trai của mình )

Bình luận

Truyện đang đọc