Quý Kỳ Sanh sao có thể nổi giận về một chuyện nhỏ nhặt như vậy được, một đường đi vào phòng bếp, bị hun tới nước mắt lưng tròng, chiếc áo thun phiên bản giới hạn cũng bị làm cho dơ, việc gì cũng chưa làm được.
Cảnh Nhạc Duyệt đã sớm nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng, Quý Kỳ Sanh phản bác vài câu, cuối cùng cũng không nói, chỉ là dùng khuôn mặt lạnh làm việc càng thêm điên cuồng.
Củi lửa trong bếp ngày càng nhiều lên, Quý Kỳ Sanh không dừng lại, tro tàn rất nhanh đã bị hắn thổi bay, chỉ để lại từng làn khói trắng.
Quý Kỳ Sanh chớp mắt, dưới đáy mắt chỉ còn lại một mảnh ướŧ áŧ.
Cảnh Nhạc Duyệt: "Anh khóc?"
"Ai khóc?" Quý Kỳ Sanh tức giận không thôi"Là do khói quá lớn!"
Cảnh Nhạc Duyệt nhìn không được, quyết định ra bên ngoài giúp đỡ.
Rồi khi Cừu Cẩn đi vào, liền nhìn thấy Quý Kỳ Sanh đang điên cuồng đốt lửa, thậm chí còn bỏ thêm mấy thanh gỗ to.
Cừu Cẩn buông công việc treo trên đỉnh đầu xuống, nói với Quý Kỳ Sanh: "Nghỉ đi, để tôi làm."
Mấy thanh gỗ to như vậy, nhét vào cũng châm lửa không được
Cũng không biết những lời này chọc trúng chỗ đau nào của đối phương, ngay sau đó cậu thấy Quý Kỳ Sanh trừng mắt, hung tợn nói: "Cậu khinh thường tôi à?!"
Trên mặt còn dính tro, như một con thú nhỏ hung dữ.
Cừu Cẩn: "......"
Người này có độc à?
Làm việc thành cái dạng này rồi, còn có nhiều lòng tự trọng như vậy?
Cừu Cẩn không có kiên nhẫn để giúp con nít, tức giận nói: "Là đang khinh thường cậu đó, nghe hiểu thì nhanh cái người lên."
"Cậu——" Quý Kỳ Sanh chán nản, buông xuống những lời tàn nhẫn, "Cậu quả nhiên không phải cái loại người tốt đẹp gì!"
Cừu Cẩn: "?"
Cừu Cẩn lười cãi với hắn, lôi mấy thanh củi bị nhét bên trong ra, lại lấy hai thanh củi ở chính giữa ra, sau đó móc đồ đốt lửa ra.
Quý Kỳ Sanh còn đang muốn nói cái gì, liền nghe thấy một âm thanh "Phừng" vang lên, một luồng sóng nhiệt ập tới, lửa đã cháy.
Cừu Cẩn đang chuẩn bị đi, thì nhìn thấy thân thể cao lớn của Quý Kỳ Sanh đang ngồi xổm một bên, giống như một con chó săn lớn, trong ánh mắt hắt lên ánh lửa đang nhảy nhót.
Cậu chỉ đành giải thích: "Muốn có lửa thì ở chính giữa phải chừa ra không gian(?), có không khí vào củi mới dễ có lửa."
(?) Không biết có đúng không, nhưng ai biết mấy kĩ thuật như này mà tui tả sai thì cho xin lỗi ('-')
"Lúc đầu không cần nhét quá nhiều gỗ, trước tiên dùng mấy thứ dễ cháy như lá cây, hay thanh gỗ nhỏ, chờ lửa ổn định rồi mới cho gỗ vào."
Cửa phòng bếp mở ra, Cảnh Nhạc Duyệt ôm mấy trái bắp non đi vào, nói là muốn ăn bắp nướng.
Tầm mắt Quý Kỳ Sanh cứ nhìn chằm chằm vào trái bắp, yết hầu không tự giác được mà lăn một chút, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Cừu Cẩn.
"Làm đi, cho cậu cơ hội biểu diễn đó" Cừu Cẩn đứng lên, "Cậu thay tôi canh lửa, sắp tắt thì thêm gỗ vào, lại canh bắp một chút."
Quý Kỳ Sanh hưng phấn ngồi xuống, nhưng lại ý thức được biểu cảm khác lạ của mình, lập tức bày ra gương mặt: "Là cậu nhờ tôi làm, không phải tôi tự nguyện"
Cừu Cẩn: "Được được được, tôi nhờ cậu, bạn học Quý Kỳ Sanh hãy giúp đỡ tôi canh lửa một chút đi."
Lúc này Quý Kỳ Sanh mới vừa lòng, từ trên cao nhìn xuống rồi ngồilên cái ghế gấp nhỏ, giống như hoàng đế lên ngồi ngai hoàng.
Trong sân, công việc của Quý Thâm Tiêu đã hoàn thành xong, những viên bắp tươi mới đã biến thành những chất lỏng sền sệt.
Nhìn một cái chậu đầy chất màu trắng này, Cừu Cẩn đột nhiên nhớ gì đó, kêu một tiếng: "Đạo diễn, ông có cho thcujw đơn ngày hôm nay không?"
"Hôm nay không có."
"Vậy thì thật đáng tiếc" Cừu Cẩn lộ ra biểu cảm thất vọng, "Dù sao bây giờ chúng ta đã có chất lỏng trắng ngà, dính dính."
Đạo diễn: "......"
Cừu Cẩn không phải không tiếc nuối thu hồi tầm mắt lại, liền phát hiện một tầm mắt đang dừng trên người cậu, là Quý Thâm Tiêu đang nhìn cậu.
Cừu Cẩn: "Đều là công lao của Quý tổng, thì rất nhanh sẽ có thể biến thành đồ mỹ vị."
Quý Thâm Tiêu: "......"
Sao có cảm giác mình đang bị đùa giỡn.
Bất quá không chỉ dùng cái này làm bánh bắp, mà còn cần thêm một chút bột mì nữa, lại thêm một chút đường gia vị. Lá bắp cũng không bỏ đi, sau khi sửa lại thì cuốn một vòng, là đã có thể trở thành một vật có ích rồi.
Khi cậu đã chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu và trở lại phòng bếp, mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng kêu to của Cảnh Nhạc Duyệt.
"Quý Kỳ Sanh anh cái đồ ngu ngốc, tất cả bắp đều khét hết rồi!"
Cảnh Nhạc Duyệt chống nạnh đứng trong phòng bếp, nổi giận đùng đùng. Quý Kỳ Sanh một câu phản bác cũng chưa nói, cúi đầu ngồi trên ghế nhỏ, bày ra biểu cảm đáng thương.
Mà trên bệ bếp bày những trái bắp màu đen, nướng quá mức tới nỗi đã hoàn toàn biến thành than.
Cừu Cẩn: "Mấy trái bắp mà thôi, bên ngoài cũng còn mà."
"Vấn đề không phảo nằm ở chỗ bắp," Cảnh Nhạc Duyệt tức giận nói, "Từ nhỏ anh ta đã như vậy rồi, việc gì có liên quan tới tôi cũng cố ý làm cho hỏng."
Từ nhỏ đã như vậy? Cừu Cẩn kinh ngạc: "Hai người là thanh mai trúc mã?"
"Ai là thanh mai trúc mã với anh ta!"
"Ai là thanh mai trúc mã với cậu ta!"
Trăm miệng một lời, hai lời phủ định hoàn toàn.
Sau khi la lớn xong, trên mặt Quý Kỳ Sanh cũng có chút không nhịn được, căng da đầu nói: "...... Không phải tôi cố ý, tôi cũng không biết lửa lại lớn như vậy."
Nhìn Cảnh Nhạc Duyệt còn đang muốn nói gì đó, Cừu Cẩn mở miệng trước, vỗ vỗ lưng Quý Kỳ Sanh: "Cậu đi lại ra ngoài hái mấy trái vào đi."
Lần hái bắp này cũng không có chuyên gì xảy ra, bắp mang theo một chút màu vàng, mùi hương thơm lại non mịn, mềm mại. Hai người mấy phút trước còn đang đói chọi gay gắt, bây giờ lại cười tủm tỉm cùng nhau vừa đi vào vừa cạp bắp.
Khụ, quả nhiên là bạn bè lúc nhỏ.
Khi mặt trời chậm rãi đi xuống, vị khách quý cuối cùng kia cũng ngoài ý muốn đến muộn.
Một người trung niên với dáng người hơi béo xách va li đi tới, từ đằng xa đã bắt đầu kêu lên: "Có cá hương thịt ti không?"
Mọi người nghe âm thanh liền ngẩng đầu, tất cả đều kinh ngạc.
Người này vậy mà lại là Bạch Đường?
Cái người nói tốt cho cậu trên mạng, miệng độc, đầu lưỡi càng độc hơn, nhà bình luận mỹ thực —— Bạch Đường?
Cái đầu lưỡi hoàng kim như vậy, sao lại tới cái chương này của bọn họ?
Nghê Bạch Đường hỏi như vậy, Cừu Cẩn có chút xấu hổ: "Thật ngại quá, hôm nay không có thịt."
Bạch Đường: "......"
Bạch Đường kinh ngạc, tổ đạo diễn vậy mà lại lừa ông ta tới?!
Đại lão sợ hãi, dưới sự tức giận xoay người rời đi, Đan Văn vội vàng nói thêm: "Nhưng ngày mai sau khi bẻ bắp sẽ lên thị trấn để mua thịt, một lần 50 cân lận!"
Cuối cùng Bạch Đường vẫn ở lại, một hơi ăn hai bát cơm chiều.
Sau khi ăn xong, Đan Văn một bên rửa trái cây một bên tân gẫu với Bạch Đường: "Thầy Bạch, trên mạng đều nói ngài chỉ ăn đồ ăn ngon hiếm, điều này có phải sự thật không?"
"Truyền thông viết loạn ấy mà," Bạch Đường dựng lông mày, "Câu nói kia có một cái tiêu đề mới, là tôi chỉ ăn đồ có nguyên liệu mới, nếu là nguyên liệu nấu ăn ở nước ngoài, thì như vậy sẽ bảo đảm sự tươi ngon của nguyên liệu nấu ăn, tôi cũng chỉ có gì ăn nấy thôi."
"Cho nên trọng điểm không phải quý hiếm với mới lạ đúng không?"
"Điều đó là đương nhiên, lão tổ tông nói hàng tươi là hàng tươi, quý không phải là tươi ngon nhất." Bạch Đường chỉ vào trái bắp bị gặm sạch một bên, "Ví như trái bắp luộc này, không cần đa dạng gì, mới lạ như vầy là được rồi."
Đan Văn gật đầu, rất đồng cảm: "Dùng nguyên liệu mới để nấu ăn chính là mỹ vị thuần tuý nhất."
Bạch Đường lại lấy một trái đào mới vừa rửa để trong chén: "Lại ví như quả đào này, để có được sự tươi mới khi vận chuyển đường dài, thường sẽ được hái xuống rồi đem đi ủ. Nếu cậu nhìn thấy nó ở siêu thị, thì có khả năng nó đã bị hái xuống quá một tháng rồi, cho nên vị của chúng nó rất nhạt, gần như không giống vị của quả đào nữa."
Mọi người gật đầu, đầy đồng cảm.
"Nhưng trái này của tôi lại không giống, đây là trái mười phút trước tôi hái, mấy người nhìn xem, mùi hương nồng đậm gần như đã tràn ra rồi." Bạch Đường một bên giơ quả đào lên, một bên giải thích, "loại trái cây này tuyệt đối chưa bao giờ xuất hiện trên siêu thị, bởi vì thường thì sang ngày kế sau khi vận chuyển thì chúng sẽ đều hư."
Người xung quanh bắt đầu âm thầm nuốt nước miếng, cái tài ăn nói này của thầy Bạch, không đi phát sóng trực tiếp bán trái cây thì quả thực là phí phạm của trời. Một quả đào bình thường, mà đã có thể bị ông thổi tới mỹ vị như vậy.
Cừu Cẩn vốn dĩ đã ăn no, nghe ông nói thế, không nhịn được tới chỗ cây hái một trái xuống.
Thịt quả đã chín, nhẹ nhàng ngắt một cái đã rách vỏ, chảy ra phần nước tươi ngon. Cừu Cẩn bị ướt nguyên một tay, lại không muốn lãng phí, trực tiếp vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Bên kia, Bạch Đường còn đang tiếp tục. Ông cắn một cái, thỏa mãn nheo mắt lại: "Ăn qua loại đồ như thế này, thì sao có thể ăn lại trái được gieo công nghiệp nữa chứ."
Cừu Cẩn tò mò: "Có phải trong nhà thầy Bạch cũng có rất nhiều trái cây hay không?"
Bạch Đường thở dài: "Ai, sân nhà tôi quá nhỏ, tôi đang định sau khi về hưu sẽ mua một mảnh đất lớn hơn kia kìa."
Quý Thâm Tiêu vẫn luôn trầm mặc lại đột nhiên mở miệng: "Thầy Bạch có muốn suy xét việc đinh cư ở đảo Lam Hậu không?"
Bạch Đường: "Nơi này?"
Quý Thâm Tiêu lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: "Đảo Lam Hậu có hạng mục dưỡng lãi đầy ý thơ, mua biệt thự còn tặng kèm nửa mẫu ruộng tốt, dù là hoa viên hay trồng ray, đều có thể thỏa mãn sinh hoạt trồng trọt của ngài."
Bạch Đường cẩn thận nghĩ, thế mà lại cảm thấy cũng không tệ lắm.
Quý Thâm Tiêu: "Thầy Bạch nếu muốn, tôi sẽ giảm giá 20%."
Mọi người: "......"
Tổng tài bá đạo chính là tuỳ hứng như vậy khi bán biệt thự.
Quý Thâm Tiêu tiếp tục mỉm cười: "Nếu mọi người muốn, tôi cũng có thể giảm giá 20% cho mọi người."
Nghe Quý Thâm Tiêu nói như vậy, đúng thật là đã có người bị động tâm, đặc biệt là đôi vợ chồng Đan Văn và Đàm Vân Đình, bọn họ vốn là thích loại cách sống như thế, đảo Lam Hậu có phong cảnh đẹp, điều kiện tự nhiên cũng không tồi, hơn nữa còn có tàu thuyền với phi cơ, cách Kinh thị chỉ có hai giờ đi máy bay.
Trước mắt một căn biệt thự không vượt quá 800 vạn, tính từ điều kiện giảm giá 20% thì đã rất lời rồi.
Thuyệŧ diễn cũng có chút động, đến cuối, đã có một đám người vây quanh Quý Thâm Tiêu hỏi chi tiết cụ thể.
Cừu Cẩn: "......"
Có thể làm ý tốt thành cái loại này, cũng coi như là một loại năng lực.
Quý Thâm Tiêu cũng không phải tự nhiên tặng không, phong cảnh đẹp của đảo Lam Hậu là tự nhiên, nhưng mà hơi thở của con người lại quá ít, nếu thật sự có nhiều nhân vật của công chúng ở đây như vậy, chỉ cần qua một thời gian, sẽ thấy rõ tác dụng thật sự.
Coi nửa ngày, Cừu Cẩn cũng ăn đào xong rồi, rửa tay chuẩn bị lên lầu rửa mặt. Đúng lúc này, cậu đột nhiên phát hiện ra một sự thật khủng bố —— biệt thự nhỏ đêm nay có tám người ở, rõ ràng là phòng sẽ không được chia đều!
Cậu kéo Đan Văn sang một bên nhỏ giọng hỏi: "Anh, hình như chúng ta không đủ phòng đúng không?"
Đan Văn gật đầu: "Tôi với Vân Đình ngủ dưới đất, cái phòng ngủ kia của chúng tôi nhường cho hai vị khách kia."
"Chị dâu đã mang thai rồi, sao có thể để cho chị ấy ngủ dưới đất." Cừu Cẩn nghĩ nghĩ nói, "Tôi có thể chuyển giường ra, để cho Bạch Đường tiên sinh ngủ đi, Quý Kỳ Sanh còn nhỏ, để cậu ta với tôi ngủ dưới đất là được."
Sau khi Quý Kỳ Sanh nghe được lời đề nghị này, liền lập tức không làm. Tới nông thôn ở thì thôi đi, làm việc nhà nông cũng nhịn được, nhưng còn muốn hắn ngủ dưới đất, thật đúng là nghĩ hắn tới nông thôn để giúp đỡ người nghèo à?
Bạch Đường thật ra không sao cả, cười ha hả nói: "Vậy chúng ta đổi đi."
Cừu Cẩn: "Sao lại thế được, ngài là người lớn tuổi nhất, chúng tôi làm tiểu bối sao có thể ngủ giường, để ngài ngủ dưới đất được chứ?"
"Ây da, ngủ dưới đất thì tính là cái gì" Bạch Đường phất tay, "Thời tôi còn trẻ đã trèo đèo lội suối đi kiếm mỹ thực, còn ngủ qua ở chuồng bò của dân tộc Tạng kia kìa. Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng rất cao, cũng không có chăn hay gì đó, tôi còn chủ động dựa gần vào con bò Tây Tạng nóng hầm hập."
Cừu Cẩn: "Thật là không có việc gì sao?"
"Cậu khinh thường lão nhân à?" Bạch Đường nghiêm mặt, "Tôi cũng mới có 50 tuổi, ngủ dưới đất thì làm sao chứ?"
Người ta cũng đã nói như vậy rồi, Cừu Cẩn cũng không khuyên nữa, vì thế ôm nệm cao su ra đặt một bên, sau khi người còn lại rửa mặt xong rồi lên lầu, bọn họ liền có thể đem nệm nhào vào trong phòng khách ngủ.
Điều làm Cừu Cẩn không nghĩ tới chính là, sau khi cậu bày mền gối xong, Quý Thâm Tiêu đột nhiên đi tới.
"Bạch Đường tiên sinh ngủ giường tôi đi, tôi với Cừu Cẩn ngủ ở đây."
Sau khi anh nói xong liền ngồi xuống, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội từ chối.
Cừu Cẩn: "?"
Quý Kỳ Sanh: "???"
Quý Kỳ Sanh ngốc nửa ngày mới hoàn hồn, khó tin nói: "Không phải chứ, anh làm sao vậy?"
Quý Thâm Tiêu nâng mi: "Cậu có ý kiến?"
Quý Kỳ Sanh từ nhỏ đã sợ Quý Thâm Tiêu, lúc này bị anh mắt lạnh băng kia liếc nhìn một cái, cả người lập tức héo queo, không nói lời phản đối nào, chỉ dùng vẻ mặt u oán nhìn Cừu Cẩn.
Cừu Cẩn: "......"
Cái này không có liên quan tới cậu.
Quý Thâm Tiêu thở dài, khuôn mặt trầm xuống phân phó: "Quý Kỳ Sanh, lên lầu ngủ."
"......"
Thẳng đến khi Quý Kỳ Sanh nằm lên giường cũng không thể nào hiểu nỗi, từ khi nào hắn đã trở thành chuỗi đồ ăn mặc người khác xâu xé rồi?
Tác giả có lời muốn nói:
Cừu Cẩn: Chất lỏng màu trắng, dính dính, tất cả đều là công lao của Quý tổng.
Quý Thâm Tiêu: Đều nuốt hết cho anh.
Cừu Cẩn: Ngô ngô...... A ~