[ÂM DƯƠNG SƯ ĐỒNG NHÂN][CẨU CÁO] ĐỘ TA

Nghỉ tết phê quá, giờ phải đọc lại mấy chap trước thế nào vì quên xừ hết cả tình tiết:)))

-------------------------------------------

Đệ nhị thập tam thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ nghe kể chuyện.

- -------------------------------

Yêu Hồ vô cùng thích ăn mứt quả, lần này xuống núi ta cố tình mua nhiều hơn một chút, người bán mứt quả cười vui vẻ đưa luôn cả giá cỏ cắm mứt quả cho ta vác trên vai, để tiện mang về

Thế là ta lại bị nhầm là người bán mứt quả, liên tiếp gặp phải mấy người hỏi giá mua, ta chỉ đành lúng túng giải thích đây là người trong nhà muốn ăn nên mua. Mọi người mới chợt gật gật đầu hiểu ra, lại hỏi: "Mua nhiều như vậy, chắc là nhiều người ăn lắm?"

Ta sờ gáy ậm ờ đáp: "Nhà chúng ta cũng không thích đồ ngọt, chỉ có một người hảo ngọt thôi"

- Vậy nhất định là hắn rất mập - Một đứa nhỏ vừa mút tay vừa nói to, giọng ngây thơ của trẻ con khiến mọi người xung quanh cười lớn

Ta cũng hùa theo một câu: "Còn không phải sao"

Dù sao tiểu hồ ly cũng không ở đây. Với cả, tuy hình người của hồ ly thân thể thon dài, nhưng lúc khôi phục nguyên hình thành một cục hồ ly trắng tròn nhìn có vẻ bông xù mềm mại như nhung, nhưng ai ôm thử rồi thì sẽ biết đấy đúng là mập thật.

Ta thậm chí còn từng hoài nghi có phải sư phụ từng học trộm kỹ xảo chăn heo gì đó tới trả thù Yêu Hồ không, sau này mới biết chẳng thể trách ai được, hoàn toàn là tự y ăn nhiều rồi mập thôi.

2

Sau khi đi mua một chút nguyên liệu nấu ăn, trùng hợp lại gặp thuyết thư (người kể chuyện) ở quán trà, ta liền đứng ngoài cửa nghe xong phần mở đầu. Chợt nghe thấy giọng âm lãnh truyền tới từ phía sau: "Tiểu sư phụ rốt cuộc cũng nhận ra mình không hợp đi trừ yêu, đổi nghề đi bán mứt quả rồi?"

Ta nhíu mày xoay người lại, tròn mắt nhìn nam tử mặc y phục âm dương sư trước mặt: "Ngươi là người ở khu nhà bị ám lúc kia..."

Không chờ ta nói xong, hắn liền mỉm cười chắp tay: "Đúng là tại hạ"

Trước kia ở quỷ trạch ta không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ khuôn mặt hắn mới thấy, sắc mặt người này xám trắng, gò má cao môi mỏng, đôi mắt hẹp dài sắc bén, ngay cả vào lúc giữa trưa nắng chiếu đỉnh đầu trông hắn cũng có vẻ âm u sao đó, so ra còn đáng sợ hơn quỷ trạch kia. Ta không muốn dính dáng nhiều tới hắn, liền gật đầu theo phép lịch sự rồi khiêng mứt quả định đi. Ai biết người nọ lại bám riết phía sau, nói không ngừng: "Tiểu sư phụ thích nghe kể chuyện"

Ta kiềm nén cảm giác phiền chán, đáp cho có lệ: "Cũng tạm, khi còn bé thường nghe sư tỷ kể chút truyền thuyết cố sự"

Lời này không phải nói dối, khi còn bé sư tỷ vẫn là một tiểu cô nương trong sáng thuần khiết, toàn thân tỏa ra khí chất ôn nhu, thường kể chút truyện cổ tích mà trẻ nhỏ nên nghe trước khi đi ngủ, thần thế thất đại, các loại truyền thuyết về cao thiên nguyên hoàng tuyền quốc tô điểm cho những đêm dài nhàm chán lúc đó của ta.

Người nọ không nhiều lời nữa, chỉ im lặng nghe. Trái lại trong lòng ta sinh ra rất nhiều cảm khái, giọng cũng hòa hoãn lại: "Ở thời đại hồng hoang dân trí chưa mở, thiên địa bất phân, nhật nguyệt hỗn loạn. May mắn là mọi người truyền tai nhau những điều mắt thấy tai nghe mới thấy được chút ít phong tình. Một vài chuyện vốn nên biến mất cùng năm rộng tháng dài, lại bởi vì được người ta kể lại, mà thế nhân mới hiểu sao mà vĩ đại, sao mà tình cảm"

3

Ta nói một thôi một hồi mới nhớ ra mình cùng Âm dương sư này cũng không phải là quá quen biết, có chút áy náy cười trừ, lời cũng khó nói tiếp nữa. Người kia giống như vẫn hồn nhiên không để ý, thậm chí gật đầu phụ họa theo lời kể của ta nói: "Phải rồi, nghĩ như vậy, những người kể chuyện này cũng thật đáng kính nể"

Ta len lén liếc mắt nhìn người nọ, chợt thấy nam tử quỷ khí âm trầm này cũng không phải quá mức đáng ghét như vậy nữa, đi cùng hắn một đoạn đường, đang muốn hỏi vì sao hắn nói ta không hợp đi trừ yêu, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị một bà cụ bán hương liệu gọi lại

- Tiểu ca bán mứt quả này không mua chút hoa tiêu sao? - Bà cụ dùng đôi tay khô gầy như vỏ cây vốc một nắm hoa tiêu đã được phơi nắng cười cười nói với ta - Hoa tiêu này là đồ tốt đấy

Ta dừng bước nhìn những viên hoa tiêu trơn bóng như châu, lại rực rỡ như đậu đỏ của miền nam, tiếc nuối nói: "Thật là không tệ, chỉ tiếc là gần đây trong nhà cũng đã mua một ít hoa tiêu, tạm thời không cần mua thêm nữa"

Bà cụ rất thoải mái, không chỉ không nói gì, trái lại dùng giấy bọc chút hoa tiêu tặng cho ta, ta tất nhiên là từ chối nhiều lần, nhưng không lay chuyển được tấm lòng của bà lão, ngay cả âm dương sư nhàn nhã đứng một bên cũng khuyên ta.

Bất đắc dĩ, ta chỉ đành cười gượng nhận lấy hoa tiêu

Ra khỏi hàng hương liệu, ta khó hiểu hỏi: "Vì sao ngươi cũng khuyên ta nhận lấy chỗ hoa tiêu này? Khẩu vị người trong nhà thanh đạm, hoa tiêu này thực sự chẳng có chỗ dùng"

- Không phải dùng cho nấu nướng, "Thị nhĩ như kiều, di ngã ác tiêu"*, tiểu sư phụ có thể tặng cho người ái mộ trong lòng không phải sao? - Người nọ nghiêng đầu, ý vị thâm trường nhìn ta

(*Thị nhĩ như kiều, di ngã ác tiêu: Hai câu thơ trong bài thơ Đông môn chi phần 3, nói về tình cảm nam nữ, khi trai gái hò hẹn, cô gái tặng cho chàng trai hoa tiêu làm vật kết duyên)

Trong đầu ta hiện lên bóng dáng của người nào đó, ta ho khan vài tiếng, hốt hoảng nói sang chuyện khác: "Ta cũng từng đọc được trên một số sách cổ hoa tiêu cùng tương tư tình ý có liên quan đến nhau, tương truyền trên Cửu Châu đại địa trước đây người ta dùng nước sơn màu hoa tiêu để biểu đạt tình ý"

Âm dương sư kia chợt cười âm u vài tiếng, như chuông kêu nơi Minh Phủ

- Cho nên hoa tiêu là vật tốt, nhưng cũng là tà vật

4

Lời nói của người này ẩn giấu huyền cơ, lại tựa như ám chỉ điều gì, nhìn qua vô cùng quái dị

Cảnh giác lại dâng lên, ta mặt không đổi sắc lùi về sau vài bước hỏi lại

- Tại sao ngươi lại nói vậy?

- Tiểu sư phụ đã đọc qua rất nhiều sách, chẳng lẽ chưa từng thấy mấy câu thơ như "Tích nhật phù dung hoa, kim thành đoạn căn thảo*" - Vẻ mặt nam nhân bí hiểm, trong giọng nói còn mang theo vài phần mỉa mai khinh thường - Sủng cực ái hiết, đố thâm tình sơ, đông lưu thủy bất tây hoàn*, tình cảm khó kéo dài, một ngày nào đó sẽ chấm dứt, từng yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Khi đó hương hoa tiêu kia là tương tư hay là kịch độc, tiểu sư phụ có thể phân biệt được sao?

- Ta...

(*Sủng cực ái hiết, đố thâm tình sơ

*Tích nhật phù dung hoa, kim thành đoạn căn thảo

"Yêu chiều mãi rồi cũng hết, lòng chê chán tình phai phôi

Ngày xưa tựa đóa phù dung, nay thành cỏ đà dứt gốc"

Xuất phát từ bài thơ Thiếp bạc mệnh của Lý Bạch. Nói về chuyện Hán Vũ Đế phế trần Hoàng Hậu A Kiều để phản ánh hình ảnh thống khổ của phụ nữ thời xưa khi bị chồng ruồng bỏ.)

Ta không biết trả lời thế nào, chỉ ngây người đứng đó, tay vẫn cầm mứt quả cùng túi hoa tiêu kia.

Dường như thấy sắc mặt ta quá mức khó coi, người nọ không nhiều lời nữa, nỗ lực tỏ vẻ ôn hòa cười một cái: "Ngươi vẫn còn quá nhỏ, muốn để ngươi hiểu được những thứ này vẫn là quá khó rồi. Kỳ thực tại hạ chỉ muốn nhắc tiểu sư phụ, có người dùng hoa tiêu làm thuốc, cũng có người dùng hoa tiêu để chế độc, cho nên lúc sử dụng hoa tiêu cần tìm hiểu tỉ mỉ cách dùng"

- Đa tạ quan tâm, ta sẽ chú ý

Ta buộc mình tỉnh táo lại, cố ý kết thúc chủ để không vui này: "Đúng rồi, vì sao ngươi luôn nói ta không hợp đi trừ yêu?"

Người nọ nghe vậy ngẩn ra, cười như không cười nhìn ta, cũng không đáp lại vẫn đề: "Đã không còn sớm nữa, tại hạ nên cáo từ rồi"

Ý cự tuyệt không thể rõ ràng hơn, ta chỉ đành vẫy tay chào hắn, đợi hắn xoay người đi được mấy bước, ta chợt nhớ tới cái gì, vội vã lên tiếng gọi hắn lại. Ta cung kính khom người hỏi:

- Hậu sinh còn có một việc không rõ

Người nọ quay lại nhìn ta, hai mắt ẩn giấu sắc bén, vẻ mặt vẫn mang theo ý cười giả tạo quỷ dị: "Tiểu sư phụ cứ nói"

Ta hít sâu một hơi, hỏi một chuyện khác đã nghi hoặc từ lâu: "Tiền bối làm sao học được cách không chớp mắt trong thời gian dài vậy? Chơi từ nhỏ rồi luyện ra được sao?"

5

Hắn sửng sốt vài giây, chợt bật cười ha ha giữa biển người phố xá sầm uất, tướng mạo âm u chẳng hề để ý gì cười dài như vậy nhìn qua có vẻ vô cùng kì quái vậy

Người nọ cười một lúc lâu mới dừng lại, chầm chậm đi tới bên cạnh ta, khom lưng nói vào tai ta: "Tiểu sư phụ có biết tại sao mình không thích hợp trừ yêu không? Bởi vì ngươi có mắt như mù, chỉ biết tâm mà không biết yêu quái, thà vứt bỏ tuệ căn để chọn uống rượu độc, thật đáng kính đáng ca ngợi. Thà thuận theo thiên tính, làm người kể chuyện trong quán trà, vẫn tốt hơn ép mình làm nghề hàng yêu phục ma nhiều"

Ta càng nghe càng thấy u mê, đang muốn nói hắn có gì thì nói thẳng, đừng vòng vo thêm nữa, thế nhưng mới quay đầu lại, lại chẳng hỏi thêm được gì nữa

Vì bên cạnh trống rỗng, người nọ đã sớm trà trộn vào biển người, không còn tung tích

Bình luận

Truyện đang đọc