[ÂM DƯƠNG SƯ ĐỒNG NHÂN][CẨU CÁO] ĐỘ TA

Đệ tam thập nhị thoại

1

Non sông không thay đổi, phàm trần như trước.

Non sông là nơi có người, phàm trần là nơi có chúng ta

- --------------------------------------------------

Giúp?

Yêu Hồ chỉ hận không thể phế đi cái thứ nóng hổi trên tay mình ngay lúc này thì có

Y nhìn bộ dạng bị dục vọng hành hạ tựa như mãnh thú bị giam cầm của Đại Thiên Cẩu, bỗng dưng nở nụ cười. Đôi mắt trong trẻo tựa như hồ nước ngậm sóng, hai má ửng hồng, khóe miệng mỉm cười, nụ cười kia dường như được tỉ mỉ bày ra, thêm một phần dụ dỗ, ít đi một phần lạnh nhạt, khuôn mặt như phù dung, thân thể như băng ngọc, tất cả hoàn mỹ như vậy, đủ để bất kì kẻ nào cũng phải mất hồn mất trí vì y.

- Đại Thiên Cẩu...

Yêu Hồ gọi nhỏ, đầu lưỡi đỏ tươi giữa hàm răng sau cặp môi tựa như lưỡi rắn, khiến người ta chỉ muốn hôn lên quấn quít lấy lưỡi y.

Lòng Đại Thiên Cẩu bất chợt nổi sóng, miễn cưỡng tìm được một chút lý trí giữa dục vọng, hắn lờ mờ nhớ ra, dường như đã từ lâu lắm rồi Yêu Hồ không gọi hắn như vậy --- không phải tùy tiện gọi như gọi chó mèo, không phải gọi với giọng mỉa mai thêm "đại nhân" vào sau tên hắn --- mặc dù giờ hắn đã không còn nhớ rõ đó có phải tên mình hay không

Trong phòng cách âm vô cùng tốt, tuy là bên ngoài huyên náo tiếng người, nhưng sau khi Yêu Hồ đóng lại cửa sổ, tiếng thở dốc nặng nề của Đại Thiên Cẩu lại rõ ràng như vậy. Yêu Hồ chỉ cảm thấy cây nghiệt căn trên tay mình lại nóng rực thêm, y cười càng vui vẻ hơn, cách một lớp vải vóc vuốt lên vật kia, lòng bàn tay chà lên phần đỉnh, thuận theo ý muốn của nam nhân mà lột động.

Hai người càng lúc càng lại gần sát vào nhau, Yêu Hồ chẳng biết từ khi nào đã nửa quỳ nửa ngồi trên đùi Đại Thiên Cẩu. Không giống mùi hương ngọt ngào nồng nặc đặc biệt ở Cát Nguyên, trên mái tóc và y phục của Yêu Hồ là hương sen tươi mát trong lành, khiến người cảm thấy an lòng, chỉ muốn sa vào trong đó.

Vì vậy, Đại Thiên Cẩu tựa đầu trên vai y, thỏa thích hít hà mùi hương làm mình mê mẩn, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên cần cổ trắng nõn, một tay ôm eo nhỏ của Yêu Hồ, một tay vuốt ve đuôi y, rồi xoa nắn cặp mông căng tròn mềm mại.

Hơi thở nóng ấm của Đại Thiên Cẩu phả vào cổ y, có chút ngứa ngáy, Yêu Hồ nghiêng đầu, nhưng không tránh né, ngược lại đưa tay cởi đai lưng của Đại Thiên Cẩu, tay phải theo đó luồn vào trong, nắm lấy nơi đang nóng hừng hực kia.

Nghe thấy Đại Thiên Cẩu phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, y mím môi khẽ cười, đầu ngón tay bọc lấy phần đỉnh, nắm lấy nó.

Yêu Hồ không phải làm việc, không phải tập võ, nên hai tay mềm mại không có một vết chai, lúc này nắm lấy chỗ đó, tựa như được thịt mềm bao lấy, tuy không bằng nơi phía sau căng mịn ấm áp kia, nhưng cảm giác lành lạnh từ bàn tay mượt mà như ngọc ấy cũng có một tư vị phong tình đặc biệt, khiến người ta không kiềm chế nổi.

Yêu Hồ dùng tay hầu hạ Đại Thiên Cẩu một lúc lâu, ngón tay mỏi nhừ rã rời, nghĩ thầm thứ đồ chơi này chắc cũng sắp tới lúc bắn ra rồi, động tác dưới tay nhanh hơn, vừa mỉm cười vừa gọi một tiếng: "Đại Thiên Cẩu"

Đôi con ngươi vẫn còn đắm chìm trong dục vọng quay sang nhìn y, ánh mắt mang theo vài phần mơ màng

Y cười cười, vừa khen "Thật đáng yêu", vừa khẽ liếm lên khóe môi Đại Thiên Cẩu như chuồn chuồn lướt nước.

Chỉ trong thoáng chốc, Yêu Hồ cảm thấy vật trong lòng bàn tay mình nảy lên một cái, đoán chắc Đại Thiên Cẩu sắp đạt tới đỉnh, bèn buông tay ra, lanh lẹ rời khỏi người Đại Thiên Cẩu

Chưa được phát tiết dục vọng mà nhất thời không được thư giải nữa, Đại Thiên Cẩu liều mạng nhìn chòng chọc Yêu Hồ, dường như vẫn còn chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra

Yêu Hồ dùng khăn tay mà lúc trước người hầu đã chuẩn bị lau sạch tay, lại chỉnh chu lại vạt áo bị Đại Thiên Cẩu làm lệch, nhân mô nhân dạng* đứng trước mặt Đại Thiên Cẩu, cố nén cười mà nén không nổi, cười đến không thở nổi mà còn không quên giả mù sa mưa quan tâm nói:

- Tiểu sinh tài hèn ít học, sợ rằng không giúp được ngươi. Nhìn ngươi Phan Lư Đặng Tiểu Nhàn* đều có đủ thế này, không biết có tới bao nhiêu cô nương ở Cát Nguyên này vội vàng muốn trải qua một đêm xuân với ngươi đây. Nói đi, ngươi muốn loại nào, ngực phẳng hay ngực to?

Giữa đầu mày cuối mắt hồ ly tràn đầy vui vẻ, giương giương đắc ý đứng trước mặt Đại Thiên Cẩu cười lớn, cũng khiến cho Đại Thiên Cẩu lại khôi phục thêm một ít ký ức.

Là Đại Thiên Cẩu bất cẩn sơ xuất rồi

Sao có thể quên từ trước tới nay Yêu Hồ đâu chịu làm gì theo lẽ thường chứ

(Nhân mô nhân dạng: "nhìn trông giống người", thường mang ý tứ châm biếm, kiểu như "tên này nhìn nhân mô nhân dạng như vậy, mà lại làm ra được hành động đó")

(Note của tác giả: "Phan Lư Đặng Tiểu Nhàn" xuất từ "Kim Bình Mai", từ "Lư" trong đó nếu tình yêu nào không hiểu thì có thể đi search một chút (cười)

(Editor đã search: "Phan Lư Đặng Tiểu Nhàn" là ngũ đại yếu tố để hấp dẫn người yêu của đàn ông. Phan như Phan An (đệ nhất mỹ nam của Trung Quốc), ý là tướng mạo đẹp, Lư là, ờ... ý là sinh lý hay khả năng trên giường tốt, Đặng như Đặng Thông (thời Hán Văn Đế hoàng đế nhìn trúng giao cho ông này việc buôn bán kinh doanh tạo tiền, kiếm được vô số tiền, còn được so với thần tài), ý là giỏi kiếm tiền hay nhiều tiền, Tiểu ý là tính tình cẩn thận, Nhàn ý là có thời gian (có thời gian quan tâm tới người yêu vân vân...)

2

Khi còn nhỏ Yêu Hồ là một hồ ly tính tình thất thường, không bao giờ chịu ở yên trong phòng, cả ngày lên núi xuống sông, đùa giỡn khắp nơi, không làm gì tốt lành hết. Đại Thiên Cẩu lại là bạn chơi cùng cực kì phối hợp, Yêu Hồ leo tường thì hắn đỡ, Yêu Hồ nướng cá thì hắn nhóm lửa, cực kì ăn ý, đồng lòng đồng tâm, cả hai nghịch ngợm đến vô cùng, khiến cho cả hồ tộc không ngày nào được yên ổn.

Chim chóc trên núi thấy hai yêu quái nọ mà không dám hót, cá dưới khe suối thấy cũng lặn xuống đáy nước, trốn vào trong khe đá không dám ló đầu ra. Tiểu hồ ly cực kì kiêu ngạo nói: "Nhìn thấy chưa, đây chính là đia vị chim sa cá lặn đó"

Trưởng lão không biết phải làm sao, không dám chọc vào vị quý nhân kia, chỉ có thể đổ hết tội trạng lên đầu Yêu Hồ, run rẩy chòm râu gọi Tam Vỹ Hồ tới, trách nàng không biết dạy dỗ đệ đệ.

Tam Vỹ Hồ chẳng hiểu tại sao tự dưng bị mắng, nhưng cũng không để bụng, cười khanh khách nói: "Thế là bình thường, nó là yêu quái, lại tuân theo quy củ lễ giáo mới là kỳ lạ"

Yêu quái coi trọng ngang ngược kiêu ngạo, làm đủ chuyện quái ác, lúc yêu có kẻ tình nguyện đào tim đào phổi mình cho đối phương, cũng có kẻ lại muốn lột da nuốt sống người yêu của mình. Nói chung yêu quái tính tình cổ quái, còn không chịu nói đạo lý.

Tam Vỹ Hồ còn đang chìm trong vui vẻ vì nhà mình có hồ ly sắp trưởng thành, lại thấy trưởng lão đang nhìn mình chằm chằm, cũng không tiện cười, giả vờ hung ác nói: "Ta phải đi đánh thằng nhóc hư đốn này một trận"

Lúc này trưởng lão mới hài lòng: "Từ nhỏ tên nhóc này đã ngỗ ngược, nếu để nó học được ngoan ngoãn thì ra tay nặng chút cũng được"

Tam Vỹ Hồ liên tục nói đồng ý, lúc này mới có thể cáo từ

Sau đó đi tới phòng Yêu Hồ, thấy hai thiếu niên trắng trẻo đẹp đẽ như ngọc đang ngồi cạnh nhau đùa giỡn, ngươi bóp bóp ta, ta xoa xoa ngươi, nhưng không giống như huynh đệ vui đùa, lại giống như tình nhân thân mật với nhau hơn. Ngay cả Tam Vỹ Hồ trông nom hai người lớn lên nhìn thấy mà mặt cũng nóng bừng, ho nhẹ một tiếng. Hai người đang quấn quít lấy nhau lúc này mới tách ra, tiểu hồ ly hào hứng vui vẻ chạy tới, hỏi chị cả có chuyện gì

Tính tình y cô độc, ngoại trừ Đại Thiên Cẩu ra cũng chỉ thân thiết với chị cả nhất, mà đã lâu không gặp, nên lúc này theo bản năng muốn thân cận

Tam Vỹ Hồ sao chịu được đệ đệ nhà mình như vậy, cố ý giả bộ tức giận lúc nãy cũng hóa thành mềm lòng, đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm như nhung của tiểu hồ ly, chợt cảm thấy không biết phải mở miệng thế nào.

Cuối cùng, Tam Vỹ Hồ vất vả lắm mới bày ra được chút dáng vẻ của trưởng bối, nói:

- Các ngươi có muốn biết làm thế nào để thành thần không?

Yêu Hồ lập tức đáp: "Không muốn."

Nói năng như vậy gọi là gì

Gọi là tự tìm đường chết.

3

Đại khái là trước giờ Yêu Hồ nghẹn khuất đã lâu, lúc này lật được một ván, y cười suốt hồi lâu, cười đến chảy nước mắt nhìn Đại Thiên Cẩu giận xanh mặt

Kỳ thực y cũng không thật sự định cho Đại Thiên Cẩu tìm nữ nhân, chẳng qua chỉ là Yêu Hồ đùa dai, cố ý muốn khiến hắn kinh ngạc, vậy nên, lúc này mới làm bộ làm tịch muốn ra khỏi phòng gọi một du nữ tới hầu hạ hắn

Tay mới vừa chạm vào cánh cửa, đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Đại Thiên Cẩu ở đằng sau:

- Ngực của ngươi cũng rất phẳng

Yêu Hồ đang muốn cãi lại, lại cảm thấy sau lưng lành lạnh, chưa kịp quay đầu đã thấy mình bị ném lên giường. Trên giường vốn đã trải đệm mềm, tiểu hồ ly ngã xuống cũng không làm sao, chống tay ngồi dậy nhìn kẻ đầu sỏ gây ra.

Đại Thiên Cẩu vuốt phần tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của mình ra phía sau, dây lưng và quần của hắn đã bị cởi ra từ trước, lúc này cũng đang cởi nốt áo trong ra, tiện tay quẳng xuống đất. Động tác cực kì nhanh nhẹn thuần thục như mây bay nước chảy, tính khí đứng thẳng giữa hai chân theo động tác của hắn mà diễu võ giương oai

Yêu Hồ hơi ngẩn ra nhìn hình ảnh có thể gọi là hương diễm trước mặt mình, bất chợt cười vang: "Trước mặt người khác mà thả chim đi dạo, rất là bất nhã nha"

Cái này gọi là gì

Gọi là chết tới nơi rồi còn không biết.

- -----------------------------------------------------

Vì cúc hoa của bạn nhỏ hồ ly nào đó, lặng lẽ thắp một ngọn nến

Bình luận

Truyện đang đọc