ÁM VỆ KHUYNH QUỐC

Tống Thiên Nhan ngoáy ngoáy tai, bản đặc công không điếc , Đông Phương chó chết ngươi kêu to như vậy làm gì, nàng đứng trứơc mặt hắn làm động tác nghỉ nghiêm , đầu nhìn thẳng " Có thuộc hạ, Chủ thượng có gì sai bảo"

Nàng lúc này mới nhìn rõ mặt Đông Phương Triệt, không hổ là nam chính , đường nét khuôn mặt tỉ lệ chuẩn, mũi cao môi mỏng, lông dày dày , đôi mắt thâm sâu như màn đêm, so với Đông Phương Ảnh thì bớt một phần bạo liệt, thêm một phần âm trầm. Nhưng dẫu sao cũng là một mĩ nam , hai người chính là kẻ chính lạng người nửa cân.

Đông Phương Triệt thấy động tác kì dị của nàng thì nhíu mày, trong lòng nổi hoả , Tống Thiên Nhan hôm nay cà lơ phất phơ, không giống nàng nghiêm túc thường ngày , nàng như đã thay đổi. Đông Phương Ảnh hứng thú nhìn nàng , nha đầu dở hơi này rốt cuộc Hoàng Huynh nhặt ở đâu vậy.

" Nhiệm vụ đợt trước điều tra như thế nào ?" Đông Phương Triệt cất giọng lạnh lùng hỏi nàng.

Tống Thiên Nhan đưa mắt lên trên , nhiệm vụ đợt trước, ngươi hỏi ta ta hỏi ai ? Ta không kế thừa kí ức của nguyên chủ a. Không lẽ ta phải trả lời nhiệm vụ lần trước ta đột nhập hang ổ của hắc bang để giải cứu con tin sau đó bị trúng đạn nên xuyên không.

Nàng cố lục lại trí nhớ , nhiệm vụ của Tống Thiên Nhan được giao là gì ! Nàng nhớ ra rồi, đôi mắt sáng bừng nàng chân chó trả lời " Thưa chủ thượng đã tra ra đúng là Bạch Bật Tài có liên quan đến mưu đồ tạo phản"

Nhiệm vụ của Tống Thiên Nhan là đột nhập phủ thừa tướng tìm ra bằng chứng Bạch Bật Tài tham ô cùng mưu đồ tạo phản. Bạch Bật Tài đúng là không phải dạng vừa , không phải nói đúng hơn là ám vệ của hắn Vô Danh . Vì có hắn nên Tống Thiên Nhan mới bị đánh chơi tơi bời đến nổi bị nội thương.


Vô Danh vốn không được tác giả trong truyện nhắc nhiều , chỉ xuất hiện vài ba chương , hắn được tác giả giới thiệu là do trả ơn cứu mạng cho Bạch Bật Tài nên mới đồng ý làm ám vệ , nhưng hình như sau hôm qua đã hết hạng rồi, từ đó Vô Danh biến mất khỏi truyện.

Đông Phương Ảnh giận dữ, trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa " Tên Bạch Bật Tài đáng chết, hắn dám cấu kết tạo phản , ta phải đi chém hắn"

Tống Thiên Nhan bĩu môi , đúng như nguyên tác miêu tả tính tình hắn đúng là cực kì bạo lực, tính ra hắn gì cũng tốt , ngoại hình không thua kém Đông Phương Triệt, hơn thế còn có thêm sức hút lẫm liệt của một người quanh năm chinh chiến sa trường, tiếc rằng hắn mang danh nam phụ a.

Đông Phương Triệt cản hắn nhăn mi " Đừng nóng vội, hắn ta còn giá trị lợi dụng"

Đúng dạng nam chính thâm trầm nội tâm sâu, đế vương vô tình, hắn đang muốn lợi dụng Bạch Bật Tài để diệt trừ bè cánh của Khúc Lương Phong cũng chính là phụ thân của Khúc Diệp Nghi, đối với Đông Phương Triệt hắn vẫn có suy nghĩ yêu Khúc Diệp Nghi, nhưng trong hắn vẫn là thiên hạ đứng đầu. Nhưng Khúc Diệp Nghi cũng không phải ngồi im bên cạnh hắn, nàng ta chính là muốn làm chủ hậu cung , chỉ tiếc rằng không thành , sau khi nguyên chủ Tống Thiên Nhan chết, nàng bị Đông Phương Triệt phế hậu vị , bị đày ra biên cương, còn hắn cả đời lục cung vô phi, khi mất thì nhường ngôi lại cho nhi tử của Lục Vương Gia Đông Phương Vũ.

Đông Phương Triệt quay sang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng đang trầm tư, khi nào thì Tống Thiên Nhan lại lơ là không tập trung, nàng không đi sang đứng bên trái hắn lại đứng ở đó.

Lục Du cũng bối rối, hắn mấy lần đưa mắt cho nàng muốn nói nàng vào chỗ, nhưng Tống Thiên Nhan chính là nhìn trời nhìn đất mà không để ý đến hắn, Lục Du bất lực thở dài trong lòng.

Đông Phương Ảnh đứng bên cạnh huých vào người nàng nói nhỏ "Hoàng Huynh đang nhìn ngươi"

Tống Thiên Nhan ngước đầu lên ánh mắt mơ màng chưa tỉnh khỏi suy nghĩ nhìn hắn, đang yên đang lành nhìn ta làm gì.

Đông Phượng Triệt thấy ánh mắt nàng liền ho khan , hắng giọng nói " Tống Thiên Nhan, ngươi có tập trung cho trẫm ? "

Hắn cứ cảm giác hôm nay nàng có gì đó khác xưa, ánh mắt của nàng luôn thiếu thứ gì đó, cảm giác như sự chú ý của nàng không còn đặt trên hắn.

" Ta vẫn nghe ngài nói, lời của ngài đúng là những lời hay ý đẹp, luôn đem theo ý nghĩa tuyệt vời " Nàng nịnh hót trả lời, theo như nàng biết được qua cuốn truyện thì khi hắn xưng trẫm, tức có nghĩa là hắn đang tức giận, không nên chọc giận Đông Phương chó chết a.


Đông Phương Triệt nghe nàng nói thì dịu lại, khoé miệng hơi nhếch lên, Lục Du nhịn cười, từ bao giờ Tống Thiên Nhan dám cư xử vậy trước mặt chủ thượng, nàng không phải luôn giữ thái độ nghiêm túc lạnh băng. Đông Phương Ảnh không câu nệ cười to " Hoàng Huynh, nha đầu dở hơi này nịnh đúng là giỏi"

Tống Thiên Nhan nhìn hắn, mĩ nam à ngươi đừng cười vậy trước mặt bổn đặc công, không ta không dám chắc ta có làm hành động gì lạ người đâu.

Thấy nàng nhìn trầm trầm vào Tứ Hoàng Đệ thất thần, Đông Phương Triệt khó chịu gầm lên "Tống Thiên Nhan"

" Thần ở đây" Nàng chán nản lên tiếng, nàng vẫn không biết Tống Thiên Nhan nguyên chủ yêu Đông Phương Triệt ở chỗ nào ? Trong khi đó Đông Phương Ảnh cũng hoàn hảo mọi chỗ lại yêu nàng như vậy thì không chịu.

Đúng lúc này Tiểu Đức Tử gõ cửa đi vào, cung kính trước mặt Đông Phương Triệt nói " Hồi Hoàng Thượng, Khúc cô nương đã tự tay làm món ăn muốn mời ngài qua dùng bữa cùng"

Hắn nghe xong đôi mắt hiện lên vẻ sủng nịnh, lửa giận cũng phai mất " Ta đã biết, nói với nàng ta sẽ tới"

Tống Thiên Nhan bừng tĩnh, thì ra là nữ phụ được tác giả ưu ái Khúc Diệp Nghi , nếu nữ chính bị ngược từ đầu đến cuối thì nàng ta lại hưởng thụ sự quan tâm của nam chính đến cuối truyện mới bắt đầu đau khổ.

Khúc Diệp Nghi không giả yên phận gì cho cam, nàng chính là gián tiếp hại chết nữ chính, nếu không phải nàng cấu kết với quân giặt thì Tống Thiên Nhan cũng không chết trên chiến trường. Nàng ta cũng bao lần hại nữ chính, tiếc rằng bây giờ bổn đặc công sẽ không cho nàng như ý đâu, muốn đụng đến ta còn lâu đi.


Đông Phương Ảnh khó hiểu " Hoàng Huynh, ngươi vẫn chưa sắc phong phi vị cho nàng ?"

" Không cần" Hắn trầm giọng trả lời, hắn không muốn Nghi Nhi của hắn dính vô tranh đấu hậu cung, đợi khi nào xong hết tất cả hắn sẽ sắc phong nàng làm hậu.

Tống Thiên Nhan gật gù, trong nguyên tác vì sợ Khúc Diệp Nghi bị hậu cung hãm hại nên hắn mới không lập phi vị cho nàng , nhưng đương nhiên luôn chu cấp đầy đủ quan tâm không thiếu một li, nhưng hắn không biết nàng ta mới là rắn hổ mang trong cung.

Đông Phương Triệt quay nhìn nàng "Còn không lại đây "

"A thần biết rồi" Nàng a một tiếng, sau đó chạy đứng bên cạnh hắn, Đông Phương Ảnh nhìn nàng cảm thấy thú vị, nàng có thật là một ám vệ nho nhỏ không.

Chiều tối, mặt trời đang dần lặn, ánh lửa của hoàng hôn rực rỡ nơi chân trời, Tống Thiên Nhan ngồi trước bậc thềm trước cửa, hai tay ôm thanh kiếm hướng mắt lên bầu trời . Đông Phương chó chết đó đi vào nàng nàng thiếp thiếp lại bắt nàng đứng đợi ngoài cửa.

Nhìn lên trời cao Tống Thiên Nhan thở dài, không biết đồng đội của nàng ở hiện đại như thế nào ? Không có đội trưởng ta đây các người có buồn không ? Cũng không có ai thi đua cùng Lý Lang uống rượu. Ta thật nhớ các ngươi a.


Bình luận

Truyện đang đọc