ÁM VỆ KHUYNH QUỐC

Đoàn người không lâu đã di chuyển đến Tây Xuyên lãnh địa. Tống Thiên Nhan đưa mắt nhìn núi đồi dần chuyển thành làng mạc dân cư. Càng vô sâu càng tấp nập, nàng bật cảm thán " Tây Xuyên thật phồn vinh"

Bắc Tử Mịch nhìn xung quanh người dân hạnh phúc vẻ mặt gật đầu " Tây Xuyên Hoàng là tuổi trẻ Hoàng đế, trị vì đến nay không quần thần nào dám đảm đương tạo phản, dân chúng ấm no"

Tống Thiên Nhan trầm trồ cảm thán, đúng là Tây Lăng Duệ tuổi trẻ tài cao, so với Đông Phương Triệt không hề thua kém.

" Hắn không bằng trẫm" Từ trong kiệu phát ra trầm thấp thanh âm, mang theo một tí không vui.

Nàng giật lăng, nàng chỉ nghĩ trong đầu, cũng không có nói thẳng ra. Hắn làm sao biết nàng nghĩ gì. " Đúng vậy, Hoàng thượng ngươi nhất"

Đông Phương Triệt hài lòng nhắm mắt dưỡng thần. Tống Thiên Nhan bên ngoài thở hắc tiếp tục hành trình, nàng sớm đã mệt lã, bôn ba cả tháng trời trên ngựa. Đông Phương Triệt cũng luôn kêu nàng vào trong xe ngựa ngồi cùng hắn. Nhưng dẫu sao so với ngồi bên cạnh nam chính, thì bên ngoài vẫn thoải mái hơn.

Trước cổng Hoàng cung Tây Xuyên, binh lính canh gác dày đặt. Cờ Tây Xuyên bay phấp phới trên tường thành. Cánh cổng từ tốn mở ra. Bên trong hai nam tử ngồi trên lưng chiến mã bứơc ra ngoài. Đi đầu nam tử hoàng phục uy nghiêm, tuấn lãng dung nhan thêm vài phần sắc bén, mày kiếm mắt phượng sâu thẫm như đáy hồ.


Phía sau nam tử, uy vũ như hoả, tuyệt trần dung mạo, hắn diện màu đỏ thẫm sắc phục, vừa cao quý vừa tuỳ tiện. Hắn nhìn nữ tử đằng xa trên lưng ngựa, đồng tử hơi rút lại, là nàng.

Tống Thiên Nhan vừa lướt đã nhận ra hắn, nàng hận muốn quay về Đông Lạc. Đụng độ Nguỵ Tử Mạc ở Tây Xuyên, nàng cũng không biết phải đối diện như thế nào. Dù sao lúc đó cũng là nàng bỏ lại hắn.

Đi đến trước mặt, Tống Thiên Nhan cố gắng không nhìn vào ánh mắt đang rực lửa của hắn. Tập trung vào nam tử uy nghiêm trước mặt nói " Tống Thiên Nhan bái kiến Tây Xuyên Hoàng, chúng ta đến đây để... chúc phúc cho Hoả Tướng Quân"

Hắn rốt cuộc cũng đi lấy thê tử, nghe nói phu nhân tương lai chính là muội muội của Tây Lăng Duệ- đệ nhất mỹ nhân Tây Xuyên Tây Hạ Tuyết.

" Đông Lạc Hoàng có lễ, lại đích thân đến Tây Xuyên. Trẫm thật cảm kích" Tây Lăng Duệ nhấc môi nhẹ cười.

Tống Thiên Nhan đánh cái rùng mình, nam tử này nàng cảm nhận được khí tức của hắn. Thâm sâu khó lường.

Cửa xe ngựa được mở ra, Đông Phương Triệt từ bên trong ra ngoài. Hắc bào y phục lạnh lùng, lãnh đạm thần sắc, tuấn mỹ dung nhan. Hắn trầm giọng nói " Việc trọng đại như vậy, sao trẫm vắng mặt ?"

Nàng nhìn qua lại hai bên, sao lại cảm nhận được mùi thuốc súng. Cũng phải thôi, dù sao Tây Xuyên cùng Đông Lạc vừa trải qua trận huyết chiến. Nếu không phải nàng cùng Hoả Tướng Quân cùng nhau rơi xuống vực, có lẽ việc còn kéo dài. Hoà bình tạm thời làm hai vị Hoàng đế trẻ tuổi càng thêm nghi kị lẫn nhau.

" Đông Lạc Hoàng có lễ. Mời" Tây Lăng Duệ xoay ngựa đi vào trong. Nguỵ Tử Mạc liếc qua nàng cũng đi vào theo sau.

Đông Phương Triệt trở về trong kiệu. Hắn vẫn cảm thấy ánh mắt của tên Hoả Tước Quân đó nhìn vào nàng có chút không bình thường, rốt cuộc bon họ xảy ra chuyện gì.

Sau khi vào trong Hoàng cung, Tây Lăng Duệ bày trí cho bọn họ vào một cung điện xa hoa, đủ tiện nghi. Cũng đúng thôi, dù sao một quốc gia hoàng đế đến cũng không thể chuẩn bi qua loa. 

Nhìn ngắm bình cổ đặt trên kệ, nếu nàng có thể đem này về hiện đại. Bán chắc chắn được không ít tiền. Mãi mê kinh doanh trong tâm trí, sau lưng giọng trầm thấp có từ tính vang lên " Lại đây"


Tống Thiên Nhan xoay lại, xung quanh mọi người từ lúc nào đã không còn, kể cả Bắc Tử Mịch cũng lui xuống lúc nào không hay. Nhìn đến nam tử uy nghị lạnh nhạt ngồi ở ghế dựa, nàng đi lại hỏi " Chủ thượng ?"

Đông Phương Triệt kéo nàng vào lòng, hai tay ôm chặt, hít vào mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể nàng. Tống Thiên Nhan bàng hoàng, muốn tránh ra vẫn bị hắn ghì lại " Chủ thượng, này không tốt lắm"

" Có gì không tốt, ta muốn bù đắp cho nàng, cho ta cơ hội không được sao ?" Đông Phương Triệt trầm giọng hỏi, mang theo chút cầu khẩn. Hắn không thích nàng bên Ảnh, tâm hảo đau.

Nàng thở dài " Tình cảm không thể gượng ép, huống hồ người ngươi thích là Khúc Diệp Nghi, không phải ta"

Nàng cũng không động tâm với hắn. Huống hồ bên cạnh nàng đã có Đông Phương Ảnh, còn có mối quan hệ không rõ với Bắc Vỹ Lăng, nàng làm sao có thể thích hắn được.

Đông Phương Triệt chạnh lòng " Thiên Nhan, ta nghĩ kĩ, đối với Khúc Diệp Nghi ta chính là xuất phát từ lời thề năm xưa, ta không hề yêu nàng, bên nàng tim ta không đập mạnh, bản thân không bồi hồi, cũng không đau lòng, có thể gọi là yêu sao ?"

Tống Thiên Nhan cụp mắt, nhẹ giọng nói " Chủ thượng, thả ta ra đi"

" Thiên Nhan... gọi ta Triệt" Hắn thì thầm bên tai nói.

Nàng bất khả tư nghị, cũng không thể chối từ " Triệt... thả ta ra đi"


Đông Phương Triệt không chút nào muốn, nhưng vẫn phải buông tay nàng, hắn biết không thể ngày một ngày hai có thể khiến nàng chấp nhận hắn được.

Được tự do, Tống Thiên Nhan rời lòng hắn, vội nói "Ta lui trước"

Đông Phương Triệt nhìn nàng hối hả chạy ra ngoài, trong mắt không giấu được thương tâm, trách được gì không phải tất cả do hắn gây ra sao. Nếu không phải hiểu nhầm năm đó, sao hắn đánh mất nàng lâu như vậy.

Tống Thiên Nhan nhìn sau lưng cung điện đã xa, thở hắc. Đông Phương Triệt đoạn cảm tình làm nàng không cách nào đối diện, chi bằng cứ như vậy phất lờ, dù sao hắn cũng là một quốc gia hoàng đế, không lo không có nữ nhân.

" Lâu không gặp" Giọng nói từ tính vang lên.

Nàng cứng người, quay lại phía sau. Nam tử đỏ thẫm sắc phục, mỹ mạo dung nhan như hoạ, trầm ổn con ngươi, mũi cao thẳng, sắc nét ngũ quan. " Tử Mạc"

" Ám Vệ của Đông Lạc không phải nên xưng hô Bổn tướng ba tiếng Hoả Tướng Quân sao?" Nguỵ Tử Mạc nhàn nhạt châm biếm cười, nữ tử vô tâm này bỏ lại hắn một mình, lại khiến hắn ngày nhớ đêm mong, thật buồn cười


Bình luận

Truyện đang đọc