ĂN CON GÀ LỚN


Edit: Tê Tê Team
Bàn Tử nói xong, Nguyên Tiểu Diệp nhìn chằm chằm khuôn mặt mập mạp của anh ta, xác định không phải anh ta muốn hố người thì cô mới dời mắt đi.
“Sao nhìn anh như thế, anh đâu phải loại hại Tiểu Bạch mồ côi.”
Tiểu Bạch trong miệng Bàn Tử ám chỉ những người mới tham gia trò chơi, bây giờ trong PUBG cũng chỉ có người mới là không biết tên YB song sát, cũng chỉ có người mới mới có thể cho bọn họ lừa tham gia đội.
Thật ra nếu Nguyên Tiểu Diệp và Bàn Tử thực sự muốn dùng loa lớn đăng, chắc chắn sẽ có người chơi sẵn sàng tham gia cùng họ.
Bàn Tử lại không muốn làm như thế.
Thứ nhất là giá loa lớn quá đắt, thứ hai 80% những người sẵn sàng tham gia vào đội của họ cũng là YLB, anh ta không muốn loại đồng đội bất trị đó đâu.
Người mới là tốt nhất, chỉ cần coi là trang sức và đồ trang trí trong đội là được.
Bàn Tử chỉ muốn hai người góp số lượng, lập đội bốn người để đăng ký thôi.
Đồng đội giỏi là tốt nhất, không giỏi cũng không sao.
Gần một tháng qua, anh ta phối hợp với em gái Sương Diệp khá lắm mà?
Căn bản là hai bọn họ chơi nhiều, kể cả không có đồng đội thì xác suất ăn gà cũng có thể cao đến 90%.
“Anh tìm người đi.”
Nguyên Tiểu Diệp nhún vai, cô đã đọc hết quy tắc cúp Ăn gà trong lúc Bàn Tử liên lạc với bạn mình.
Mặc dù nói cúp Ăn gà là cúp toàn dân tham gia, bên PUBG chính thức đã bỏ phiếu cho các tuyển thủ hạt giống trong những chiến đội chuyên nghiệp khá nổi tiếng không cần tham gia vòng loại.
Phần chiến đội chuyên nghiệp này đã chiếm kha khá diện tích trong top thi đấu 100.
Người chơi bình thường phải vượt qua vòng loại, hai vòng đầu tiên sẽ có 4 đội đứng đầu vào thẳng, còn lại loại hết.
Sau đó những đội này sẽ lại tiến hành thêm một vòng loại nữa, vòng thi này sẽ có tuyển thủ của đội chuyên nghiệp tham gia, thứ hạng sẽ được phân định theo điểm, 50 đội xếp hạng đầu sẽ vào top 100.
Đây mới là lúc người chơi bình thường có thể gặp gỡ chiến đội chuyên nghiệp —— cũng là cái gọi là cơ hội gặp nam nữ thần.
Suy cho cùng, cúp Ăn gà toàn dân là giai đoạn khởi động trước trận đấu chuyên nghiệp, mang danh toàn dân để tất cả mọi người tham gia nhiều hơn, dù càng về sau sẽ không còn người chơi bình thường thì cũng vẫn có nhiều khán giả.
Nếu bất ngờ có người chơi bình thường nào xuất sắc lọt vào vòng sau thì sẽ càng kích nổ cuộc thi, làm cúp gà thêm nổi tiếng.
PUBG official đúng là tính toán rất hay.
Nguyên Tiểu Diệp không quan tâm lắm đến cúp Ăn gà, cô không giàu có nhưng cũng chẳng nghèo, tiền thưởng cuộc thi chẳng mấy hấp dẫn đối với cô.
Nhưng khi nghe Bàn Tử nói, sau khi vào chung kết có thể gặp được rất nhiều cao thủ, Nguyên Tiểu Diệp suy tính xong mới đồng ý lời mời của Bàn Tử.

Bạn của Bàn Tử tình cờ cũng online, Bàn Tử nói chuyện, đối phương lập tức đồng ý.
Bàn Tử hẹn bạn gặp ở quảng trường, nói với Nguyên Tiểu Diệp: “Hôm nay em online sớm nhỉ.”
Nguyên Tiểu Diệp “Ừm” một tiếng, ngáp một cái, đi theo Bàn Tử đến quảng trường.
Cô vừa đi vừa nói: “Được ông chủ tiệm sách gần nhà đưa cho một con mèo, dạy mãi mà không nghe, ăn xong là phá nhà, bây giờ có mỗi cabin game là nó không chiếm được thôi.”

Lời này của Nguyên Tiểu Diệp rất dài, ít khi cô nói nhiều như vậy, có thể thấy cô rất phiền con mèo này.
Bàn Tử nói: “Ném nó đi là được mà?”
Nguyên Tiểu Diệp lại nói: “Không được, mèo ông chủ tiệm sách tặng, nhất định phải nhận, đây là quy tắc.”
Bàn Tử cười haha: “Quy tắc gì kỳ, trẻ con chơi đồ hàng đấy à? Không hiểu sao mỗi lần anh nghe em nói chuyện đời thực lại cảm thấy như em bị bệnh cấp hai* ấy! Ê, có phải bình thường em cũng hay nói thế này không ——”
(*) Bệnh cấp hai (cấp 2 trong THCS): Ngôn ngữ mạng phổ biến của Nhật Bản, là một hiện tượng bình thường ở tuổi vị thành niên.

Đề cập đến những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng đắn của thanh thiếu niên.
Bàn Tử dừng một chút, đột nhiên kích động hùng hồn: “Nào, hãy để thời gian này cảm nhận được nỗi đau! Chỉ cần là vật sống, cho dù là thần thánh, tôi cũng sẽ giết cho bạn*.”
(*) Đây là thoại của Ryougi Shiki (両儀 式, Ryōgi Shiki) là nhân vật chính trong Kara no Kyoukai.
Nguyên Tiểu Diệp đột nhiên nảy sinh ý định muốn giết Bàn Tử, cô hít sâu hai cái, đè cảm giác kích động này lại.
Bàn Tử tem tém lại một chút: “Lố quá à? Thế thì, nộp phí bảo kê cho ông mày, không là ông chặt chân tay mày, mày khỏi nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
“…” Nguyên Tiểu Diệp không muốn nói chuyện với Bàn Tử: “Cũng sêm sêm, có một đống người thần kinh xung quanh thì đúng là có vài người sẽ nói như vậy thật.”
Người xung quanh đông đúc, Bàn Tử và Nguyên Tiểu Diệp đi xuyên qua đám đông, cách ăn mặc của họ thỉnh thoảng lại thu hút sự chú ý của người khác.
Bàn Tử cúi đầu hỏi: “Con mèo của em trông thế nào?”
Nguyên Tiểu Diệp cau mày: “Xấu lắm, trụi lông, chỉ có đôi mắt khá đẹp.”
“Thật à?”
“Ừ, mắt màu tím, rất đẹp.”
“Em đặt tên chưa?”
“Rồi, gọi là ‘Trọc’, nhưng có vẻ nó không thích cái tên này lắm.”
“… Là anh thì cũng không muốn bị gọi khuyết điểm ra như thế đâu.”
Khi Nguyên Tiểu Diệp và Bàn Tử đến nơi hẹn, đã có một người đứng đợi sẵn bên cạnh cây cột lớn chọc trời ở quảng trường.
Người này vóc dáng cao gầy, làn da ngăm đen, ngũ quan cực kỳ phổ thông, là kiểu ném vào đám đông là mất hút.
Nhưng anh ta có đôi mắt cực kỳ linh động, cảm giác rất giống Bàn Tử.
Bàn Tử tiến lên ôm chặt làm đối phương không thở nổi.
Sau đó Bàn Tử giới thiệu người này với Nguyên Tiểu Diệp: “Đây là Tề Thiên Đại Thánh, em có thể gọi cậu ta là Sấu Hầu (*Khỉ ốm), bạn nối khố trước kia của anh.

Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài cậu ta, lợi hại lắm đấy.”
Sấu Hầu nhoẻn miệng cười hiền lành, nhưng không biết tại sao ánh mắt lại hơi tránh né: “Đâu có đâu có, chào cô, đại thần Sương Diệp.” Hiển nhiên là khỉ ốm đã biết Sương Diệp từ lâu.
Sấu Hầu đưa tay ra, Nguyên Tiểu Diệp nắm lấy.
Sấu Hầu cười nói: “Tôi chỉ đến tham gia cho vui thôi, hai người vẫn là chủ lực… À mà hai người còn thiếu nhân lực nhỉ, tôi có mang theo một người.”

Lúc này, Nguyên Tiểu Diệp phát hiện dáng vẻ đối phương đột nhiên như trút được gánh nặng, giống như tiết lộ bí mật không thể nói ra trước mặt cô và Bàn Tử.
Một cô gái bước ra từ sau cây cột bên cạnh Sấu Hầu, bộ quân phục rằn ri trong rừng không thể đè ép được vẻ đẹp toàn thân của cô ấy.
Cô gái bước vài bước đến trước mặt Nguyên Tiểu Diệp, vẻ mặt kiêu ngạo.

Cô ấy cao hơn Nguyên Tiểu Diệp một cái đầu, gần như là đang dùng lỗ mũi nhìn Nguyên Tiểu Diệp.
Nguyên Tiểu Diệp nhìn chằm chằm lỗ mũi của đối phương, không biết có nên nói cho cô ấy biết là mình có thể nhìn thấy lông mũi bên trong không.
Bàn Tử vừa thấy cô gái này liền đổi sắc mặt, anh ta kéo tay áo Sấu Hầu dắt sang bên cạnh, hạ giọng nói: “Con mẹ nó cậu mang con gái ông chủ đến làm gì! Không phải cậu nói cô ta khó ở lắm à? Cố ý làm tôi ngột ngạt hay gì?”
Khi nhập ngũ, Sấu Hầu bị mất một chân vì đánh trận, sau khi xuất ngũ, dùng phí xuất ngũ lắp chân giả, trở thành vệ sĩ cho nhà họ Sư.
Cô gái Sấu Hầu mang đến chính là cô cả nhà họ Sư, tên là Sư Thi.
Lúc trước Bàn Tử tìm Sấu Hầu, Sấu Hầu phàn nàn cô cả nhà họ Sư rất khó trị.”
Sấu Hầu khó xử: “Tôi đâu còn cách nào, cô ấy biết hôm nay tôi xin nghỉ phép chơi game, cũng muốn đi theo tôi đăng ký trò chơi.

Nếu tôi không đưa cô ấy qua thì chỉ có thể mất việc, biết làm thế nào được.

Ai biết cậu con mẹ nó không liên hệ tôi hơn nửa năm lại chọn trúng hôm nay liên lạc!”
Sấu Hầu nói xong chế giễu: “Đúng là có việc mới tìm đến.”
Bàn Tử mắng một câu, “Thì tôi vội đăng ký, thiếu người, mà tiền thưởng còn hơn một triệu, chẳng lẽ không có lợi cho cậu.”
“Mơ đẹp đấy, chiến đội chuyên nghiệp để làm cảnh à?” Sấu Hầu cười nói: “Dù cậu để tôi tham gia thì chắc chắn con gái ông chủ tôi cũng muốn tham gia, tên game của cô ấy là Hoa Bất Lạc, cậu gọi là cô cả cũng được.”
“Hầu hạ cô cả cùng tôi đi chứ còn gì.”
Bàn Tử: “…”
Khi Bàn Tử và Sấu Hầu không chú ý, cô cả làm bọn họ phiền nào đang nói chuyện với Sương Diệp, bầu không khí không thân thiện.
“Anh chính là Sương Diệp?” Sư Thi mím môi nhìn chằm chằm Sương Diệp, giọng điệu cứng ngắc và đầy kiêu ngạo.
“Ừm.” Nguyên Tiểu Diệp đáp lại, sau đó hai người im lặng.
Sư Thi hỏi lại với giọng điệu không mấy thân thiện: “Một người bạn PUBG của tôi nói anh rất giỏi.”
“Chắc là… cũng giỏi?” Nguyên Tiểu Diệp dùng giọng điệu hỏi lại.
Sư Thi đen mặt, Nguyên Tiểu Diệp nhìn lỗ mũi cô ấy một lúc lâu, mới nghĩ đến việc lấy đống kẹo hồ lô lần trước Bàn Tử cho mình ra, đưa cho cô gái trước mặt.
“Muốn ăn không?”
“… Cảm ơn.” Vẻ mặt Sư Thi thay đổi, thấy Nguyên Tiểu Diệp cứ giơ mãi, cô ấy nhận lấy kẹo.

Nguyên Tiểu Diệp nhìn chằm chằm Sư Thi.
Trong mắt Sư thi, người đeo mặt nạ này đang nhìn mình đầy mong đợi…
Không thể từ chối lòng tốt của người khác.
Sư Thi cẩn thận cắn một cái, lớp vỏ giòn tan của kẹo và vị chua chua của táo tàu hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, vị ngon bùng nổ trên đầu lưỡi, cô ấy chợt mở mắt, hét lên:
“Ăn ngon vãi!”
Nói xong, Sư Thi che miệng, vừa rồi cô ấy bị hớ.
Thích ăn kẹo mứt quả à, Nguyên Tiểu Diệp nghiêng đầu nhìn Sư Thi, đột nhiên trên tay khẽ động, lấy ra một tá kẹp Bàn Tử cho mình, hào phóng nói: “Cho cô hết đấy.”
Cuối cùng cũng có chỗ xử lý đống rác này!
Nguyên Tiểu Diệp nhìn balo trống của mình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô không thích chất đống đồ kỳ quái trong balo.
Cơ mà sao cô nàng này có vẻ ngu ngu? Nguyên Tiểu Diệp đánh giá cô gái xinh đẹp ngang minh tinh trước mặt mình.
Nguyên Tiểu Diệp quay lại chú ý đến balo, cô thấy chiếc váy nhỏ màu đỏ trong góc balo, vì màu quá chói nên bị cô ghét bỏ.
Đây là một cái váy phẩm tím, lần trước cô mở được trong rương ăn gà, đặt vào balo chưa động đến lần nào.
Lần này trông thấy Sư Thi, Nguyên Tiểu Diệp cảm thấy cái váy này rất thích hợp đối phương, cô lấy váy ra, cũng đưa cho Sư Thi.
Sư Thi thấy cái váy trên tay Nguyên Tiểu Diệp, cả người cứng ngắc.
“Cái này, cái này cũng cho tôi hả?” Sư Thi hỏi.
Nguyên Tiểu Diệp ban đầu định bán cho đối phương câm lặng, xem ra đây cũng là đồng đội tham gia cúp Ăn gà cùng bọn họ, mà lại là người quen của Bàn Tử…
“Ừm.” Nguyên Tiểu Diệp gian nan đáp lại.

Bàn Tử và Sấu Hầu bàn bạc xong nên xử lý chuyện cô cả nhà họ Sư thế nào, khi bọn họ trở về, nhìn thấy một màn đáng sợ suýt rơi cả mắt.
Cô cả họ Sư khó trị ngồi xổm trước mặt Sương Diệp, để mặc đối phương xoa đầu, vẻ mặt con hưởng thụ, giống một con vật cưng nhỏ ngoan ngoãn.
Sư Thi thấy Sấu Hầu quay lại, xấu hổ đứng dậy, vuốt lại nếp gấp quần áo, rõ ràng là ngại ngùng, nhưng giọng điệu lại có vẻ rất thô lỗ: “Sương Diệp nói có thể sờ xương xem tôi có thiên phú chơi không, tôi miễn cưỡng cho kiểm tra đấy.”
Ồ? Thiên phú chơi game có thể sờ được ư?
Bàn Tử và Sấu Hầu mê mang nhìn Nguyên Tiểu Diệp, thấy Nguyên Tiểu Diệp mất tự nhiên dời ánh mắt.
Nguyên Tiểu Diệp cũng không biết người mới này dễ lừa gạt như vậy, gần như cô nói gì cũng tin.

Khi lừa gạt người ngây thơ ngu ngơ, chắc chắn trong lòng sẽ có một chút cảm giác tội lỗi.
Nguyên Tiểu Diệp ném một chiếc giày ra, nghiêm túc nói với Sư Thi: “Dùng tốc độ nhanh nhất nhặt giày về, tôi xem tốc độ của cô thế nào, có đủ tư cách tham gia cùng chúng tôi hay không.”
“Được!” Sư Thi hấp tấp chạy đi nhặt giày.
Nguyên Tiểu Diệp kể lại câu chuyện.
Bàn Tử và Sấu Hầu nghe Nguyên Tiểu Diệp nói xong im lặng hồi lâu, Sư Thi quay về thấy bầu không khí ngột ngạt, cô ấy thấp thỏm hỏi: “Thế nào?”
Cô ấy chạy quá chậm khiến mọi người thất vọng sao?
Bàn Tử bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô biết tại sao Sấu Hầu có thể làm vệ sĩ cho cô không, thật ra cậu ta là con riêng do ông nội cô vô tình rơi vãi khi đi công tác bên ngoài, bây giờ mới có thể xin việc thành công ở nhà cô.”
“Cái gì!” Sư Thi trợn tròn đôi mắt quyến rũ, “Không phải anh Hầu là một quân nhân xuất ngũ rất lợi hại sao? Cho nên mới…”
Sư Thi che miệng, mắt ngập nước: “Tại sao ông nội chưa bao giờ nói chuyện này với tôi! Sao ông nội có thể có lỗi với bà nội!”

Thế cũng tin…
Ba người cùng im lặng, không ngờ người này nhìn thì khôn khéo mà lại mất não.
Sấu Hầu bị sốc nhất, trong khoảng thời gian này anh ta vẫn nghĩ cô cả họ Sư là người tâm cơ cực kỳ thâm trầm, dù sao bình thường đối phương rất khó tiếp xúc và hay cáu gắt.
Bàn Tử bụm mặt, xua tay nói: “Lừa cô thôi.”
Sư Thi vỗ ngực, nước mắt rút đi: “Đừng đùa như vậy, tôi sợ gần chết.”
“…” Bàn Tử quay đầu nghiêm túc nhìn Sấu Hầu chằm chằm: “Cô ta hả, mức IQ cao thế này cũng chỉ tham gia được đội chúng ta thôi.”
Trong lúc Bàn Tử nói chuyện với Sấu Hầu, Sư Thi vẫn luôn đi theo Nguyên Tiểu Diệp.
Cô ấy cảm thấy Nguyên Tiểu Diệp là người cực kỳ tốt, chỉ những người tốt mới chia sẻ thức ăn với cô ấy.
Đội tham gia cúp Ăn gà của Nguyên Tiểu Diệp đã được quyết định như vậy đấy, không có dự bị, chỉ có bốn người ất ơ.

Khi Bàn Tử đưa danh sách đội ra thì “Hiss” một tiếng, “Ha ha, chúng ta nên đặt tên đội là gì đây?”
Sấu Hầu ngồi bừa xuống, một chân trải thẳng, chân cong lại là chân thật: “Hai người có biệt hiệu mà, cứ gọi thế đi.”
“YB? Tôi thấy thế không ổn.” Bàn Tử nghĩ kia là tên dân mạng mắng bọn họ, không thể dùng làm tên đội được.
Nguyên Tiểu Diệp: “Tôi không có vấn đề gì.”
Bàn Tử suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một cái: “Đội mồ côi.”
Sấu Hầu: “Ha ha, tôi thấy cậu tự chửi mình đã đành, sao còn chửi chung cả chúng tôi nữa.”
Sư Thi: “Tại sao lại là đội mồ côi? Bởi vì bộ phim phúc lợi công cộng gần đây à? Những đứa trẻ từ cô nhi viện thật sự rất đáng thương.

Dùng tên này rồi thắng giải sẽ quyên tiền cho những đứa trẻ mồ côi sao? Vậy tôi thấy tên này được đó.”
Sư Thi nói rất chân thành, cô ấy đã thay cái váy đỏ chót được Nguyên Tiểu Diệp đưa cho, màu đỏ càng làm cô ấy thêm xinh đẹp.
Rõ ràng là một gương mặt của nữ phụ ác độc, nhưng vì sao lại có đầu óc của đứa ngố.
Bàn Tử: “…”
Sấu Hầu: “…”
Nguyên Tiểu Diệp: “…”
Mạch não của người này không cùng kênh với họ, không cần quan tâm cô ấy làm gì.
Bàn Tử đóng phí 1000 xu game cho mỗi người, đội thành lập thành công, ba ngày sau cúp Ăn gà chính thức bắt đầu.
Bàn Tử đã suy nghĩ nhận được 1 triệu điểm tín dụng nên tiêu thế nào… Đầu tiên đòi lại tiền đăng ký, anh ta quay đầu lại nhìn, ba người đang tự làm việc riêng.
Sư Thi hí hoáy cái váy, Sấu Hầu móc chân, Nguyên Tiểu Diệp ngẩng đầu nhìn trời, không ai, không ai định chủ động đưa tiền cho anh ta.
“Khụ khụ.” Bàn Tử hắng giọng, chưa mở miệng đã bị Nguyên Tiểu Diệp ngắt lời: “Vào luyện một ván không?”
Bàn Tử căm uất: “Vào!”
Tiến vào trò chơi, tại quảng trường lớn, Nguyên Tiểu Diệp và Bàn Tử trông thấy một số gương mặt quen thuộc, tất cả đều là đội chuyên nghiệp từng bị bọn họ giết.
Xảy ra chuyện gì thế?
Chẳng lẽ bọn họ đã đâm đầu vào hang ổ đội chuyên nghiệp!.


Bình luận

Truyện đang đọc