ĂN CON GÀ LỚN


Edit: Tê Tê Team
Trở lại trong trò chơi.

Nguyên Tiểu Diệp đã bò lên đỉnh cao nhất của cây cầu, bầu trời trong xanh như gột rửa, mây mù trong tầm tay, cô từ từ di chuyển cơ thể và bò đến bên cạnh các thanh thép trên cầu.

"Lâu không làm mấy việc này, ngược tay ngược chân quá." Tay Nguyên Tiểu Diệp như hóa thành vuốt thép, khảm chặt trên khung thép, cả người cô bám dính lấy cạnh lõm của thanh thép, chóp mũi cô kề sát vòng bo độc.

Đây hoàn toàn là góc chết, ai mà phát hiện ra nổi cô!
Thao tác đáng khinh của Nguyên Tiểu Diệp lại làm đám người trong live stream khiếp sợ.

Diệp Đường Đường cũng không khỏi bội phục người mới này, sao cô có thể tìm ra nhiều chỗ núp khó mà tưởng tượng được, có nên nói trí tưởng tượng của cô phong phú không?
Nhưng cũng chỉ có tạng người như Nguyên Tiểu Diệp mới trốn trong đấy được, thân cao như Diệp Đường Đường có cuộn hai chân lại cũng không thể chui nổi.

Bo thu nhỏ lại, Nguyên Tiểu Diệp kề sát bo an toàn, đầu tiên dưới chân cầu có tiếng bước chân vang lên, sau đó truyền đến những tiếng súng kịch liệt.

Trò chơi chỉ còn 5 người!
"Còn hai người nữa, lần này chúng ta thắng chắc rồi."
Âm thanh dưới cầu truyền đến khiến Nguyên Tiểu Diệp không khỏi cảm thấy trên đời này đúng là luôn có chuyện trùng hợp, vậy mà cô đã gặp lại đồng đội số 2 trong trận game đầu tiên.

Nguyên Tiểu Diệp nhướng mi, cong khóe môi, đây chính là duyên phận trong truyền thuyết ư?
Cô nắm tay đặt lên cái chảo bên hông, tự hỏi nên dùng cách nào để giết người phía dưới.

Lạc Tuyết Phàm Phàm không biết trên đỉnh đầu mình đang có người nhìn chằm chằm, lúc này anh ta đang đắm chìm trong niềm vui sướng sắp chiến thắng, nếu ván này anh ta thành công đưa vị sếp mới ăn gà là đã cống hiến xong hiệu quả làm việc tháng này ở Lạc Tuyết rồi, lại còn được tiền thưởng nữa nhé.


Lần này càng phải cảnh giác! Mắt Lạc Tuyết Phàm Phàm hơi tối xuống.

Nhớ đến mấy trận trước cầm được M4 mà khi chiến đấu không hạ nổi một đứa cầm bình xịt, bọn họ bị sếp mắng gà què rồi hủy đơn luôn, bọn họ bị quản lý mắng té tát, tâm trạng Lạc Tuyết Phàm Phàm càng u ám.

Lần này chắc chắn sẽ không!
Lạc Tuyết Phàm Phàm có quyết tâm chiến thắng, chỉ còn lại 5, 3 trong đó là phe mình rồi, chỉ cần anh ta và một đồng đội khác cẩn thận thì vô địch sẽ dễ như chơi.

"Không biết hai người còn lại có cùng đội không nữa." Lạc Tuyết Phàm Phàm trầm ngâm, bây giờ anh ta và đồng đội vào bo an toàn, xung quanh cầu ngoài chỗ của bọn họ thì hết nơi trốn, bên ngoài cầu chỉ có một bãi cỏ có thể ẩn nấp, khả năng kẻ địch núp trong đó cực lớn.

Trên người ba người Lạc Tuyết Phàm Phàm đều không có bom, muốn tấn công mặt cỏ phải rời khỏi boong ke này, chưa chắc đã chiếm được ưu thế.

Tất nhiên đối phương biết bọn họ ở sau boong ke, chắc là đang giơ súng chỉ chờ bọn họ ló đầu ra thôi.

Bo lại sắp thu nhỏ nữa, xác suất bọn họ ở trong bo rất lớn, vì an toàn, tốt hơn hết bọn họ nên ở lại đây ôm cây đợi thỏ.

Lạc Tuyết Phàm Phàm nghĩ rất hay, đấy là trong trường hợp nếu bãi cỏ đối diện anh ta có người thật.

...!
Trên đỉnh đầu Lạc Tuyết Phàm Phàm, hai người đang nói chuyện trong im lặng.

Diệp Đường Đường không biết nên đánh giá trường hợp này thế nào, khán giả trong phòng live stream cũng có cùng suy nghĩ với anh.


"Người không cùng đội trong game vẫn liên minh được à?"
"Báo cáo, đây là tổ đội phi pháp!"
"Hai người kia chơi bẩn vãi, Sương Diệp thì thôi, tại sao Bàn Tử kia cũng chui được lên khung thép chớ!".

Truyện Ngôn Tình
"...!Chắc đây là thần công thu xương trong truyền thuyết đã thất truyền từ lâu?"
"Tự dưng thương thay cho đội dưới kia, Bàn Tử này khác gì ngọn núi không..."
...!
Đúng là duyên phận, Nguyên Tiểu Diệp trên cầu lặng lẽ bò lại đụng phải người quen, tạm thời coi như là người quen cô khá có hảo cảm.

Đối phương đã cho cô một cái kẹo hồ lô, tuy bị cô trả về nhưng chỉ thế đã đủ để Nguyên Tiểu Diệp không định ra tay với anh ta.

Bàn Tử lúng túng dùng hết sức để bò lên khung thép, giờ anh ta không thể móc súng giết người được, bây giờ gặp phải kẻ địch đồng nghĩa với mất mạng ó.

Bàn Tử đã chờ chết nhưng kẻ địch đeo mặt nạ phòng độc lại không giết mà đang đánh giá anh ta.

Chẳng lẽ là khách hàng cũ? Định giữ lại cái mạng chó này của anh ta để được giảm giá? Ôi xin người hãy giết tôi luôn và ngay đi! Anh ta tình nguyện chết chứ không bao giờ giảm giá!
Chủ nhân cái mặt nạ phòng độc kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt người đẹp Bàn Tử cực kỳ quen mắt.

Bàn Tử lập tức cười lên, ô hàng xóm láng giềng nè, cứ không phải giảm giá là ok hết.

Cứ thế Nguyên Tiểu Diệp và Bàn Tử bắt đầu giao lưu trong im lặng, tuy bọn họ mới quen nhau không lâu nhưng lại ăn ý ngoài tưởng tượng, vừa nhìn vào mắt đối phương đã hiểu, cứ như bạn chí cốt từ thuở cởi truồng.


Bàn Tử dựng hai ngón cái mập mạp lên, không tiếng động nói: "Anh có thể hãm chân hai người." Sau đó anh ta làm thế tay cắt cổ và lắc đầu: "Nhưng anh không dám giết người."
Nguyên Tiểu Diệp nhìn, chỉ vào mình: "Anh giữ chân, tôi giết người cho."
Cô chợt đeo mặt nạ phòng độc lên, hơi thở quanh thân lập tức thay đổi làm Bàn Tử phải liếc nhìn, em gái vâng lời này khó lường thật!
"Vừa rồi Sương Diệp tháo mặt nạ, tại sao không chuyển được góc quay quan sát chứ! Tôi muốn nhìn thấy mặt người này!"
"Bàn Tử đối diện có đôi mắt khiêm tốn quá, không nhìn ra nổi bóng trong mắt anh ta."
"Không ai báo cáo hai người này à? Lập đội phi pháp rất ảnh hưởng đến game, nhỡ sau này ai cũng lập đội phi pháp thì còn chơi bời gì nữa?"
"Đã báo cáo chờ chăm sóc khách hàng xử lý."
Diệp Đường Đường nhìn thấy cái tên gian thương Thích ăn gạo này cười rất xấu xa, có vẻ như đang có âm mưu dương mưu gì đó.

Cuối cùng vòng bo lại thu nhỏ, Lạc Tuyết Phàm Phàm nhìn vòng bo trời định của bọn họ, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, ăn gà dễ như ăn bánh!
Lạc Tuyết Phàm Phàm và đồng đội đề phòng hướng bãi cỏ, bãi cỏ từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh, thế này là thế nào?
Lạc Tuyết Phàm Phàm đang định thăm dò, trước mắt anh ta đột nhiên xuất hiện một bóng đen, anh ta vô thức ngẩng đầu, thế mà trên trời lại rụng xuống một tên siêu mập!
Bị đè chết mất! Không chết không lấy tiền!
Không thể không nói PUBG rất giống thực tế, hơn nữa hệ thống tạo giác quan rất là hoàn thiện, Lạc Tuyết Phàm Phàm thấy tình huống nguy hiểm tính mạng này, lưng đổ mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên là kéo người bên cạnh đến đỡ.

Vị sếp bị Lạc Tuyết Phàm Phàm kéo qua: "..."
Cho dù đã có một người sếp chống nhưng Lạc Tuyết Phàm Phàm cũng không thể tránh khỏi số phận bị Bàn Tử đè dưới mông, trước mắt anh ta chỉ có một màu đen kịt, lồng ngực không thở nổi, thanh máu không ngừng tụt đi.

Lạc Tuyết Phàm Phàm giãy dụa bò ra khỏi mông Bàn Tử, vất vả lắm mới thò đầu ra được thì một đôi ủng da quân đội đập vào mắt anh ta.

Anh ta lại nhìn lên, bộ đồ rừng ngụy trang đã nhuốm màu máu sẫm, bàn tay cầm chảo trắng đến lạ thường, mặt nạ phòng độc chỉ nhìn thấy thấu kính lạnh lẽo phản quang.

Đồng đội anh ta đã bị người này xử lý, sếp bị hành động vừa rồi của anh ta làm tức đến offline...!Tiêu rồi.

Màn cuối cùng Lạc Tuyết Phàm Phàm nhìn thấy chính là đối phương hung hăng nện chảo xuống.


"Bạn bị người chơi Sương Diệp giết bằng Chảo."
Tâm trạng Nguyên Tiểu Diệp thoải mái dễ chịu, cô ngồi xổm xuống thương lượng với Bàn Tử dưới đất: "Chỉ còn hai chúng ta."
Bàn Tử cười tủm tỉm, súng đã cầm trên tay: "Đúng rồi, ai sẽ vô địch đây?"
Nguyên Tiểu Diệp chống xà beng vào cổ Bàn Tử: "Anh nói không muốn giết người là nói điêu à?"
Bàn Tử đổi biểu cảm oan uổng: "Trong game đều là số liệu ảo, mọi người cũng chỉ là số liệu.

Nhà anh rất nghèo, mấy ngày rồi chưa được hột cơm nào vào bụng, anh ba tuổi mất mẹ bảy tuổi mất cha, khi túng thiếu chỉ biết dựa vào chút tiền thưởng thắng trận gắng gượng trang trải cuộc sống."
Mặt Nguyên Tiểu Diệp hơi trầm xuống.

Đầu tiên phòng live stream im ắng, sau đó mưa đạn nối tiếp nhau: "Đây không phải là cái tên con buôn nổi danh là mua đi bán lại à!"
"Ủa sao thế, nổi tiếng lắm hả?"
"Đũy mọe, tiếng xấu có tính không, chỉ vì cái tên này mà giá váy đen trong thị trường trò chơi đắt đếu chịu được."
"Tôi thấy anh ta nói tội nghiệp lắm mà..."
"Nghiệp thì có, cái loại con buôn không liêm sỉ, bạn nghe anh ta đánh rắm làm gì, có tin tiếp theo anh ta sẽ nói mình còn phải nuôi em trai em gái không?"
Quả nhiên, Bàn Tử thấy động tác Nguyên Tiểu Diệp khựng lại, chớp đôi mắt nhỏ tiếp tục nói: "Anh còn phải nuôi nấng hai em trai ba em gái nữa, tiền học phí tiền ăn tiền sinh hoạt của các em ấy tốn kém lắm, hu hu hu anh không thể cho các em ấy một cuộc sống tốt, anh thật tồi, anh chỉ có thể dựa vào trò chơi này để kiếm tiền thôi."
Nguyên Tiểu Diệp: "Anh là anh trai ruột của mấy đứa đấy?"
Bàn Tử: "Á...!Bọn họ là em nuôi, ừ, em trai em gái nuôi của anh."
Nguyên Tiểu Diệp buông lỏng tay: "Xem ra anh là người tốt."
Bàn Tử không ngừng cố gắng: "Đúng rồi, em có nhớ lần trước anh tặng em kẹo hồ lô không, còn an ủi chuyện em bị đồng đội hãm hại nữa, anh sống khổ lắm hức..."
Nguyên Tiểu Diệp không ngừng gật đầu: "Thật sự rất đáng thương."
Bàn Tử còn chưa dứt lời, Nguyên Tiểu Diệp đã xiên xà beng vào cổ anh ta, thậm chí còn lau nước mắt không tồn tại: "Anh nhìn anh đi, sống khổ như thế còn sống làm gì, để em tiễn anh lên đường cho sớm chợ."
Bàn Tử: "???"
Diệp Đường Đường: "???"
Phòng live stream: "???"
——
Tác giả có lời muốn nói: Bàn Tử thảm quá đê, bán thảm nửa ngày không lay động nổi Tiểu Diệp Tử..


Bình luận

Truyện đang đọc