ÂN HỮU TRỌNG BÁO

Vì vụ “trùng tên” mà Mạnh Ân đã quên mất phải để ý đến mặt dây chuyền phỉ thuý của mình. Sau đó chưa đến mấy ngày, Hàn Trọng Viễn giao chiếc vòng cổ cho cậu.

“Anh lấy đâu ra vậy?” Mạnh Ân ngạc nhiên nhìn Hàn Trọng Viễn.

“Cho người điều tra ra.” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một lát, chợt đưa tay véo một bên má của cậu, “Sao em không nói với anh chuyện gã kia muốn bán vòng cổ cho em hả?”

“Em quên mất…” Bị bẹo má, Mạnh Ân nói chuyện hơi ngọng, cậu quên mất việc này thật mà…

“Lần sau nhớ phải nói với anh đấy.” Hàn Trọng Viễn giơ hai tay véo hai bên má của Mạnh Ân, sau đó chụt một cái vào đôi môi đang bị kéo căng, cảm thấy chưa đủ, lại buông tay ra tiếp tục chụt…

“Anh mang vòng về, trả tiền rồi ạ?” Khó khăn lắm Mạnh Ân mới đẩy được Hàn Trọng Viễn ra mà hỏi.

“Anh lấy đồ của anh, trả tiền cái gì?” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một cái. Hắn báo cảnh sát luôn, để cảnh sát mang vòng cổ về. Tất nhiên trước khi báo cảnh sát, hắn đã giao thông tin của kẻ đang giữ chiếc vòng cho họ – với một hacker như hắn, tra ra thứ này rất dễ dàng.

Đúng là Nguỵ Chu Tiến toàn liên lạc với Mạnh Ân ở quán net, cũng coi như cẩn thận lắm rồi. Nhưng ở quán net, cậu ta còn đăng nhập vào các tài khoản khác của mình nữa… Chỉ cần điều tra thì muốn không tìm được cậu ta cũng khó.

Chắc chắn cái đồ con lợn đó ăn nhiều cám quá, nên bản thân cũng giống lợn luôn, không ngờ lại đần như thế. Đần thì cũng thôi, lại còn có lòng tham không đáy… Nếu ban đầu cậu ta giao mặt dây chuyền ra, chả lẽ còn không nhận được ba trăm nghìn tiền thưởng? Bây giờ thì…

Vòng cổ này vốn không phải là đồ của Nguỵ Chu Tiến mà do Mạnh Ân làm mất, dĩ nhiên cuối cùng vật về chủ cũ rồi.

Biết ngay là sẽ như thế mà… Mạnh Ân nhét vòng cổ vào túi, nhìn Hàn Trọng Viễn: “Hôm nay anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được!” Hàn Trọng Viễn đáp, sau khi Mạnh Ân nấu xong các món, hắn chụp ảnh đồ ăn trên bàn rồi đăng lên Weibo, “Hôm nay honey nếu bốn món một canh!”

“Nhiều như thế chắc chắn là hai người ăn không hết! Chia cho tui một tẹo đi mà!”

“Tự dưng thấy đói vãi…”

“Nguyên Ân đúng là đảm đang!”

“Tiểu Sinh Sinh ăn nhiều như thế cẩn thận béo phì, chờ bạn béo lên nhất định Nguyên Ân sẽ không cần bạn nữa!”



“Em sẽ không cần anh nữa hả?” Hàn Trọng Viễn trừng Mạnh Ân một cái.

“Tất nhiên sẽ không.” Mạnh Ân đã quen bị hỏi đủ kiểu câu hỏi thế này, đáp ngay không cần suy nghĩ.

“Coi như em thông minh.” Hàn Trọng Viễn nói.

***

Đúng như suy nghĩ ban đầu của Hàn Trọng Viễn, sau sóng gió lần này, tài khoản Weibo của hắn và Mạnh Ân càng nổi tiếng hơn. Hơn nữa vì các fan sát cánh bên họ trải qua đợt sóng gió, sự đoàn kết của các fan cũng tăng lên nhiều.

Nếu như trước đây, rất nhiều fan follow họ chỉ vì tò mò, mai sau sểnh ra là bất cứ lúc nào cũng có thể quên họ, thì bây giờ sau khi những fan này tham gia vài vụ có liên quan đến họ, cũng không cảm thấy họ là kiểu có cũng được không có cũng chẳng sao nữa.

Hàn Trọng Viễn rất hài lòng về điều này. Hắn để Mạnh Ân tiếp tục đăng status liên quan đến thú cưng, còn mình thì vừa show tình cảm, vừa đăng một ít kiến thức liên quan đến tin học.

Muốn kinh doanh một Weibo cho tốt, cần rất nhiều thời gian. Thời gian của Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân không nhiều, thi thoảng khó tránh khỏi sơ sót. Nhưng may sao nền tảng vững chắc, fan chỉ nhiều lên chứ chẳng ít đi.

“Hàn Trọng Viễn, trên mạng lúc nào cũng bị gọi là yêu tinh nhỏ ông thấy sao?” Thẩm Hoà Thái đến tìm Hàn Trọng Viễn, ngay câu đầu tiên đã trêu.

Gã biết Bác sĩ thú y Nguyên Ân chính là Mạnh Ân, ban đầu khi thấy Mạnh Ân show tình cảm với Sinh Ra Vì Em, suýt nữa đã tưởng Mạnh Ân ngoại tình. May mà rất nhanh đã nghĩ điều này là bất khả thi – có Hàn Trọng Viễn bên cạnh trông coi, sao Mạnh Ân dám ngoại tình cơ chứ?

Sau đó gã lướt Weibo của Sinh Ra Vì Em… Thẩm Hoà Thái cảm thấy mắt mình sắp mù đến nơi! Không ngờ Hàn Trọng Viễn còn có một mặt này! Gã vẫn giữ kín chuyện này không thể nói cho người khác biết, đúng là khổ chết đi được.

“Rất vui.” Hàn Trọng Viễn hời hợt trả lời. Phong thái toàn thân lạnh lùng, nhìn hắn như thế không ai có thể liên tưởng hắn với “Sinh Ra Vì Em” trên mạng.

“…” Nhất thời Thẩm Hoà Thái câm nín, lại bảo, “Đúng rồi, tôi tìm ông là muốn nói với ông, tôi sắp cưới rồi.” Nhắc đến chuyện của mình, trên mặt Thẩm Hoà Thái hiện lên nụ cười dịu dàng, sau đó đưa cho Hàn Trọng Viễn một tấm thiệp mời.

Thiệp mời Thẩm Hoà Thái chuẩn bị hết sức công phu, bên trên còn có ảnh của Thẩm Hoà Thái và cô dâu của gã, hai người trong ảnh trai tài gái sắc, thoạt nhìn hết sức xứng đôi.

Nhìn tấm ảnh này, nhất thời Hàn Trọng Viễn hơi thất thần.

Hắn không can thiệp vào cuộc đời của Thẩm Hoà Thái, nên cô gái xuất hiện trên tấm thiệp mời này, chính là người bạn gái mà Thẩm Hoà Thái yêu sâu đậm ở đời trước.

Khi đó, vì bị Tả Lôi – bạn thân của Lịch Tiếu Tiếu ngăn cản từ bên trong, hơn nữa bố mẹ Thẩm Hoà Thái không ưng gia thế nhà bạn gái Thẩm Hoà Thái, cuối cùng hai người chia tay, cô gái kia còn gặp tai nạn giao thông qua đời. Nhưng đời này, cuối cùng họ lại thành đôi.

“Hồi trước bố tôi còn chê gia cảnh nhà vợ tôi bình thường, kết quả sau đó có một mụ điên cứ quấn lấy tôi, bố so sánh, thấy vợ tôi đúng là cô gái hiền lương thục đức vô địch thiên hạ, nên đã đồng ý cho tụi tôi đám cưới.” Thẩm Hoà Thái cười nói, tất nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy. Bố gã đồng ý, cũng bởi bây giờ gã đã có đủ năng lực, mà điều này còn nhờ vào Hàn Trọng Viễn.

“Mụ điên?” Hàn Trọng Viễn hỏi.

“Gọi con gái nhà người ta như thế cũng không hay cho lắm, nhưng cái cô Tả Lôi đó đúng là như mụ điên. Thích tôi thì cũng thôi, tôi từ chối đáng lẽ phải đi tìm người khác chứ? Lại cứ quấn lấy tôi! Nếu không phải tôi cố gắng tỏ lòng chung thuỷ, chưa biết chừng vợ tôi đã đòi chia tay với tôi rồi.” Nhắc đến Tả Lôi, giọng Thẩm Hoà Thái chẳng vui vẻ gì cho cam. Cô gái làm sao cũng không từ chối được như thế, vẫn là lần đầu tiên gã gặp.

“Ông cẩn thận cô ta một chút.” Hàn Trọng Viễn nói. Tả Lôi đúng là người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, thích thứ gì thì nhất định phải lấy cho bằng được… Thật ra đã bị chiều hư rồi, cảm thấy cả thế giới phải lấy mình làm trung tâm, tất cả mọi người phải quay quanh mình.

“Ông yên tâm, tôi đã cố ý tìm người nói chuyện với bố mẹ cô ta, bây giờ bố mẹ cô ta đã đưa cô ta ra nước ngoài rồi, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.” Thẩm Hoà Thái gật đầu, lại bảo, “Ngày tôi cưới, ông với Mạnh Ân đến cả nhé.”

“Tôi sẽ đến, nhưng Mạnh Ân thì thôi đi.” Hàn Trọng Viễn từ chối hộ Mạnh Ân.

“Ông định giấu cậu ấy, giấu cả đời luôn hả?” Thẩm Hoà Thái tò mò hỏi.

“Tất nhiên sẽ không.” Hàn Trọng Viễn đáp. Một ngày nào đó, hắn và Mạnh Ân sẽ ở bên nhau một cách quang minh chính đại.

***

Hôn lễ của Thẩm Hoà Thái được tổ chức ở thành phố S. Trước lễ cưới một ngày, Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân trở lại thành phố nơi họ sinh sống từ nhỏ này, sau đó vào ở biệt thự của Tiền Mạt.

Đã nhiều năm trôi qua, thím Lưu trông già hơn rất nhiều, nhưng vẫn hiền dịu như trước. Sau khi biết quan hệ giữa Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, có một dạo đã từng bài xích Mạnh Ân, chỉ là sau đó thấy Hàn Trọng Viễn suốt ngày bắt Mạnh Ân làm này làm nọ thì bắt đầu thương cảm với Mạnh Ân, lại nhiệt tình với Mạnh Ân trở lại.

Hôm nay, bà không kìm được than vãn: “Cậu chủ một mình đi dự tiệc cưới, để con ở nhà một mình, đúng là đáng ghét mà.”

“Là tự con không muốn đi, hơn nữa anh ấy sẽ về sớm thôi.” Mạnh Ân đáp.

“Thằng bé này…” Thím Lưu mang vẻ mặt kiểu “con không cần phải thanh minh, ta biết hết”.

Nhất thời Mạnh Ân câm nín. Có điều cậu cũng biết, tuy thím Lưu tỏ ra thương cảm với mình, nhưng chắc chắn người ta quan tâm nhất vẫn là Hàn Trọng Viễn mà bản thân đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn.

Để đề phòng Hàn Trọng Viễn đói bụng, sau khi tán gẫu, Mạnh Ân và thím Lưu đi nấu cơm ngay. Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, cậu vừa nấu cơm xong thì Hàn Trọng Viễn về, trong tay còn cầm một bó hoa.

“Hoa này từ đâu ra vậy?” Mạnh Ân tò mò nhìn bó hoa trong lòng Hàn Trọng Viễn.

“Cô dâu ném hoa, anh bắt được, cho em đấy.” Hàn Trọng Viễn đưa hoa trong tay cho Mạnh Ân.

Biết Hàn Trọng Viễn lập dị nên Thẩm Hoà Thái không để Hàn Trọng Viễn làm phù rể, Hàn Trọng Viễn vẫn ngồi trong góc. Đáng lẽ với tình cảnh của hắn thì kiểu gì cũng không có cơ hội bắt được bó hoa cô dâu ném ra. Nhưng mà lúc ấy hắn muốn đi WC, bó hoa kia lại vừa hay hạ cánh trúng trên người hắn.

“Sao anh lại bắt được? Không phải toàn là cho con gái chưa kết hôn à?” Mạnh Ân hơi khó hiểu.

“Vậy sao?” Hàn Trọng Viễn khẽ cau mày, hắn hơi hơi biết, hình như bắt được bó hoa của cô dâu sẽ nhận được lời chúc phúc gì đó, nên khi ấy bắt được hoa đã liếc nhìn mấy người bạn của cô dâu, để không ai trong họ dám đến tranh hoa với mình…

“Ừ, nghe nói trong lễ cưới, cô gái nào chưa lập gia đình bắt được bó hoa cô dâu ném ra sẽ nhận được lời chúc phúc, sau đó trở thành cô dâu hạnh phúc kế tiếp.” Mạnh Ân nói, “Anh không phải con gái chưa lập gia đình, cũng sẽ không kết hôn, dù có cướp được hoa cũng vô ích.”

“Ai bảo anh sẽ không kết hôn nào?” Hàn Trọng Viễn cau mày nhìn Mạnh Ân một cái.

“Anh… Kết hôn?” Mạnh Ân hơi ngẩn người.

“Chả lẽ em không định kết hôn với anh?” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân đầy uy hiếp.

Không phải trong nước không cho đàn ông kết hôn với nhau à? Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn, vẫn chưa hồi thần.

Hàn Trọng Viễn cầm di động, lại đăng một status: “Ăn cơm với @Bác sĩ thú y Nguyên Ân, mình nói mình sẽ kết hôn, mặt mũi người ta trắng bệch, chả lẽ người ta không muốn kết hôn với mình?” Đăng kèm một bức ảnh chuẩn bị ăn cơm.

Theo yêu cầu của Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân share status: “Ngoan, đừng quậy. Bây giờ trong nước đàn ông với đàn ông vẫn chưa thể kết hôn.”

“Nguyên Ân đáng thương, chắc ban đầu tưởng bạn muốn kết hôn với người khác đó…”

“Bạn doạ Nguyên Ân như thế không sợ người ta không cần bạn nữa à?”

“Bạn cứ như vậy mà cầu hôn đó hả? Có thể lãng mạn một tí được không! Có thể đừng đăng kèm ảnh đồ ăn Nguyên Ân nấu được không!”

“Nguyên Ân, là một đại gia, bạn có thể đưa yêu tinh nhỏ nhà bạn ra nước ngoài kết hôn đó!”

“Ủng hộ ra nước ngoài kết hôn, khoe đồ ăn thì có gì giỏi chứ! Khoe giấy đăng kí kết hôn mới giỏi kìa!”



Trong số bình luận có rất đông người ủng hộ họ ra nước ngoài kết hôn. Nhưng hai con người này hàng ngày show tình cảm, hàng ngày khoe hạnh phúc, vẫn luôn ngược FA bằng đủ các loại đồ đôi, nhưng không hề khoe giấy đăng kí kết hôn.

Tuy Bác sĩ thú y Nguyên Ân rất ít ảnh, nhưng thỉnh thoảng có người đến bệnh viện thú y gặp được cậu sẽ chụp rồi đăng lên mạng. Song từ trước đến nay “Sinh Ra Vì Em” vẫn chưa từng đăng ảnh mình lên, trên Weibo nhiều nhất cũng chỉ lộ tay, người khác hoàn toàn không đoán được thân phận của hắn.

Có điều dẫu vậy, tình cảm nhiều năm như một của hai người vẫn khiến những người khác không ngừng ngưỡng mộ – chỉ cần lướt Weibo của họ thì sẽ cảm thấy tim mình, đều được yêu thương lấp đầy.

Mục đích của Hàn Trọng Viễn đã đạt được, cuối cùng hai người họ trở thành CP số một của Weibo. Tuy thỉnh thoảng sẽ có người ghen tị, nói rằng ngoài mặt show tình cảm chưa biết chừng sau lưng lại chả tình cảm tẹo nào, nhưng người như thế thường sẽ bị các fan vào mắng cho tịt ngỏm.

Nếu như show tình cảm trên mạng, cùng lắm chỉ show túi xách hay quần áo mà người ta mua cho mình, thì chưa biết chắc được là thật hay giả. Nhưng trước giờ Sinh Ra Vì Em toàn là show ba bữa một ngày Nguyên Ân nấu cho hắn.

Nhiều năm như thế rồi mà mỗi ngày, Nguyên Ân đều sẽ nấu ba bữa một ngày cho hắn, chưa hề có một hôm ngoại lệ. Săn sóc như thế, sao có thể không yêu cho được?

Cũng có người nói Sinh Ra Vì Em không để lộ mặt, chưa biết chừng rất xấu xí. Nhưng người như vậy, chưa cần các fan lên tiếng, Mạnh Ân đã đích thân mỉa mai: “Hắn là người đẹp nhất trên thế giới này, ít nhất đẹp hơn bạn gấp trăm lần. Hơn nữa dù hắn có xấu xí thật thì tôi thích là được, bạn quan tâm cái vẹo gì!”

Trên mạng Bác sĩ thú y Nguyên Ân luôn rất hiền lành, không ai ngờ cậu cũng sẽ có lúc như thế. Thế nhưng nổi giận vì hồng nhan, nghe rất là cảm động đúng không?

Các fan nhao nhao cho biết, tiểu công yêu chiều tiểu thụ đúng là ngầu chết đi được!

Không sai, sau khi phân tích Weibo của hai người, các fan nhất trí cho rằng Nguyên Ân là công, Sinh Ra Vì Em là thụ. Thậm chí ngay cả thuộc tính của hai người này, các fan cũng đã quy kết ổn thoả giúp họ rồi. Chính là “ôn nhu công” x “yêu nghiệt thụ”.

Rất nhiều fan cho biết, đôi khi trong cuộc sống gặp phải thất bại lớn lao nào, chỉ cần vào thăm Weibo của hai người này thì họ sẽ cảm thấy được an ủi, sau đó lại tin vào tình yêu.

Giới gay trong thực tế có phần hỗn loạn, nhưng hai người này vẫn luôn ngọt ngào hết sức.

Các fan sát cánh bên hai Weibo này qua hết năm này đến năm khác, nháy mắt đã qua năm năm. Đến năm 2018, bấy giờ thậm chí hai Weibo này đã ở bên nhau hơn mười năm.

Mấy năm nay, dự thảo liên quan đến hôn nhân đồng tính nhiều lần được đề xuất, nhưng chưa bao giờ được thông qua. Dường như Bác sĩ thú y Nguyên Ân và Sinh Ra Vì Em cũng không có dự định đi nước ngoài, thậm chí còn chưa từng xuất ngoại, vẫn luôn khiến người khác cảm thấy đáng tiếc.

“Nghe tin lần họp này, dự thảo về hôn nhân đồng tính lại được đề xuất.”

“Nguyên Ân, nếu Quốc hội thông qua dự luật về hôn nhân đồng tính, hai bạn sẽ kết hôn chứ?”

“Sao Nguyên Ân không đưa Tiểu Sinh Sinh đi nước ngoài đăng kí vậy, muốn nhìn giấy chứng nhận kết hôn của hai bạn lắm đó, không có giấy chứng nhận kết hôn thì đăng ảnh của Tiểu Sinh Sinh cũng được! Tui muốn biết Tiểu Sinh Sinh trông thế nào quá đi!”

“Lại đến trưa rồi, không biết hôm nay Nguyên Ân và Tiểu Sinh Sinh ăn gì, tui lười nghĩ thực đơn nên toàn rập khuôn theo thực đơn của Nguyên Ân thôi à.”



Cách đây không lâu Mạnh Ân vừa đăng một status, bấy giờ bên dưới status của cậu hết sức náo nhiệt.

Hàn Trọng Viễn lướt xem di động của Mạnh Ân, sau đó cầm di động của mình, đăng nhập vào nick chính Weibo, tiếp theo tách tách, tách tách chụp ảnh thức ăn trên bàn.

Chủ tịch Duyên Mộng Hàn Trọng Viễn V: Hôm nay Tiểu Ân Ân nấu cá chua ngọt, thịt băm xào cà tím súp lơ và canh nấm đậu phụ mình thích ăn nhất! Yêu em! @Bác sĩ thú y Nguyên Ân [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Bình luận

Truyện đang đọc