ÂN HỮU TRỌNG BÁO

Video này là giả đúng không? Sao mà Duyên Mộng có thể làm ra di động như thế được? Bên trong có mấy kĩ thuật căn bản chưa xuất hiện bao giờ.”

“Tui thấy chưa chắc đã là giả, nhưng nhất định là không được tốt như quảng cáo đâu, dù sao công nghệ của Duyên Mộng làm gì mà trâu bò được đến mức ấy?”

“Tui đoán chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ đưa tin nói sản phẩm này lùi lại ngày ra mắt thị trường.”



Trên mạng có rất nhiều người không hề tin tưởng sự tồn tại của chiếc điện thoại “Mộng Tưởng CY1”, nhất là sau khi xem xong các loại số liệu đăng trên trang web của Duyên Mộng. Cơ mà, vẫn có nhiều người tin tưởng sự tồn tại của chiếc điện thoại này hơn, đồng thời cũng cho biết là chắc chắn sẽ ủng hộ.

“Điện thoại này đẹp kinh dị luôn ý! Khi nào bán thì nhất định tui sẽ mua một cái, hi vọng đừng đắt quá!”

“Điện thoại xịn thế! Công nghệ vượt qua nước ngoài rồi đúng không? Hàng trong nước càng ngày càng xịn, ủng hộ!”

“Đăng thêm nhiều ảnh của điện thoại nữa đi mà! Với cả có phải sẽ bán ở cửa hàng chuyên doanh không?”

“Coi bộ game bên trong chơi vui ra phết, nhất định tui phải mua một cái mới được!”



Hôm ấy lúc Mạnh Ân về đến nhà thì Hàn Trọng Viễn đang đọc bình luận trên mạng. Cậu đi tới nhìn thoáng qua, đúng lúc trông thấy một người tự xưng là vua kĩ thuật phê bình chiếc điện thoại di động này, có phần không vui: “Vua kĩ thuật gì chứ? Ai bảo điện thoại nhiều chức năng như thế sẽ không khởi động được? Rõ ràng chiếc điện thoại kia dùng rất tuyệt.”

“Thế nên căn bản không cần để ý đến lời của họ.” Hàn Trọng Viễn nhướn mày.

Thật ra bây giờ Duyên Mộng đã nghiên cứu ra được mấy loại điện thoại di động, nhưng trong đó có một số công nghệ đều đã bị hắn cất giấu, cuối cùng chỉ quyết định bán ra loại điện thoại có thể coi là phiên bản nguyên sơ kia.

Cơ mà cho dù là phiên bản nguyên sơ thì cũng đã đứng đầu mặt bằng chung của tất cả điện thoại di động hiện giờ.

Vì bây giờ không phải thời mà hầu hết smartphone đều phát triển về mặt phần nhìn, vả lại mọi người cũng quen dùng điện thoại có thể nhét vào túi một cách dễ dàng, nên kích cỡ của Mộng Tưởng CY1 không hề lớn như smartphone trên thị trường đời sau. Màn hình là 3,5 inch[1], mà kiểu dáng cũng chỉ có một loại, chính là màn hình màu đen, vỏ màu trắng.

[1] 3,5 inch = 8,89 cm.

Tất nhiên, đây chỉ là tạm thời. Hàn Trọng Viễn đã cho người sản xuất vỏ điện thoại màu khác rồi, chỉ là mấy chiếc điện thoại kia sẽ được đưa ra thịt trường muộn hơn mà thôi.

Mạnh Ân nhìn tình hình trên mạng rồi vào bếp nấu cơm. Hàn Trọng Viễn thì lên website chính thức của Duyên Mộng, đăng một video hướng dẫn sử dụng phiên bản thật của Mộng Tưởng CY1.

Quảng cáo hồi trước đã được xử lí bằng máy tính, hình ảnh cực kì sắc nét, nhưng cũng sẽ khiến người khác cảm thấy không chân thật. Video này thì khác, không chỉ được quay hết mức rõ ràng mà người có kinh nghiệm còn có thể nhận ra nó hoàn toàn không hề được biên tập.

Video này vừa đăng lên, trên trang web của Duyên Mộng lập tức xuất hiện rất nhiều bình luận.

“Mấy đứa nói Duyên Mộng làm quảng cáo giả lừa người giờ tự vả chưa? Có đau không?”

“Điện thoại đẹp quá, trò chơi bên trong ngầu ghê cơ! Nếu giá rẻ thì cũng có thể mua cho mẹ tui một cái!”

“Không phải là minh tinh đấy chứ, một biên tập viên ngày nào cũng đắm mình trong các loại tin tức giải trí như tui mà lại không biết người này.”

“Trai đẹp thế này mà không nổi tiếng thì lạ đó nha, chưa biết chừng không phải minh tinh mà là nhân viên của Duyên Mộng ý.”

“Nhân viên của Duyên Mộng có chất lượng cao thế cơ á? Tự dưng muốn đi gửi CV cho Duyên Mộng ghê… Được rồi, tui thừa nhận tui đã đi gửi lâu rồi nhưng mà họ không cần tui.”



Không phải chỉ là một người đàn ông tự luyến đến bệnh thôi à? Có gì đẹp trai đâu chứ… Hàn Trọng Viễn cạn lời gập máy tính lại.

Video hướng dẫn sử dụng đó là Trịnh Kỳ quay, trước lúc quay y cố tình làm tóc và đắp mặt nạ, lại còn chỉnh trang mặt mũi mất nửa tiếng, cuối cùng ngay cả địa điểm quay cũng đòi đổi, đạt được hiệu ứng tốt như vậy cũng là bình thường.

Lại nói, Trịnh Kỳ ăn ống kính như thế, lại còn thích làm màu, không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc.

***

Hết cuối tuần sau giáng sinh, Mạnh Ân quay lại trường tiếp tục đi học. Cũng đúng vào lúc này, cậu mới phát hiện Duyên Mộng còn hot hơn so với tưởng tượng của mình.

Với các mặt hàng công nghệ cao thì lúc nào khả năng tiếp nhận của sinh viên cũng là mạnh mẽ nhất. Vốn dĩ sản phẩm của Duyên Mộng đã rất được sinh viên ưa thích rồi, bây giờ sự hào hứng của những người này với điện thoại di động lại tăng thêm một bậc.

Ở lớp của Mạnh Ân, có người bàn tán về loại điện thoại di động này: “Hồi năm hai Trung học tớ mua một cái MP4 của Duyên Mộng, bây giờ cảm thấy vẫn dùng tốt lắm ý, muốn mua một cái điện thoại của họ quá đi, đáng tiếc nghe nói cái điện thoại này sẽ đắt lắm.”

“Con Nokia tớ dùng đã hỏng rồi, đến lúc đó có thể bảo mẹ mua cho tớ một cái này… Mong là đừng đắt quá.”

“Năm đó bố tớ mua một cái điện thoại cầm tay cũng phải hơn mười nghìn, sau đó mẹ tớ mua một cái Motorola lại thêm ba bốn nghìn, điện thoại này chắc chắn là không rẻ đâu…”



Tuy bây giờ giá của rất nhiều điện thoại di động đều đã hạ xuống, nhưng muốn mua một chiếc điện thoại tốt thì ít nhất cũng hơn một nghìn, tốt hơn nữa thì phải hai ba nhìn. Vì thế không ai cảm thấy điện thoại của Duyên Mộng sẽ rẻ cả, cũng chẳng có ai ngờ được rằng trong tương lai, loại điện thoại này sẽ khiến thị trường điện thoại di động, thậm chí là các công ti điện thoại di động cải tiến và đổi mới hoàn toàn…

“Điện thoại đắt như thế, anh nghĩ cũng chả dám nghĩ.” Tôn Minh Đạt ngoảnh đầu nói với Phùng Huyên ngồi sau mình. Sau khi yêu Phùng Huyên thì cậu đã từng muốn bỏ bạn cùng bàn Mạnh Ân để ngồi chung với bạn gái, nhưng bị Phùng Huyên từ chối, vì thế cậu vẫn chiếm giữ vững vàng vị trí bên cạnh Mạnh Ân như trước.

Còn về nguyên nhân Phùng Huyên từ chối… Cô Phùng cho biết, cô làm vậy để tránh cho mai sau người nào ngồi cạnh Mạnh Ân sẽ chọc phải người không nên chọc.

“Bây giờ đắt, mười năm nữa chắc chắn sẽ rẻ!” Phùng Huyên nghiến răng. Nếu không phải bạn trai của Mạnh Ân cho cô một chiếc di động thì có lẽ bây giờ ngay cả loại điện thoại cổ lỗ sĩ nhất cô cũng không có cái nào! Đúng rồi, hình như loại điện thoại này rất hiện đại, còn có thể sánh ngang với máy quay kĩ thuật số. Người bạn trai đó của Mạnh Ân có thể sắm cho cô một cái hay không?

Nếu đối phương định làm thế thật, thì đứa nghèo rớt mùng tơi như cô biết phải giải thích sao với người khác về cái điện thoại xịn của mình?

Phùng Huyên còn đang băn khoăn lại không hề hay biết rằng chiếc di động mình đang dùng, thoạt nhìn thì giống như hàng nhái chất lượng kém, nhưng thật ra lại là di động đã được cố ý thiết kế, cũng có thể gọi là di động hàng limited.

“Ừ, sau này sẽ rẻ.” Nghe Phùng Huyên nói, Mạnh Ân gật đầu. Tuy cậu không hiểu rõ về công ti của Hàn Trọng Viễn lắm, nhưng đã từng nghe Hàn Trọng Viễn và Đàm Phi Dược nhắc chuyện hợp tác mở một công ti khác, chuyên sản xuất điện thoại giá rẻ.

Đúng rồi, hình như họ còn nói, sẽ bán Mộng Tưởng CY1 với giá cao ra nước ngoài nữa…

***

Chẳng mấy chốc đã đến tết dương lịch, mà trước đấy, mức giá của điện thoại di động Duyên Mộng cũng đã được công bố.

Mộng Tưởng CY1 thống nhất giá bán là 5288 tệ[2].

[2] 5288 tệ: Hơn 17 triệu VNĐ.

Hiện giờ mới bước vào năm 2006, rất nhiều người lương tháng cũng chỉ có một nghìn, mức giá như vậy có thể nói là rất đáng sợ, nhưng vẫn có rất đông người chấp nhận được mức giá này. Tất nhiên, như vậy cũng bởi vì các mặt hàng máy tính và điện thoại di động phổ biến bấy giờ vẫn còn rất đắt.

Mua một chiếc laptop bình thường cũng phải năm nghìn, một chiếc smartphone dẫn đầu tất cả các loại di động hiện tại có giá năm nghìn cũng rất bình thường đúng không? Về một mức nhất định thì chiếc di động này có thể dùng như máy tính, huống hồ, bây giờ có tiền cũng chưa chắc đã mua được loại điện thoại này.

Khi rất nhiều người càm ràm loại di động này đắt đỏ quá mức, cảm thấy không mua nổi, thì người có tiền thật sự đều đang lo rằng sẽ không mua được. Để có thể mua được điện thoại trước nhất, thậm chí rất nhiều fan của Duyên Mộng còn đến cửa hàng chuyên doanh Duyên Mộng hỏi thăm từ trước ngày bày bán.

Không hỏi không biết, hỏi một cái thì bị doạ cho giật mình, số lượng điện thoại được phân phối đến địa điểm tiêu thụ này còn ít hơn so với tưởng tượng của họ!

Đúng như công ti Duyên Mộng đã nói, điện thoại di động của Duyên Mộng thống nhất bày bán toàn quốc vào tết dương lịch. Cũng trong ngày này, rất nhiều người được thấy một màn như vầy – trước cửa một số cửa hàng đã xếp thành hàng dài từ sớm, người xếp hàng trong đó, rất nhiều người mặc âu phục đi giày da, nhìn một cái đã biết là người chẳng thiếu tiền.

Vi Tuấn chính là một người trong số đó. Năm nay tuy anh chỉ hai mươi tám tuổi, nhưng đã gây dựng sự nghiệp mở được một công ti nhỏ nên có thu nhập rất cao. Anh vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ mình phải xếp hàng chờ mua đồ, nhưng Duyên Mộng lại phá tan suy nghĩ đó của anh.

Hết cách mà, ai bảo sở thích duy nhất của anh là thích táy máy các loại mặt hàng công nghệ cao cơ chứ?

Chỉ cần có máy tính hoặc điện thoại di động mới xuất hiện, anh sẽ không kìm được ngứa tay. Trước đây anh còn có thể nhịn, không mua những mặt hàng máy tính và di động đã có loại tương đương, nhưng xuất hiện mặt hàng khác biệt hoàn toàn thì sao anh có thể nhịn cho được?

Trong lúc tình cờ nhìn thấy Mộng Tưởng CY1, anh đã bị nó hấp dẫn một cách sâu sắc, thậm chí mấy ngày nay suýt nữa thì đã chả thiết ăn uống… Để bản thân thoát khỏi trạng thái này, cuối cùng anh đưa ra một quyết định, đó chính là sáng sớm đến xếp hàng.

Đáng tiếc anh vẫn đến muộn rồi… Nhìn người xếp trước mình, Vi Tuấn bắt đầu thấy hơi hối hận vì mình đã vặn đồng hồ báo thức muộn quá.

“Nhóc con, mấy đứa xếp hàng làm gì? Trong này sắp diễn ra hoạt động à?” Một bà lão xách túi đi ngang qua đội ngũ này, sau khi tò mò nhìn ngó thì đến bên cạnh hỏi Vi Tuấn.

“Không phải, tụi con muốn mua di động.”

“Là di động giá rẻ hay là di động được tặng?” Bà lão thấy đội ngũ càng ngày càng dài thì tò mò hỏi.

“Đều không phải ạ, là đến mua một loại di động mới ra.”

“Loại di động mới ra nào mà nhiều người muốn mua thế? Nó bán bao nhiêu?” Bà lão nhìn đội ngũ, tỏ ra không hề muốn xếp hàng tẹo nào.

“Chính là loại di động mới của Duyên Mộng, 5288 tệ một cái.” Vi Tuấn đáp. Anh nhớ rất rõ mức giá này, vì sợ đến lúc đó không quẹt thẻ được mà anh còn cố ý chuẩn bị một tệp tiền mặt.

“Hơn năm nghìn?” Bà lão kinh hãi hỏi, xoay người rời đi. Đi một lát thì bà dừng lại quay đầu nhìn Vi Tuấn một cái, ánh mắt đó như thể đang nhìn một đứa ngu.

Vi Tuấn: “…”

Hầu hết người đến xếp hàng đều thích loại di động này giống như Vi Tuấn, hoặc là thích sản phẩm của Duyên Mộng, nhưng cũng có một số người đến xếp hàng vì nguyên nhân khác.

Có vài người mua để tặng người khác, có vài người mua để khoe khoang, lí do kiểu nào cũng có. Mà khi sản phẩm bắt đầu được bán, họ cầm tiền đi đến trước quầy hàng Duyên Mộng.

Trước khi nhìn thấy thành phẩm điện thoại, có vài người tuy xếp hàng nhưng trong lòng vẫn chưa yên tâm lắm, chỉ sợ điện thoại không tốt như trong tưởng tượng. Nhưng sau khi trông thấy thành phẩm thật sự, thì họ nhận ra trước đây mình nghĩ nhiều rồi.

Điện thoại này, còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.

Mộng Tưởng CY1 có bộ nhớ trong 8GB, áp dụng kĩ thuật đời sau của Hàn Trọng Viễn làm ra hệ thống được hắn gọi là hệ thống Mica. Thiết kế không chỉ đơn giản thực dụng tiện lợi, mà trong đó còn có một thiết bị nhỏ, khiến người khác không thể phá dời hay dịch chuyển hệ thống Mica ra ngoài.

Đồng thời, trước lúc xuất xưởng nó đã được cài đặt một số ứng dụng. Trong đó có phần mềm chat hiện đang hot nhất cả nước mà trước đó Duyên Mộng liên hệ với mấy công ti làm ra giúp mình, cũng có hai app trò chơi mà Duyên Mộng tự làm, còn có một store Duyên Mộng có thể download một số app khác.

Có kiến thức của đời sau, Hàn Trọng Viễn bớt đi rất nhiều đường vòng, càng khiến loại điện thoại đầu tiên mà Duyên Mộng bán ra trở thành kinh điển.

Vi Tuấn xếp hàng cũng coi như ở đầu, rất nhanh đã đến lượt anh. Anh cầm điện thoại, kiểm tra qua một chút thì trả tiền ngay, cứ sợ bị người sau giành mua trước. Cho đến khi lấy được hoá đơn, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu bận rộn kiểm tra điện thoại.

“Đây là biểu tượng của QQ[3], có thể lên QQ sao? Vậy thì tiện quá… Game này chơi trên web cũng rất hay, bây giờ hình như biến thành game điện thoại còn chơi hay hơn! Còn cả biểu tượng website chính thức của Duyên Mộng nữa? Như vậy sau này có thể lên website chính thức bằng điện thoại rồi…” Vi Tuấn cầm điện thoại, càng xem càng thích, không hề do dự lấy sim điện thoại cũ của mình nhét vào điện thoại mới, sau đó thử gọi điện thoại.

[3] QQ: Phần mềm chat mà người TQ hay dùng, tương tự như Yahoo hay Skype.

Màn hình cảm ứng rất nhạy, gọi điện cũng rất đơn giản, gửi tin nhắn có thể chọn cách thức nhập, tốc độ nhập phím còn nhanh hơn cả điện thoại mà trước đấy anh từng mua.

Chiếc điện thoại này thật sự khiến anh hết sức hài lòng!

Vi Tuấn đang tận hưởng điện thoại mà mình mới mua được, nơi bán điện thoại lại xảy ra một ít rắc rối – điện thoại di động bán hết rồi!

Hôm nay điện thoại di động của Duyên Mộng bị hạn chế lượng tiêu thụ, lượng bán ra rất ít, mà bây giờ họ đã bán hết tất cả rồi.

“Xin lỗi, điện thoại di động đã bán hết rồi.” Chủ tiệm mập mạp xin lỗi những người trong đội ngũ xếp hàng nhưng không mua được điện thoại kia, thật ra hồi trước ông vẫn lo nhập hàng về sẽ không bán được, nào ngờ cuối cùng lại bán đắt hàng như thế, nhất định lần sau phải hỏi xem có thể nhập về nhiều hơn không!

“Sao mới bán một tí mà đã hết vậy?” Có người không kìm được than vãn.

“Điện thoại này vừa ra mắt, có lẽ công ti cũng không dám sản xuất nhiều quá, sau này chắc chắn sẽ cải thiện. Chi bằng thế này đi, ai muốn mua có thể để lại số điện thoại cho tôi, chờ có hàng tôi sẽ thông báo cho mọi người.” Ông chủ rất biết làm ăn, bấy giờ híp mắt cười nói.

Mặc dù người không mua được rất buồn, nhưng cũng hết cách, cuối cùng để lại số điện thoại theo lời của ông chủ rồi rời đi. Nhìn một màn này, nhất thời Vi Tuấn cảm thấy may mắn khôn tả.

May mà anh xếp hàng sớm mới mua được, nếu không sau đó chỉ sợ sẽ sống khắc khoải như thằng thất tình.

Khắp nơi trên cả nước, hầu như tất cả địa điểm tiêu thụ của Duyên Mộng đều diễn ra cảnh tượng tương tự. Ở thành phố lớn như thành phố B, vì rất nhiều người muốn mua nên đội ngũ xếp hàng còn dài hơn những nơi khác rất nhiều.

Cơ mà, vẫn có những người không xếp hàng mà lấy được điện thoại trong tay. Hàn Hành Diểu chính là một trong số đó.

Dựa vào sự giúp đỡ của Hoa Viễn, Duyên Mộng thành lập một trang web mua sắm hoàn thiện. Phải đến tối hôm qua thì điện thoại di động của họ mới được đưa đến các điểm tiêu thụ, dĩ nhiên người ngoài sớm nhất cũng phải tối qua mới được nhìn thấy sản phẩm. Chiếc điện thoại trên tay Hàn Hành Diểu, chính là tối qua có người đưa tới.

Sức khoẻ không tốt nên Hàn Hành Diểu không thể thức đêm, nhưng tối hôm qua y vẫn không hề ngủ.

Nhãn hiệu quần áo Hàn Thị rất nổi danh trong nước, dựa vào thân phận người thừa kế Hàn Thị, y tiếp xúc với rất nhiều người, tầm mắt được mở rộng rất nhiều. Dần dần, cũng không thèm để ý đến Duyên Mộng nữa.

Bây giờ cách thời hoàng kim gây dựng sự nghiệp kia đã mười mấy hai mươi năm. Hoa Viễn có thể phát triển lớn mạnh nhanh chóng nhờ đặc thù của thời kì, nhưng Duyên Mộng thì chưa chắc.

Sản phẩm của Duyên Mộng sản xuất có chất lượng tốt, công nghệ mới thì sao chứ? Mỗi lần sản phẩm của họ vừa ra đời, không phải đều bị người khác bắt chước ngay lập tức à? Trong nước còn có nhiều doanh nghiệp cạnh tranh như vậy, chưa biết chừng ngày nào đó Duyên Mộng sẽ sập tiệm…

Ý nghĩ này khiến tâm tình Hàn Hành Diểu dịu đi rất nhiều. Nhưng y không ngờ, y vừa mới nảy ra ý nghĩ ấy thì Duyên Mộng lại cho ra mắt một loại điện thoại di động.

Hàn Hành Diểu không phải là người không có mắt nhìn. Trên thực tế, y vẫn có chút năng khiếu về mặt làm ăn, vì thế y vừa nhìn thấy loại điện thoại di động này thì đã biết ngay giá trị của nó. Cũng chính vì vậy mà y nảy sinh khó chịu.

Tại sao Hàn Trọng Viễn lại tốt số đến thế? Vào một công ti nhỏ dưới sự giúp đỡ của Tiền Mạt, lại có thể theo kịp công ti kia, thăng quan tiến chức một cách nhanh chóng… Nghe nói trong tay Hàn Trọng Viễn còn có cổ phần của Duyên Mộng, có lẽ sau này giá trị của chỗ cổ phần ấy sẽ ngày một tăng…

Ôm lấy ngực mình, Hàn Hành Diểu khó chịu tới phát điên.

Nhưng rất nhanh lại có chuyện khác khiến y càng khó chịu hơn… Không, phải nói là chuyện khiến y đau đớn mới đúng. Duyên Mộng mời một vài phóng viên đi đến trung tâm nghiên cứu Duyên Mộng đã xây xong toàn bộ, nói là sẽ công bố một số việc của Duyên Mộng. Thậm chí chủ tịch của Duyên Mộng còn sẽ ở đây mà tiếp nhận phỏng vấn.

Mà chủ tịch của Duyên Mộng lại chính là Hàn Trọng Viễn.

Hàn Trọng Viễn vốn không phải chỉ treo cái mác đi làm ở Duyên Mộng như y vẫn tưởng, mà chính là chủ tịch của Duyên Mộng!

Ném chiếc smartphone trong tay đi, Hàn Hành Diểu cảm thấy lần này bản thân quả thật muốn bất tỉnh.

***

Ba năm trước Hàn Trọng Viễn ẩn mình, chính là để ra sân vào khoảnh khắc này. Sau khi điện thoại của Duyên Mộng tiến vào thị trường, người khác sẽ không thể ngăn cản thế phát triển của Duyên Mộng được nữa, hắn cũng không phải sợ gì nữa.

Tết dương lịch hôm ấy Mạnh Ân được nghỉ, ở nhà đợi Hàn Trọng Viễn về. Tuy nhà của cậu nằm ngay sát khu nghiên cứu Duyên Mộng, nhưng lại cách toà nhà trong khu nghiên cứu rất xa. Cơ mà dẫu có như vậy thì cậu vẫn cảm nhận được sự náo nhiệt ở bên đó.

“Cậu Mạnh, cậu mau lên mạng xem phỏng vấn của Duyên Mộng đang phát trực tiếp! Cái này ở website chính thức của Duyên Mộng cũng có.” Có vệ sĩ đứng gác ở dưới nhà, thấy Mạnh Ân đứng trên ban công thì lên tiếng nhắc một câu.

Mạnh Ân nhanh chóng mở trang web chính thức của Duyên Mộng lên, sau đó nhìn thấy gương mặt đen kịt của Hàn Trọng Viễn.

Những phóng viên kia hỏi Hàn Trọng Viễn rất nhiều câu hỏi, trong đó hầu hết đều có liên quan tới Duyên Mộng. Mà tuy vẻ mặt của Hàn Trọng Viễn hơi bất nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn trả lời tất cả các câu hỏi đó.

Sau cùng, bỗng nhiên có phóng viên hỏi: “Chủ tịch Hàn, tôi có thể hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi không?”

“Hai mươi mốt.” Hàn Trọng Viễn nhìn người đó một cái, khai báo tuổi tác đã được sửa đổi của mình.

“Chủ tịch Hàn ít tuổi như thế mà đã có thể gây dựng thành công sự nghiệp, có phải có bí quyết gì không?” Phóng viên kia vẫn không ngừng cố gắng mà hỏi.

“Tôi có thể gây dựng sự nghiệp thành công, suy cho cùng vẫn dựa vào kĩ thuật, còn về bí quyết thì… Tiền Mạt là mẹ của tôi.” Hàn Trọng Viễn hời hợt nhìn phóng viên kia, sau đó từ chối trả lời tất cả phỏng vấn khác.

Cái tên Tiền Mạt này, cơ bản những phóng viên đến phỏng vấn đều đã từng nghe, cũng hiểu được ngay. Nhưng có rất nhiều người xem trực tiếp trên mạng không hiểu gì cả. Cơ mà cho dù không hiểu, thì cũng có một thứ gọi là Baidu[4].

[4] Baidu Baike: Là từ điển bách khoa toàn thư của mạng TQ, tương tự như Wikipedia.

“Lúc mới xem trực tiếp, tui cảm thấy chủ tịch Hàn đẹp trai ghê gớm, còn nghĩ rốt cuộc là ai có thể sinh ra người con như vại, không ngờ lại là Tiền Mạt! Lên Baidu xong tui bị doạ sợ luôn!”

Trên website chính thức của Duyên Mộng, rất nhanh đã xuất hiện một thread có nội dung như vậy. Mà bên trong thread, copy lại Baidu Baike của Tiền Mạt.

Thật ra có rất nhiều nội dung trong Baidu Baike có thể bỏ qua, chỉ cần đọc được mấy chữ “Chủ tịch Hoa Viễn”, thì tất cả đều sáng tỏ hết.

Thì ra vị chủ tịch Hàn này sinh trong hào môn, chả trách còn ít tuổi đã có thể thành lập Duyên Mộng. Mà bí quyết gây dựng sự nghiệp thành công hắn nói, tuyệt đối cũng là nói thật!

Người bình thường muốn lập nghiệp cũng không có tiền, nhưng nếu như có một người mẹ như vậy thì lại khác!

“Nhà tui toàn dùng đồ điện của Hoa Viễn thôi à, dạo này trời lạnh tui còn mới mua một cái máy sưởi của Hoa Viễn, sau này tui sẽ tiếp tục ủng hộ mẹ của chủ tịch Hàn!”

“Xem chủ tịch Hàn phỏng vấn một lúc, tui cảm thấy chủ tịch Hàn là nam thần của tui rùi, không ngờ cuối cùng mới biết nam thần của tui là con trai của nữ thần, đúng là hạnh phúc quá đi!”

“Hổ mẹ vô khuyển tử! Chủ tịch Hàn oai phong!”

“Sao ai ở đây cũng ôm chân thúi của Duyên Mộng hết thế? Nói gây dựng sự nghiệp cái gì, chưa biết chừng vốn là công ti chi nhánh do mẹ mở ra, để trên danh nghĩa của con trai!”

“Lầu trên nói cái gì vậy? Duyên Mộng từng bước phát triển cho đến bây giờ, khác Hoa Viễn rất nhiều chỗ, sao lại thành công ti chi nhánh của Hoa Viễn chứ?”

“Đúng vậy, có nhiều người giàu như thế, làm gì có ai gây dựng được sự nghiệp, nghiên cứu ra được điện thoại di động dẫn đầu toàn thế giới cơ chứ?”

Trong diễn đàn của Duyên Mộng, rất nhiều người đang vào trả lời, lời nói gì cũng có.

“Nói đến điện thoại…Mọi người có mua được điện thoại không? Tui xếp hàng hai tiếng, cuối cùng chỉ nhìn được cái mô hình.”

“…”

“…”

“…”

Rất nhanh, trong diễn đàn lại mọc thêm rất nhiều thread. Trong đó một nửa là rên la không mua được điện thoại, một nửa kia, chính là khoe điện thoại của mình. Mà hầu hết những người ở vế sau đều khẳng định rằng, tuy điện thoại của Duyên Mộng đắt, nhưng cực kì đáng giá!

Trong đó có một số người đã từng nghiên cứu điện thoại, còn chia sẻ rất nhiều cách sử dụng điện thoại. Chẳng hạn như chức năng chụp ảnh vượt qua những loại điện thoại hiện có, chẳng hạn nếu lướt web mà cảm thấy trang web quá nhỏ, thì có thể chọn “Thích ứng màn hình” để điều chỉnh, cảm giác lên mạng không kém hơn máy tính là bao. Lại chẳng hạn như store Duyên Mộng có thể download rất nhiều app mà trong đó có mấy loại cực kì thú vị, v.v…

Mấy thread này khiến Hàn Trọng Viễn hết sức vui vẻ. Xem qua mấy thread kia, hắn nói với Tề An An ở bên cạnh: “Đầu tiên cứ tiếp tục tiến hành cách tiêu thụ theo kiểu ‘hunger’ trong nước. Ở nước ngoài thì có thể bắt đầu cho tiêu thụ rồi, giá bán ra của chúng ta không thể thấp hơn sáu trăm đô một chiếc, tốt nhất có thể đẩy giá đến sáu trăm năm mươi đô một chiếc.” Hiện giờ một đô la tương đương với tám nhân dân tệ, mức giá sáu trăm đô này, đủ để họ kiếm được khoản tiền lớn. Chỉ là nếu như người nước ngoài muốn mua loại điện thoại này, e rằng mức giá sẽ bị đẩy lên rất cao – thương nhân trung gian cũng cần phải kiếm tiền mà.

Bình luận

Truyện đang đọc