ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG


Thầy Trương ở lại, bước chầm chậm vào căn phòng nơi Tử Thanh vẫn còn được đặt ở đó.

Ông năm nay đã chạm mốc năm mươi, năm Tử Thanh sáu tuổi, lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Ấn tượng để lại cho ông về cậu bé này chính là hiền lành, chăm chỉ nhưng lại có chút nhút nhát.
Nếu bắt cậu tập võ khuôn mặt cậu cả ngày hôm đó nhất định sẽ xụ xuống như bánh bao bị ế của lão Lương.

Nhưng nếu hôm đó ông đem cho cậu một quyển sách, nhất định sẽ có một cái đuôi ríu rít theo ông suốt ngày.
Bước vào phòng, thầy Trương lấy ra chiếc điện thoại nhấn gọi, ba giây sau đầu bên kia lên tiếng, "Dịch vụ mai táng An Bình xin nghe!".
Thầy Trương nói về địa chỉ và một số yêu cầu của mình rồi tắt máy, ông bước lại gần thi thể Tử Thanh, kéo tấm vải đậy lại cho cậu.

Ông ngồi bệt xuống sàn, chỉ trong một ngày mà ông như già đi mấy tuổi, mái tóc sương mai bình thường không ai để ý gì mấy giờ đây càng làm cho ông trở nên khốn khổ hơn.
"Con sao lại dại dột như thế, có chuyện gì mà không thể nói với ta chứ, còn Tử Ngôn...con xem, giờ nó phải làm sao đây?"
Ông cứ như thế, vừa than thở, vừa trách mắng, lại quay sang khóc thương...cho đến khi dịch vụ mai táng đến.

Tử Thanh chỉ có người thân là Tử Ngôn và ông, Hiệu trưởng trong trường cũng đã đề nghị không để cho học sinh biết sợ gây tình trạng hỗn loạn trong nhà trường.
Ông vẫn không hiểu tại sao bà ấy lại đề nghị như vậy! Nhưng nếu người đứng đầu đã nói vậy, ông cũng không thể đem tin tức này xem như tin đồn vô hại mà lan truyền khắp nơi.
Ông định sau khi hỏa táng, lập một bàn thờ nho nhỏ để cho hàng xóm thân thích và gia đình ông đến thắp nhang cho cậu.

...........................
Ở bệnh viện, dưới sức ép của Cố Duệ Thành, bác sĩ và y tá trong bệnh viện có một hồi bị dọa phát khiếp.

Tử Ngôn được tiêm một liều thuốc an thần nhưng trong sự mê man từng giọt nước mắt vẫn không kìm được làm ướt cả gối nằm.
Cố Duệ Thành kéo chăn lên cho cậu, nắm lấy một bên tay không có kim tiêm, mắt nhìn đăm đăm vào một phương không xác định.

Anh chợt nhớ lại một hồi ban sáng, Tử Ngôn hoạt bát vui vẻ với trò chơi khăm của mình.

Còn anh cũng một hồi lo âu trước buổi gặp mặt, cả hai còn đoán già đoán non phản ứng của Tử Thanh.
Thật không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo cách này!
Bác sĩ điều trị từ bên ngoài bước vào, tuy khi nãy bị dọa không ít nhưng làm công việc này, ông đã quen với sức ép từ người nhà bệnh nhân từ lâu.

Thật ra cũng không cần nhiều thời gian, để lấy lại sự chuyên nghiệp của mình.

Cố Duệ Thành thấy khi nãy bản thân cũng có phần hơi thất thố, nên theo lễ đứng lên tiếp chuyện.
"Cậu ấy có lẽ đã chịu một cú sốc rất lớn, tuy nói theo lệ thôi nhưng tạm thời đừng kích động bệnh nhân.

Nếu là chuyện bắt buộc, hãy từ từ truyền đạt cho bệnh nhân, khi thấy cậu ấy có biểu hiện khác thường hãy dừng lại và gọi cho bác sĩ!"
"Tôi hiểu rồi! Cảm ơn bác sĩ."
.....................
Xung quanh bao trùm sự tối tăm, Tử Ngôn vì không nhìn thấy được nên cũng không biết bản thân đang ở đâu.

Phía xa hình như có gì đó, Tử Ngôn đi theo ánh sáng bước tới mới nhận ra đó là một cánh cửa.
Cậu theo bản năng vặn chốt mở cánh cửa ra, thì ra là cửa nhà của cậu.
"Về rồi đấy à, hôm nay huấn luyện có mệt không? Lại đây đi, hôm nay dì Lâm bên cạnh có cho một tô canh gà.

Anh còn đặc biệt mua một ít nấm hương em thích bỏ vào thêm, chắc chắn sẽ rất ngon!"
Tử Ngôn nhận ra bộ đồng phục trên người, những lời nói này là trước khi cậu đi thi đấu một tuần.

Đó là ngày cậu thông báo với anh mình được chọn đi nước ngoài thi đấu, Tử Ngôn đã rất vui mừng, trong bữa cơm còn liên tục gắp đồ ăn cho cậu.
Tối hôm đó còn phá lệ sang phòng cậu, dặn dò cậu đủ thứ chuyện.


Nào là khi qua đó phải đi theo huấn luyện viên, không được tự ý đi lung tung sợ sẽ bị lạc, rồi còn vâng vâng và mây mây.
Khung cảnh chuyển sang một không gian khác.

Một vùng thảo nguyên rộng lớn mở rộng ra trước mắt cậu, Tử Thanh đang ngồi dưới bãi cỏ đọc sách.

Xung quanh có rất nhiều hoa, là hoa hướng dương mà anh thích nhất, một vài động vật nhỏ đi đến bên cạnh anh.

Thi thoảng còn cọ cọ lên người, khiến anh xao nhãng giây phút quay sang sờ sờ bọn chúng.
Một khung cảnh yên bình!
Tử Ngôn chạy đến, nhưng cậu có cảm giác mình đang dậm chân tại chỗ.

Chỉ ở trước mắt tại sao cậu không thể đến bên anh, giống như anh và cậu đã ở hai thế giới cách biệt.
Không từ bỏ, Tử Ngôn dùng hết sức lực tăng tốc chạy đến cho đến khi không chịu đựng được khuỵu xuống.

Nước mắt rơi nhiều đến nỗi không nhìn ra được biểu hiện trên khuôn mặt cậu hiện tại, cậu bất lực trước ý nghĩ phải chấp nhận sự cách biệt này.
Khung cảnh một lần nữa thay đổi, một đôi giày thể thao nằm trong tầm mắt Tử Ngôn.

Cậu ngước nhìn lên thì thấy Tử Thanh đang ở bên cạnh mình, anh đưa tay đỡ cậu đứng lên.

Tử Ngôn chạm vào anh cảm nhận được hơi ấm quen thuộc.
Tử Ngôn sau khi đứng vững, nhào đến ôm lấy anh thặt chặt: "Anh dọa em rồi! Em định cho anh bất ngờ mà, sao anh lại biết mà chơi xấu em chứ.


Thầy Trương cũng vậy, ông ấy khóc rất thương tâm, còn mấy người cảnh sát trong nhà nữa, làm em cứ tưởng là thật."
Tử Thanh nghe thấy được lời cậu nói, khuôn mặt thể hiện sự có lỗi.

Anh kéo cậu ra, tay chạm vào gò má đã ửng đỏ vì khóc nãy giờ, trong mắt là sự ôn nhu không gì thay thế được.
Còn Tử Ngôn thì không đợi anh nói gì, đã luôn miệng luyên thuyên: "Anh biết không, lần này em đạt vô địch đấy! Em nhận được một chiếc cúp bằng vàng và rất nhiều tiền thưởng, không phải anh nói muốn đến công viên giải trí sao? Thi xong anh có lịch nghỉ ba ngày phải không, chúng ta---"
"Xin lỗi! Để lại em một mình như thế..." Tử Thanh cắt ngang lời cậu vừa nói vì anh nhận ra, thời gian của mình đã tới rồi!
"Anh nói gì vậy? Em có dẫn theo một người về, em định sẽ giới thiệu hai người với nhau, chúng ta, à, còn có thầy Trương nữa sẽ đến công viên giải trí.

Rồi còn đi xem phim, cùng ăn bắp rang nữa..." Tử Ngôn đắm chìm trong bầu không khí vui tươi đấy và cảm thấy rất hài lòng với kế hoạch mình đặt ra.

Cậu còn nghĩ, sau khi rời khỏi rạp chiếu phim sẽ nói chuyện của hai người họ cho anh.
"Tử Ngôn! Nghe anh nói...Cố Duệ Thành là một người tốt, chỉ cần có hắn bên cạnh, anh tin em sẽ nhanh chóng vượt qua được chuyện này.

Là anh quá ích kỷ, nếu có cơ hội, anh mong chúng ta sẽ một lần nữa trở thành anh em!"
Thân ảnh Tử Thanh sau câu nói đó như bị một lực nào đó hút đi, Tử Ngôn chạy theo nắm lấy anh.

Miệng liên tục kêu "anh hai" sau đó lại chuyển sang "Tử Thanh" nhưng hình bóng anh đã không còn trong tầm mắt cậu nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc