ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG


"Tử Thanh?!" Tiếng kêu có chút run rẩy, đủ để biết người dưới đất không hề giả vờ, thật sự là bị dọa rồi!
"Em là Tử Ngôn, em trai sinh đôi của Tử Thanh, có thể vào trong nói chuyện được không?"
Sau khi bình tĩnh lại, Phương Du nhận ra bản thân đã phản ứng hơi quá, cô đứng dậy dẫn hai người họ đến phòng khách.
Sạch sẽ là điều mà hai người cảm nhận được khi bước vào bên trong, Phương Du đem nước ra cho hai người, rồi bước tới phía đối diện ngồi xuống.
"Cậu nói cậu là em trai sinh đôi của Tử Thanh?"
"Phải! Chắc cô cũng biết, hôm nay anh ấy đã tự sát, tang lễ cũng đã tổ chức xong Vì không có người thân nên chúng em cũng không làm gì lớn cả, nếu cô muốn đến thắp nén nhang cho anh ấy.

Em sẽ cho cô biết địa chỉ mộ phần."
Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe đến hai chữ tự sát, Phương Du đã không kìm được khóc lên.

Trong sự nghiệp làm nhà giáo của cô, loại học sinh nào cô chưa gặp qua, nhưng đứa bé Tử Thanh này để lại ấn tượng cho cô rất tốt.
Chỉ tiếc năng lực cô có hạn, không thể làm gì cho cậu.
"Được, vậy...hai người đến đây là muốn..."
"Cảnh sát kết luận là do xấu hổ khi bị bắt gặp gian lận, lại bị nêu tên cảnh cáo nên anh ấy nhất thời nghĩ quẩn mà tự sát.

Bản thân là giáo viên chủ nhiệm, em nghĩ hơn ai hết, cô biết rõ năng lực của anh ấy.

Việc cô từ chức đã chứng minh điều đó, thứ em muốn nghe là sự thật phía sau!"

Phương Du có thể nói, cô chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện với người nhỏ tuổi hơn, nhưng bản thân lại thấy căng thẳng như thế.

Mọi lời nói của Tử Ngôn không phải là đứng ở vị trí là người không biết gì cả, mà nó giống như đã biết hết mọi chuyện.

Đến đây không có mục đích gì khác là nhận được sự xác nhận từ cô.
"Buổi kiểm tra hôm đó, cô không có mặt, chỉ khi Tử Thanh được dẫn lên phòng giáo vụ cô mới biết em ấy bị bắt gặp gian lận.

Cô đương nhiên không tin, nhưng trùng hợp là khi cô đến phòng camera để xem băng ghi hình trong phòng thi.

Thì lại được người phụ trách đó báo, camera trong phòng đó bị hỏng trước kỳ kiểm tra."
Sau đó Phương Du còn đến nói chuyện với Hiệu trưởng, vì cô biết kỳ thi lần này đối với Tử Thanh rất quan trọng, đặc biệt là với hoàn cảnh của cậu.

Nhưng Hiệu trưởng chỉ lạnh mặt nói với Phương Du, "Chỉ cần làm tốt chuyện của mình thôi, những chuyện khác cô không cần quan tâm đâu!"
Rời phòng Hiệu trưởng, cô càng tin tưởng hơn về chuyện Tử Thanh không gian lận, nhưng cô không biết phải làm sao giúp em ấy.

Cho đến chiều ngày hôm đó, cô nghe được hai giáo viên gác thi trong phòng Tử Thanh to nhỏ trong phòng vệ sinh.
"Lần này oan ức cho Tử Thanh rồi."
"Làm gì được chứ, là con trai Thị trưởng (*) đó, cô dám tố cáo không? Bị nêu tên trước trường thôi, có lẽ không ảnh hưởng nhiều đâu."
(*) Thị trưởng: tương đương Chủ tịch UBND thị xã hay TP thuộc tỉnh.
"Cô không biết hoàn cảnh em học sinh đó sao? Đáng thương lắm, em ấy nhờ học bổng mới học lên tới đây đó, chỉ tại đắc tội nhằm người thôi."
"Sao này trong trường ưu ái em ấy hơn một chút đi."
................
"Con trai Thị trưởng? Đúng là rất oai!" Tử Thanh nghiến răng lập lại lời Phương Du kể.
"Cô xin lỗi, cô không biết chỉ vì sự yếu đuối của bản thân, lại khiến Tử Thanh..."
Đối với Phương Du, sau khi được cảnh sát thông báo về việc của Tử Thanh, trong lòng cô lúc nào cũng không yên.

Hết lần này đến lần khác đều tự bản thân đưa ra giả sử, nếu lúc đó cô kiên quyết làm rõ đến cùng thì sao? Nếu lúc đó cô nói với Tử Thanh rằng cô tin tưởng cậu, thì kết cục có thay đổi chút nào không?
"Không phải lỗi của cô, Tử Thanh chọn con đường đó cũng không phải chỉ vì một chuyện nhỏ nhoi như vậy.

Em muốn hỏi cô, trong trường có hiện tượng "bạo lực học đường" hay không?"
"Bạo lực học đường!?" Phương Du rõ ràng rất ngạc nhiên khi nghe đến điều này.


Cô biết Hiệu trưởng có chút e sợ thế lực của ngài Thị trưởng, nên đôi lần làm lơ trước hành vi có phần không đúng mực của vài học sinh.

Nhưng cô chưa từng nghĩ chuyện sẽ đến mức được gọi là "bạo lực".
Tử Ngôn cũng nhận thấy thái độ ngạc nhiên của Phương Du, vì thế anh cũng đoán được đôi phần.

Có lẽ cô giáo này đã qua lạc quan với hai chữ "cậy quyền" mà không biết bên trong ẩn chứa những gì.
Mục đích chính đến đây là để biết rõ hơn về chuyện hôm đó và tình trạng trong nhà trường.

Giờ thì hay rồi, đến giáo viên cũng không biết bộ mặt thật của giáo viên và học sinh trong trường ra sao? Người ngoài như hai người còn mang chút niềm tin nào với chuyện này chứ!
Rời khỏi nhà Phương Du, Cố Duệ Thành đề nghị cậu đến nhà anh ở một thời gian nhưng Tử Ngôn không đồng ý.

Cậu không muốn để lại Tử Thanh một mình tại đó, Cố Duệ Thành cũng không muốn để Tử Ngôn ở một mình, thế là...
"Đây là quần áo, văn kiện này phải ký tên gấp, còn có...hợp đồng này, anh xem qua một chút." Y Hạ sau khi tan ca, chỉ mới một chân rời khỏi công ty đã bị Cố tổng gọi lại, còn mặt dày mà phân phó, "Hai ba ngày tới tôi sẽ không ở công ty, cậu sắp xếp một chút, tôi sẽ kêu Thiên Hành qua giúp đỡ!".
"Anh là đang chơi trò gì đây?" Y Hạ kéo anh ra trước cửa chất vấn.

Cậu tuy là cấp dưới của Cố Duệ Thành, nhưng đồng thời cũng kiêm luôn chức "bạn nối khố" của anh.

Mặc dù tuổi tác hai người có phần hơi chênh lệch.
Nếu hỏi trong Thịnh Tư ai có quyền lớn nhất sau Cố tổng, đương nhiên là Y Hạ.

Nếu hỏi ai là người dám mắng chửi Cố tổng, đương nhiên cũng là Y Hạ.


Nếu hỏi ai có thể trị được nhị thiếu của Cố gia, lại là đương nhiên chỉ có thể là Y Hạ.
"Có một số chuyện khó nói, sau khi quay lại sẽ kể cho cậu nghe!"
"Không phải làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Ngôn đấy chứ, bây giờ đến đây ăn vạ sao? Cậu đừng có vừa cầm thú vừa bỉ ổi như thế chứ!"
Cố tổng mặt đen như đít nồi, không phản biện được lời nào.

Chỉ có nhờ hắn đem đến vài bộ đồ, trông giúp công ty hai ba ngày là trong đầu đã nghĩ ra được một cố sự như thế.

Ai ban cho cậu IQ như thế vậy?
"Tử Thanh tự sát..."
Chỉ cần một câu này, mọi chuyện đã được giải quyết.

Y Hạ lên xe tiết kiệm cả lời tạm biệt, phóng xe bay đi như gió.

Nếu thắc mắc tại sao chỉ một lời cậu lại hiểu rõ, thì thử hỏi tài liệu về gia cảnh Tử Ngôn là do ai điều tra cho Cố tổng chứ!
Cố Duệ Thành tay xách "hành lý" bước vào nhà, nhìn xung quanh lại không thấy bóng dáng Tử Ngôn đâu, tim anh theo phản ứng cảu chủ nhân đập nhanh thêm vài nhịp.

Cố tổng chúng ta quên mất là chỉ cần gọi, chạy khắp mọi nẻo trong nhà, cho đến khi thấy được Tử Ngôn đang đứng trong phòng Tử Thanh..


Bình luận

Truyện đang đọc