AN TRI NGÃ Ý

Để ánh sáng sáng hơn một chút, Thích Thời An đem máy tính đã mở ra ngồi trên sân thượng, đi hai bước nữa là có thể ngã vào hồ bơi. Anh chờ đối phương đồng ý, mà đối phương vừa chấp nhận, màn hình liền đen hết vài giây.

Mấy giây dài dằng dặc trôi qua, Thẩm Đa Ý rốt cuộc cũng xuất hiện trên màn hình, màn hình vuông vức, không chỉ có thể chiếu đến cổ và vai Thẩm Đa Ý, còn có thể thấy được sô-pha và gối dựa ở phía sau cậu.

Thẩm Đa Ý ngồi trên sàn nhà, trước tiên lên tiếng chào hỏi: “Trước đó anh đang ngủ sao?”

Thích Thời An vốn chỉ mặc quần bơi đi lướt sóng, sau khi trở về cũng không muốn thay quần áo, liền mặc áo tắm vào, trả lời: “Không, anh có thói quen ở khách sạn mặc như thế này, em không quấy rầy anh đâu.”

Câu nói này khiến Thẩm Đa Ý an tâm, cậu mở cửa sổ khác đem số liệu mình đã sắp xếp gửi tới, nhân tiện nói luôn suy nghĩ của mình và những chỗ không hiểu. Từ lúc gọi điện đến giờ, giá thị trường từ đầu đến cuối vẫn chưa ổn định lại, hơn nữa tình thế còn rất xấu.

Thích Thời An đại khái đã hiểu rõ tình huống, trước tiên làm rõ nói: “Methanol lúc này đã đến giới hạn rồi, tình hình giá thị trường vẫn là đầu tư ngắn hạn là chính, em phải chuẩn bị tâm lý”

Thẩm Đa Ý lật qua lật lại cuốn sổ, tìm ra mô hình số liệu mà mình lập ra: “Đầu tư cổ phiếu có thể nào lại tăng lên lại nữa không, trước đó em có dự đoán xác suất, mặc dù không cao nhưng ——“

“Phân tích số liệu cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.” Thích Thời An nhận ra đối phương lại mặc cái áo len dệt màu xanh nước biển, ở bên cạnh ghế sô-pha màu vàng nhạt rất hợp, nhìn qua rất nhu hòa. Anh nghĩ mình cũng phải nhu hòa một chút, liền tỉ mỉ giải thích: “Giá hạ đột ngột vốn là bất ngờ, chứng minh sự dao động này không nằm trong phạm vi quy luật bình thường, vậy tất cả các lý thuyết dữ liệu mà chúng ta xây dựng trên nền tảng ban đầu sẽ không được thiết lập.”

Thẩm Đa Ý cúi đầu nhìn vào sổ: “Khoa học là khoa học, dùng định luật làm trung tâm phát sinh thiên biến vạn hóa, nhưng dù thay đổi muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi. Thị trường đầu tư rất khác nhau, tất cả quy luật đều tuân theo những thay đổi, nói lật đổ thì liền lật đổ.”

Thích Thời An nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của đối phương, nhịn cười hỏi: “Sao vậy, hối hận vì không dấn thân vào khoa học hả?”

Thẩm Đa Ý mỉm cười, ngẩng đầu một lần nữa đối mặt với màn hình, tự mình phân tích: “Khi còn bé em thật sự muốn làm nhà khoa học, sau đó nghe bà cụ trong cư ủy hội nói con trai của bà ấy học tài chính, lương rất cao, thế là mục tiêu của em liền thay đổi.”

Lúc đó một Thẩm Đa Ý nho nhỏ, mơ ước làm nhà khoa học, nhưng cuộc sống quá nặng nề, đến nỗi lúc cậu thay đổi mục tiêu cũng hoàn toàn không chút nghĩ ngợi, Thích Thời An nghĩ tới đây liền cảm thấy vận mệnh rất tàn nhẫn, trong ánh mắt cũng sinh ra một chút thương tiếc.

Nhưng Thẩm Đa Ý không thích oán trời trách đất, cậu quay trở lại đề tài ban đầu: “Tại sao lần này xu thế đảo ngược động tĩnh lại lớn như vậy?”

“Bởi vì có sức mạnh can thiệp vào.” Thích Thời An kiên nhẫn trả lời, “Thị trường cổ phiếu có đại lý nhà cái, thị trường đầu tư ngắn hạn có chủ lực khống chế thị trường, sự tăng vọt lúc trước chẳng qua là thủ thuật che mắt của chủ lực, trước tiên phá vỡ xu hướng, thu hút lượng lớn các nhà đầu tư nhỏ lẻ vào thị trường, sau nó nện xuống một búa tạ, kích các nhà đầu tư nhỏ lẻ ra khỏi thị trường, hiệp đấu này kết thúc bọn họ đã dùng giá rẻ nhất thu được vị trí thương lượng tối đa, hơn nữa sau này thị trường đầu tư ngắn hạn đều sẽ phải theo dõi hoạt động của bọn họ.”

Giàu có rồi mới biết lễ tiết, nhưng để đạt được một bước trước cũng không phải chú ý nhiều như vậy, tư bản luôn luôn tàn nhẫn.

Thẩm Đa Ý rốt cuộc cũng hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng nhà đầu tư nhỏ lẻ yếu thế như cậu đã bị đánh đến biến dạng, giơ tay dụi dụi mắt, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy em chỉ có thể mặc cho người ta ức hiếp ư?”

Thích Thời An cách màn hình gõ vào trán Thẩm Đa Ý: “Nếu đánh không lại, vậy thì em liền bỏ chạy đi.”

Trăm nghìn loại lựa chọn, lại đi đến những nơi khác kiếm lại số tiền đã bị lỗ. Thích Thời An bật một cửa sổ nhỏ xem giá cả thị trường cơ bản gần đây, nói: “Mấy ngày nay anh không để ý xem, chờ anh đi công tác về sẽ xem giúp em, chọn lại lần nữa.”

Thẩm Đa Ý dụi mắt xong lấy tay chống đất, cơ thể có hơi nghiêng nghiêng, cậu nói cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn anh nha, mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, trình độ của em vẫn còn hơi kém một chút.”

“Không cần cảm ơn, có vấn đề gì cũng có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.”Thích Thời An cảm thấy cuộc gọi video này sắp kết thúc, nhưng anh không muốn dời mắt khỏi màn hình.

“Em vẫn là gửi email thôi, ngộ nhỡ anh đang làm việc thì sao.” Thẩm Đa Ý cảm thấy mình rất am hiểu lòng người, nhưng cũng biết mình có hơi được tiện nghi còn ra vẻ.

Cậu cho rằng Thích Thời An sẽ cười nhạo mình mấy câu, ai ngờ đối phương lại không trả lời, giương mắt nhìn lại, nhưng tầm mắt hai bên cũng không giao nhau.

“Anh vẫn đang nghe chứ?”

“Thích tiên sinh, đừng ngẩn người nữa.”

“Anh đến cùng là đang nhìn gì vậy?”

Sự kiên nhẫn của Thẩm Đa Ý tiêu hao hết, cậu lấy tay vỗ màn hình cái bốp, phạm vi chuyển động có hơi lớn, cơ thể nghiêng càng thêm lợi hại. Mà Thích Thời An trong màn hình cuối cùng cũng có phản ứng, vẻ mặt còn mang theo một phần ý do vị tẫn (vẫn còn chưa đã) .

Lúc Thẩm Đa Ý còn đang bối rối, Thích Thời An nhẹ nhàng nói: “Xương quai xanh rất đẹp.”

“…………”

Thẩm Đa Ý “lạch cạch” tắt máy tính, sau đó dùng sức kéo cổ áo.

Áo len dệt đều có một khuyết điểm, đó là mặc lâu sẽ bị rộng, cậu phải mua cái mới thôi.

Đối mặt với video bị tắt đột ngột, Thích Thời An cảm thấy rất thỏa mãn, anh tiện tay đặt máy tính xuống bên cạnh, sau đó nằm ngửa trên ghế ở bãi cát thở dài, còn chưa kịp thở dài xong thì chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Chương Dĩ Minh ở bên trong lớn tiếng trách móc: “Có còn là anh em hay không hả?! Cậu nhìn trúng methanol sao lại không gọi anh?!”

Thích Thời An nói: “Bận nên quên mất, về sẽ mời anh uống rượu.”

“Cậu một ngón kiếm được mấy chục triệu mà chỉ mời anh uống rượu thôi hả?” Chương Dĩ Minh mắng, “Hai ngày nay nếu không gặp Du Triết, anh vẫn không biết gì cả đó! Đối tác lần này có những ai?”

“Đều là dân chơi chứng khoán cao cấp, bị động vì phía chính phủ làm việc.”Thích Thời An lời đã nói hết, Chương Dĩ Minh ở bên kia cũng lập tức hiểu.

Loại chủ lực này điều khiển bằng cách làm lũng đoạn thị trường, mà lần này bị hãm hại lại chính là những nhà đầu tư nhỏ lẻ và các xí nghiệp cỡ vừa và nhỏ, tuy rằng trường đua tài chính vốn là một cuộc sàng lọc, nhưng phương thức này không khỏi quá tàn khốc. Thích Thời An là cộng sự cao cấp của Minh An, cũng là chuyên viên giao dịch cấp cao của phố trung tâm, tập hợp vài người tinh anh như anh thì có thể diễn được một hồi đảo ngược tình thế.

Cho dù anh không muốn tham gia, nhưng khi cơ quan nhà nước có người tham gia, anh cũng chỉ có thể tuân theo mà làm công nhân tạm thời thôi.

Chương Dĩ Minh không nói toạc móng heo ra nữa, lại bắt đầu bát quái: “Gặp Du Tư chưa? Hiện tại em ấy có bạn trai chưa?”

“Chưa gặp, tôi đi chơi hai ngày trước đã.” Thích Thời An từ tận đáy lòng cảm thấy rất khâm phục, về chuyện lãng tử mà nói, đối với Chương Dĩ Minh muôn sông nghìn núi lục địa đại dương cũng không phải vấn đề, sắc đẹp nhớ đến có thể từ Nam Cực xếp hàng tới Bắc Cực.

Một cuộc gọi video, một cú điện thoại, kế hoạch lướt sóng của Thích Thời An hoàn toàn bị chặt đứt, trước lúc trả phòng anh cũng lười đi lại lần nữa, liền cởi áo tắm nhảy vào bể bơi 400 mét.

Thẩm Đa Ý tiếp nhận hiện thực mặc cho người ức hiếp, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến Thích Thời An là một trong số những người nâng đao. Cậu xử lý những việc liên quan đến đầu tư ngắn hạn sạch sẽ, trước tiên để kho trống chờ đợi, chờ đối phương về rồi tính lại.

Ảnh hưởng của methanol không nhỏ, điểm nóng cơ bản của hợp đồng dạo gần đây, không ít nhân viên trong cao ốc Minh An cũng đang thảo luận. Thẩm Đa Ý bôn ba ở phòng làm việc và phòng huấn luyện, công việc bận rộn cũng khiến cho cậu giống như một người ngoài cuộc không biết chuyện gì.

“Tổ trưởng Thẩm, kết thúc rồi à?”

Thẩm Đa Ý giương mắt nhìn thấy Annie, cậu thu dọn tài liệu cẩn thận, trả lời: “Kết thúc rồi, có chuyện gì sao?”

“Thích tiên sinh có sửa sang lại một phần tài liệu bảo tôi đưa cho anh tham khảo.” Annie đưa tài liệu tới: “Huấn luyện rất phí giọng, anh nhớ chú ý nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn, lại phiền cô đi một chuyến nữa rồi.” Thẩm Đa Ý nhận lấy, chờ sau khi Annie rời đi cậu mới mở tài liệu ra kiểm tra, nội dung giống như là khái quát sản phẩm đầu tư ngắn hạn, chắc là Thích Thời An đã sàng lọc qua rồi.

Cậu đánh dấu lại mấy chi coi trọng, chuẩn bị quay về tìm hiểu kĩ càng tỉ mỉ một chút, chờ cậu quyết định xong rồi sẽ nói lại cho Thích Thời An, tiện đường cảm ơn luôn.

Thích Thời An đang lái xe rong ruổi ở Hunter Region, xung quanh rất nhiều núi, cỏ cao bằng nửa người vừa dày vừa xanh, gió chầm chậm thổi qua, cũng coi như là một cảnh sắc tự hình thành.

Ở lại Hunter Region hai ngày, đã nhận được thúc giục của hai cụ nhà họ Du, anh quyết định đẩy nhanh kế hoạch, The Rocks đi cuối cùng. Ba mẹ và chú bác Du Triết đều dưỡng già ở Sydney, em gái của anh sau một năm làm việc cũng tới đây học, ngoại trừ bản thân Du Triết, toàn bộ người nhà đều muốn làm gì thì làm.

Lúc Thích Thời An đến vừa vặn là buổi trưa, anh còn tưởng rằng đã có bữa trưa sẵn để ăn, ai ngờ bột làm bánh còn chưa chuẩn bị xong.

“Bởi vì bọn họ bàn bạc xem nên làm món bánh gì đã mất hết hai tiếng rồi!”Cháu trai của Du Tư lần đầu tiên gặp Thích Thời An, nhưng vô cùng quen thuộc, “Chú, con tên là Thự Điều.”

Thích Thời An hỏi: “Cô con đâu?”

“Vừa đến đã hỏi em, có phải anh rất nhớ em không?” Âm thanh truyền đến từ cửa sổ sát đất bên kia, Du Tư xách một giỏ blueberry, xem ra là vừa hái từ trong vườn, cô cũng không tới gần, mà dựa vào cửa sổ đánh giá Thích Thời An: “Đã lâu không gặp rồi nha, có phải anh lại đẹp trai hơn rồi không?”

Thích Thời An nói: “Chắc là vậy.”

Ba Du từ phòng bếp đi ra, hỏi: “Thời An, lần này Dĩ Minh không tới à?”

“Không ạ, anh ấy phải lo chuyện công ty.” Thích Thời An trả lời xong liền xắn tay áo rửa tay, định giúp đỡ chuẩn bị cơm trưa. Du Tư đi rửa blueberry, hai người cùng đứng trước bệ nước, cô nhỏ giọng nói: “Chương Dĩ Minh vô cùng đáng ghét, thường gửi đồ tới đây, để ba em nhớ ảnh.”

Thích Thời An nhớ lại cú điện thoại kia: “Đúng rồi, anh ta hỏi em có bạn trai chưa.”

Du Tư đem blueberry rửa sạch: “Anh ấy quản được à.” Nói xong tiện tay cầm hai quả đưa tới bên mép Thích Thời An, “Anh nếm thử trước xem ngọt không, ngọt thì em ăn nữa.”

Thích Thời An dịch ra nửa bước, đưa tay nhận lấy bỏ vào trong miệng: “Cũng được.”

Bột mì và đường cát trộn với nhau, giống như một đống cát rải trên bàn ăn, mẹ Du mới làm móng tay, tuyệt đối không chịu chạm vào, ba Du nghiền hương liệu, cũng xay xay nghiền nghiền.

Thự Điều nghịch bột mỳ đầy tay, giọng ồm ồm hỏi: “Rốt cuộc thì ai làm bột đây?”

“Để chú.” Thích Thời An rửa tay xong dù sao cũng rảnh, từ nhỏ ở trong quân đội cũng học được một chút kỹ năng nấu ăn, anh đổ sữa bò và lòng trắng trứng vào trong bột mì, cảnh cáo, “Con chỉ làm bột thôi, những cái khác mặc kệ.”

Kho số liệu của công ty rất hữu dụng, Thẩm Đa Ý tự tăng ca, mỗi mục lần lượt xem xét từng số liệu. Toàn bộ phận chỉ còn lại một mình cậu, xung quanh vô cùng an tĩnh, hiệu suất làm việc đạt đến đỉnh cao.

Cậu tiếp tục sàng lọc ra mấy cái, chuẩn bị ăn mì xong thì gọi điện cho Thích Thời An hỏi một chút.

“Điện thoại anh kêu kìa.”

Du Tư cầm điện thoại Thích Thời An đến gần: “Là anh của em, vậy để em nhận giúp anh.” Cô nhận cuộc gọi, bên kia truyền tới giọng nói của Du Triết, “Anh, Thời An đến rồi, đang nhào bột, không tiện nhận điện thoại.”

Thích Thời An hơi khom lưng, Thự Điều đeo tạp dề lên giúp anh, Du Tư ở bàn ăn đối diện nói chuyện với Du Triết, nói qua nói lại liền bắt đầu tranh cãi: “Tài chính Triết Tư cứ phải lôi kéo em đi làm cho bằng được thế, giờ em đang kinh doanh phòng tranh vui vẻ hơn, anh cứ đổi thành Tài chính Triết Triết là được rồi.” Du Tư không muốn nói chuyện tiếp, đúng lúc có cuộc gọi chờ, “Không nói nữa, có người tìm Thời An.”

Cô nhìn màn hình: “Là Chương Dĩ Minh, có cần nhận giúp anh không?”

Thích Thời An tay đầy bột nói: “Nhận đi.”

“Alo?” Du Tư nhận điện thoại, hai người bạn xấu bắt đầu lãng phí tiền điện thoại, “Người anh gọi đang nấu ăn.”

Trọng điểm của Chương Dĩ Minh và người thường không giống nhau, hơn nữa còn có tính cảnh giác không bình thường: “Sao em lại cầm điện thoại của cậu ấy, bạn trai bạn gái cũng không tiết lộ chuyện riêng tư như vậy.”

Du Tư trả lời: “Ai khắp người toàn là việc riêng tư giống như anh, tôi với Thời An cho dù là bạn trai bạn gái, cũng không sợ đụng vào điện thoại đối phương.”

“Hai đứa nếu có thể thành bạn trai bạn gái, cũng không đợi đến hai tám hai chín tuổi, đừng cố ý chọc giận anh.” Chương Dĩ Minh không có chuyện quan trọng gì, “Chú và dì đều khỏe cả chứ? Dược liệu anh gửi qua nhớ uống đó, có thể tẩm bổ. Em chắc cũng khỏe ha, cô đơn thì quay về đi, anh vẫn luôn ở đây.”

Du Tư vừa nghe liền bắt đầu la hét, ba Du mẹ Du cũng xuất hiện bất đồng trong việc phối hợp món ăn, rõ ràng chỉ có ba người, nhưng lúc nào cũng gà bay chó sủa. Thích Thời An cười xem cuộc vui, nếu như nhà anh mà loạn như vậy, đã sớm bị ông ngoại anh thét một tiếng liền im rồi.

Cúp điện thoại, Du Tư phát cáu nói: “Chương Dĩ Minh quấy rối tình dục em, ở công ty có phải anh ta cũng quấy rối đồng nghiệp nữ không?”

Hai tay Thích Thời An dinh dính, vô lực nói: “Em đừng nghĩ oan cho ảnh, ảnh quấy rối chỉ xem sắc đẹp, không xem giới tính.”

Bên này bột đã làm xong, bên kia ngay cả nước mì cũng uống hết, Thẩm Đa Ý dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, sau đó đeo tai nghe chuẩn bị gọi điện cho Thích Thời An. Ấn dãy số, cậu quay về tài liệu phác họa, chờ đối phương nhận điện thoại.

Mới vang lên một hồi chuông, Thẩm Đa Ý rất mừng vì đối phương nhận điện thoại nhanh như vậy.

“Anh đừng có phiền! Hai chúng tôi vừa quyết định sẽ ở bên nhau, anh dừng lại đi!”

Ngòi bút vẽ phác họa của Thẩm Đa Ý dừng lại, cậu bị quát nên bối rối.

Du Tư không hề liếc mắt nhìn, cho rằng Chương Dĩ Minh dây dưa không dứt, kết quả nói xong lại không nghe thấy ai trả lời. Thích Thời An cầm vỏ trứng bên cạnh ném tới: “Đừng tung tin đồn nhảm với anh, làm hỏng danh dự của anh.”

Du Tư bị vỏ trứng đập trúng kêu một tiếng, sau đó nghi ngờ liếc nhìn màn hình: “Thẩm Đa Ý?”

Thích Thời An lập tức mắng: “Em tới làm đi! Đưa điện thoại đây cho anh!”

Không để ý bột mì đầy tay, Thích Thời An giành lại điện thoại đi lên ban công nghe, đi được vài bước vẫn không nghe thấy động tĩnh bên kia. Thẩm Đa Ý đeo tai nghe thất thần, không biết mở miệng như thế nào.

“Em còn ở đó không?”

Thích Thời An dựa vào lan can: “Tìm anh có việc gì sao?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến, Thẩm Đa Ý cuối cùng cũng coi như hoàn hồn, cậu lúng túng nói: “Em chọn K753 và K760, muốn hỏi ý kiến của anh một chút.”

“Được đó, anh nghĩ em nên mua vào.” Thích Thời An lúc này căn bản không có hứng thú tán gẫu những chuyện này, liền qua loa cho đáp án. Cho xong cũng không lên tiếng, muốn để đối phương phá vỡ sự im lặng.

Đợi năm phút, bên kia điện thoại không có động tĩnh gì, giống như đã ngủ thiếp đi.

Thích Thời An lòng như lửa đốt: Thẩm Đa Ý sao vẫn chưa hỏi mình chuyện về bạn gái nhỉ?

Anh siêu cấp muốn nghe Thẩm Đa Ý ăn giấm chất vấn mình.

Cho dù không ăn giấm, tùy tiện hỏi một câu cũng được, ít nhất cũng chứng minh em ấy để tâm.

“Vậy hả,” Thẩm Đa Ý rốt cuộc cũng lên tiếng: “Không có chuyện gì khác nữa, em làm việc tiếp đây.”

Tín hiệu máy bận chui thẳng vào tai, trái tim đang treo lơ lửng của Thích Thời An cũng bị chặn lại ở cổ họng, anh cách cửa sổ thủy tinh trừng Du Tư một cái, bắt đầu sắp xếp tám trăm từ chân thành tha thiết giải thích cho chính mình.

Bỗng nhiên “ding” một tiếng, điện thoại nhận được một tin nhắn.

Thẩm Đa Ý gửi tới: “Anh sắp về chưa, em mời anh uống bia bơ nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc