AN TRI NGÃ Ý

Một bữa cơm hòa thuận, đã ầm ĩ đến mức hất bàn.

Du Triết khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn là dựa vào quyết tâm muốn bảo vệ người nhà cùng với nỗi tức giận muốn trừng trị người đã phụ lòng tin của mình. Thích Thời An không thể tin được mà nhìn bản báo cáo DNA này, đầu óc chỉ trong chốc lát đã cuồn cuộn nổi sóng.

Tất cả người đang ở đây đều kinh hãi, ông Hoắc là người đầu tiên giật bản báo cáo, Hoắc Hâm và Thích Cảnh Đường cũng vây xung quanh xem kết quả. Cho dù bọn họ có tin tưởng nhân phẩm của Thích Thời An bao nhiêu đi chăng nữa, lúc này đối mặt với bản báo cáo giấy trắng mực đen cũng bắt đầu hơi do dự.

Thẩm Đa Ý vẫn đứng ở chỗ cũ, cậu chẳng nhìn ai cả, chỉ thẳng tắp mà nhìn về phía Thích Thời An, nhưng ánh mắt cũng chẳng tập trung.

“Đa Ý.” Thích Thời An dùng sức mà nhắm mắt lại, dưới huyệt thái dương đều có thể nhìn ra tĩnh mạch nhàn nhạt nổi lên, anh đi tới trước mặt Thẩm Đa Ý, không chút do dự mà nói, “Anh chưa từng làm chuyện đó.”

Điện thoại Thẩm Đa Ý vang lên, cậu lui về phía sau một bước ấn nút nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng nói của ông Thẩm: “Thời tiết xấu, trời vừa nổi gió vừa mưa, cơm nước xong thì về sớm một chút.”

Thẩm Đa Ý siết chặt điện thoại, giống như tìm được cửa thoát hiểm, trả lời:“Con biết rồi, đang chuẩn bị về ạ.”

Cúp điện thoại, cậu nhìn về phía ông Hoắc và ba mẹ Thích Thời An, vẫn rất lịch sự nói: “Ông ngoại, chú dì, ông nội ở nhà một mình, con về trước ạ.”

“Đa Ý!” Thích Thời An nắm lấy cánh tay Thẩm Đa Ý, vừa giống như có muôn vàn tủi thân, vừa vô cùng đau lòng nói, “Em để ý đến anh một chút, nhìn anh một chút được không?”

Thẩm Đa Ý nhìn chằm chằm hoa văn trên tấm thảm: “Có từng làm hay không đều cần phải giải thích rõ ràng, anh cứ an ủi trưởng bối trước đi. Em chưa nói không tin anh, nhưng giờ chúng ta đều không bác bỏ được bản báo cáo kia. Giờ em về chiếu cố ông nội đi ngủ đã, anh đừng nghĩ nhiều.”

Thẩm Đa Ý lái xe rời đi, dọc đường đi mưa rơi lúc lớn lúc nhỏ, cần gạt nước đong đưa qua lại, nhưng trong lòng cậu lại chẳng chút rung động, chỉ nặng nề lặng xuống.

Du Tư rất thích Thích Thời An, dựa theo cách nói của Du Triết, mấy năm trước sau khi kết thúc bữa liên hoan chúc mừng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Hai người nam nữ đã trưởng thành, nếu say rượu hoặc sau khi đồng cam cộng khổ nhất thời không kìm lòng được, vì vậy đã xảy ra quan hệ, có vẻ cũng không phải là không thể.

Sau đó Du Tư tới Sydney xa xôi sinh Thự Điều, lòng tự trọng và tu dưỡng ép cô tuyệt đối không được dùng đứa bé làm thẻ bài, nhưng trong khi cô muốn một mình nuôi con khôn lớn, Du Triết xuất phát từ tình thương yêu đối với em gái mà làm rõ tất cả.

Điều kiện tiên quyết là phải tra ra ba đứa bé là ai.

Thẩm Đa Ý lấy giả thiết ‘Thích Thời An là ba đứa bé’, tháo gỡ sự việc từ đầu đến cuối. Mạch suy nghĩ của cậu nhiều lần bị cắt đứt, không biết là do tiếng mưa gió bên ngoài xe quá ồn, hay là vì cậu quá khổ sở.

Nhưng, nếu Thích Thời An hoàn toàn không phải là ba đứa bé thì sao?

Nhưng phải giải thích như thế nào về bản báo cáo đây?

Thích Thời An thường xuyên tới Triết Tư họp, chỉ cần một ly nước anh đã dùng qua là có thể đem đi xét nghiệm, huống chi Du Triết lấy báo cáo về lâu như vậy rồi nhưng vẫn luôn quan sát, đủ thấy không tồn tại khả năng cố ý đổ oan.

Thẩm Đa Ý rơi vào ngõ cụt, cậu không tìm thấy bất cứ vết nứt nào để trốn đi, chỉ có thể bị ràng buộc chặt chẽ mà ở đó. Cậu vừa muốn ôm Thích Thời An nhiều hơn, lại vừa sợ kết quả xấu nhất giáng xuống, bản thân mình sẽ bị tình yêu phá vỡ nguyên tắc của mình.

Lúc đến cổng khu nhà Ôn Hồ vẫn chưa làm rõ được đầu mối, Thẩm Đa Ý lái thẳng xe tới dưới lầu nhà mới tắt máy. Cậu không muốn vào bãi đậu xe, chỗ đó buổi tối chẳng có ai, vừa lạnh vừa tối, giờ phút này cậu không chịu nổi.

Dì quản gia đã tan tầm về nhà rồi, ông Thẩm một mình nghiêng ngả trên sô pha ngủ gà ngủ gật, gậy rơi xuống bên chân, chăn cũng có một đoạn rủ xuống trên đất. Thẩm Đa Ý đóng cửa vào nhà, dỡ xuống mệt mỏi nồng đậm và phiền muộn trong lòng, đổi lại dáng vẻ cười gượng.

“Ông nội, con về rồi.” Cậu đến gần ngồi xổm xuống một bên chân ông Thẩm, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối ông Thẩm, “Con cõng ông về phòng ngủ nhé, ở đây lạnh lắm.”

Ông Thẩm hơi hé mắt, tay giơ lên đến giữa không trung lại hạ xuống, hỏi: “Hôm nay tới nhà Tiểu Thích có vui không?”

Thẩm Đa Ý chậm rãi trả lời: “Vui. Con rất vui.”

Sau khi cậu chiếu cố ông Thẩm đi ngủ cũng không rời đi, mà tắt đèn rồi canh giữ ở bên giường, thời gian từng giây từng phút trôi qua, âm thanh giọt mưa đánh vào trên cửa cũng càng ngày càng lớn.

Màn hình điện thoại sáng lên, Thích Thời An gửi tin nhắn tới: “Anh ở dưới cổng nhà em, em nghỉ ngơi rồi hả?” Thẩm Đa Ý ấn tắt màn hình, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ đen như mực.

“Ạch ……….” Ông Thẩm bỗng nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn nghe không rõ, “Con ngồi đây làm gì, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Thẩm Đa Ý gật đầu, nhưng không nhúc nhích. Ông Thẩm từ trong chăn đưa tay ra, yếu ớt vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé của cậu, tốc độ nói rất chậm mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi.”

Là một câu hỏi, nhưng ông Thẩm lại dùng ngữ khí khẳng định. Thẩm Đa Ý không biết phải giải thích như thế nào, đứt quãng nói: “Xảy ra một số chuyện, nhưng vẫn chưa xác định được chân tướng là gì, hoặc là hiểu lầm, hoặc là Thời An phạm phải một lỗi rất nghiêm trọng.”

Ông Thẩm khó khăn nuốt mấy lần, hình như hô hấp không thoải mái. Ông nằm ngửa vô cùng khoan thai, không hề có một chút lo lắng và nghi ngờ nào: “Đa Ý, nếu con không tin tưởng một người, sẽ dùng câu hỏi để xem xét người đó. Con tin tưởng một người, thì sẽ cùng người đó giải quyết vấn đề.”

Thẩm Đa Ý đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy xe jeep ở bên đường, lúc này di động lần thứ hai sáng lên, là quản lý khu nhà gọi tới. Cậu bước nhanh ra khỏi phòng ngủ nghe máy, lọt vào tai là tiếng mưa rơi ào ào.

“Thẩm tiên sinh, có vị Thích tiên sinh cứ nhất định muốn đi vào tìm ngài, mấy người chúng tôi đều không ngăn được, ngài có biết người đó không?”

“Biết, xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho các anh.” Thẩm Đa Ý cúp điện thoại, trực tiếp cầm lấy chìa khóa và ô đi ra ngoài. Lúc lao ra khỏi thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy Thích Thời An toàn thân ướt đẫm đứng trong đại sảnh.

Thẩm Đa Ý tới gần: “Từ trước đến nay anh chưa từng chật vật như thế.”

Tóc và khuôn mặt Thích Thời An đều nhỏ nước: “Anh sợ em không cần anh nữa.”

Ông Thẩm đã đi nghỉ rồi, Thích Thời An cho dù lạnh cả người cũng không  đồng ý lên lầu tắm rửa qua, anh dùng bàn tay nhễ nhại nước cầm lấy bàn tay khô ráo của Thẩm Đa Ý, cùng nhau che dù đi tới xe jeep.

Hai người sóng vai ngồi ở hàng ghế sau, Thích Thời An cởi áo, lộ ra cơ bắp bóng nước. Thẩm Đa Ý mở thảm lót đệm ra, qua loa lau cho đối phương, sau đó lại choàng lên người đối phương.

Thích Thời An giống như không sợ lạnh, anh lót tấm thảm trên quần dài ướt đẫm của mình, lại kéo Thẩm Đa Ý lên trên đùi ôm chặt lấy. Thẩm Đa Ý bị siết đến phát đau, nhọc nhằn giơ tay chùi giọt nước mưa trên mặt Thích Thời An.

Cậu khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”

Thích Thời An trả lời: “Không liên lạc được với Du Tư, điện thoại Chương Dĩ Minh cũng không gọi được. Thời tiết xấu, Du Triết không yên tâm, quay về tìm rồi, anh ta đi rất vội vàng, vẫn không quên uy hiếp anh mấy câu.”

Thẩm Đa Ý lúng túng lên tiếng: “Hay là có khả năng này không, lúc đó anh uống say.”

“Không có khả năng.” Thích Thời An ép buộc Thẩm Đa Ý nhìn mình, “Anh sẽ không sản sinh bất kỳ ham muốn nào với người khác phái, em chắc cũng biết khả năng tự kiềm chế của anh nhiều cỡ nào. Báo cáo DNA chắc chắn có sự hiểu lầm, anh chưa từng làm chính là chưa từng làm.”

Thẩm Đa Ý tựa trán mình lên trán Thích Thời An: “Cục cưng, em chọn tin tưởng anh, nên anh ngàn vạn lần không được gạt em. Vạn sự đều có nhân quả, nếu như Thự Điều thật sự là con anh, em không muốn biết nguyên nhân, chỉ muốn biết anh có nhận hay không thôi.”

Trái tim Thích Thời An đều bị nắm chặt đến mức chảy máu: “Anh thừa nhận, em sẽ rời đi. Anh không thừa nhận, em xem thường anh. Nhưng anh chưa từng làm, em không thể định tội cho anh được.”

Thẩm Đa Ý giơ tay vòng qua vai Thích Thời An, da thịt dưới bàn tay một mảnh lạnh lẽo, cậu không ngừng vuốt ve nhè nhẹ, muốn sưởi ấm cho đối phương một chút. Thích Thời An vùi đầu trên cổ cậu, gặm hôn hầu kết và xương quai xanh của cậu, hôm nay đáng nhẽ ra phải cùng nhau vui vẻ mà ăn cơm, chẳng ai ngờ sẽ biến thành cục diện như vậy.

“Đa Ý, từ lúc em rời khỏi Can hưu sở, anh thật sự rất sợ em không cần anh nữa.”

Cần cổ Thẩm Đa Ý một mảnh nóng ướt, cậu hơi híp mắt lại, cảm nhận được nóng lạnh tương phản nhau, ngập ngừng nói: “Em cũng không chắc, nếu như trên điểm mấu chốt nguyên tắc của em lại nảy sinh xung đột với anh, liệu em có cam lòng buông bỏ anh hay không.”

Thích Thời An ngẩng đầu lên, sau đó lấy điện thoại Thẩm Đa Ý ra, nói: “Em có muốn biết không, hãy xóa từng tin nhắn anh gửi cho em đi.”

Thẩm Đa Ý cầm điện thoại lên, bắt đầu xóa bỏ từng tin nhắn mà Thích Thời An gửi cho cậu, mỗi một cái đều giúp cậu nhớ lại  từng chút một những điều nhỏ bé tích tụ lại suốt thời gian này.

“Anh phải tăng ca.”

“Anh rất hâm mộ.”

“Anh ở dưới cổng nhà em, em nghỉ ngơi rồi hả?”

“Lúc họp sao em cứ luôn cười với anh vậy?”

……….

Thẩm Đa Ý lần lượt xóa bỏ từng cái, lúc nhấn “Xác nhận” càng lúc càng do dự, mỗi lần mất đi một cái cậu lại thêm một phần khổ sở. Tiếng mưa rơi dần dần nhỏ đi, xung quanh cũng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hai người dựa sát vào nhau cùng hít thở.

Rốt cục chỉ còn lại một cái cuối cùng, chính là tin nhắn đầu tiên mà Thích Thời An gửi cho cậu. Ngón tay dừng lại giữa không trung, cậu nắm tay chặn môi lại. Thích Thời An càng ôm cậu chặt hơn, giống như thúc giục mà hỏi: “Cái này muốn xóa không?”

Một tiếng vang trầm thấp, điện thoại bị mạnh mẽ quăng trên đệm, Thẩm Đa Ý giống như cam chịu số phận tựa đầu lên vai Thích Thời An, tiếp đó nhẹ lắc đầu.

Thích Thời An khàn giọng nói: “Anh biết em không nỡ.”

Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, trên đó là tin nhắn đầu tiên Thích Thời An gửi cho Thẩm Đa Ý: Muốn cùng em ngắm qua đêm đen trời kia lại rạng sáng.

Sau nửa đêm mưa cuối cùng cũng ngừng, Thẩm Đa Ý băng qua gió đêm về nhà, trong lòng cuối cùng cũng an ổn một chút. Quần áo cậu bị Thích Thời An làm cho vừa ướt vừa dính, nhưng chẳng còn tinh lực tắm rửa thay đồ nữa rồi.

Cậu quấn chăn nằm xuống bên cạnh ông Thẩm, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông Thẩm. Hơn ba giờ, thời gian này chắc ông cụ dậy rồi, nhưng thân thể yếu ớt khiến đối phương nhìn qua giống như vẫn đang ngủ.

Thích Thời An lái xe về khu nhà Nhã Môn Đinh, lục phủ ngũ tạng vốn đã tê cứng ngay khoảnh khắc được nước ấm dội lên lại sống lại. Anh tắm xong ngã vào giường bắt đầu ngủ, nhạc chuông điện thoại được điều chỉnh đến mức lớn nhất, đã sẵn sàng bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại gọi đến.

Trong một đêm, kỳ nghỉ đã biến thành giằn vặt, hoa cẩm tú cầu héo rũ, cây trinh nữ cũng bị mưa thổi tới đánh đến mức sống dở chết dở. Thích Thời An ngủ cực kỳ không yên ổn, đến nỗi lúc điện thoại nơi tay vang lên gần như lập tức mở mắt ra.

Trên màn hinh hai chữ “Du Triết” chớp tắt, anh nhanh chóng bắt máy.

“Alo? Liên lạc được với Chương Dĩ Minh và Du Tư chưa, bọn họ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Có lẽ là hoàn toàn quang minh lỗi lạc, câu đầu tiên Thích Thời An hỏi không phải là lời làm chứng của Du Tư, mà là nóng lòng xác nhận hai người bạn tốt có an toàn không.

Du Triết vừa mới ba mươi lăm tuổi thôi, nhưng giọng nói lại mệt mỏi giống như cụ già đã trải qua bao thăng trầm: “Tìm được rồi, lúc đó mưa lớn nhất, bọn họ xảy ra tai nạn trên đường cao tốc, giờ vừa cấp cứu xong.”

Thích Thời An từ trên giường bật dậy: “Hai người họ thế nào rồi?! Có nguy hiểm không?!”

Du Triết nặng nề thở phào: “Du Tư thoát khỏi nguy hiểm rồi, Chương Dĩ Minh vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.”

Cúp điện thoại, Thích Thời An dùng thời gian năm phút đồng hồ để rửa mặt thay quần áo, gấp rút giống như khoảng thời gian còn ở trong học viện quân sự. Anh chỉnh đốn qua loa xong liền lập tức ra khỏi cửa, dọc đường vượt quá tốc độ chạy tới Bệnh viện đa khoa quân khu.

“Thích tiên sinh, Du tiên sinh ở trong phòng bệnh, ngài vào đi.”

Hai trợ lý của Du Triết đang trao đổi với cảnh sát giao thông ở hành lang, Thích Thời An đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy Du Triết canh giữ ở bên giường, cùng Du Tư yên tĩnh nằm ở trên giường.

Du Triết chẳng còn sức lực giương nanh múa vuốt nữa, anh ngẩng đầu liếc nhìn Thích Thời An, sau đó lại mệt mỏi cúi thấp đầu xuống. Thích Thời An đi tới bên cạnh đối phương, ôm bả vai đối phương.

An ủi nói: “Thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi, kỳ nghỉ nhất định phải gọi điện thoại cho chú dì, bộ dạng này của anh làm sao mà giấu được.”

Du Triết nói: “Từ nhỏ nó đã rất kiên cường, nhưng chỉ sợ đau, lúc đưa đến bệnh viện cấp cứu nó cầm lấy tay anh, liên tục gọi anh, gọi Thự Điều, gọi Chương Dĩ Minh. Một khắc đó anh đại khái hiểu được, anh tìm sai đối tượng rồi.”

Thích Thời An kéo ghế qua ngồi xuống: “Tôi không biết báo cáo DNA xảy ra nhầm lẫn gì, nhưng tôi có thể đảm bảo tuyệt đối chưa từng xảy ra quan hệ với  Du Tư. Cho dù người đó là Chương Dĩ Minh hay là người nào khác cũng được, giờ những cái này không quan trọng, quan trọng là hai người họ bình an vô sự.”

Du Triết gật đầu: “Cậu đi thăm Chương Dĩ Minh đi, cậu ấy …….. không tốt lắm.”

“Ừ, tôi đi thăm anh ấy.” Thích Thời An đứng dậy, trước khi rời đi cúi đầu nhìn Du Tư, nói rất khẽ: “Ngủ một giấc rồi tỉnh lại nhé, Thự Điều còn đang đợi người mẹ là em đó.”

Trước khi rời đi Thích Thời An đi tới phòng chăm sóc đặc biệt, cách cửa thủy tinh nhìn thấy Chương Dĩ Minh nằm ở bên trong. Vết máu trên mặt Chương Dĩ Minh vẫn chưa lau khô, ống dẫn cắm lộn xộn trên người anh, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu hiệu của sinh mệnh nào.

Hai người bạn tốt giống như anh em ruột, trong một đêm đều yếu đuối không chịu nổi mà nằm ở trong bệnh viện, Thích Thời An xỏ tay vào túi đứng bên ngoài cửa thủy tinh, ngược lại càng tỉnh táo hơn.

Anh biết đau buồn và lo lắng là điều vô dụng nhất, chuyện anh cần phải làm còn rất nhiều.

“Chú.”

Thích Thời An hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy thư ký của Du Triết đang dắt Thự Điều. Thự Điều vùng ra, khập khiễng chạy tới trước mặt anh. Anh ngồi xổm người xuống bế Thự Điều lên, hỏi: “Con có đau không?”

Thự Điều lắc lắc đầu: “Bác sĩ nói con chỉ bị thương nhẹ thôi.”

Thích Thời An lại hỏi: “Lúc đó con ngồi ở hàng ghế sau hả?”

“Dạ, con ngủ trên ghế trẻ em.” Thự Điều ôm chặt cổ Thích Thời An, “Có phải chú Dĩ Minh rất đau không ạ, cô nhỏ cũng đau nữa.”

Thích Thời An vô cùng khó chịu: “Bảo bối, không thể gọi mẹ, có phải là rất đau lòng không?”

Thự Điều sửng sốt: “Chú cũng biết rồi ạ, vốn chỉ có chú Đa Ý biết.”

“Chú Đa Ý?” Thích Thời An nhờ những lời kể lại lộn xộn của Thự Điều mà nắm rõ mọi chuyện. Anh vỗ vỗ bờ vai non nớt của Thự Điều, nói: “Ngủ một lát nữa đi, chú bế con.”

Cộng sự cao cấp của Minh An và Triết Tư mỗi bên bị thương một người, áp lực của Thích Thời An và Du Triết trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, bọn họ không cho phép bản thân tiêu hao quá nhiều tinh lực để đau khổ, mà nhất định phải chia tinh lực thành mấy phần, sắp xếp thật hợp lý.

Hai ngày nghỉ còn sót lại trôi qua rất nhanh, lúc Thẩm Đa Ý đi làm diện mạo chẳng khác ngày thường. Cậu mua xong bữa sáng tình cờ gặp Thích Thời An ở trước cửa cao ốc Minh An, hai ngày không gặp, bọn họ nhìn nhau một lúc đều chẳng nói gì.

Thích Thời An mặc âu phục giày da, nhưng đáy mắt có chút mệt mỏi, anh nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua với Thẩm Đa Ý: “Quản lý Thẩm, chào buổi sáng.”

Thẩm Đa Ý cùng đối phương sánh vai đi vào đại sảnh công ty, hỏi: “Anh ngủ không ngon giấc sao?”

Thời gian còn sớm, bên ngoài thang máy chỉ có hai người họ. Thích Thời An trả lời: “Chương Dĩ Minh và Du Tư xảy ra tai nạn giao thông, Du Tư vẫn chưa tỉnh, Chương Dĩ Minh cũng đang hôn mê ở phòng chăm sóc đặc biệt.”

Thẩm Đa Ý khiếp sợ nhìn anh: “Sao lại như vậy?”

“Đêm đó thời tiết quá xấu, đường cao tốc và đường quốc lộ đều xảy ra rất nhiều tai nạn.” Cửa thang máy mở ra, Thích Thời An đẩy đối phương vào, “Công tác trên tay Chương Dĩ Minh anh tiếp quản một phần trước, còn lại thì phân công cho quản lý cấp dưới.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Sau khi tan tầm có muốn tới bệnh viện không? Em đi cùng anh.”

Thích Thời An nhìn cậu, nói: “Được, chúng ta cùng đi.” Anh dứt lời vẫn không dời ánh mắt đi, “Hai người họ là bạn thân quan trọng nhất của anh, chẳng khác nào người thân cả, lúc xảy ra tai nạn vị trí ghế phụ là nguy hiểm nhất, Chương Dĩ Minh phản ứng nhanh mới quay ghế lái qua, nên bị thương rất nặng. Anh không biết lúc nào anh ấy mới có thể tỉnh lại, thậm chí không chắc liệu anh ấy còn có thể tỉnh hay không.”

Thẩm Đa Ý đọc ra nỗi bất an và thống khổ từ trong lời thổ lộ bình tĩnh của Thích Thời An, cậu đã từng nếm qua tư vị mất đi người thân thiết nhất, hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của Thích Thời An lúc này. “Chương tiên sinh là người rất lạc quan, ý chí cầu sinh của anh ấy chắc chắn rất mạnh.” Thẩm Đa Ý mở lời an ủi, “Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ cùng anh đối mặt.”

Hai người họ là kiểu người vô cùng bình tĩnh tự tin, thổ lộ tình cảm xong liền cố gắng duy trì tư thái tập trung vào công việc như thường. Hạng mục trên tay Chương Dĩ Minh phân phát xuống, bọn họ càng thêm bận rộn hơn so với bình thường.

Cả ngày làm không ngừng nghỉ, Thẩm Đa Ý mới vừa gọi điện thoại cho khách hàng xong đã có cuộc gọi chen vào, cậu bắt máy: “Ông nội? Sao vậy ạ?”

Ông Thẩm ở bên trong nói: “Ông muốn ăn bánh mật vàng.”

Thần kinh căng thẳng suốt ngày của Thẩm Đa Ý bắt đầu thả lỏng, ánh mắt cũng nhu hòa, trả lời: “Vậy tan tầm con mua cho ông một thể, nhưng chỉ có thể ăn hai miếng, cái đó không tốt cho tiêu hóa.”

“Biết rồi, còn muốn uống hai chung rượu nữa.” Ông Thẩm giống như đứa trẻ đang xin chơi game, chẳng có sức lực gì.

Lời cự tuyệt của Thẩm Đa Ý nghẹn lại ở cuống họng, cậu nhớ lại lời dặn dò của bác sĩ, gần đất xa trời, cái gì cũng không so được với ông cụ, phải khiến ông cụ vui vẻ. Cậu nắm chặt điện thoại, móng tay đều hiện ra màu trắng: “Ông nội, chỉ có thể uống nửa chung thôi.”

Ông Thẩm nói: “Nửa chung cũng được, tốt xấu gì cũng để trong miệng có vị.”

Mới vừa cúp điện thoại, Thẩm Đa Ý đã nghe thấy đồng nghiệp bên ngoài chào hỏi gọi “Thích tiên sinh”, ngẩng đầu lên thấy Thích Thời An cầm áo khoác đẩy cửa kính ra, nhìn qua vô cùng vội vã, giống như là muốn ra ngoài.

Thích Thời An đứng lại ở cửa: “Đa Ý, Du Tư tỉnh rồi, chúng ta tới bệnh viện thôi.”

“Được, đợi em thu dọn một chút.” Thẩm Đa Ý lập tức tắt máy tính, sau đó cùng Thích Thời An rời khỏi công ty. Cuối thu ngày ngắn, lúc tới bệnh viện trời đã tối rồi.

Trong phòng bệnh Du Triết canh giữ ở bên giường, trên bàn nhỏ bày mấy phần văn kiện và tài liệu, trên tủ đầu giường còn để cả laptop. Du Tư ngồi dựa vào đầu giường, tóc dài rối tung cả lên, khuôn mặt trắng bệch, đang nghe Thự Điều lải nhải kể chuyện.

Thích Thời An và Thẩm Đa Ý đẩy cửa đi vào, bọn họ đi tới bên giường, nhất thời không biết nên hỏi câu gì. Du Tư nói với Thự Điều: “Đừng kể nữa, con có khát không, tự tới máy b*n n**c tự động mua sữa uống đi.”

Thự Điều đi ra ngoài, cô nhìn Thích Thời An và Thẩm Đa Ý, mở miệng xin lỗi: “Chuyện hoang đường anh trai em làm ra em biết cả rồi, thật khiến em mất mặt, xin lỗi.”

Thích Thời An cúi người: “Không cần đâu, nghỉ ngơi thật tốt, xuất viện thật xinh đẹp mời anh và Đa Ý ăn cơm.”

“Du tiểu thư, chị đừng nghĩ quá nhiều, bồi dưỡng sức khỏe quan trọng hơn.”Thẩm Đa Ý đứng bên giường, “Du tiên sinh rất quý trọng chị, chúng tôi đều có thể hiểu.”

Du Tư giơ tay bảo Du Triết nắm chặt tay mình, thẳng thắn nói: “Anh, Thự Điều là con của em và Chương Dĩ Minh, không có bất cứ quan hệ gì với Thời An đâu.”

Du Triết cúi đầu, nhìn thấy trên tay Du Tư có đeo một chiếc nhẫn.

“Em với anh ấy xảy ra quan hệ, hôm sau anh ấy liền mua cái nhẫn này, anh ấy cầu hôn em, nhưng em lại không quyết định được.” Ánh mắt Du Tư rã rời, “Em chạy tới Sydney, sau đó phát hiện mình có con.”

Người trưởng thành một lần ý loạn tình mê, nhưng chỉ có một bên động tâm. Tình cảm đến muộn mấy năm, lại bất ngờ bị tập kích. Du Tư nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “Em muốn nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng bệnh thật tốt. Anh ấy tỉnh lại, tụi em sẽ kết hôn, anh ấy không tỉnh, em sẽ mang anh ấy về Sydney.”

Thích Thời An cúi đầu dỗ dành: “Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, bảo Thự Điều tới bên giường anh ấy gọi baba, chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh lại.”

Du Tư ngủ thiếp đi, Du Triết tiễn Thích Thời An và Thẩm Đa Ý ra khỏi phòng bệnh, anh vừa muốn nói “Xin lỗi” đã bị ngắt lời, Thích Thời An nói: “Mấy người chúng ta không cần khách sáo như vậy, công ty anh phải một mình chống đỡ và gánh vác rồi.”

“Anh biết, Dĩ Minh xảy ra chuyện, cậu cũng phải vất vả rồi.” Du Triết gật đầu, nhìn về phía Thẩm Đa Ý: “Quản lý Thẩm, xin lỗi vì làm cậu phiền muộn. Tôi cũng không nghĩ ra, tại sao cầm ly cà phê của Thời An đi xét nghiệm, kết quả lại ăn khớp.”

Thích Thời An hỏi: “Ly cà phê gì?”

Du Triết trả lời: “Cà phê của cậu lúc họp trao đổi.”

Thẩm Đa Ý tỉ mỉ nhớ lại: “Nhưng ngày anh ấy thấy anh tới bệnh viện lấy báo cáo, cuộc họp trao đổi vẫn chưa tổ chức.”

Du Triết nói: “Là một lần lúc trước, chỉ có cậu ấy và Dĩ Minh tham dự, cậu ấy đi trước, tôi bảo thư ký lấy cà phê còn lại của cậu ấy.”

Thích Thời An bật cười: “Chẳng trách, ly cà phê kia tôi không uống, Chương Dĩ Minh uống một ngụm.”

Chân tướng rõ ràng, tất cả các mối quan hệ và nhân quả đều đã được phân chia rõ ràng. Hai người họ lại tới xem Chương Dĩ Minh, Thích Thời An ở lại chăm sóc, Thẩm Đa Ý về nhà một mình.

Trên đường mua một khối bánh mật vàng, lúc về đến nhà vẫn còn mang theo hơi nóng.

“Ông nội, ăn bánh mật nào, con chọn cái có nhiều táo đỏ.”

Ông Thẩm rủ đầu ngồi trên sô pha, sau khi nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, nhíu hai hàng lông mày màu trắng, nhếch miệng “A a a a” thở dốc vài tiếng.

Thẩm Đa Ý đứng ở một bên, viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh nắm trong lòng bàn tay cũng bị ủ đến nóng lên, cậu cố gắng duy trì bình tĩnh: “Ông nội, sao vậy?”

Ông Thẩm chăm chú nhìn cậu: “Ai bảo con đánh thức ông, đang trong mộng đẹp nữa chứ.”

Thẩm Đa Ý ngã ngồi trên thảm trải sàn, cuối cùng cũng dám thả lỏng, cậu ngẩng đầu hỏi: “Ông mơ cái gì mà đẹp vậy?”

“Mơ thấy về trong hẻm, nhưng trời quang.” Ông Thẩm đưa tay chạm vào mặt Thẩm Đa Ý, “Tới lúc ông chết, đưa tang từ hẻm nhé, để hàng xóm tiễn ông một đoạn, trên đường náo nhiệt chút.”

Thẩm Đa Ý há hốc mồm, nói không ra lời, chỉ còn từng trận tê dại trong lòng.

——————————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Thích Thời An hỏi: “Họp trao đổi gì cơ?”

Du Triết nói: “Nhớ lại cuộc họp trao đổi ở chương 41 đi.”

Thẩm Đa Ý thở phào: “Phá án, anh ấy đâu có uống.”

Bình luận

Truyện đang đọc