ẨN TRUNG

Đường Chung mở sạp dán màng chống xước cho di động.

Gần đây người dùng điện thoại thông minh càng lúc càng nhiều, ngành dán chống xước cũng phát đạt theo, tuần trước Đường Chung đã thừa dịp học xong đến các trạm tàu điện ngầm và cầu Trời để khảo sát, chỉ có đường núi Mai này chưa bị chiếm lĩnh, vị trí cùng lượng khách cũng khá ổn.

Cậu kẹp đèn LED lên chiếc bảng nhỏ trên bàn, thành thạo lôi một chiếc ghế gấp nhỏ mở ra đặt xuống đất, vẫy tay với Doãn Kham: “Ngồi đi.”

Xung quanh còn có mấy sạp hàng nhỏ bán đồ trang sức, loại quán nhỏ này Doãn Kham thường đi qua cũng coi như không thấy, bây giờ bảo anh ngồi thì hơi khó xử.

Anh tìm một nơi khá tốt đứng dựa vào lan can. Đường Chung nhìn ra nỗi khó xử của anh nên cũng không ép, đá đá chiếc ghế gấp đặt ở bên cạnh: “Đứng mỏi thì ngồi ha, giả ngầu cho lắm rồi cũng là cậu mệt thôi.”

Doãn Kham nhận được lời khuyên vẫn lựa chọn đứng tiếp.

Anh vốn tưởng Đường Chung nổi hứng mới làm cái này, đợi đến lúc gặp khó sẽ rút lui. Ai ngờ Đường Chung ngồi xuống là ngồi một lèo một tiếng, lúc không có người sẽ tập dán, lúc có người thì lập tức gọi lớn chào hàng: “Người đẹp, dán màn hình không?”

Có mấy người bị cậu mời chào đến thật, không chừng vì được gọi là “anh đẹp trai” hoặc “người đẹp” mà thôi.

Lúc đối diện với khách hàng khó khăn lắm mới có được, Đường Chung lập tức lên tinh thần, dán vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, nếu có chút bụi dính vào đều sẽ lấy đèn soi rõ lau đi, sau đó mới dán tiếp. Cuối cùng còn kín đáo cho khách một cục kẹo, nhờ bọn họ lần sau quay lại ủng hộ việc làm ăn, vài cô gái được cậu dỗ đến mức không khép miệng nổi, nghe xong lập tức gọi điện thoại cho bạn bảo đến nơi này dán màn hình.

Đến nửa đêm kiếm được bảy mươi đồng, Đường Chung nắm tiền trong tay vừa đếm vừa hát, vô cùng vui vẻ.

Vừa đắc ý là có chuyện ngay. Trước khi thu sạp có một nam trung niên mặc vest đi giày da, Đường Chung trái một câu “sếp” phải một câu “sếp”, gọi đến mức người ta vui vẻ ra mặt, dán điện thoại xong thì quẳng cho cậu một tờ năm mươi đồng bảo không cần thối, Đường Chung nhận lấy thì ngại, tìm thối đủ cho gã bốn mươi đồng.

Chờ người kia đi xa mới giơ tờ tiền màu xanh biếc kia lên ngắm, càng nhìn càng thấy sai, sờ cũng có cảm giác quái lạ, quá mức bóng loáng, hoàn toàn không có độ dày như loại tiền lẻ thông thường.

Là tiền giả.

Đường Chung đứng bật dậy, muốn đuổi theo người kia, nhưng bóng đêm tối mịt mù, đừng nói là người rời đi mấy phút, mà người vừa đi qua cầu chớp mắt đã không thấy bóng.

Giờ khắc này chính là vui quá hóa buồn.

Chưa từ bỏ ý định nhìn về hướng người đàn ông kia rời đi một lúc lâu, cuối cùng Đường Chung cũng từ bỏ khả năng người kia sẽ thức tỉnh lương tâm mà quay lại. Ngẩn ngơ ngồi xuống, thả tờ năm mươi đồng kia xuống dưới cùng, Đường Chung cứ đếm đếm ba tấm mười đồng còn lại, dù có buồn chừng nào đi chăng nữa vẫn cắn chặt môi, không để mình bật khóc.

Ngay lúc này, Doãn Kham đi tới, co đôi chân dài lại ngồi xuống.

Đường Chung nâng đầu lên, khịt khịt mũi: “Không, không phải cậu không ngồi sao?”

“Đứng mỏi rồi.” Doãn Kham nói.

Đường Chung vẫn đau lòng không thôi, không muốn nói chuyện, cầm lấy vài miếng dán bỏ đi nghịch nghịch, tay trái cầm hai tấm, tay phải cầm hai tấm, thấy làm sao vẫn như cậu bị tổn thất mất bốn mươi đồng tiền công khổ cực.

Doãn Kham đặt di động lên gần bảng nhỏ trên bàn: “Dán cho tôi một cái đi.”

“Không phải cậu không dán sao?” Trong giọng nói của Đường Chung mang theo giọng mũi rất nặng, còn tưởng rằng không ai phát hiện, “Kỹ thuật của tôi không tốt lắm, cậu tìm người khác dán đi.”

Doãn Kham bèn lôi cái ghế gấp nhỏ dịch về phía trước, tự mình dán lấy.

Dù sao cũng chưa từng luyện tập, tay nghề không được tính là quá cao, tiện tay xe một cái là dán lên mặt di động, Đường Chung nhìn mà đau lòng không thôi, đành phải tự mình hướng dẫn: “Màn hình di động chưa lau khô, dán cũng như không dán… Ây da không phải dán như vậy, xé một chút dán một chút, như vậy mới không bị dính bụi.”

Kết quả là bỏ mất vài tấm mới dán xong xuôi. Doãn Kham dán màng xong thì lôi ra một tờ năm mươi đồng đặt lên bàn, Đường Chung muốn tìm tiền cho anh, anh đếm qua một lần số tấm dán bỏ đi trên bàn, tính luôn cả tấm dán trên di động mình vào: “Năm tấm, vừa đủ năm mươi đồng.”

Trên đường trở về, Đường Chung mới trì độn nhận ra, Doãn Kham đang an ủi cậu.

Tim đập thình thịch thật mạnh, Đường Chung cố gắng thuyết phục mình đừng nghĩ nhiều, làm bạn với nhau, an ủi lẫn nhau khi có chuyện buồn không phải là điều bình thường ư?

Cậu lại nghĩ đến điều kiện nhà Doãn Kham cũng rất kém, phòng ở còn nhỏ hơn của cậu, gián thì bò khắp nơi, không khỏi lo lắng năm mươi đồng này sẽ khiến Doãn Kham phải ăn ít hơn một tuần bữa trưa.

Cái giá phải trả cũng lớn quá, có phải tên này bị ngốc không?

Có lẽ… Anh không biết thứ này có giá bao nhiêu, cho rằng nó đúng giá thật?

Đường Chung thử hỏi dò: “Cậu đoán xem tấm dán này giá nhập hàng bao nhiêu?”

Doãn Kham cầm di động lên, ngón tay trượt mấy lần trên màn hình: “Nhiều nhất là năm hào(1).”

Đường Chung: “…”

Quả nhiên bậc thầy định giá chưa bao giờ lụt nghề.

Hai ngày nghỉ tiếp theo, Đường Chung vẫn như cũ mà gửi tin nhắn đòi Doãn Kham cùng đi dán màn hình.

Doãn Kham không trả lời có nghĩa là sẽ đến, buổi chiều không đến chắc chắn tối sẽ đến, có lúc mang theo yoyo, có lúc lại mang theo quyển sách.

Lúc không có khách Đường Chung sẽ lại gần anh cùng chơi yoyo, vừa chơi liền quên thời gian. Tối ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, vì để thảo luận kỹ thuật chơi yoyo sao cho giỏi nên gần mười giờ tối mới về, ngày thứ hai tiết đọc cứ ngủ gà ngủ gật, hai người bị sút ra khỏi phòng học phạt đứng.

Không phạt quét sân thể dục đã là sự nương tay của giáo viên khi thấy thành tích thi khá tốt rồi.

Đường Chung buồn ngủ đến mức không thẳng đầu nổi, mồm miệng mơ hồ hỏi Doãn Kham thi được bao nhiêu điểm, Doãn Kham so đi so lại năm lần đều là hạng một, Đường Chung cứ vậy mà tỉnh ngủ: “Phiếu xếp hạng chuẩn vậy à?”

Rút bài thi ra khỏi sách tiếng Anh mà Doãn Kham đang cầm, quả nhiên phần chọn đáp án đúng tuyệt đối, phần viết văn lại chỉ được hai dòng rưỡi, đến cả dấu chấm cũng không có.

Thật sự không thể tin người có thể thuận miệng đặt câu lại viết ra bài văn như vậy, Đường Chung nâng bài thi đặt trước mắt Doãn Kham chất vấn: “Lần này là chuyện gì, hay lại thời gian không đủ?”

Doãn Kham miễn cưỡng đảo mắt: “Đói.”

Đường Chung: “… Được rồi.”

Lường trước được hôm qua ngủ muộn nên sáng nay chắc hẳn sẽ không ăn sáng, Đường Chung lôi gói bánh quy vị rau củ(2) quý báu ra khỏi túi, đưa cho Doãn Kham ăn.

Ban đầu Doãn Kham không muốn ăn, Đường Chung khuyên anh: “Đừng lúc nào cũng từ chối ý tốt của người khác, càng sợ làm phiền họ sẽ chỉ càng cô độc thôi.”

Doãn Kham bèn nhận lấy.

Đường Chung vốn cho là loại lạnh lùng như anh sẽ không thích món ăn vặt dành cho omega này, không ngờ Doãn Kham nhấc gói lên liền dốc hết vào miệng, nhanh chóng ăn sạch bách.

Đường Chung há hốc mồm: “Một gói này tôi ăn được năm ngày đấy!”

Doãn Kham vò vỏ thành một cục quăng vào thùng rác cạnh cửa, phủi phủi tay nói: “Buổi tối đền cậu gói mới.”

Vì vậy sau khi kết thúc buổi tối tự học hôm nay, Đường Chung vô cùng vui vẻ, gánh bao lớn bao nhỏ chạy lên cầu Trời cũng không cảm thấy mệt, đã vậy còn chạy thật nhanh.

Tô Văn Uẩn đi cùng cậu một đoạn, cười đùa nói: “Không biết còn tưởng cậu đi hẹn hò đấy.”

Mặt Đường Chung ửng hồng: “Để kiếm tiền mà, tiền mới là tình cảm chân thành của đời tớ.”

Hôm nay Doãn Kham không đến lớp học tối, lớp trưởng nói là sức khỏe mẹ anh không tốt nên xin nghỉ về chăm sóc cho bà, thật ra Đường Chung không xác định tối nay anh có đến hay không.

Khoảng mười giờ tối, trên cầu Trời dòng người qua lại tấp nập, phía dưới cầu ngựa xe như nước, Đường Chung chống cằm nằm nhoài lên lan can bảo vệ, thấy một chiếc xe thì đếm một lần “Đến”, đến chiếc nữa lại đếm “Không đến”, hai chiếc cùng nhau đến cũng là “Đến”, bấm ngón tay tính toán, chắc chắn sẽ đến!

Khi gọi điện cho bà nội đã quá mười rưỡi, Đường Chung thường thu sạp lúc mười một rưỡi, gọi cho bà dặn đi ngủ sớm chút, không cần chờ cậu.

“Trễ như vậy rồi, để con ở ngoài một mình bà không yên tâm.”

“Không phải đã nói có bạn học đi cùng con sao? Bà đừng lo mà.”

Bà nội Đường phía bên kia buồn bã nói: “Bạn của con đều là beta, sao bà yên tâm cho được? Lỡ may lại gặp alpha có ý xấu…”

“Mặt mũi con thế này sao lại gặp người xấu được?” Đường Chung cười rộ lên, “Đừng nói không gặp được, nếu có gặp, bằng cơ thể khỏe mạnh này của con, chưa đến hai giây đã đuổi chúng chạy mất tăm.”

Mạnh miệng thì ai cũng nói được, đợi đến khi có chuyện mới rơi vào thế túng.

Đường Chung nghĩ sao cũng không ngờ được mình lại tình cờ gặp người kia ở nơi này.

Một nhóm ba người, kẻ đi đầu có mái tóc được chải chuốt bóng bẩy, miệng ngậm thuốc lá, cà lơ phất phơ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ Đường Chung chuẩn bị cho khách, ném di động lên bàn: “Dán một tấm.”

Nghe thấy giọng nói này, thân thể quấn trong lớp áo của Đường Chung run lên. Cậu vì không để người khác chú ý mà cố gắng cúi thấp đầu, trên tay thu dọn đồ đạc, giọng nói cũng nhỏ hẳn đi: “Sắp thu sạp rồi, mai anh…”

Vừa nói được vài chữ, cằm lại bị người trước mặt giữ lấy, sau đó đột nhiên nâng lên.

“Ái chà chà, đây không phải Mộc Đông bé bỏng của chúng ta sao? Em làm anh tìm mãi đấy.” Người kia cười gian xảo, như là phát hiện món đồ chơi tốt, “Mặc như vậy là nghĩ bọn anh không nhận ra em à?”

Đường Chung lập tức giật đầu ra, đến đồ cũng không cần, đứng lên bỏ chạy.

Một người sao có thể trốn được ba alpha cường tráng nhanh nhẹn bao vây, vừa chạy được vài bước đã bị nhấc cổ áo lôi về. Tên dẫn đầu ôm lấy eo cậu từ phía sau, cúi đầu vùi vào giữa cổ cậu hít một hơi: “Một năm không gặp, Mộc Đông bé bỏng của bọn anh vẫn thơm ngọt ngon miệng như thế, hấp dẫn hơn cả mấy omega kia.”

Đường Chung sợ hãi, cơ thể bị ghìm chặt giãy không ra thì lập tức nhấc chân đạp mạnh lên chân người sau lưng.

Người kia không kịp chuẩn bị nên bị đạp đau, một tay nắm lấy tóc Đường Chung lôi về phía sau, dán vào lỗ tai cậu cảnh cáo: “Tốt nhất mày ngoan ngoãn cho tao, lần trước để mày chạy là do sai lầm của tao, chỉ là một beta mà dám giở mánh khóe trước mặt tao, lần này không trói lại chơi chết mày tao sẽ không…”

Câu nói chưa xong đã biến mất sau tiếng “rầm” va chạm thật mạnh, ngay sau đó là tiếng gào lên đau đớn.

Thấy cánh tay trên eo buông ra, Đường Chung vội nhân cơ hội chạy trốn, hoảng hốt đâm đầu chạy về phía trước, lúc va phải lồng ngực rắn chắc của người khác thì tuyệt vọng nhắm mắt lại, thầm nghĩ hôm nay cậu xong rồi.

Mãi tới khi nhìn thấy một chiếc yoyo lăn tới bên chân mình, trục chống màu xanh lam vì bị va đập mạnh mà xuất hiện vết nứt hình mạng nhện.

Doãn Kham kéo Đường Chung từ trong lòng ra phía sau, lạnh lùng nhìn tên bị yoyo đập đến choáng váng.

“Đm!” Người kia tiến lên hai bước, chỉ vào Doãn Kham chửi: “Cái thằng mèo mả gà đồng từ đâu tới kia lại dám đánh tao? Tốt nhất mày nên xin lỗi, thừa nhận đánh nhầm người đi, bằng không hôm nay đừng mong sống sót quay về!”

Doãn Kham đón lấy ánh mắt của hắn: “Đánh mày đấy.”

Người kia sửng sốt, có lẽ là không ngờ thời đại này lại có người dám khiêu khích alpha.

Gã đảo mắt nhìn đồng phục học sinh trên người Doãn Kham mấy lần, xác nhận anh là học sinh trường trung học số Mười Lăm, nhất thời càng thêm phấn khởi: “Bồ mới của Mộc Đông bé bỏng à? Một tên beta dám ra oai với ông đây, giáo viên lớp sinh lý không dạy mày thế nào là alpha sao? Có hiểu thế nào là ưu thế khắc vào gen không?”

Doãn Kham: “Không hiểu.”

“Thế đã nghe beta dù là thiên phú hay thể năng đều không thể bì được với alpha chưa?”

“Chưa.”

“Ha, beta thời nay cũng kiêu ngạo thật.”

Tuy rằng Đường Chung phía sau không thấy được biểu cảm của Doãn Kham, nhưng có thể cảm thấy khí tức quanh người anh càng lúc càng âm trầm lạnh lẽo. Trong lúc hoảng loạn, cậu thậm chí không biết nên kéo Doãn Kham rời đi, hay nên khuyên ba người kia nhanh chạy.

Kẻ kia chỉ xem Doãn Kham không thức thời, dựng thẳng năm ngón tay lên: “Vậy đi, thầy cô cũng đã dạy alpha không nên ỷ vào ưu thế trời cho mà bắt nạt beta bọn mày, tao cho mày năm giây, trong vòng năm giây nếu mày có thể chạy tao sẽ bỏ qua, nhưng phải để bé cưng Mộc Đông lại.”

Tim Đường Chung đập thật mạnh, bàn tay nắm lấy vạt áo Doãn Kham không khỏi thêm chặt.

Thấy Doãn Kham không nói lời nào, gã tự cho là anh ngầm đồng ý, đắc ý bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn…”

Số “ba” còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị Doãn Kham đột nhiên đấm một quyền vào mặt.

Đường Chung mới chỉ thấy cảnh vật lộn như vậy trong ti vi mà thôi.

Ba người kia đều là alpha, cơ thể cường tráng lại hay gây sự đánh nhau, thân thủ của Doãn Kham cũng chỉ miễn cưỡng hòa với bọn hắn.

Đánh đối kháng tay không một trận, hai bên đều bị thương, thể lực ba người kia không trụ nổi đã từ từ bị dồn vào thế yếu, chỉ có Doãn Kham vẫn còn tinh thần.

Thậm chí còn có chút sung sức, anh thừa dịp tên đầu sỏ kia kiệt sức không đứng vững, nhào tới đè gã xuống đất, nắm chặt áo của gã đấm từng quyền, mỗi quyền đều dùng sức thật lớn.

Đường Chung thấy bắp thịt trên cánh tay anh nhô lên, trong nhãn cầu lóe ra từng tơ máu, cứ như thú dữ bị kích động bản tính hung ác, chỉ biết phải vung đấm, thề đánh người trước mặt tắt thở mới thôi.

Chủ mấy sạp nhỏ xung quanh đều bị dọa tới mức trốn thật xa, có người qua đường dùng điện thoại báo cảnh sát, Đường Chung xông lên nắm lấy nắm đấm sắp hạ xuống của Doãn Kham: “Đừng đánh nữa, chúng ta đi, chúng ta đi được không… Đừng đánh, đừng đánh nữa mà.”

Doãn Kham sững lại, hoàn hồn ngừng tay, tiếp đó chậm rãi thở sâu một hơi, đồng tử sung huyết cũng từ từ lạnh xuống.

Ngay lúc anh đang muốn đứng lên, một trong số đàn em ngã xuống đất đã lâu đột nhiên nhặt lấy đèn LED trên đất ném vào hai người bọn họ.

Đường Chung đưa lưng về phía hắn nên không thấy, đợi đến lúc phát hiện có người đánh lén, đèn kia đã bị Doãn Kham dùng phần bả vai chặn đi, bóng đèn lúc va chạm phát ra âm thanh xé rách đầy bén nhọn.

Trong giây lát, bên tai Đường Chung phát ra tiếng ong ong, hơi thở cũng nghẹn lại.

Một giọt, hai giọt, ba giọt… Trên vai tràn ra một mảng nóng ướt, xen lẫn mùi rỉ sắt lan tỏa, đôi môi Đường Chung mấp máy, cổ họng như bị đất cát chặn lại, cố gắng mấy lần vẫn không nói được một câu đầy đủ.

Trời thu thành phố N nhiều mưa, đúng lúc này lại có một cơn mưa đổ xuống.

Ba người kia dìu nhau bỏ chạy, Đường Chung dìu Doãn Kham đến dưới lều che nắng của quán khác mà chủ chưa kịp thu, ngồi quỳ trước mặt anh, cởi áo khoác, nâng tay anh lên cố gắng lau.

Mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay đã lấy ra, máu vẫn chưa ngừng chảy khỏi vết thương, Đường Chung lấy tay che một chốc, vẫn chảy, lại che một lát, vẫn chảy nữa, màu đỏ tươi chói mắt khiến hơi thở của cậu lệch đi, tìm di động khắp nơi muốn gọi xe cấp cứu.

“Không cần.” Doãn Kham thấp giọng nói, “Tôi không phải alpha.”

“Không phải alpha thì sao?” Đường Chung tiếp tục tìm di động, “Beta thì không cần đi khám à? Beta là có thể tùy tiện bắt nạt à?”

Doãn Kham tựa hồ nở nụ cười rất nhẹ, hòa tan vào tiếng mưa rơi tí tách.

Di động ban nãy đã bị rơi khỏi bàn rồi bị người khác đạp lên trong lúc hỗn loạn, lúc này mở không lên, Đường Chung gấp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, muốn chạy qua tiệm thuốc gần đó mua cồn tinh khiết cùng băng gạc.

“Cậu chờ ở đây một lát, tôi lập tức…”

Vừa mới đứng lên đã bị Doãn Kham kéo lại.

“Đừng đi.” Bàn tay chồng chất vết thương của Doãn Kham nắm lấy cổ tay trắng nõn của Đường Chung, trong giọng nói mang theo mệt mỏi: “Ở đây đợi, đừng đi.”

Đường Chung sửng sốt, sau đó gật đầu, làm bé ngoan cuộn tròn chân ngồi xuống.

Cậu nắm chặt bàn tay bị thương kia của Doãn Kham, cứ có máu chảy ra sẽ cẩn thận dùng áo lau đi, đến tận khi vết thương đông lại không chảy máu nữa, cậu vẫn nhìn chằm chằm, đôi mắt không chớp lấy một cái.

Doãn Kham muốn rút tay về, Đường Chung lại ôm chặt không buông: “Còn đau không?

“Không đau.” Doãn Kham nói.

Nói xong lại nhớ tới gì đó, móc một gói đồ ăn ra khỏi túi đồng phục, Đường Chung cúi đầu nhìn, là một gói bánh quy vị rau củ.

Trận đánh nhau lúc nãy đã làm túi bánh quy bị phá, bánh quy bên trong bị đè vỡ vụn, Đường Chung móc ra một chiếc bánh quy chỉ còn nửa hình trái tim, không nhịn được mà cười: “Gì đây, thành bánh quy vị rau củ nát rồi.”

Doãn Kham ngửi thấy mùi hương thơm mát của cỏ cây trong làn hơi nước ẩm ướt, nâng mắt nhìn về phía Đường Chung, thấy cậu dù tỏ vẻ ghét bỏ nhưng vẫn bỏ bánh quy vào miệng ngậm lấy, viền mắt đỏ lên.

Doãn Kham hỏi: “Không ngon à?”

“Đã thành ra vậy rồi, còn ngon với không ngon gì chứ.”

Đường Chung cúi đầu, để mái tóc che đi đôi mắt, bàn tay thò vào trong túi tìm kiếm, vất vả lắm mới tìm được một cái bánh quy hình trái tim hoàn chỉnh, đưa đến bên miệng Doãn Kham: “Ăn cái này, bổ tim, ăn xong không buồn nữa.”

Trong lòng Doãn Kham chấn động, cho là Đường Chung đã biết được gì đó.

Anh cúi đầu, cắn mảnh bánh quy vào trong miệng, nhai mấy lần rồi nuốt xuống: “Tôi không buồn.”

Đường Chung cười như vô tâm lắm: “Cậu đừng giả bộ anh hùng trước mặt tôi, quay đầu đi lại lén lút khóc nhè nhé.”

Cậu đặt gói bánh quy sang một bên, lấy băng dán cá nhân ra khỏi cặp sách, ngồi thẳng lên nhìn mặt Doãn Kham, thấy trên thái dương, bên môi đều có vết bầm, tiếc rẻ nói: “Tiếc cho khuôn mặt này quá, ít nhất phải sưng một tuần.”

Hai người đối diện nhìn thẳng nhau, ánh mắt trong lúc vô tình bỗng nhiên chạm vào nhau. Đường Chung thấy bóng hình nho nhỏ của mình trong đôi con ngươi màu hổ phách của Doãn Kham, không khỏi ngừng thở, động đậy cũng không dám.

Doãn Kham cũng ngồi yên không nhúc nhích, lại thấy đuôi mắt hơi giương lên mang theo chút ẩm ướt.

Khuôn mặt Đường Chung lúc này lấm lem bụi bẩn, trên người dính đầy vết máu, ánh mắt cậu vẫn sạch sẽ trong suốt, như đóa hoa trắng dù bị xô nghiêng ngả trong cơn mưa vẫn ngẩng đầu đứng thẳng.

“Cậu cũng…” Doãn Kham nhìn Đường Chung, hơi ấp úng nói, “Cậu cũng đừng buồn.”

************

Chú thích:

(1) Hào: (角/毛) Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, 1 hào = 10 xu (分) = 0,1 đồng (元)

(2) Bánh quy vị rau củ: Một loại đồ ăn vặt của Trung Quốc do công ty thực phẩm Ezaki Glico Thượng Hải sản xuất và phân phối.

Bình luận

Truyện đang đọc