ANH ẤY NÓI TÔI LÀ HẮC LIÊN HOA

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn bị nứt vỡ, mặt trắng nhợt không còn chút huyết sắc, tim như bị đâm mạnh một dao, nhỏ giọng thầm thì: “Tại sao ngay cả sự nhớ nhung duy nhất của mình cũng bị cướp đi…”

Copy nội dung từ truyện 88


“Không thể nào… mình sẽ sửa lại… mình sẽ sửa được nó…”

Ôn Niệm Nam lái xe tới cửa hàng của nhãn hiệu làm ra chiếc nhẫn, bước chân hoảng loạn bước vào, cầm chiếc nhẫn trong tay, cẩn thận từng ly từng tí đưa tới quầy.

Copy nội dung từ truyện 88


“Xin… xin chào, tôi muốn sửa chiếc nhẫn này.”

Nhân viên cửa hàng nghe thấy đi tới, lễ phép cười nói: “Chào ngài, để tôi giúp ngài kiểm tra một chút.”

Copy nội dung từ truyện 88



“Oh? Thưa ngài, chiếc nhẫn này không phải của hãng chúng tôi ạ?” Nhân viên cầm chiếc nhẫn trên tay đưa lên xem xét, nghi hoặc hỏi lại.

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam nghe xong thì hơi kinh ngạc: “Sao lại thế? Tôi nhớ rõ là của nhãn hiệu này, trên hộp nhẫn có ghi tên nhãn hiệu mà, sao tôi có thể nhớ nhầm được chứ?”

“Thưa ngài, nhẫn của chúng tôi sao có thể bị nứt vỡ như thế này được? Tay nghề chế tác và chất lượng vật liệu kém thế này không thể là do chúng tôi làm ra đâu ạ.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Nhưng mà…”

“Tuy chiếc nhẫn này đúng là kiểu dáng thiết kế của chúng tôi, cũng được khắc tên nhãn hiệu, nhẫn này có tên là “Vĩnh Hằng”, là bản giới hạn số lượng, trên thế giới chỉ có mười đôi, hoa văn trên đó có thể dựa theo yêu cầu của người mua để chạm khắc, nhưng chiếc nhẫn của ngài là đồ giả, nhẫn “Vĩnh Hằng” được làm bằng chất liệu đặc biệt, sẽ không bị tổn hại như nứt vỡ.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Nguyên liệu làm ra chiếc nhẫn của ngài là vật liệu thông thường, sao có thể xứng với danh hiệu “Vĩnh Hằng” nổi tiếng lúc bấy giờ, nhẫn đó thậm chí còn được ca tụng có thể tồn tại lâu dài hơn cả tình yêu, ngài có chắc chắn rằng đã mua tại các cửa hàng chính hãng của chúng tôi không ạ?”

Mặt mũi Ôn Niệm Nam tràn đầy sự ngạc nhiên sửng sốt khi nghe nhân viên cửa hàng nói về nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” kia, cậu cứ thế chết lặng ngay tại chỗ, trong lòng đau đớn như quặn thắt ruột gan.

Copy nội dung từ truyện 88

Là giả?

Tại sao có thể là giả được?

Copy nội dung từ truyện 88

Cố Ngôn Sinh bị lừa sao?

Nhưng Cố Ngôn Sinh sao lại không nhận ra được chiếc nhẫn này là thật hay giả, hoa văn cùng chữ khắc trên đó là do người mua quyết định, hơn nữa mẹ cũng bảo hắn tự mình ra nước ngoài tìm người chế tác, không thể nào là giả được. Ôn Niệm Nam chợt nghĩ tới gì đó, toàn thân từ trên xuống dưới liền cảm thấy lạnh lẽo.

Copy nội dung từ truyện 88

Nói đúng hơn… cái đeo trên tay mình là giả, mà của Cố Ngôn Sinh mới là thật.

Vĩnh Hằng… vậy mà gọi là vĩnh hằng, thật mỉa mai…

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn mà mình đã từng cực kỳ quý trọng, xem như bảo bối trong tay, trong lòng đầy tràn sự đắng chát.

Chiếc nhẫn là giả… Anh đặt làm hai cái nhưng lại đưa cho tôi đồ giả, ngay tới nhẫn cưới cũng không thật, tôi ti tiện đến mức ngay cả một chiếc nhẫn cũng không xứng có được sao?

Copy nội dung từ truyện 88

“Thưa ngài? Quý khách? Vậy ngài có muốn sửa nó nữa không? Đã bị hỏng nặng thế này rồi dù có sửa lại cũng sẽ để lại vết nứt.”

Mấy năm gần đây chưa bao giờ cậu tháo nó ra khỏi tay, cũng chưa từng để nó chịu tác động của ngoại lực, chỉ có hôm qua rơi khỏi tay lại bị xe của Cố Ngôn Sinh nghiền qua…

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam liếc chiếc nhẫn nứt gãy trên bàn, giọng điệu bình thản nói: “Sửa, có vết tích cũng được, để lại dấu vết cũng tốt…”

Cậu lại cúi nhìn ngón tay đeo nhẫn bên tay phải trống trơn, cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Copy nội dung từ truyện 88

Hóa ra mấy năm kết hôn này, Cố Ngôn Sinh không tháo chiếc nhẫn ra, không phải vì hắn hài lòng với cuộc hôn nhân này, cũng không phải đeo cho đẹp hay quên tháo xuống.

Thì ra ngay từ đầu tất cả đã là giả, thì ra đồ vật mà trong lòng mình trân trọng nhất lại là đồ giả, Cố Ngôn Sinh thậm chí còn phải phí tâm tư, cố tình làm một chiếc nhẫn giống hệt từ kiểu dáng tới thiết kế với cái của hắn.

Copy nội dung từ truyện 88

Sở dĩ hắn luôn đeo trên tay là để từng giây từng phút nhắc nhở chính bản thân, Ôn Niệm Nam cũng chỉ là hàng thứ phẩm…

Nhớ lại khoảnh khắc Cố Ngôn Sinh đeo nhẫn cho mình trong hôn lễ, trong mắt hắn không hề che giấu sự chán ghét cực điểm, biểu hiện rõ ràng như vậy, thế mà mình lại không phát hiện.

Copy nội dung từ truyện 88

Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88

—————

Copy nội dung từ truyện 88

Trên đường lái xe trở về, tay Ôn Niệm Nam hơi phát run, mãi tới lúc xe đỗ ở trước cửa biệt thự vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Cậu mở cửa xe nhìn ngôi biệt thự sáng đèn trước mặt, thật giống như một cái lồng giam xa hoa vây hãm cậu bên trong, trong lòng Ôn Niệm Nam nảy sinh ý muốn từ bỏ.

Dì Lam đang cầm bình nước đi ra, thấy Ôn Niệm Nam vẫn đứng cạnh xe không vào nhà, bà hơi nghi hoặc nói: “Phu nhân, cậu về rồi.”

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam lúc này mới lấy lại tinh thần, thu lại cảm xúc trong mắt bước vào.

Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, Ôn Niệm Nam đưa mắt nhìn sofa trống trơn, chạy nhanh lên lầu.

Copy nội dung từ truyện 88

“Chờ đã phu nhân, bà chủ vừa gọi điện tới nói rằng hôm nay sẽ cùng cậu Nguyên Phong về sớm, ngày mai muốn cùng đi dự tiệc do phu nhân của chủ tịch Tưởng tổ chức.”

“Ừm.”

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam thất thần cất bước lên tầng, vừa mới tới giữa cầu thang liền thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày da màu đen quen thuộc. Cậu từ từ ngẩng đầu lên trông về phía chủ nhân đôi giày, sắc mặt Cố Ngôn Sinh âm trầm đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Cậu còn dám chạy ra ngoài?”

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam vô thức buông tay vịn cầu thang ra lùi lại một bước, có chút ý muốn giữ khoảng cách với Cố Ngôn Sinh. Cố Ngôn Sinh thấy vẻ cự tuyệt của Ôn Niệm Nam, ý lạnh trong mắt càng sâu, bước tới một bước.

“Cậu dám tránh tôi? Sao thế, còn biết sợ tôi à? Hôm qua đưa người tình của cậu tới tận cửa nhà cũng không thấy cậu sợ tôi nha?”

Copy nội dung từ truyện 88

Dì Lam nghe vậy ngạc nhiên: “Đưa tới nhà? Cậu chủ ngài nói gì vậy? Hôm qua phu nhân không…”

“Im miệng!”

Copy nội dung từ truyện 88

“Làm sao tôi biết được mấy người có bị cậu ta mua chuộc hay không! Biết đâu rất nhiều lần dì và chú Từ thay cậu ta giấu giếm tôi!”

Cả ngày hôm nay CNS cực kỳ bực bội, hắn không ngờ hôm qua Ôn Niệm Nam bị hắn bắt tại trận đang lén lút gặp mặt Đường Sóc mà hôm nay còn dám ra ngoài. Xem ra tối qua chăm sóc mình cũng là tranh thủ nịnh bợ sợ mình tức giận, sao có thể là thật tâm được chứ.

Copy nội dung từ truyện 88

“Nói cái gì mà chuyển nhượng cổ phần cho tôi rồi rời khỏi tôi, nhưng lại tới chỗ mẹ tôi giả bộ đáng thương không chịu ly hôn, luôn mồm bảo không vì tiền tài và thế lực của Cố thị nhưng lại khiến mẹ tôi đầu tư cho công ty của cha cậu, nếu không phải vì những thứ đó thì tại sao không đồng ý ly hôn?”

“Cảm thấy hiện giờ Cố thị do tôi nắm quyền nên không lợi dụng được liền bắt tay với nhà họ Đường, không phải cậu biết anh trai Đường Sóc không cho hắn gặp cậu nữa, chờ không nổi phải dụ hắn về tận nhà sao?”

Copy nội dung từ truyện 88

Cố Ngôn Sinh thấy sắc mặt người đối diện ngày càng tái nhợt, cắn chặt môi ánh mắt trầm xuống, trong lòng hắn bỗng có chút cảm xúc khác thường. Cái cảm giác kỳ lạ kia lại xuất hiện, ngực không thoải mái, hắn không thích loại cảm nhận không thể gọi tên rõ ràng này chút nào, nó khiến hắn khó chịu, tâm tình càng trở nên bực bội.

Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88

Copy nội dung từ truyện 88

“Ôn Niệm Nam, rốt cuộc cậu còn đê tiện muốn dây dưa với tôi tới lúc nào, một chân đạp hai thuyền, cậu cho rằng thừa lúc tôi uống say mon men tới chăm sóc là có thể biến thành người tốt khiến tôi thương hại sao?”

Ôn Niệm Nam nghe từng lời Cố Ngôn Sinh nói, ngẩng mắt lên lãnh đạm đáp: “Đường Sóc không có lỗi, là tôi không biết xấu hổ gặp cậu ta, tôi vì tiền không muốn ly hôn với anh, tôi giả vờ quan tâm săn sóc anh để được anh thương hại, được rồi chứ? Tôi có thể lên phòng chưa?”

Copy nội dung từ truyện 88

“Cuối cùng cũng nhận rồi? Rốt cuộc cũng thừa nhận là cậu chủ động quyến rũ Đường Sóc rồi.”

Cố Ngôn Sinh liếc điện thoại trong tay Ôn Niệm Nam, lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại đây.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Anh định làm gì?”

Cố Ngôn Sinh giật lấy di động ném một phát xuống dưới lầu, chiếc điện thoại lập tức ‘thịt nát xương tan’.

Copy nội dung từ truyện 88

“Cậu không cần phải dùng nó, điện thoại chỉ là công cụ để cậu liên lạc với tình nhân của cậu mà thôi, cậu thì làm gì có bạn bè chứ?”

“Phải rồi, tôi không có bạn bè, chỉ có mình cậu ta, nhưng lại bởi vì tôi mà bị đe dọa bị đánh đập, bây giờ tôi không còn ai làm bạn nữa, anh hài lòng không?”

Copy nội dung từ truyện 88

Từ đầu tới cuối Ôn Niệm Nam luôn duy trì khoảng cách ba bậc thang với hắn, rủ mắt chậm rãi đối đáp, trong mắt như có gì đó hiện lên. Cố Ngôn Sinh nhìn bộ dáng vô hồn của Ôn Niệm Nam lại càng thêm khó chịu, tiến lên một bước tới gần cậu.

“Hài lòng? Ai cho phép cậu đưa hắn tới đây? Ai cho phép cậu nói địa chỉ chỗ này cho hắn? Ai cho phép cậu mang cái danh phu nhân của Cố thị ra ngoài lại ném hết mặt mũi của nhà họ Cố đi? Nếu cậu muốn cùng hắn phóng đãng thì chỉ cần cắt đứt sạch sẽ với tôi là được!”

Copy nội dung từ truyện 88

“Cho tới giờ tôi chưa từng làm mất mặt nhà họ Cố, tại sao tôi phải thừa nhận điều mình không làm?”

“Cậu còn muốn ngụy biện?”

Copy nội dung từ truyện 88

Cố Ngôn Sinh giơ tay định túm tóc Ôn Niệm Nam, cậu sợ hãi, theo bản năng tiếp tục lùi về đằng sau, lại quên mất mình đang đứng trên cầu thang, hụt chân vào khoảng không ngã xuống.

“A…”

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam vô thức bám lấy quần áo Cố Ngôn Sinh, ai ngờ lại kéo cả hắn ngã theo, hai người cùng nhau lăn xuống từ trên lầu.

“Trời ạ, phu nhân cậu không sao chứ?”

Copy nội dung từ truyện 88

Lúc Ôn Niệm Nam tiếp đất may mà ngã lên chỗ có thảm lót nên không bị thương.

“Không sao… không việc gì, trên mặt đất có trải thảm.”

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam quay lại nhìn người phía sau, vừa muốn mở miệng nói gì đó chợt thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Cố Ngôn Sinh, ánh mắt lóe chút ánh sáng.

Cố Ngôn Sinh đẩy người trước mặt ra đứng dậy, lạnh giọng nói: “Ai dạy cậu được trốn tránh tôi đấy hả? Cậu bằng lòng để Đường Sóc ôm lại không muốn tôi chạm vào cậu? Giả vờ ngây thơ cái quái gì?”

Copy nội dung từ truyện 88

“Tôi không muốn anh động vào tôi, cũng không muốn chúng ta tiếp xúc với nhau.”

Có lẽ là vì chuyện chiếc nhẫn, trong lòng Ôn Niệm Nam đang nghẹn một cục tức, nhìn thấy trên tay hắn đeo đồng hồ cậu tặng lại cảm thấy thật trào phúng. Vì ngày kỷ niệm kết hôn cậu đã phải dụng tâm cố gắng chuẩn bị quà rất lâu, vậy mà nhẫn cưới đối phương đưa cho cậu lại là đồ giả.

Copy nội dung từ truyện 88

Dì Lam thấy hai người lại muốn cãi nhau, lần này Ôn Niệm Nam lại không còn dáng vẻ yếu đuối nữa, trong lòng lo sợ bọn họ sẽ xông vào đánh nhau. Bất chợt ngoài cửa có tiếng xe, dì Lam liền thở phào một hơi, cảm thấy hai vị cứu tinh trở về rồi, vội chạy tới cửa gọi lớn: “Bà chủ, cậu Nguyên Phong, hai người đã về!”

Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng gọi của dì Lam thì hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng khách ngồi xuống sofa. Ôn Niệm Nam đứng ở dưới cầu thang không động đậy, tay trái nhẹ vuốt lên chiếc nhẫn trên tay phải.

Copy nội dung từ truyện 88

Chu Nguyên Phong và Lục Vân một trước một sau đi tới, vừa mới vào nhà đã cảm nhận được bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Lục Vân nhìn Ôn Niệm Nam đứng một bên, trong mắt có tia sáng khác lạ, ngẩng đầu cười nói: “Niệm Niệm, lại đây ngồi đi, mẹ có chuyện muốn nói.”

Copy nội dung từ truyện 88

Ôn Niệm Nam đi tới sofa, chọn một góc cúi đầu ngồi xuống, Lục Vân trừng mắt với Cố Ngôn Sinh, mở miệng: “Dự án lần này với chủ tịch Tưởng đã bắt đầu được triển khai, hai nhà hợp tác sẽ khiến địa vị của tập đoàn Cố thị nâng cao một bước, con làm rất tốt.”

“Ngày mai là tiệc sinh nhật vợ của chủ tịch Tưởng, ông ấy gửi thư mời cho mẹ, cả con và Niệm Niệm cùng đi đi, chủ tịch Tưởng thể nào cũng giới thiệu con trong buổi tiệc.”

Copy nội dung từ truyện 88

“Đưa cậu ta theo? Ôn Niệm Nam cũng không phải người của công ty, đi theo làm gì? Con cùng Nguyên Phong đi là được.”

“Im mồm!”

Copy nội dung từ truyện 88

“Việc con đưa Thẩm Lạc An đi cùng đàm phán dự án mẹ còn chưa tìm con tính sổ đâu! Y lấy tư cách gì! Con dám dẫn y theo làm mất hết mặt mũi, lần này sinh nhật bà Tưởng, những người có địa vị ở nước M đều tới, người thừa kế các tập đoàn khác đều dẫn theo người yêu, con đã kết hôn rồi, không dẫn theo Niệm Niệm thì còn ra cái thể thống gì?”

“Người yêu? Cậu ta xứng sao! Con chưa từng thừa nhận cậu ta là người yêu của con!”

Copy nội dung từ truyện 88

Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88

——————–

Copy nội dung từ truyện 88

Tác giả có lời muốn nói:

Đi dự tiệc sinh nhật của chủ tịch Tưởng, ở đó nhất định sẽ phát sinh nhiều việc lắm đấy, bước ngoặt tới rồi.

Copy nội dung từ truyện 88

Chương tiếp theo sẽ kể theo góc nhìn của những nhân vật khác nữa, không phải tác giả cố tình để người khác chiếm đất diễn mà là để giải thích cốt truyện rõ ràng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc