ANH CHÀNG BÁN DẦU

Hoa Quỳ đoán thật chính xác, chưa đến mấy ngày, Chương thị quả nhiên phái người đến thương lượng.

Để quyển sách xuống bàn, Hoa Quỳ ngoài cười trong ko cười hỏi: "Ba vị đại giá quang lâm đến cửa hàng dầu nhỏ bé này là có việc gì?" Hắn thong thả ung dung bao nhiêu thì sắc mặt của 3 anh em nhà họ Chương lại trầm trọng bấy nhiêu, thật giống như người mẹ đã chết.

Chương Chiết, Chương Tích, Chương Viễn, ba anh em đều đã bước vào cửa hàng dầu rồi, đối mặt với Hoa gia đang đắc ý ung dung kia, thật khiến người ta lộn gan lộn ruột mà.

Dù ko muốn nhìn sắc mặt của người khác. Nhưng vì tương lai của Chương thị dệt phường, người con trưởng là Chương Chiết đành mở miệng nói lên mục đích đến đây: "Chúng ta đến là để thỉnh Hoa gia giơ cao đánh khẽ."

Hoa Quỳ đến liếc mắt cũng lười nhìn đối phương, chân ngồi bắt chéo, tay chống má, ngoắc ngoắc ngón út, gọi: "Chuột Con, mau pha trà đến."

"Ah." Hác Cổ Nghị đáp lại ngay, "Quỳ chờ 1 chút nha, ta bán dầu hết rồi, giờ muốn đổi thùng dầu mới nữa."

Dứt lời, Hác Cổ Nghị thấy Quỳ đi vào trong quầy, tự mình lấy 1 thùng dầu đầy đổi lấy thùng dầu đã cạn.

Không mất bao nhiêu sức lực, Hoa Quỳ đã đưa cho cậu thùng dầu trống ko, đồng thời thúc giục: "Được rồi, mau đi pha trà đi, ta khát lắm rồi."

Hác Cổ Nghị gật gật đầu nghe lời, "Quỳ vất vả rồi." Cậu biết pha trà như thế nào, Quỳ đã có dạy qua.

Xoay người đi vào sau cánh cửa, cậu đặt thùng dầu trống ko vào kho hàng, rồi mới đi nấu nước.

Đôi mắt yêu mị ko giấu được ý cười, Hoa Quỳ đi ra khỏi quầy, từ từ quay lại chỗ cũ ngồi xuống. Mắt hoàn toàn ko xem ba anh em kia ra gì cả.

Chờ đợi hồi lâu...

Hoa gia vẫn rất tự nhiên ra cửa bán dầu cho 3 người khách đến mua. Trừ lần đó ra, hoàn toàn ko có phản ứng gì cả.

Chương Viễn đã ko còn kiên nhẫn chờ đợi, hỏi: "Hoa gia, chuyện của chúng ta....."

Hoa Quỳ lập tức chặn ngang lời của hắn. "Ta chờ người đem trà đến, rồi mới bàn bạc sau" Đôi môi bạc tình cong lên 1 nụ cười thật tàn ác. "Ba vị ngồi xuống đi ah. Đứng làm gì, khinh ta ko biết đạo đãi khách sao."

Chương thị tam huynh đệ đều tự kéo ghế ra ngồi xuống, ráng áp chế sự ko kiên nhẫn, nhịn nhục mà nhìn sắc mặt của người khác.

"Chuột Con của ta đến rồi." Rất hiền lành, đốt củi nhóm lửa, lúc hắn về nhà cũng hầu hạ thật tốt. Hoa Quỳ tâm tình khoái trá  hỏi: "Ngươi có để lá trà ko đó?"

"Có." Cậu có để vài nhúm lá trà vào từng chung luôn đó. Hác Cổ Nghị còn giải thích thêm: "Ta có nhớ kỹ lời Quỳ nói nha" Còn biết đếm nữa – Có ba đại gia đến uống trà, thêm Quỳ nữa là bốn.

Đem từng chung trà đặt trước mặt khách nhân và Quỳ, Hác Cổ Nghị nghiêng đầu nghĩ nghĩ, muốn nói: "Từ từ uống."

Cậu nháy nháy mắt, chờ đợi khách nhân nói "Cám ơn".

Hoa Quỳ cầm lên chung trà, mắt ko thèm quan tâm mấy lá trà đang tràn ra ngoài mép chung. Hắn dịu dàng "Thơm quá".

Trên mặt Hác Cổ Nghị lập tức xuất hiện nụ cười với 2 lúm đồng tiền nhỏ xinh. Cậu vẫn đang chờ mong khách nhân sẽ khen ngợi: "Ta ngoan lắm đó, còn biết nghe lời nữa."

Chương thị tam huynh đệ trên mặt lúc xanh, lúc trắng. Ngốc tử bán dầu đang làm cái quỷ gì? Ba người miễn cưỡng nâng chung trà lên, nhấp lấy nước trà vàng ươm xen lẫn với lá trà đang tràn ra ngoài.

"Sao vậy? Tay nghề Chuột Con của ta ko phải là kém quá đi." Hoa Quỳ như đang đề cử vật quý "Xung quanh đây, ko hề có lấy người thứ hai đâu đó."

"Này..."

"Đúng vậy, không tồi lắm."

Miễn cưỡng nói mấy lời trái với lương tâm. Bọn họ đâu có giống như Hoa gia mà thích ngốc tử này chứ.

Ánh vào trong đôi mắt màu đồng trong suốt là biểu tình khinh ghét của ba vị kia. Môi Hác Cổ Nghị vẫn tươi cười, tay cầm lấy khai, xoay người rời đi. Dọc đường, vẫn thầm nghĩ, Quỳ ko ghét cậu pha trà.

Hoa Quỳ đợi người đi xa rồi, mới từ từ để chén xuống, "Hừ" 1 tiếng mắng. "Trà thật khó uống mà."

Chương thị tam huynh đệ lại 1 lần nữa chớp mắt ngạc nhiên. Thái độ của Hoa gia sao lại thay đổi chống mặt như vậy?!

Hoa Quỳ nhướng mày hỏi: "Sao hả, các người cho là ko đúng?"

Chương Tích lập tức trả lời: "Ko phải, trà này thật khó uống."

"Ân. Nhìn sắc mặt của các ngươi là biết rồi." Hoa Quỳ cười hỏi: "Gần đây, nghe tin đồn nổi lên khắp nơi. Nói Chương thị dệt phường sắp lụng bại rồi. Chuyện này có phải thật ko?" Hắn làm như mình ko liên quan gì, mà trêu chọc.

Chương thị tam huynh đệ nghe vậy, lòng thật ấm ức khi chịu đựng sự giễu cợt kia. Cùng liếc mắt 1 cái, xong thì Chương Chiết liền mở miệng can thiệp. "Hoa gia, trong lòng ngài biết rõ chúng ta đến đây vì cái gì mà. Là để van cầu ngài tha cho Chương thị dệt phường 1 con đường sống. Chuyện này có liên quan đến nguyên liệu làm ra gấm hoa. Chúng ta sẽ thu mua với giá cao nhất, ko biết Hoa gia có chịu bán ra hay ko?"

"Đương nhiên chịu." Hoa Quỳ trả lời thật rõ ràng.

Ba anh em nhất thời mừng rỡ, trăm miệng như một nói: "Hoa gia, xin ngài hãy ra giá?"

Hoa Quỳ lập tức lắc lắc đầu, sữa lại cho đúng: "Này ko phải là chuyện giá cả. Là các ngươi nên cân nhắc xem lệnh đường có bao nhiêu giá trị. Nếu đến Trích Tinh lâu bán thịt, 1 buổi tối sẽ kiếm cho ta được bao nhiêu đồng?"

「Rầm!」Chương Chiết đập mạnh tay lên bàn, đứng dậy gầm lên: "Hoa gia, ngươi đang đùa bỡn bọn ta, chẳng qua là xỉ nhục người mà."

Hoa Quỳ chầm chậm đứng dậy, cong môi cười lạnh: "Các ngươi ko phải là ko biết rõ tình huống ah? Chúng ta đều là người làm ăn, sao không biết tính đến chuyện mua xuân bán thì này đến tột cùng là ai chịu thiệt. Nguyên liệu dệt gấm hoa là thứ xa xỉ. Lệnh đường chính là đã sinh ra vài thứ vô dụng như các ngươi. Kia giá trị sao có thể so cùng cúc hoa khuê nữ được chứ?" Hắn phỏng chừng đến thằng mù uống say cũng ko chịu thượng bà già kia nữa áh.

"Chậc chậc... Việc làm ăn này mà đạt thành, thì ta chính là người lỗ nặng nga." Hắn nói như chính mình bị ủy khuất.

Hát!

Chương thị tam huynh đệ giận dữ vô cùng, sắc mặt xanh mét thật khó coi, đồng thời phất tay áo bỏ đi.

Giây lát, Hác Cổ Nghị trở lại tiệm dầu, thấy toàn bộ khách nhân đều đã về hết rồi, liền nhìn Quỳ hỏi: "Có phải ta pha trà rất khó uống, nên khách nhân đều đã bỏ về...."

Hoa Quỳ tiện tay cầm lên quyển sách, thong thả bước tới trước mặt cậu, trừng mắt, mắng: "Ngươi pha trà quả thật không phải cho người uống mà. Đúng là ngốc nghếch chẳng tiến bộ chút nào hết."

"..." Hác Cổ Nghị để tay xuống, chờ đợi cơn giận của Quỳ.

Hoa Quỳ búng búng ngón tay vào cái đầu ngốc nghếch của cậu. Đợi cậu ngẩng mặt lên liền trương ra vẻ mặt thật sung sướng. Hắn dịu dàng dụ dỗ: "Trà khó uống, vì ngươi để lá trà nhiều quá. Nhưng ta lại thích ngươi ngoan ngoãn, chuyện gì cũng nghe lời ta. Có nhớ kỹ chưa?"

Hác Cổ Nghị gật gật đầu, mỉm cười thật ngọt ngào. "Giống như Quỳ giúp ta làm chuồng gà, đổi thùng dầu, ta cũng thích lắm nha."

Ngã tư đường, nơi có cửa hàng dầu –

Đoàn ngọc thấy cảnh tượng đó thật giống như đang tra tấn chính mình. Ko cam lòng để thằng ngu bán dầu cướp đi sự sủng ái lẽ ra nên thuộc về y.

Xoay người lại, Đoàn Ngọc liền thấy Phàn gia con người vẫn trước sau tự mình đa tình. "Tránh ra, ngài theo ta làm gì. Là muốn ra ngoài mua thêm vài cái áo, hay sợ ta bỏ trốn?"

"Ta không ngăn cản ngươi. Nếu thật muốn đi, ngươi không cần cảm thấy là thiếu ta cái gì." Hắn nhất ngôn cửu đỉnh, vẫn sẽ luôn tuân thủ giao dịch cùng Hoa gia.

"Hừ, đừng tưởng khôi phục lại tự do là ta có thể cảm kích ngài. Nếu ko phải ngài có khả năng cho Hoa gia lợi dụng, ta sao có thể rơi vào tay ngài được chứ" Đáng chê cười, cùng là 1 ánh mắt như nhau nhưng sao Phàn gia lại kém xa Hoa gia.

Đoàn Ngọc trong lòng nghẹn ngào tức giận, càng đi càng nhanh, quăng bỏ đi tấm lòng của nam nhân họ Phàn kia.

Trên gương mặt hiền lành thành thật của Phàn gia thật khó nén được tình cảnh thất vọng. Đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, cuối cùng liền chọn đi về hướng ngược lại.

Khách quen tới cửa, đích thân ông chủ của tiệm may mặc xiêm y ra đón tiếp: "Đoàn công tử tới nhận xiêm y phải ko, ngài chờ 1 chút, ta lập tức đi lấy ngay."

Đoàn Ngọc thấy ông chủ đi vào phía sau, lấy ra 2 bộ y bào, "Ngài mặc thử xem, có vừa người hay vừa ý hay ko?"

"Không cần, ta đây mặc thứ gì từ tay của ông may đều thực vừa người đi." Hắn không lạ gì các vật phẩm mà Phàn gia đã cho, nháy nháy đôi mắt đã đỏ đậm khi thấy xiêm y mà ông chủ đang treo trên tường. Kia nhìn thật quen mắt, là Hoa gia đặc biệt may cho thằng ngu bán dầu.

"Ông chủ, ông đang chờ Hoa gia đến lấy xiêm y phải ko?"

"Đúng vậy ah." Ông chủ còn nói thêm: "Hoa gia cũng là khách quen của ta nha, ngày giao hàng cũng vừa đến, chắc chắn là Hoa gia sẽ đến lấy." Làm ăn đã nhiều năm. Lão chính là lấy công phu chế y phục làm danh tiếng.

"Ông chủ, Hoa gia ko đến đâu. Là bảo ta lấy dùm đó."

Ông chủ ko hề nghi ngờ y. Nghĩ thầm Đoàn công tử là tiểu quan nhi của Trích Tinh lâu, Hoa gia cũng có thể bảo y tiện đường đến lấy xiêm y mà.

Vì thế, ông chủ liền đem xiêm y giao Đoàn Ngọc.

Ruột gan như bị nhào nặn, lòng đang oán hận lại tăng thêm vô số. Gương mặt lạnh lùng của Đoàn Ngọc thoáng chốc lộ ra sát khí. Đôi môi đỏ mộng bỗng cong lên cười 1 cái. Để lại y phục mà Phàn gia đã may cho, ko thèm quay đầu lại mà rời đi.

Tiểu Ngân Tử đi đưa dầu trở về, mắt thấy chủ tử khôn ngoan đang chuẩn bị xuất môn, Hác chủ tử còn dặn dò hắn nữa: "Quỳ nhớ về ăn cơm nha."

"Hảo." Hoa Quỳ dặn dò "Thuốc của gia gia, để cho Tiểu Ngân Tử ra ngoài lấy là được rồi."

"Ah, hảo. Gia gia đi chơi cờ, lúc về có thể uống thuốc." Cậu đang sắc thuốc, vẫn còn để trên bếp.

Hoa Quỳ lấy trong ống tay áo ra vài viên kẹo, hỏi cậu câu hỏi mà mình vẫn hay lặp đi lặp lại hằng ngày: "Có phải là rất thích ta ko?"

"Có, rất thích Quỳ...." Hác Cổ Nghị cúi đầu lột ra vỏ kẹo, miệng ngay lập tức tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Hoa Quỳ cười nhạt –

Thích nhìn đôi mắt trong suốt của cậu tỏa ra tia sáng ấm áp, vô tình làm hắn mê luyến, nghe mãi cũng ko chán lời nói tuy đơn giản nhưng lại rất thâm tình.

Đến tột cùng là ai mới ngốc mà đi thương 1 thằng ngốc. Ngày nào cũng lo lắng dặn dò mọi việc, còn phải đổi tiền, để ko làm gián đoạn việc mua kẹo. "Nếu lạnh thì phải mặc nhiều áo 1 chút nha. Hôm nay ta sẽ đi lấy y phục mới may về."

"Hảo, ta sẽ chờ Quỳ về nhà." Cậu sẽ chiên trứng mà Quỳ thích ăn, bên trong ko có gà con đâu.

"Ta đi đây." Hắn cần phải đem nguyên liệu dệt gấm hoa vận chuyển đến dệt phường, tránh cho công việc sai lệch. Hoa Quỳ trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại dặn: "Tiểu Ngân Tử, đợi lát nữa, hãy đến tiệm thuốc mang thuốc của lão gia gia về nga."

"Hảo. Hoa gia, ngài đi thong thả."

Hác Cổ Nghị vừa bước ra ngoài tiệm dầu, ánh mắt ngây ngốc liền nhìn thẳng vào 1 người vừa mới đến.

Lần thứ hai bước vào tiệm dầu này, Đoàn Ngọc đã ko định là sẽ rời đi.

Đảo mắt nhìn xung quanh, bên trong tiệm dầu này chỉ thấy thằng ngu đang gấp gáp kia. Hình như ko thấy sự hiện diện của y.

Đột nhiên nghe「Rầm!」một tiếng, Hác Cổ Nghị liền giật mình, ngẩng mặt nhìn lên cánh cửa lớn. Người xinh đẹp đang đứng ở đó. "Ngươi... Muốn mua dầu hả?" Cậu ngây ngốc hỏi.

"Àh....." Đoàn Ngọc thong thả bước đến quầy tính tiền, mặt lộ ra nụ cười thật dữ tợn "Hảo, thằng ngu xấu xí kia – bán cho tao dầu."

Hác Cổ Nghị thoáng chốc hoảng hồn, lắc đầu mạnh mẽ "Không... Không muốn bán."

"Mày sợ cái gì...."

Đoàn Ngọc trên tay đang cầm ống đốt lửa, châm vào xiêm y đang cầm trong tay, để mặc cho nó cháy lên.

"Áh, đốt lửa."

Hác Cổ Nghị lập tức chạy đi, nhưng bị người xinh đẹp kia chặn lại –

Cậu tay chân luống cuống, hết nhìn đông lại nhìn tây rồi lui về phía sau. Đoàn Ngọc từng bước từng bước tiến tới gần... Vừa đi dọc theo quầy vừa nói: "Đều là tại mày... Hoa gia mới đối với tao kinh thường như vậy. Tao có điểm nào ko hấp dẫn nhân bằng mày....."

Đoàn Ngọc từng chút từng chút bước đến, mở ra chốt của thùng dầu trên tường, dầu theo đó mà cũng chảy dài xuống, ướt đẫm cả mặt đất...

"Áh! Ko được lãng phí" Hác Cổ Nghị lập tức chạy đến đầy người xinh đẹp ra, vội vàng khóa lại thùng dầu. Thật đau lòng khi thấy dầu chảy ra thiệt nhiều như vậy. Người xinh đẹp này thật xấu mà...

Đoàn Ngọc lui ra bên ngoài quầy, ngồi dưới đất mà cười lạnh. "Ko còn kịp rồi, ngươi quả nhiên quá ngu." Y ko chiếm được, thì thằng ngu xấu xí này cũng đừng hòng mơ tưởng.

Hác Cổ Nghị không hiểu sao người xinh đẹp kia lại mắng cậu. Bỗng 「Bùm」1 cái lửa từ trong quầy cháy bùng lên, Hác Cổ Nghị thoáng chốc hoảng sợ ngây cả người – "Ah  ah –" Cậu kêu lên sợ hãi, lập tức chạy vào trong, hai tay mở ra quầy định chạy ra ngoài.

Đôi mắt màu đồng mở to đầy hoảng sợ. Ánh vào trong đó là người đang đứng trước mặt, đang điên cuồn nguyền rũa cậu chết đi.

Dầu chảy ra ngập tràn, bắt đầu bén lửa tạo nên 1 đám khói dầy đặt. Đoàn Ngọc không hề hoảng sợ, cũng ko trốn tránh. Y muốn nhìn tận mắt thằng ngu bán dầu này bị lửa thiêu sống mà chết.  "Ah... Hoa gia, ngươi hết thẩy cũng ko thể ngờ được người ngươi yêu chết trong tay ta. Từ nay về sau, ngươi sẽ cả đời đều nhớ đến ta... Khụ khụ....." Che lại miệng mũi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên gương mặt hiền lành thành thật. Đoàn Ngọc trước khi chết đã nghĩ – Từ  nay về sau cũng đã thoát khỏi hắn rồi.

Hác Cổ Nghị cuối cùng cũng đã đẩy ra được quầy tiền thuận lợi thoát ra ngoài. Cậu ngã nhào xuống đất, hoảng hốt kêu lên "Cháy rồi, thùng dầu cháy rồi...."

Bốn phía khói đen dầy đặc, ko thể thấy rõ bày trí bên trong nữa. Cậu xua xua đi đám khói đen nghịt trước mắt, bịt lại miệng mũi, ko biết làm gì mà ngồi bệt xuống mặt đất — 「Rầm!」

Tiệm dầu thoáng chốc ngã nghiêng, lửa bắt đầu bốc lên ngùn ngụt, từng đợt khói dày đặc

bay ra cửa, ra sân sau, khiến người bên ngoài liền chú ý – "Cháy rồi, cháy rồi. Nguy quá, tiệm dầu cháy rồi –"

Âm thanh ồn ào liền nổi lên 4 phía, hàng xóm, thương gia, cùng khách bộ hành tại ngã tư đường ai nấy đều nhào lại để góp phần. Lập tức nước chuyền nước, từng thùng bùn, đất, cát đều được bà con sử dụng. Dùng hết mọi biện pháp để dập lửa, phòng cho lửa cháy tràn ra đốt luôn cả khu phố.

Hoa Quỳ mới rời đi ko lâu, lại loáng thoáng nghe được hình như có người châm lửa đốt. Hắn quay lại nhìn ngó, phía trước khói đen bốc lên dày đặt. Nhất thời cảm thấy hoảng sợ khi phát hiện ra nơi đó là tiệm bán dầu......

Lửa cháy càng lúc càng ko cứu nổi, Hác Cổ Nghị hít vào khói đặc mà ho khù khụ, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng người rất ồn ào. Còn có tiếng của gia gia gọi mình đi ra.

Đột nhiên một mồi lửa lại rơi thêm vào thùng dầu khác,cậu sợ đến mức vội vàng né tránh. Mắt mơ hồ thấy được cửa trước, kinh hoàng nhìn nó đang từ từ sập xuống. Lửa cháy ngăn đi đường sống.

"Cháy rồi, cháy rồi...... Nhiều lửa quá......" Cậu sợ hãi kiêu lên, theo bản năng mà tránh đi ngọn lửa đang táp vào mình. Nghĩ là mình ko được chết, chết rồi sẽ ko được thấy Quỳ nữa, cũng ko thấy được gia gia, còn có gà lớn, gà bé...

"Quỳ, Quỳ....." Biết rõ Quỳ ko có ở đây, nhưng vẫn rất hy vọng có thể nhìn thấy hắn. "Ta không muốn chết... ko muốn chết đâu....." Đưa tay lau đi mắt đang ướt đẫm nước mắt, bốn phía xung quanh chìm trong biển lửa, cậu hoảng sợ, ngây ngốc tại chỗ, chờ chết.

Bỗng nhiên, trong biển lửa xuất hiện 1 nữ tử mặc áo đỏ, như ẩn như hiện. Bộ dáng thật giống với Quỳ.

Nàng đến trước mặt mà cười với cậu — Hác Cổ Nghị ngây ngốc đi theo nữ tử, dần dần ra đến sân sau – Đồng thời lúc này, Hoa Quỳ cùng Phàn gia đều đã xuất hiện trong đám người trước tiệm, mắt thấy bà con đang xếp hàng rồng rắn mà chuyền nước, còn hướng chỗ nào có cầu mà đỗ cát. Mọi người ai cũng dùng hết tinh thần và sức lực để dập tắc ngọn lửa đang hừng hực cháy kia.

Hoa Quỳ thấy lão phế vật khóc hết nước mắt nước mũi, miệng cứ ko ngừng gọi tên Chuột Con. Hắn lập tức như sét đánh trúng đầu, bên tai ong ong cộng hưởng – Ngọn lửa cháy mãnh liệt thoát ra từ cửa chính, thật giống như hình ảnh xa xưa trong trí nhớ, Hoa Quỳ dùng toàn bộ tâm hồn rống lên như điên: "Chuột Con–"

Hắn tách ra khỏi đám người bên ngoài, nhanh chóng nhảy qua tường, chạy vào trong sân nhà, đến của sau của tiệm dầu mà tìm – Còn lại Phàn gia đang cùng bà con xung quanh xách nước dập lửa. Chớp mắt 1 cái, hắn cũng quăng luôn thùng nước. Ngay lúc mọi người còn đang há miệng kinh ngạc đã liều mình chạy vào biến mất trong ngọn lửa đang hừng hựt cháy – Hoa Quỳ nhấc chân đá văng cây gỗ chắn đường, ngay lập tức ghe được Chuột Con đang gào lên "Quỳ...."

"Chuột Con –" hắn cũng hét lên, híp mắt suy nghĩ, tìm kiếm trong biển lửa, lòng còn nóng hơn lửa đốt, chỉ sợ mất đi người thân duy nhất của mình.

"Quỳ...." Hác Cổ Nghị trong đám khói dày đặc cuối cùng cũng thấy Quỳ. Cậu ba chân bốn cẳng bò lại nắm lấy vạt áo của Quỳ.

Trong nháy mắt, Hoa Quỳ lập tức ôm chặt Chuột Con của hắn chạy ra cửa sau. Thoáng chốc trong đầu liền nhớ lại, hắn đã chạy ra khỏi khu trạch viện, suốt đêm điên cuồn gọi "Mẹ ơi". Một mình trong đêm tối tăm mất đi thân nhân, hắn điên rồi, điên rồi.

Mệt mỏi rã rời ngất trước câu lan viện. Tú bà Hoa nương hảo tâm thu nhận hắn, xem hắn như con đẻ mà dưỡng dục. Từ đó hắn mới có thể có ngày hôn nay.

"Đừng bỏ ta, đừng bỏ..."

Hác Cổ Nghị ôm chặt lấy cổ Quỳ, hoảng sợ kêu lên. "Người xinh đẹp phóng hỏa đó, Ta sợ chết lắm."

Cảm nhận cả người cậu đang run rẩy. Hoa Quỳ nhẹ giọng dỗ dành: "Ko có gì đâu mà."

Hai tay nâng cao thân mình cậu. "Nắm chặt vào tường đi." Hắn mệnh lệnh.

Hác Cổ Nghị cả người đều treo lơ lửng trên tường, đợi 1 lúc đã thấy Quỳ trở lại, trong tay ôm mấy con gà, toàn bộ đều được thả ra bên ngoài.

Sau khi thả cho đàn gà được tự do, Hoa Quỳ lập tức nhảy lên tường, kéo Chuột Con lên theo, cùng nhau thoát khỏi nguy hiểm.

Thấy lửa do dầu cháy lan cũng chưa giảm, Hoa Quỳ dặn dò Chuột Con cùng gia gia tránh xa 1 chút, sau đó liền gia nhập với mọi người cùng nhau dập lửa.

Một lúc sau, cũng thấy Phàn gia đang ôm chặt Đoàn Ngọc đã hôn mê bất tỉnh chạy ra ngoài tiệm dầu. Bất chấp giải thích mọi chuyện vừa xảy ra với Hoa gia, hắn ngay lập tức chạy đến đại phu –

Đến nửa đêm ngọn lửa mới được dập tắt. Lửa do dầu cháy lan sang hai ba hộ gần đó, gây nên 1 số tổn thất.

Hoa Quỳ cũng đã hứa sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, trấn an các thương gia hàng xóm, đồng thời cũng rất cảm kích mọi người đã giúp đỡ giật lửa. Lòng biết rõ gây nên họa này là Đoàn Ngọc, Hoa Quỳ tạm thời kiềm nén ý định muốn đi tìm người tính sổ. Việc cấp bách bây giờ là phải sắp xếp cuộc sống sau này.

"Quỳ, tiệm dầu cháy hết trơn rồi." Hác Cổ Nghị ôm mấy con gà con, nước mắt lưng tròng nói: "Ko còn nhà, cũng ko còn dầu nữa."

Hoa Quỳ dùng tay áo lau lau vết bẩn trên mặt cậu, vỗ về nói: "Đừng lo lắng, chúng ta đến Trích Tinh lâu ở tạm nha. Nhà cháy rồi, thì ta xây lại 1 cái mới, cũng làm lại cái chuồng gà khác được ko?"

"Hảo. Quỳ nói gì ta cũng nghe hết. Quỳ đi đâu, ta theo đó."

Kịch liệt hết nửa giờ, bao nhiêu mệt mỏi trên người vì 1 câu nói của cậu mà bay mất hết. Hoa Quỳ mỉm cười, dặn dò: "Ngươi cùng gia gia chờ ở đây nha. Ta đi tìm cái ***g trúc rồi chúng ta mang gà cùng đi."

"Ân, Quỳ thật tốt quá." Hác Cổ Nghị cúi đầu đếm đếm gà lớn gà bé, đều còn ko ít nha.

Hác gia gia ở bên cạnh vẫn còn thở dài. Nghĩ thầm cũng may nhờ có Hoa gia bảo vệ, thằng cháu ngốc nghếch này mới toàn mạng. Cuộc sống sau này, dù trải qua tình cảnh nào cũng sẽ dễ dàng thích ứng.

Trác Cẩm Văn sau khi biết được chuyện phóng hỏa, đã lập tức chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh cho Hác gia gia ở lại, còn dặn dò thuộc hạ ngoài chuyện cơm nước, nếu người ko có sai bảo gì thì tuyệt đối ko được quấy rầy.

Về phần đàn gà của tiểu ca bán dầu, toàn bộ đều được an bày ở trù phòng, cũng đã dặn dò đầu bếp chỉ được nuôi, ko thể ăn.

Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa. Trác Cẩm Văn liền xuất hiện chờ Hoa gia dặn dò. Thấy sắc mặt của Hoa gia tối nay ko tốt chút nào, chính là chưa có bạo phát lửa giận.

"Cẩm Văn, ngày mai đến bố trang của Phàn gia, coi thử coi Đoàn Ngọc đã chết chưa."

Gương mặt tuấn mỹ đang kiềm nén tức giận. Ánh mắt lạnh như băng lộ ra sát khí. Hoa Quỳ độc ác nguyền rủa: "Nếu chưa chết, ta cũng sẽ làm cho nó chết ko được tử tế." Thực mụ nội nó mà, dám phóng hỏa đốt tiệm dầu, ý đồ dồn Chuột Con vào chỗ chết. Thật có gan chó!

Trác Cẩm Văn nghe vậy hoảng hồn. "Gia gia, ngài thật muốn trả thù saoo......" Thủ đoạn tàn ác của Đoàn Ngọc xét cho cùng cũng là do Hoa gia gây nên. Tú bà đã khuyên bảo y nhiều lần nhưng vẫn khăng khăng cố chấp.

Hắn lập tức van xin nói: "Thỉnh gia bớt giận. Nghĩ đi nghĩ lại thì mê đắm của Đoàn Ngọc đối với gia ko phải nói dứt là dứt ngay đươc. Với tính tình thế kia chắc là ko chấp nhận nỗi chuyện gia yêu người khác, nên mới làm ra chuyện ngốc nghếch này."

"Hừ!" Hoa Quỳ lập tức bác bỏ, lạnh lùng nói: "Ta nhớ là mình chưa từng lừa gạt tình cảm của ai cả. Lũ tiểu quan trước kia, đứa nào lại ko biết là ta vui đùa, chẳng bao lâu thì chán." Người khác thương hắn, làm hắn thật muốn đánh rắm. Nếu thật muốn hắn đáp lại tình cảm của người ta. Thật hắn ko có đủ tinh lực để ứng phó ah. Haiz!

Hoa Quỳ hạ giọng: "Ta chỉ thích ngủ trong phòng con chuột ngốc kia thôi. Này đến chết cũng sẽ không thay đổi. Yêu thương chính là chuyện đơn giản như vậy. Thích là thích, ko thương là ko thương. Ai cũng ko thể miễn cưỡng."

Đoàn Ngọc liên tiếp câu dẫn, chỉ làm hắn thêm chán ghét. "Ko thu được sự chú ý của ta thì nên tránh xa 1 chút. Dám đến tiệm dầu phóng hỏa, việc này dù Phàn gia có cầu xin, ta nhất định cũng ko tha cho hắn."

Dứt lời, Hoa Quỳ phất tay áo rời đi.

Trác Cẩm Văn cảm thấy rùng mình, thầm kêu hỏng rồi!

Vì bảo trụ cho Đoàn Ngọc một mạng, Trác Cẩm Văn trắng đêm ko ngủ, chạy đi thám thính tin tức. Ngay bên ngoài Cẩm Tiêm bố trang liền gặp được Phàn gia đang tiễn đại phu rời khỏi.

Mắt thấy sắc mặt Phàn gia thật nghiêm trọng, ra dấu bảo hắn vào trong.

"Là Hoa gia phái ngươi đến sao."

Trác Cẩm Văn không chút giấu diếm, trước liền cảnh báo Phàn gia: "Là Hoa gia bảo ta đến xem Đoàn Ngọc đã chết chưa. Nếu chưa chết, Hoa gia nhất định ko bỏ qua."

Phàn gia đã sớm đoán trước được kết quả. "Ngọc nhi gây ra việc thương tổn người khác. Ta cũng khó tránh được trách nhiệm. Hôm nay, nếu ta tiếp tục đi theo Ngọc nhi, thì đã ko xảy ra tai nạn vừa rồi."

Lúc đó hắn thất vọng bỏ đi, nhưng ko thể nào lừa được mình mà thật tâm vứt bỏ Đoàn Ngọc. Cảm tình đã ăn sâu vào xương tủy rồi. Sau khi đến tiệm may, mới biết Đoàn Ngọc đã lấy đi trang phục, còn có xiêm y của Hoa gia nữa.

Vội vàng đuổi theo, chỉ tiếc là đã muộn 1 bước, Đoàn Ngọc đã làm ra việc ngu ngốc."Tiệm dầu kia...."

"Hoàn toàn bị thiêu hủy. Hoa gia đang nổi trận lôi đình ở Trích Tinh lâu."

Phàn gia bảo Trác Cẩm Văn vào bên trong, dắt hắn tới trước 1 cái giường khắc hoa lớn, vén lên màn che, nói: "Trác công tử, người đang nằm trên giường này là Đoàn Ngọc. Mạng của y nằm trong tay người. Trác công tử sẽ bẩm báo với Hoa gia ra sao?"

Hở!

Người đang nằm trên giường, gương mặt đã bị hủy.

Trác Cẩm Văn giật mình lảo đảo mấy bước, thấy đôi mắt u buồn của Phàn gia đầy van xin. Hắn quay mặt đi, nói: "Thỉnh Phàn gia chuẩn bị tang sự, che mắt thế gian. Về phần Đoàn Ngọc sống hay chết, thì mặc cho số phận vậy."

Không dám ở lâu, Trác Cẩm Văn lập tức rời khỏi Cầm Tiêm bố trang. Ngẩng đầu lặng lẽ nhìn trời cao – Tất cả đầu bất đắc dĩ, vì tình yêu mà đả thương kẻ khác.

Bình luận

Truyện đang đọc