ANH CHÀNG BÁN DẦU

Hoa Quỳ đợi chờ chán chê, cũng ko thấy bữa tối được dọn lên.

Lão phế vật đã sớm về lại phòng. Tám phần là sợ ở chung 1 phòng với hắn. Con chuột thối kia làm gì mà lâu như thế chứ — Ngoài sân mưa rơi như trút nước, trong nhà cũng bắt đầu nổi phong ba bão táp. Nhìn lại cái bàn trống trơn thật làm người ta nổi điên mà.

Lỗ tai nhạy cảm nghe được âm thanh trong phòng truyền đến. Là tiếng ho khan như bể phổi. Lão phế vật yếu ớt như vậy, ko biết có lây cho con chuột thối hay không?

Hoa Quỳ chờ ko nổi nữa, đứng lên, tiện tay cầm theo đôi hài mới, nhè cửa sau mà đi — Chớp mắt, hắn đã ở trù phòng, lặng yên đứng sau con chuột thối, thấy nó đang nhóm lửa.

「Khụ khụ khụ!」Hác Cổ Nghị tay cầm 1 ống trúc thổi lửa. Một đám khói mịt mù bay ra. "Sặc rồi......" Tay chùi chùi lên mặt, lau đi nước còn đọng lại nơi khóe mắt, đồng thời lau luôn nước mũi đang chảy ra.

Đôi mắt yêu mị khép hờ. Quan sát thấy trong góc trù phòng được ngăn ra bởi 1 miếng gỗ mỏng. Hoa Quỳ đoán được 8 phần kia chắc là nơi để tắm rữa.

Sắc trời tối tăm. Từng đợt từng đợt gió lạnh thổi qua cửa sổ, làm lung lay ngọn đèn loe loét trong phòng, chiếu lên gương mặt tuấn mỹ nhưng đầy âm trầm.

"Tránh ra!" Hoa Quỳ dùng tay nắm con chuột thối ra chỗ khác. "Tay chân vụn về ngu ngốc." Bếp chưa nổi lửa nhưng lòng hắn đã ngút ngàn lửa giận rồi.

Hác Cổ Nghị ngã chổng mông trên mặt đất, trong tay hãy còn cầm ống trúc. Ngạc nhiên khi thấy quỷ cũng biết đốt lửa nữa?!

Một lát sau, bếp lò đã được nhóm. Ngọn lửa bắt đầu cháy bùng lên — Hoa Quỳ ngồi bên bếp lò nhìn chằm chằm con chuột. Thấy trên mặt cậu còn dính lọ đen thi. Cái miệng ngu si cứ mấp máy. "Nhìn cái gì?" Hắn kéo tên ngốc trên mặt đất đến bên lò bếp, đứng lên hỏi: "Có biết nấu nước sôi ko đó?"

Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên, ko biết trả lời sao.

Lúc nãy cậu bị kinh hãi 3 hồn 7 vía còn chưa tìm lại đủ nữa. Ngu ngơ gật gật đầu. Trên người ướt mem, cậu cũng muốn tắm rửa......

"Đem 2 bộ xiêm y đến đây." Tối nay, đành bất đắc dĩ mặc quần áo bằng vải thô của con chuột vậy. Đợi ngày mai, hắn sẽ mua vài thứ cần thiết. Đã quyết định ở đây rồi, đương nhiên ko thể sống thiếu thốn như vậy được.

"Còn ko mau đi, đứng ngu ra đó làm gì hả!" Hoa Quỳ đạp cho cậu 1 cái.

Hác Cổ Nghị hoàn hồn, xoa xoa nơi bị đá, kêu lên: "Đau..."

Hả!

Hoa Quỳ bĩu môi, nhẹ "Hừ!" 1 tiếng. Cúi đầu thấy con chuột đang nhăn mặt. Đôi mắt trong suốt thơ ngây cứ chớp lấy chớp để. Thân thể dơ bẩn kia thật đáng thương. Chỉ là tính tình ngốc nghếch làm người ta muốn bắt nạt cậu!

Hoa Quỳ không nhịn được gầm lên: "Ta bảo làm gì, thì ngay lập tức đi làm ngay. Bớt ngu lại chút đi!" Tránh cho hắn ko thể kiềm chế được, trực tiếp túm lấy con chuột đi tắm rồi gian *** luôn nga.

Hở!

Hác Cổ Nghị đột nhiên lại bị dọa. Vội vội vàng vàng co chân chạy xa ra khỏi con quỷ "Tôi đi lấy quần áo ngay!" Cậu hoảng hồn, sợ hãi nói.

"Chờ chút coi!"

Hoa Quỳ nhanh tay hơn, ngay lúc con chuột thối quay đầu, đã vươn tay tóm lại. Hai người mày đối mày, mắt đối mắt, Hoa Quỳ sắc mặt khó coi nói: "Rửa sạch chân trước đã."

Hác Cổ Nghị mắt mở to hết cở, môi đỏ như son mấp máy, đầu óc trống rỗng.

Hoa Quỳ nghiến răng ken két, ko kiềm nổi cơn giận đang lên tới đỉnh đầu. Cố gắng hạ thấp giọng đến mức tối đa: "Còn ngẩn người làm gì. Bộ ko hiểu tiếng người hả?"

Hác Cổ Nghị sợ hãi rụt cổ lại, hai bàn tay bịt lấy lỗ tai, lí nhí nói: "Ông là quỷ..."

Sắc mặt Hoa Quỳ nhanh chóng xanh mét lại. Con chuột thối thật có khả năng chọc hắn giận đến nát tim."Ngươi rốt cuộc là nói mấy lời ngu ngốc gì đó. Thực mụ nội nó mà...." Hắn đúng là tự mình tìm lấy giận dữ. Sống cùng mái nhà với con chuột thối, thật tin tưởng là chưa đầy nữa tháng chắc đã bị nó chọc cho tức chết rồi.

Mẹ nó!

Rốt cuộc là ai trừng trị ai ah?

"Hừ, đêm nay nhất định phải thao cho ngươi hết nói được mấy lời ngu xuẩn luôn!"

Hác Cổ Nghị căn bản là ko nghe được mấy lời trong lòng của con quỷ. Buồn bã khép hờ mắt, nghĩ mãi ko ra ngay cả quỷ cũng nói cậu ngốc sao...

Chỉ có gia gia và Phụng Tiên tỷ tỷ là tốt nhất thôi. Sẽ ko giận dữ với cậu, còn có gà mái, gà trống cùng mấy bé gà con cũng sẽ ko đối cậu mà tức giận... "Ông hung dữ quá... hay là tôi đã làm sai gì rồi? Nên ông mới giận như vậy? Tôi và gia gia từ nay về sau ko dám nữa đâu."

Hắn nghĩ mãi cũng ko ra nguyên nhân khiến cho quỷ giận dữ, chắc cũng là – "Vì tôi ngu lắm phải ko...". Cậu hỉ hỉ mũi, lấy tay áo còn dính dơ lau đi.

"Ngươi đúng là 1 đứa ngốc...." Hoa Quỳ ko hề né tránh nói. Nếu ko, sao hắn lại thích đùa giỡn đứa ngốc thuần khiết như vậy?!

Đôi mắt ma mị cố nén cười – đằng đằng sát khí nhìn vật nhỏ kia. Càng nhìn càng thấy thích...

Sao hắn lại ko ngại mặt con chuột thối kia rất dơ bẩn?

Sao lại càng nhìn càng thấy ưng ý như vậy?

Thậm chí còn muốn đem con chuột thối ghẹo cho khóc lên!

"Ah!" Hác Cổ Nghị hoảng hồn kêu lên, trong nháy mảy đẩy Hoa Quỳ ra, bao nhiêu thắc mắc trong đầu cũng bay hết – Tôi đi lấy quần áo.

Lạc giọng, mắt Hác Cổ Nghị hoa lên, tay bị nắm chặt lại, Hoa Quỳ thô lỗ lôi sền sệch cậu đến bên chậu nước, múc từng gào nước lên rửa chân cho cậu.

「Ba –」

Chân từ từ cảm thấy lạnh cóng, Hác Cổ Nghị cúi đầu nhìn mấy vũng nước còn đọng lại trên mặt đất, cảm thấy quá đổi ngạc nhiên. Một đôi hài mới được đưa tới trước mũi. Nháy nháy mắt mấy cái, tay nắm chặt lấy túi tiền, sợ quỷ cưỡng bách cậu đi mua hài mới.

Cậu vội vàng lắc đầu phản đối: "Tôi ko muốn mua hài đâu. Tôi ko có tiền mà."

Hoa Quỳ nhìn trừng trừng vào cái đầu ngu xuẩn đang lắc lắc, nói: "Ta ko lấy tiền của ngươi. Ta muốn ngươi dùng thứ khác để đổi kia."

"Thứ khác?"

Ngẩng đầu lên, bộ dạng vô tri ngu ngốc. Hoa Quỳ nhướng cao mày, khóe môi cong cong như 1 cánh cung xinh đẹp, cười nói: "Lấy đôi hài mới đổi lấy giường của ngươi." Này có thể coi là biến tấu đôi chút của việc『cầu hoan』, ý đồ dụ dỗ cho tên ngốc kia đồng ý.

Cảm động quá ah...

Hắn — Hoa Quỳ chưa bao giờ phải vòng vo lừa người lên giường như vậy!

Thật là cực kỳ mới mẻ!

Mắt thấy con chuột thối kia dường như đang lưỡng lự. Kia chắc là đang quá vui sướng đi. Thái độ Hoa Quỳ liền mềm mỏng hỏi: "Còn nghĩ ngợi cái gì nữa? Ta đi chỗ khác ngủ àh!"

Hác Cổ Nghị do dự nói: "Ông ko có nhà hả?" Tại sao quỷ lại cứ muốn ở đây?

"Ta không có nhà." Hoa Quỳ trước giờ cũng cho rằng Trích Tinh lâu là nhà của hắn.

"Ra là vậy..." Hác Cổ Nghị cuối cùng cũng hiểu ra. Hai tấm ván giường đổi lấy đôi hài mới. Ko cần tốn tiền...

Vậy, cậu sẽ ngủ ở đâu đây?

Ngủ chung với gia gia...

Như vậy cũng sẽ ko phải sợ. "Ông muốn đi tiểu cứ ra sân sau mà giải quyết nga." Hác Cổ Nghị dặn dò, chỉ cho hắn chỗ đi tiểu, đề cái vật cứng rắn kia đừng làm loạn nữa.

"Vì hai tấm ván giường ko có lỗ thủng để đi đâu."

"Ân." Hoa Quỳ căn bản là ko hiểu con chuột thối đang nói cái gì. Hắn suy nghĩ: ván giường có lỗ thủng hay ko cũng đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện mà hắn sẽ làm với con chuột đâu. Áh!

Ngốc vẫn là ngốc. Thực mụ nội nó, ngu xuẩn –

Hắn dùng 1 đôi hài đổi lấy cái giường... Ha ha, gương mặt Hoa Quỳ cười gian 1 cái. Gạt được người đến ôm so với việc dùng bạo lực để có thật là vui thú hơn mà. Trò vui mèo vờn chuột giờ mới bắt đầu — Hoa Quỳ giơ giơ đôi hài trong tay, mặt mày hớn hở, mỉm cười nhìn con chuột thối đang vui vẻ nhận. Trước giờ trong đời hắn chưa bao giờ khoái trá đến vậy.

Hác Cổ Nghị ôm đôi hài vào lòng. Ngẩng gương mặt dơ bẩn kinh ngạc nhìn — quỷ thoạt nhìn cũng ko đáng sợ lắm nha. Sao lại như vậy kìa?

Quỷ giống như đang cười...

Cứ nghĩ là quỷ rất hung dữ, sẽ làm cho người chết, cũng ko biết cười. Hác Cổ Nghị len lén nhìn trộm vị khách ko mời mà đến này – Cậu ko biết tại sao quỷ lại tìm cậu?

Cũng không muốn biết quỷ sẽ ở bao lâu?

Sau khi nấu cơm, cậu đến phòng của gia gia lấy quần áo, thỉnh gia gia đi tắm rửa. Khi ấy, gia gia liền dặn dò: 『 sau này nấu cơm thêm cho 1 người nữa. Khi tắm thì chuẩn bị thêm 1 bộ xiêm y. Phải hầu hạ đại gia, phải nghe lời... Giống như là đang chăm sóc gia gia vậy nha.』 Hác Cổ Nghị thắc mắc – quỷ có phải là người đâu. Lão gia gia có phải là còn ngốc hơn cả cậu?

Cậu ko làm có được ko?

Khi tắm sẽ ko chuẩn bị quần áo...

Sẽ không châm trà, ko nấu thêm cơm, cũng ko muốn làm người hầu. Ah!

Hác Cổ Nghị suy diễn – Chẳng trách... quỷ tìm nhầm địa phương để đi tiểu. Thì ra so với cậu hắn còn ngốc hơn nữa kia.

Trong lòng bỗng sinh ra sự đồng tình. Hác Cổ Nghị lén nhìn trộm quỷ 1 cái. Trong đầu đưa ra kết luận – Quỷ hung dữ với cậu là bởi vì hắn cũng ngốc như cậu.

Lập tức quyết định, không cần biết quỷ có hung dữ cỡ nào, cậu với đũa gắp đồ ăn cho gia gia, cũng gắp cho quỷ luôn.

Hoa Quỳ kinh ngạc.

Nhìn trừng trừng chén cơm bỗng thêm được 1 miếng đồ ăn. Hắn ko khỏi thắc mắc, con chuột thối ko sợ hắn sao?

Chẳng lẽ, là nhờ đôi hài hồi nãy mà đã gạt được con chuột nảy sinh tình cảm với hắn?

Đôi mắt yêu mị nhìn vào con chuột đang cắm cúi ăn cơm độn khoai, có 1 hột cơm còn dính ở chóp mũi, ko hề hay biết...

"Chờ đến lúc ngủ, thì giúp ta thoát hài."

Hoa Quỳ thử ra lệnh, đáp án vẫn ko ngoài ý muốn – "Được rồi" Hác Cổ Nghị vẫn tiếp tục ăn cơm. Sau đó nghĩ thầm: Thật sự ko xong rồi... Quỷ ngay đến cởi hài cũng cần người giúp, giống y như gia gia. Quỷ có thể hay ko giống gia gia thường lảm nhảm bên tai – Già rồi...

Bất quá, quỷ thoạt nhìn cũng không già lắm ah. Hác Cổ Nghị đầu óc hồ đồ nghĩ tiếp: Quỷ có khi nào cũng bị bệnh giống gia gia?

Khó trách mặt hắn lại trắng như vậy, thân thể nhìn cũng ko tốt lắm. Hác Cổ Nghị thở nhẹ 1 hơi: 「Haiz...」 Đôi mắt trong suốt thể hiện sự đồng cảm. Trong lòng tự nhiên lại nổi lên sự thương xót, cậu lên tiếng hỏi hắn: "Trước giờ, chắc là ko có ai chăm sóc ông hết phải ko?"

Hở!

Câu hỏi bất ngờ khiến hắn ko kịp suy nghĩ. Hoa Quỳ chớp chớp đôi mắt ma mị. Cả người phát ra khí tức nguy hiểm.

Hắn căm hận trước kia – Đã nhanh đóng chặt lấy tâm hồn, ko muốn nhớ lại chuyện xưa...

Đến nơi bần cùng xa lạ này. Một ngôi nhà chắn gió che mưa, ăn cơm độn khoai, đồ ăn chỉ toàn rau cải đơn sơ, ba bữa cơm ko có thịt cá, mặc quần áo bằng vải thô... Này cũng tốt lắm.

Hoa Quỳ cố nuốt trệu nuốt trạo để ăn xong bữa cơm. Để cái chén ko lên bàn, ra lệnh: "Bớt nói nhảm lại chút, dọn dẹp xong thì đến phòng ta hầu hạ."

Cưu chiếm thước sào[1]...

Ah, hắn đã từng thề rằng sẽ ko để cho người khác sống quá tốt.

Khóe môi Hoa Quỳ cười lạnh 1 cái. Ko thèm liếc lão phế vật cùng tên ngốc lấy 1 lần. Đứng lên khỏi ghế, lão đại khó chịu cúi đầu trở về phòng – Hác gia gia mắt mờ tay run thấy tôn tử của mình lại lỡ miệng nói mấy lời ngốc nghếch. Là ko hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn. Nam nhân này thật âm dương quái khí, nóng giận bất thường.

... Lão thở dài trong lòng ko biết bao nhiêu lần. Nghĩ thầm, cháu của mình quá ngốc, cứ ăn nói lộn xộn, ko hề biết đã chọc đến người khác.

Vì trả nợ 10 lượng bạc. Tối nay, có thể cháu lão phải ngủ dưới đất. Này thật sai lầm mà...

Trong lòng rầu rĩ ko yên. Nam nhân thân thế phức tạp, toàn thân lại có bá khí. Bất luận thế nào cũng ko dễ hầu hạ. Hác gia gia chỉ còn biết ko ngừng cầu xin ông trời phù hộ cho tôn tử mình nhiều chút. Còn nam nhân kia cũng mau mau tìm được ngôi nhà vừa ý nào đó mà rời khỏi đây đi.

Hác Cổ Nghị như thường lệ rửa sạch chén bát, tắm rữa thay xiêm y sạch sẽ, mới thoải mái ra sân sau, lùa lão gà trống, lão gà mái cùng mấy nhóc gà con vào trong ***g. Sau đó là sắc thuốc cho gia gia, đợi gia gia uống xong thuốc, giúp gia gia thoát hài, cẩn thận đắp mền lên cho gia gia đi ngủ.

"Gia gia, con đi giúp đại gia thoát hài, rồi sẽ về ngủ cùng người nha."

Hác gia gia lo lắng cháu mình sẽ làm phật lòng nam nhân. Lão nắm chặt ống tay áo của cậu. dặn dò trước: "Cổ Nghị, nghe gia gia nói nè. Nếu hắn muốn con quạt thì con phải quạt liền nga. Chờ hắn ngủ say rồi, con mới đến nơi khác ngủ. Lấy thêm 2 tấm chăn bông trải ra, như vậy ngủ sẽ thoải mái chút" Lão lo rằng bệnh mình cứ day dẳn, nữa đêm thường phát ho khan, quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.

Tôn tử ngày nào cũng phải ra ngoài kiếm tiền. Nếu ngủ ko ngon, thì sáng hôm sau sẽ ko có tinh thần.

"Đều tại ta vô dụng làm liên lụy con." Hác gia gia cảm thán nói.

"Ách." Hác Cổ Nghị vẫn ngoan ngoãn gật đầu, dù ko rõ lắm. "Sao lại liên lụy ah?"

Hác gia gia thở nhẹ ra, cứ lập đi lập lại: "Ko có gì...." Tôn tử rất đơn thuần cùng ngốc nghếch. Nói nhiều lại thành ra ù ù cạc cạc ko lại hiểu rõ cho coi.

Lại nghĩ cách khác, tôn tử si ngốc trì độn cũng chưa chắc là chuyện ko tốt.

Nhân dễ lừa dễ gạt, như vậy ko cần phiền não, như 1 hài tử rất dễ bảo. Tâm nguyện lớn nhất lúc sinh thời của lão là có thể thấy hài tử này được người yêu thương.

Hác Cổ Nghị nhìn gia gia mỉm cười, nói như đinh đóng cột: "Con sẽ nghe lời." Cậu sẽ thật ngoan ngoãn để ko làm gia gia thất vọng.

Hác Cổ Nghị vừa mới bước vào trong phòng, đã nghe âm thanh nanh ác của quỷ truyền vào màng nhĩ — "Ngươi làm gì đó, mau đến đây!" Hoa Quỳ ko hề có hảo ý nhìn trừng trừng con chuột ngốc. Đợi chờ mõi mòn, xém chút nữa là đi trói nó đến đây rồi.

Hoa Quỳ giống như 1 con báo trong trạng thái săn mồi. Đôi mắt sắt bén nhìn vật nhỏ đang đến gần, chuẩn bị vồ lấy.

Hác Cổ Nghị thấy quỷ phùng mang trợn mắt, đang nằm trên giường gỗ mà phát tiết. Thế là, cậu bắt đầu giải thích. Cái miệng nhỏ nhắn lí nha lí nhí 1 hơi 1 hồi...

"...Nếu ko bắt mấy bé gà con cho lão gà mái giữ...... thì con chó vàng lớn... Thuốc của gia gia cũng nóng lắm..."

"Im miệng!" Hắn đâu thèm quan tâm đến mấy chuyện dài dòng lý sự này. Con chó nhà hàng xóm ăn gà thì có liên quan gì đến hắn. Càng ko cần biết lão phế vật ở cách vách có hay ko nữa đêm ho khan. Lão chết sớm là giải thoát. Quần áo ngày mai có thể từ từ giặt mà. Con chuột thối trước mắt cần phải giải trừ hỏa nhiệt cho hắn cái đã."

"Mau cởi hết quần áo ra." Hắn vội vàng mệnh lệnh, sớm đã ko chờ được nữa rồi.

"Tại sao?" Hác Cổ Nghị gương mặt ngây ngô, hồn nhiên ko biết nguy hiểm đang đến gần. Đơn thuần thiện lương ko biết người khác có ý xâm phạm mình.

Hoa Quỳ cười như con mèo đang ăn vụng. Đôi mắt ma mị lóe lên tia tinh quái. Dụ dỗ nói: "Bởi vì mùi vị của ngươi ngon lắm, ngọt như kẹo vậy đó." Hắn ăn gian nói dối gạt cậu lên giường.

Nhắc tới kẹo, Hác Cổ Nghị trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào."Tôi thích ăn kẹo lắm nha...Mà chỉ có Phụng Tiên tỷ tỷ mới cho tôi kẹo ăn thôi..."

"Àh, sau này ta cũng sẽ cho ngươi ăn kẹo nữa nga" Hoa Quỳ đầu óc nhanh nhạy, lấy kẹo lừa đứa ngốc này đến với mình, còn có thể...

"Thật hả?" Hác Cổ Nghị gương mặt vui vẻ mong chờ. "Ông cũng sẽ giống như Phụng Tiên tỷ tỷ đối với tôi thật tốt sao?"

"Đương nhiên, chỉ cần ngươi cởi hết quần áo ra, ta liền mua kẹo cho ngươi ngay" Hoa Quỳ cười gian trá, ngoắc ngoắc ngón tay, dụ dỗ con chuột thối kia.

Hác Cổ Nghị rất do dự, rõ ràng vẫn còn nhớ. "Gia gia nói nhìn lén thân thể ngươi khác sẽ bị kim châm mắt. Ông phải quay mặt đi nga, ko được nhìn lén tôi đó."

Hoa Quỳ chớp mắt 1 cái ngạc nhiên. Bỗng nhiên bật cười, đồng ý 1 cách sảng khoái."Ừh." Hắn sẽ cùng con chuột ngốc này chơi đùa."Ngươi mau cởi áo ra rồi đưa cho ta che mắt."

"Ách, được" Hác Cổ Nghị trong đầu chỉ muốn ngay lập tức cởi áo ra để che mặt con quỷ lại. Nhưng ko biết làm như vậy cũng sẽ bị quỷ nhìn thấy rồi.

Đợi con chuột cởi xong quần áo, Hoa Quỳ liền vương tay dài ra, kéo con chuột thối ngã xuống người mình.

"Ah!" Hác Cổ Nghị dựa vào ngực hắn. Đôi lông mi vừa dài vừa cong cứ chớp lấy chớp để, nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì – Dường như là sắc mặt của quỷ thay đổi?

Hắn cũng thật kiên nhẫn đi. Hoa Quỳ lập tức xoay người áp con chuột thối xuống. Một tay nắm chặt lấy cằm, tay kia đem y phục bằng vải thô trực tiếp nhét luôn vào miệng con chuột. Phòng trường hợp con chuột kêu rên sẽ làm cho lão phế vật biết.

"Đừng đừng đừng..." Hác Cổ Nghị cắn lấy vải kêu lên. Mở to mắt lộ vẻ hoảng sợ. Hai bàn tay quỷ bắt đầu sờ loạn trên người. Này giống như lúc quỷ muốn làm loạn khi đó.

Hoa Quỳ không thèm quan tâm đến sự vùng vẫy của cậu. Một tay nắm chạt lấy 2 cổ tay của cậu, tay còn lại cởi ra hết những gì trói buộc hạ thân cậu, dùng nó trói luôn tay cậu lại.

Chớp mắt, "A..." Hắn mỉm cười hài lòng –

Con chuột thối sợ gần chết... Hắn lại càng vui vẻ.

"Ôh ôh..." Tại sao quỷ lại trói chặt cậu. Hác Cổ Nghị lắc lắc đầu. Ngụ ý bảo quỷ thả ra.

Hoa Quỳ nâng chân của con chuột thối lên. Tiện tay cởi hài của cậu ra, ném nó xuống giường.

"Ngươi ngu quá nga!" Một chút cảnh giác cũng ko có.

Đặt mình ở giữa vật nhỏ kia, Hoa Quỳ cúi đầu vui sướng thưởng thức sự vùng vẫy của cậu. Thật là phí hơi mà. "Chậc chậc, ngươi ngoan chút đi."

Hả!

Quỷ trong nháy mắt lại biến thành lệ quỷ, đáng sợ quá...

Hác Cổ Nghị đầu vẫn lắc như trống bỏi[2], cứ "Ô ô ô..." cả buổi trời ko tài nào nói được 1 câu rõ ràng, bảo quỷ đừng dọa cậu nữa.

Vật nhỏ đã hoàn toàn rơi vào tay hắn. Hoa Quỳ lập tức mở rộng hai chân cậu ra. Đôi mắt ma mị nhìn chằm chằm vào giữa hai đùi cậu. Nơi hồng hồng đó làm hắn phát điên. Giờ thì – cả người máu nóng sôi sục, ko thể ko đại khai sát giới – Dùng tay cởi ra những gì trói buộc trên người mình. Hoa Quỳ để dục vọng của mình cọ sát nơi cửa khẩu. Thân thể cử động từng chút từng chút tiến vào nơi non nớt kia. Dũng đạo nóng bỏng chặt chẽ vây lấy.

"Trời... ngươi chặt quá." Bên trong con chuột thối thoải mái thật.

"Ôh ôh..." Hác Cổ Nghị nhăn chặt mày. Theo bản năng đem『hung khí』đang nằm trong cơ thể mình đẩy ra.

"Hở... lại nữa rồi. Ngươi thật có bản lĩnh nga." Hoa Quỳ khen ngợi. Thân hình đưa đẩy phóng túng dục vọng. Đã vài ngày rồi phải ủy khuất đè xuống khoái lạc của mình. Từng đợt từng đợt khoái cảm vô hạn dâng lên, trong nháy mắt đã mất hết lý trí.

Thật yêu chết đi được tư vị của con chuột thối này. Hai tay hướng chân con chuột lên thật cao, cứ điên cuồng mạnh mẽ từng trận 1 — "Đừng... Ôh..." Hác Cổ Nghị mắt chảy ra dòng lệ nóng hổi, ko dám oán trách con quỷ tàn nhẫn. cậu ko ngừng động đậy thân mình, tựa như muốn đuổi đi quỷ dưới thân. Hạ thân như bị xé rách thật đau...

Quỷ là ngốc quỷ, cái vật cứng rắn cứ làm loạn. Còn lấy quần áo nhét vào miệng cậu nữa "Ôh ôh..." Cậu đau quá...

Hoa Quỳ đã rơi vào cảnh giới cuồn loạn. Đôi mắt yêu mị chỉ thấy có người trước mắt. Môi nhẹ nhàng hôn lên đôi chân mày đang nhăn chặt của cậu. Giọng lạc hẳn đi: "Ngươi thật giống kẹo ngọt....."

Hác Cổ Nghị đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đôi mắt ướt đẫm mơ hồ nhìn dung mạo đặc biệt của quỷ. Hai tay cậu đã bị trói, bất luận thế này cũng ko thể đẩy được cái thân thể đang áp trên thân.

Hắn không hiểu sao quỷ cứ làm loạn mãi như vậy...

Làn môi mỏng lướt nhẹ qua lông mi của cậu. Nhìn đôi mắt trong suốt của con chuột thối đang mông lung. Sâu thăm thẳm như ko thấy đáy. Hoa Quỳ khóe môi cong lên, lòng vô cùng đắc ý khi đã đùa giỡn được con chuột.

Hắn đĩnh sâu vào, kéo dài tư vị ngọt ngào khi cùng với con chuột thối. Dục vọng điên cuồng ko cách nào dừng lại được – 1 lúc sau, Hác Cồ Nghị rơi vào hôn mê, ý thức dần dần rời khỏi. Hình ảnh của quỷ cũng từ từ mất đi trong mắt. Toàn thân đau nhức mềm nhũn, hai tay cũng buông ra, mắt khép lại còn động đầy nước mắt. Cả người mất đi tri giác, ngất xỉu...

Mông đau quá...

Cảm thấy hạ thân ẩm ướt, Hác Cổ Nghị vẫn còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra đêm qua – Ah!

Quỷ lại làm loạn...

Hai mắt hồng hồng nhìn hình dáng của quỷ gần hơn bao giờ hết. Mặt hắn còn gác lên người cậu nữa. Hô hấp điều đặng, đang ngủ rất ngon...

Hác Cổ Nghị cả người trần trụi bò lại mép giường. Chớp mắt 1 cái 「Bịch — 」ngã ngay xuống giường – "Ây da".

Cậu hoảng hồn kêu lên. Ngay lập tức che miệng mình lại. Rất sợ hãi khi thấy quỷ động đậy.

Trong lòng ko dám, ko dám kêu bậy. Cậu hít sâu, lại thở ra — chậm rãi đứng dậy, liếc liếc về phía giường của con quỷ dò xét. Vẫn còn đang ngủ say. Hác Cổ Nghị lặng lẽ rút ra khố tử đang bị quỷ nằm lên trên. Lúc này, toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh, cử chỉ rón rén như ăn trộm...

Cậu chỉ sợ quỷ coi cậu như nơi để đi tiểu. Quỷ so với cậu còn ngốc hơn nữa nga.

"Ân..." Hoa Quỳ nhẹ giọng kêu. Trầm trầm nói: "Ngươi là kẹo....."

Ách, ai là kẹo?

Hác Cổ Nghị sửng sốt hỏi. Nhất thời quên mất mình vẫn còn đang cầm cái khố trong tay.

Cảm thấy tay đau đớn, Hác Cổ Nghị trong nháy mắt nhăn chặt mày. Đôi lông mi rậm rạp của Hoa Quỳ mở ra chớp chớp vài cái. Đôi mắt yêu mị lộ ra 1 tia nguy hiểm sắt nhọn như dao.

Hết hồn!

Đầu Hác Cổ Nghị nhất thời trống rỗng, cứ lắp ba lắp bắp: "Tôi... tôi chỉ muốn... lấy lại... xiêm y."

"Cút...." Giọng nói hồn hậu chưa nói hết câu đã nuốt vào. Hoa Quỳ thấy cậu trước mắt. Cẩn thận quan sát con chuột thối đang muốn chạy trốn. Đầu cảm thấy quá mê hoặc giống như lúc mình nhìn thấy con chuột đang ngủ vậy...

Không khỏi buồn bực vì mình ko sao kiềm chế được. Con chuột thối thật có bản lĩnh làm cho hắn phải phá lệ. Hoa Quỳ nhanh như chớp kéo con chuột lên giường áp xuống dưới.

Hách!

Hác Cổ Nghị cả người cứng đờ ngay cả đến thở còn ko dám. Tâm trạng vô cùng, vô cùng kinh hoàng. Nắm chặt khố tử trong lòng bàn tay đang ướt đẫm. Người dán chặt vào giường mặt cho người khác xâm lược. Lòng rất sợ hãi, ko biết quỷ có còn muốn dùng vật cứng rắn kia làm loạn nữa hay ko?

Hoa Quỳ dùng chân kềm chặt, mở hai đùi của con chuột thối ra. Lòng ngực rộng lớn dần dần áp chặt lấy người ở dưới thân. Tay nắm chân cậu gác lên mép giường. Ánh mắt suồng sả nhìn vào nơi tư mật. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi non mềm đó. Ngay lập tức cảm nhận được sức hút.

"Đừng động đậy" Hắn cảnh cáo.

Hác Cổ Nghị sợ đến nỗi ko dám nhúc nhích. Thật biết nghe lời.

Ngón tay Hoa Quỳ nhẹ nhàng quét quét lấy dịch thể còn dính đầy nơi cấm địa. Đều là kiệt tác của chính mình. Ko tự chủ được, dưới bụng lại nóng lên. Hở! Hoa Quỳ hít sâu 1 hơi.

Trước mắt hấp dẫn như vậy. Hắn ko muốn làm mình bị nghẹn mà ko phát tiết. Vậy thật ủy khuất nga.

"Ah — "

Hác Cổ Nghị vừa kêu được 1 tiếng thì đã im bặt lại bởi bàn tay của Hoa Quỳ. Giờ đây cậu chỉ còn thút thít: "Ôh ôh... Ko thể...."

Hoa Quỳ mạnh mẽ khẳng định — "Có thể" Hắn cười cười nói.

1 tay hắn ôm chặt thắt lưng cậu. Tay kia nắm chặt lấy chân. Dục vọng lại 1 lần nữa thuận lợi xâm nhập vào cửa khẩu mà ko bị cản trở — Chỉ cần hắn muốn, con chuột thối phải ngoan ngoãn cho hắn ngoạn.

Hơ.. Thực con bà nói, quá thoải mái...

Hác gia gia cứ tưởng cháu mình đêm qua ngủ dưới sàn nhà nên ko khỏe. Vì thế hai mắt cứ đỏ hoe. Gương mặt tràn đầy mệt mõi.

Hác Cổ Nghị đỡ gia gia ra phòng ngoài ăn cháo. Mông cậu như có lửa đốt, mỗi bước đi đều đều ẩn ẩn đau.

Cậu ko dám về phòng gọi quỷ dậy ăn sáng. Sau khi hầu hạ gia gia xong xuôi. Hác Cổ Nghị liền trốn ra sân sau cho gà ăn.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất thì thà thì thầm. Lén bắt 1 bé gà con đặt lên lòng bàn tay, dùng ngón tay vuốt vuốt nó.

"Ah... dễ thương quá" Lòng Hác Cổ Nghị như được quét sạch hết sương mù, lộ ra nụ cười ấm áp như hoa nở buổi sớm.

Cậu lại bắt đầu đếm như thường lệ: "1, 2, 3, 4, 5 bé gà con đều đủ cả....." Nhìn đàn gà con mổ mổ, thật hảo khả ái.

Hác Cổ Nghị nhất thời quên mất đau đớn do quỷ gây nên vào tối qua...

Hoa Quỳ sau khi rời giường, chỉ thấy một mình lão phế vật đang ăn sáng. Trong phòng hoàn toàn ko có bóng dáng của con chuột. Hắn liền tự nhiên như ko mà bước đến sân sau. Đột nhiên thấy con chuột thối đang được đàn gà vây quanh mà mỉm cười. Nụ cười thật khờ dại, thiện lương như trẻ con.

Khi thấy quỷ bước ra sân sau, nụ cười của Hác Cổ Nghị trong nháy mắt biến mất – Cứng đờ.

Hoa Quỳ nhìn trừng trừng con chuột thối đang ngã chổng mông trên mặt đất. Nghe cậu kêu lên: "Đau quá..."

Vươn tay nhưng nắm hụt ống tay áo của con chuột thối. Thấy cậu hoảng loạn lui lui ra xa, cả người lập tức đứng lên, toàn thân nghiêng ngã lảo đảo chạy như gặp ma vậy – Tựa như chim sợ cành cong.

Sắc mặt của Hoa Quỳ nhanh chóng xanh mét lại, mắng: "Thực con mẹ nó như là nhìn thấy quỷ ko bằng."

Hừ!

Hắn rốt cuộc làm sao mới có thể dụ cho con chuột thối hôm nay đừng ra ngoài bán dầu nữa?!

------

[1] Nguyên văn: 鳩佔鵲巢 Lấy từ chuyện chim cưu không biết làm tổ, chim thước thì khéo léo nên xây tổ rất đẹp. Đến mùa sinh sản, chim cưu thường đẻ trứng vào tổ chim thước. Sau đó chim con lớn lên, do kích thước của chim cưu lớn hơn nên giành luôn tổ của người ta. Câu này ý nói mấy người dùng vũ lực để chiếm nhà hay địa vị của người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc