ANH CONG THÌ TRÁCH TÔI SAO

"Đúng rồi, về sau cách xa Phỉ Tử một chút."

Tôi có chút không hiểu, sao lại đổi đề tài nhanh vậy? Cái gì mà kêu cách xa một chút?

Tôi cũng muốn, nếu có thể thì đã cách rồi, cầu mà không được đó.

"Tên tiểu tử kia không phải con cừu non ngoan ngoãn đâu."

Nói rất đúng, cả nhà anh đều không phải dạng tốt lành gì.

"Tôi nói cậu có nghe không?"

Hắn tới trước mặt tôi, thình lình có khuôn mặt vồ tới làm tôi giật mình.

"Nghe, nghe rồi." tôi nuốt một ngụm nước miếng, "Bất quá, nếu anh có thể kêu tiểu Phỉ cách tôi xa xa một chút, tôi cảm ơn cả nhà anh."

"Không cần cảm ơn cả nhà tôi, hôm nào mang cậu đi gặp ông nội tôi, ông ấy nhất định sẽ rất cao hứng."

Tôi thiệt muốn mở cái đầu Tần Thạc ra coi có cái gì bên trong....

"Hình như tôi chưa đáp ứng anh cái gì nha...."

Vẻ mặt anh ta mờ mịt vô thức nhìn về phía tôi, "Chẳng lẽ cậu dám không đồng ý?"

Tôi: ".....không dám, không dám, tôi cũng sẽ rất thích ông nội của anh...."

"Cái này không cần, về sau cậu chỉ cần thích một mình tôi là đủ rồi."

Tôi thật sự: "......."

Anh ta ngồi ngay ngắn, "Từ giờ trở đi, tôi chỉ nói một lần, về sau cậu nên cắt đứt quan hệ với mấy người không đứng đắn đi, toàn bộ. Bằng không, tôi liền đem tay chân bọn họ chặt hết."

Cho dù đôi khi Tần Thạc đứng trước mặt tôi hay ăn nói khép nép như con cún....

Nhưng trong xương tủy...hắn là con trai của ông trùm hắc đạo, đi đâu cũng có một đám bảo tiêu....

Cho dù là chó thì cũng là loại Ngao Tây Tạng...thật sự không thể trêu vào...

Tôi là chọc chó bị chó cắn a.....

Tôi thật muốn nhìn thử bộ dáng lão cha ruột của anh ta a.....

Anh ta có biết là bọn họ có duyên biết bao không?

Xem phân nhượng này, có thể cho tôi mấy bảo tiêu được không?

Tần Thạc trầm mặc một lát liền kéo tôi lên trên giường, chuẩn bị lột quần tôi ra.

"Chậm đã!" Tôi tuyệt vọng hét lên.

Cái tên Tần Thạc này ngay cả hôn còn non nớt, đừng nói đến trực tiếp làm....Còn không phải muốn giết mình hay sao???

"Có phải anh chưa từng làm...."

Anh ta bị tiếng tôi hét mà giật mình ngừng lại, đáp: "Đúng vậy."

Mẹ nó, sao lại đứng đắn như vậy.....

"Vậy thì không được, anh sẽ làm tôi bị thương mất."

"Kim Vũ, tôi không để ý quá khứ của cậu, chỉ có thể trách tôi chậm chạp không nhận thức cậu sớm hơn, nhưng điều này không biểu lộ là tôi không tức giận. Từ hôm nay trở đi, cậu về sau chỉ có thể là người của tôi, còn Phỉ Tử, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết nó."

Có phải anh ta đang hiểu lầm cái gì không?

"Không đến mức đó đi, Phỉ Tử chỉ là tiểu hài tử, hơn nữa....Hẳn là tôi nên xin lỗi cậu ấy...."

"Nó dám, dám...cậu...." Anh ta mặt tức đỏ bừng.

"Mẹ nó, rốt cuộc anh có nghe hiểu hay không hiểu đây? Tôi nói là tôi ở mặt trên! Là top đó!"

Vẻ mặt anh ta không tin hỏi: "Làm sao cậu....thế mà có thể áp Phỉ Tử?"

.....tôi thì sao?

Thật là sỉ khả sát bất khả nhục mà.

"Tôi thì làm sao mà không thể đè Phỉ Tử hả!"

"Vậy nhất định là nó tự nguyện bị đè."

Thật ra anh nói đúng rồi đó.....

"Đúng vậy, cho nên, Phỉ Tử mới đáng yêu, anh thích tôi như Phỉ Tử thích thì ngoan ngoãn nằm yên để tôi đè."

"Cậu thích tự mình động? Không sao cả, mỗi tư thế chúng ta thử một lần, mỗi cái đều sẽ làm cậu hài lòng."

Anh dõng dạc cái gì hả lão xử nam!

Anh ta cúi xuống nhẹ nhàng hôn lấy tai tôi, hô hấp thô nặng khiến tim tôi đập liên hồi, "Vậy nên, đây là lần đầu tiên của cậu?" anh ta nói, ngữ khí còn mang theo vẻ hưng phấn khó tả.

Tôi cũng không cảm thấy đây là điều vinh quang gì.

Tôi cẩn thận hỏi: "Anh tới gay bar làm gì? Phá thân? Nếu là vậy thì bây giờ anh có thể đi tìm ai đó luyện tập trước đi."

Bình luận

Truyện đang đọc