ANH CONG THÌ TRÁCH TÔI SAO

by hanako1101

Follow

Cô nhóc thấy bọn tôi vào cửa, liền ngừng động tác, chạy đi đóng vòi nước, xong nghiêng đầu hỏi: "Anh chính là Kim Vũ ca ca sao?"

"Không phải...." Tất nhiên là không phải, bởi vì người cô nhóc đang hỏi chính là Tần Thạc.

Tôi hanh hanh giọng hỏi: "Khụ, e hèm, anh mới là Kim Vũ, còn nhóc?"

Cô nhóc bất đắc dĩ nói: "Em tên Tiểu Hoa." Sau đó vẫy tay với Tần Thạc, không thèm chào tôi một tiếng đã chạy đi tưới hoa tiếp.

Đứa nhỏ này thẩm mỹ thật tệ.

Lão ba tôi nằm dưỡng bệnh ở tầng 3, tôi bảo Tần Thạc đợi ở sảnh, một mình lên gặp lão.

Cô nhóc nghe thấy Tần Thạc không đi gặp lão nhân, có hơi e dè nhút nhát chạy tới hỏi Tần Thạc: "Đại ca ca, anh có thể lại đây chơi với em một lát không?" cô nhóc vẻ mặt tràn ngập mong chờ hỏi.

"Được a!" Tần Thạc tùy tiện đồng ý, liền bế cô nhóc lên, sau đó đi về phía hoa viên, dọc đường đi cô nhóc thích chí cười không ngừng.

Cười cái gì! Dám chê tôi sao!

Trong nhà không thay đổi gì, vẫn là bộ dáng như trong trí nhớ.

Bảo mẫu vẫn là lão thái thái răng đã rụng, quét tước ba tầng lầu, lau dọn hay giặt giũ, nấu cơm....tất cả đều do một tay lão thái thái lo liệu, cũng không biết lão đầu nhi có thưởng cho lão thái thái nhiều hay không.

Có lẽ thay đổi duy nhất trong nhà chính là lão đầu nhi, nhìn lão ba đã già thêm rồi.

Tôi còn chưa kịp gõ cửa phòng, đã nghe được bên trong có âm thanh đang cãi nhau.

Là giọng của lão ba và một người phụ nữ.

"Đừng nói nữa, ông đừng nói thêm cái gì nữa! Ngày mai tôi liền mang Kim Tiểu Hoa về nhà mẹ đẻ!"

Kim Tiểu Hoa?

Âm thanh lão ba già nua truyền đến: "Bà hà tất phải làm vậy.....Chờ tôi, chờ tôi khỏe lên liền......"

"Ông cứ ở một mình như vậy đi!"

Sau đó cửa liền mở, một người phụ nữ xinh đẹp vọt ra, nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa liền giật mình, run rẩy chào một câu liền chạy xuống lầu.

Là tình nhân a? Quá yếu đuối đi.....

Tôi vào cửa, thấy lão ba đang nằm trên giường, nhìn thấy tôi liền kích động hẳn, đè nặng âm thanh nói: "Con trở về rồi a....lại đây, đóng cửa lại đi."

Sau khi tôi đóng cửa lại, quay đầu liền thấy lão ba suy yếu đã ngồi dậy, nét mặt có chút hớn hở.

Tôi kéo cái ghế lại sát giường nói: "Không phải ba bị bệnh sao? Thấy thế nào cũng không giống vậy?"

"Tiểu tử thúi, nếu ta không giả bệnh, có phải con chờ ta chết mới chịu trở về nhà đúng không!"

Lão nhân chụp một phát làm cái đầu tôi choáng váng a, thể lực xem ra không tệ lắm, đúng là không bệnh thật.

"Kim Tiểu Hoa kia là thế nào?"

"Tiểu Hoa là em gái con.....đã tám tuổi rồi.....Là sau khi mẹ con bỏ đi mới có. Mẹ con bé là một nhân viên nhỏ trong công ty, là người tốt, con không nên trách bà ấy."

Tôi không trách bà ấy, thật đó, từ trước tới nay tôi đều đồng tình với kẻ yếu, đặc biệt là người yếu đuối hơn tôi.

"Lần này ta kêu con trở về, chính là có chuyện cần nói. Ta đã già rồi, có đôi khi không hiểu nổi suy nghĩ của đám trẻ các con." Lão ba ngồi thẳng người, híp mắt như đang hồi tưởng, "Đã nhiều năm rồi, ta cũng biết, con cũng đã chịu ủy khuất, thế nên ta mới không quản chuyện con quan hệ trai gái lẫn lộn, nhưng mà, mặc kệ con ở với ai ở bên nhau, ta đều hy vọng con có thể nhanh chóng yên ổn, đừng để ta phải lo lắng nhiều."

Hảo ba a, người ngày càng giống một người cha hiền từ.

"Công ty cuối cùng cũng là của con, con cũng đừng chán ghét Tiểu Hoa, đứa trẻ không có tội.....Con bé còn nhỏ, lại là con gái, về sau thành công hay không đều không quan trọng, tất cả còn nhờ vào người anh trai là con, chỉ cần để con bé sống cuộc đời khoái hoạt vui vẻ, hạnh phúc là tốt rồi."

Ách, Tiểu Hoa hình như không thích mình lắm.....

Nhưng lão ba đã thỏa hiệp, tôi cũng nên nhân nhượng lão một chút, nhìn Tiểu Hoa đó xem sao....

"Còn có a, con vừa rồi cũng thấy, mẹ của Tiểu Hoa vừa mới cãi nhau với ta....Bà ấy chê ta cuồng công việc, bà đã theo ta được chín năm....ta chưa từng mang bà ấy ra ngoài chơi lần nào, miệng bà ấy không nói ra, nhưng trong lòng nhất định là oán hận ta."

Lão đầu nhi thế mà có thể nhận thức được cái này, đáng mừng a.

Bình luận

Truyện đang đọc