Chiếc Cayenne[1] màu đen đang đi trên một con đường ở Hoành Điếm, Lê Thành Lãng tựa vào phía sau nhắm mắt dưỡng thần, Allen ở phía trước lái xe, bọn họ đang chuẩn bị đi Hàng Châu, sau đó 11 giờ tối sẽ ngồi máy bay quay về Bắc Kinh.
Đối với việc đi gấp như vậy, Allen không thể nào giải thích được. Lê Thành Lãng có mấy người bạn đang quay phim ở Hoành Điếm, lần này tới đây kế hoạch ban đầu chính là ở lại hai ngày, lần lượt cùng bọn họ gặp mặt. Nhưng buổi chiều sau khi gặp Nghi tiểu thư ở trường đua ngựa, anh liền phân phó anh ta đi đặt vé máy bay, cũng mặc kệ thời gian đã trễ như vậy.
Nghĩ đến đây, anh ta nhịn không được bĩu môi, cho nên mới nói bất luận là ông chủ nào cũng đều khó hầu hạ mà, dù cho người đó có là Lê ảnh đế hữu lễ tao nhã, cũng có khi khó hiểu.
Tầm mắt bỗng nhiên liếc đến thân ảnh của người nào đó ở bên phải ngã tư đường, anh ta kinh ngạc mở to mắt, không thèm suy nghĩ gì đã hô lên một tiếng, "Thầy Lê, cái người ở bên kia... Là Nghi tiểu thư đi?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, tuy rằng Lê Thành Lãng không nói, nhưng Allen vẫn cảm thấy, việc anh vội vàng rời khỏi đó như vậy, Nghi Hi đến hơn nửa là không thể thoát khỏi liên quan. Ai biết hiện tại anh có muốn nhìn thấy cô ấy không chứ!
Lê Thành Lãng mở to mắt, vẻ mặt không hề thay đổi, lại nâng tay để xuống một phần ba cửa kính xe. Anh xuyên qua khe hở nhìn ra, quả nhiên thấy Nghi Hi.
Cô vẫn còn mặc quần áo ban ngày, lẻ loi trơ trọi đi trên đường. Lê Thành Lãng không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ là từ góc độ của anh nhìn ra, luôn cảm thấy động tác của cô lộ ra chút hồn bay phách lạc.
"Thầy Lê?" Allen hỏi thăm.
Lê Thành Lãng do dự một chút, "Trước cứ đi theo cô ấy đã."
Thế là Cayenne tốc độ chậm lại, giống như ốc sên vậy hướng về phía trước thay đổi vị trí, từ đầu đến cuối cùng Nghi Hi bảo trì khoảng cách ngắn. Allen vừa điều chỉnh tốc độ vừa mừng thầm, cũng may con đường này xe ít người cũng ít, không thì sớm bị ăn chửi rồi.
Cứ như vậy 5 phút đồng hồ sau, anh ta cũng phát hiện ra có chỗ không thích hợp, Nghi tiểu thư rốt cuộc muốn đi đến đâu, vì sao đi mãi vẫn chưa chịu dừng lại? Xem ra cô ấy, căn bản giống như đi không có mục đích, chỉ là muốn dùng loại phương thức này để phát tiết...
Anh ta quay đầu nhìn về phía Lê Thành Lãng, trên mặt đối phương mang chút cân nhắc, ngón tay phủ lên ghế da, nhẹ nhàng gõ hai cái. Cùng lúc đó, Nghi Hi va vào một người đàn ông, té ngã thật mạnh trên đất. Lê Thành Lãng khẽ thở dài, nói với Allen: "Gọi cô ấy."
Allen đem xe dừng lại bên đường, sau đó ấn còi. Nghi Hi vừa được người đàn ông kéo lên, lại nói xin lỗi với đối phương, trì độn quay đầu lại, vừa lúc đối mặt với Lê Thành Lãng trong xe.
Cô còn chưa phản ứng kịp, tầm mắt vất vả mãi từ trên mặt anh điều chỉnh lại tiêu điểm, 3 giây sau mới nói: "... Thầy Lê? Anh còn chưa đi?"
Lê Thành Lãng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Đêm hè, ngay cả gió cũng mang theo chút hơi nóng, Nghi Hi sờ mồ hôi trên đầu, lúc này mới phát hiện bản thân vừa biểu diễn một màn thiếu nữ bạo tẩu. Cô lúng túng nói: "Tôi... Tôi ăn cơm tối xong không có việc gì làm, đi ra ngoài tản bộ."
Tản bộ? Lê Thành Lãng không nói gì.
Anh im lặng không nói, Nghi Hi lại càng lúc càng khẩn trương. Sau khi cô cùng Hứa Mộ Châu tách ra, bởi vì không muốn quay lại khách sạn, cho nên mới một mình dạo chơi trên phố, lại không ngờ sẽ chạm mặt Lê Thành Lãng. Chuyện buổi chiều còn rõ mồn một trước mắt, tuy rằng chỉ là do bản thân hiểu lầm, nhưng nghĩ đến vẫn cảm thấy ngượng ngùng, bây giờ cô thật sự có chút không muốn gặp anh.
Lê Thành Lãng đem biểu cảm của cô thu hết vào đáy mắt, cũng đại khái có thể đoán ra cô đang suy nghĩ gì, điều này lại làm cho anh sinh ra chút lúng túng. Trên thực tế, nếu như không phải trạng thái của cô vừa rồi quá tệ, anh căn bản sẽ không gọi cô lại. Gần đây chính bản thân anh đối với vấn đề về cô liên tiếp không khống chế được, anh mơ hồ phát hiện bản thân đang có ý niệm gì trong đầu, nhưng cô đã có bạn trai, chỉ tin tức này đã ngăn cản anh tiếp tục tìm tòi nghiên cứu toàn bộ dục vọng.
Cho nên anh tạm thời thay đổi lịch trình, vội vàng rời đi.
Giương mắt lại nhìn cô, ấn đường của cô gái nhíu lại, mái tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, đáy mắt đầy lo lắng như sương mù mùa đông không sao xóa được. Mà trên đầu gối cô, sắc đỏ trên miệng vết thương có thể thấy được rõ ràng, do vừa rồi ngã xuống mặt đất tạo ra.
Không thể để bộ dạng cô thế này đi loạn trên đường được.
Nghĩ như vậy, anh mở cửa xe, "Em lên đi, tôi có lời muốn hỏi em."
Nghi Hi sửng sốt. Có lòng muốn cự tuyệt, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của anh, chút lời nói kia thế nào cũng không nói nên lời. Mấp máy môi, cô xoay người chui vào trong.
Lê Thành Lãng hỏi Allen, "Có hộp cứu thương không?"
Allen kinh ngạc, "Trên xe này không có, chẳng qua chỗ này có băng dán cá nhân."
"Cái đó không được, đi tới hiệu thuốc gần nhất."
Nghi Hi lúc này mới phát hiện chân mình bị thương, vội vàng nói: "Có băng dán cá nhân là được rồi, không cần tới hiệu thuốc đâu."
Lê Thành Lãng nhìn cô, không kiên trì nữa, "Được."
Allen đem băng dán cá nhân đưa tới phía sau, giả bộ chuyên tâm lái xe, ánh mắt lại thường xuyên nhìn về phía này. Hai người kia đều không để ý đến anh ta, hoặc giả như có thấy cũng không để tâm.
Lê Thành Lãng hỏi: "Em gặp phải chuyện gì sao?"
Nghi Hi đem băng dán cá nhân đoan đoan chính chính dán lên miệng vết thương, không đáp hỏi lại: "Vé máy bay của thầy Lê là lúc nào? Hiện tại còn không đi, sẽ không đuổi kịp đâu..."
Ý tứ né tránh của cô rõ ràng như vậy, Lê Thành Lãng cũng có chút bất đắc dĩ, trong vòng một ngày hai lần liên tiếp lại đụng phải cô bé này, làm anh cảm giác mình giống như một cái đinh trong mắt người ta vậy. Nếu như không phải hai người bây giờ cũng được cho là bạn bè, anh lại thật sự lo lắng cho cô, thì ngay cả miệng anh cũng sẽ không mở.
Anh nói: "À, tôi đổi ý rồi. Nơi này còn có mấy người bạn phải gặp, nhiều nhất sẽ ở lại hai ngày."
"Như vậy sao. Vậy ngài sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi đi, thả tôi xuống chỗ phía trước là được."
"Em còn không định về?"
Cô cúi thấp đầu, "Tôi... Còn chưa muốn về, tôi muốn đi dạo phố."
Anh rơi vào trầm mặc nhìn cô chăm chú, Nghi Hi chỉ lo đếm hoa văn trên tấm thảm trong xe, cũng không thấy được biểu cảm phức tạp trên mặt anh. Anh suy nghĩ một lát, rốt cục đưa ra quyết định, "Nghi Hi."
"Dạ?"
"Em đói không, muốn ăn gì không?"
Nghi Hi không hiểu ra sao cả, "Ăn? Tôi không muốn ăn gì cả." Nghĩ đến một chuyện lòng lại sinh oán giận, giọng nói cũng trở nên kỳ lạ, "Hơn nữa, không phải anh bảo tôi béo sao, lại ăn nữa sẽ càng béo."
Lê Thành Lãng một lát mới phản ứng lại, hiểu ra cô đang ám chỉ chuyện trên weibo. Về chuyện này, sau đó Tống Chấp đã cười nhạo anh, cậu ta ở đầu kia điện thoại vui sướng giống như được Spielberg[2] tìm đến mời cậu ta đóng phim vậy, "Chậc chậc chậc" cảm thán không thôi: "Tớ không nghĩ rằng cậu cũng sẽ làm loại chuyện ngu ngốc này. Sao có thể nói con gái nhà người ta béo chứ? Đây là câu bị cấm, bị cấm đó cậu hiểu không! Câu này tuyệt đối có thể đứng vào top 3 "lời nói con gái không thích nghe nhất"! Nhưng cậu không chỉ nói, lại còn nói cho mấy triệu người trên mạng nghe, Nghi tiểu thư tính tình có tốt đi chăng nữa, nhất định ở trong lòng cũng mắng cậu hàng trăm lần."
Không thể không nói, trước mặt Tống Chấp anh rất ít khi gặp phải tình huống không thể phản bác được như thế, chỉ có thể trầm mặc nghe cậu ta dạy dỗ.
Lê Thành Lãng cảm thấy bản thân cần phải giải thích, "À, lúc đó có chút hiểu lầm, tôi không có ý đó. Ban đầu em quá gầy, hơi mập một chút sẽ càng thích hợp với nhân vật này, nhìn sẽ có sức hút hơn."
Cho nên, tôi đang khen em đó.
"Phải không?" Nghi Hi nửa tin nửa ngờ.
"Phải." Lê Thành Lãng khẳng định, "Cho nên, có thể đi ăn cơm không? Em ăn cơm tối rồi, tôi còn chưa ăn, hiện tại có chút đói."
Nghi Hi vốn muốn nói, ngày mai tôi còn phải quay phim, không thể ăn khuya, đêm nay nên đi ngủ sớm. Nhưng từng hình ảnh vừa rồi không ngừng hiện lên trước mắt, cô bỗng nhiên có chút sợ hãi lần nữa trở lại căn phòng trống trải kia, sợ hãi một mình đối mặt với bóng tối không có điểm cuối kia.
Thở sâu, cô dứt khoát ngẩng đầu, giống như đã hạ quyết tâm to lớn nào đó. Thân thể nghiêng về phía trước, cô túm chặt ống tay áo của Lê Thành Lãng, như đinh đóng cột, vô cùng kiên định nói: "Tôi muốn ăn xiên nướng. Thầy Lê, chúng ta đi ăn xiên nướng đi!"
Lê Thành Lãng: "..."
Nghi Hi đối với Hoành Điếm không quen thuộc, cuối cùng vẫn là Lê Thành Lãng đưa cô đến một nhà hàng xiên nướng gia truyền, ẩn mình trong ngõ hẻm, còn có tiểu viện tư gia, Trương Tư Kỳ đã từng tới đây một lần, đối với nơi này khen không dứt miệng.
Ông chủ đại khái đã gặp nhiều ngôi sao, thấy Lê Thành Lãng đeo kính râm và khẩu trang lập tức hiểu ngầm, dẫn anh và Nghi Hi đến một bàn ở góc khuất. Nơi đó đã bày sẵn một giá nướng, ngăn cách với các bàn khác hơn nửa sân, tháo khẩu trang xuống cũng không cần lo lắng bị phát hiện. Có chàng trai 17, 18 tuổi vừa quét dầu lên giá vừa hỏi bọn họ muốn ăn gì. Nghi Hi quyết tâm đem bi thương hóa thành nỗi thèm ăn, bất cứ giá nào cũng phải chọn một đống lớn, sau đó mong đợi nhìn chàng trai kia đem chúng thả lên giá.
Dầu vừng nhỏ giọt trên lửa than, bốc lên một tầng khói trắng, ánh mắt cô nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng gần. Chàng trai ngay từ đầu còn chưa thấy, chờ tầm mắt ở trên mặt cô liếc qua vài giây, mặt bắt đầu đỏ lên, đến cuối cùng căn bản không dám nhìn cô, chỉ lo cúi đầu, mất tự nhiên trở mặt xiên thịt.
Lê Thành Lãng nhìn không được, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Nghi Hi hỏi: "Thầy Lê? Anh còn chưa chọn món đâu, anh muốn ăn cái gì? Tiểu sư phụ, hai người bọn tôi đều không ăn tỏi a, nhất định phải nhớ kỹ đấy!"
Lê Thành Lãng nói: "Liền chọn theo em đi, tôi thấy em gọi nhiều như vậy cũng ăn không hết. Dù sao khẩu vị của chúng ta không khác mấy."
Anh nói đến khẩu vị, liền nghĩ đến lần ăn hoành thánh kia bị phó đạo diễn trêu ghẹo, "Khẩu vị giống nhau thích hợp sống cùng nhau". Cái ý nghĩ này hiện lên một giây sau, anh mới phản ứng kịp, vẻ mặt nhất thời biến đổi có chút vi diệu.
Nghi Hi nghe thấy Lê Thành Lãng muốn giành ăn từ trong khay của cô, ngốc 2 giây sau mới quay đầu lần nữa, nghiêm túc nói: "Tiểu sư phụ, lại đem cho tôi ba dải sườn, ba con mực, ba miếng ngó sen, cảm ơn!"
Nghi Hi cảm thấy bản thân đã lâu không phóng túng một lần. Nữ hoàng đến bây giờ đã quay được hơn một tháng, đại đa số thời gian cô thậm chí đến cả ngủ cũng không đủ, ngẫu nhiên có chút nhàn rỗi, cũng để đọc kịch bản đối chiếu lời thoại. Tính ra, đây là lần đầu tiên sau khi cô gia nhập đoàn phim đi ăn khuya.
Ông chủ mang mấy lon bia ướp lạnh lên, cô vừa uống vừa ăn xiên nướng, hoàn toàn quên mất tác phong thục nữ. Lê Thành Lãng ở phía đối diện nhìn, đề nghị đi ăn là anh, nhưng thật sự đến nơi đây, anh lại cơ bản không thể nào động đũa, chỉ câu được câu không nói chuyện với cô.
Nghi Hi tửu lượng tốt, chê uống bia không đủ sảng khoái, lại gọi ông chủ lấy rượu trắng tới. Lê Thành Lãng có lòng hỏi một câu, biết được ngày mai cô quay phim vào buổi tối, cũng không ngăn cản nữa. Nhưng có lẽ ban ngày có chút cảm nắng, tâm tình lại không tốt, đêm nay cô không thể đem ra hết lực chiến đấu cường đại được, rất nhanh liền say khướt, khi Lê Thành Lãng phát hiện ra đã không còn cách nào cứu vãn.
Cô gái hai má đỏ bừng, say khướt cười với anh, ngay cả mồm miệng đều hàm hồ, "Trước đây tôi đã muốn hỏi anh, tính anh tốt đến vậy ư? Vì sao mỗi lần... Mỗi lần tôi và hắn ta cãi nhau, anh đều sẽ xuất hiện, sau đó đưa tôi đi ăn... Chuyên môn của anh là cứu giúp thiếu nữ thất tình sao? Lê ảnh đế cảm động đến cả đất trời."
Lê Thành Lãng cau mày, "Em và hắn? Thất tình?" Dừng một chút, "Em và bạn trai cãi nhau?"
Nói như vậy liền thông suốt, cô gái nhỏ bỗng nhiên suy sút thành như vậy, chỉ có thể là do gặp vấn đề ở chuyện tình cảm.
Nghi Hi lắc đầu, Lê Thành Lãng nhướng lông mày, cô ghé sát vào thấp giọng nói: "Không phải cãi nhau, tôi và hắn —— chia, tay,!"
Anh sững sờ. Nghi Hi nói xong lại cúi đầu cười rộ lên, đồng thời lần nữa lấy cốc rót rượu, "Lần này, là triệt triệt để để chia tay. Tôi rốt cuộc không cần dây dưa với hắn nữa. Về sau, hắn đi đường Dương Quan của hắn, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không quấy nhiễn đến nhau, thật sự thanh tĩnh..."
Nói đến phần sau, âm thanh dần dần hạ thấp xuống, cô nhắm mắt lại, làn môi không ngừng run rẩy, rốt cuộc biểu lộ ra một chút yếu ớt. Lê Thành Lãng do dự một chút, đưa tay ra vỗ nhẹ bờ vai cô, không nói một câu, nhưng ý vị an ủi không cần nói cũng biết.
Nghi Hi cay đắng cười một tiếng, "Kỳ thật, tôi cho rằng tôi sẽ không khổ sở... Đây đều đã nằm trong dự liệu, trước kia tám, chín tháng, chúng tôi đã nói chia tay. Tôi cho rằng tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chính là đêm nay nhìn thấy hắn, tôi mới phát hiện... Thì ra dù đã qua lâu như vậy, tôi vẫn là... Vẫn là không bỏ được..."
Cô che mặt, chán nản tới cực điểm, dường như đang giận chính bản thân mình lại vô dụng như vậy. Trong lòng Lê Thành Lãng mùi vị phức tạp, thương tiếc lo lắng mất mát nhao nhao nảy lên, anh nói một cách chậm rãi: "Nếu như em không bỏ được, có lẽ..."
Có lẽ cái gì đây, anh không biết có nên nói tiếp hay không.
Cô lại nghe hiểu lời ngầm của anh, "Thầy Lê anh không cần khuyên tôi, không thể. Tôi có luyến tiếc đi nữa, cũng đã hạ quyết tâm, chúng tôi sẽ không tái hợp. Tôi chính là... Khổ sở một lúc, rất nhanh liền tốt rồi. Đau dài không bằng đau ngắn thôi. Hơn nữa chuyện này, quả thật cũng đã kéo dài quá lâu..."
Anh trầm mặc một lát, nâng chén về phía cô, "Em nghĩ rõ ràng là được rồi."
Hai người lần nữa rơi vào trầm mặc, Lê Thành Lãng đang suy nghĩ làm sao đem con sâu rượu ở phía đối diện đi, trên chân lại đụng phải vật gì đó. Anh cúi đầu xem một lát, phát hiện là mũi giày của Nghi Hi. Bởi vì trời quá nóng, cô mặc áo ngắn tay và quần jean ngắn, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, giờ phút này nó đang duỗi qua dưới bàn, bỏ quên trước mặt anh. Tầm mắt của Lê Thành Lãng dừng trên bắp chân với những đường nét xinh đẹp kia 5 giây, sau đó nâng mắt lên, trấn định uống cốc bia lạnh.
Vừa mới nghĩ giấu giếm sắc mặt tránh đi, cô lại giành trước một bước, dẫm lên chân anh. Lê Thành Lãng kinh ngạc nhìn lại, chiếc giầy của cô giống như phát hiện ra đồ chơi gì hay, tại mu bàn chân của anh nghiền tới nghiền lui, chính giữa còn xoay một vòng. Nếu như không phải sức lực quá lớn, anh quả thực sẽ cho rằng cô đang tán tỉnh mình.
Chịu đựng đau nhức từ chân truyền đến, anh nhìn về phía Nghi Hi, cô gái nào đó còn không biết mình đang làm cái gì, reo lên: "Tảng đá thật mềm... Là do tôi uống say rồi sao? Tảng đá này, thật là mềm..."
Em quả thật đã uống say rồi.
Anh không lên tiếng, tùy ý để cô tiếp tục chà đạp mình. Nghi Hi chơi một hồi liền mất hứng thú, giày còn dẫm trên chân anh, lại không dùng sức nữa. Cô lấy tay nâng má, ngửa đầu si ngốc nhìn bầu trời, tối nay có sao, trong màn đêm dường như rất nhiều ánh sáng đều chiếu vào lộng lẫy như mảnh sa tanh, vô cùng xinh đẹp. Cô ngắm một lát, thỏa mãn cười rộ lên, "Thật tốt, đã lâu rồi tôi không nghiêm túc ngắm sao như vậy. Thật đẹp mắt."
Nói xong nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sương mù, khóe môi mỉm cười, bộ dạng kia lại đặc biệt ngây thơ. Cô nháy mắt mấy cái với anh, giống như làm nũng vậy hỏi: "Thầy Lê, anh nói xem, có phải rất xinh đẹp hay không a!"
Cô cười thật sự rất đẹp, mắt to ngập nước, giống như sao trên trời cũng lạc vào trong đó. Anh và cô bốn mắt nhìn nhau, tim đập bỗng nhiên gia tốc, đã nhiều năm không có cảm nhận như vậy. Cũng tại giây phút này, anh bỗng nhiên hiểu ra gần đây bản thân bất thường là vì cái gì. Giống như người đi trong làn sương mù, rốt cuộc đẩy ra che chắn hai bên trước mắt, rốt cuộc nhìn rõ bản thân đang tìm kiếm gì. Anh không thể khống chế tới gần cô, sâu trong đáy lòng rục rịch ngóc đầu dậy, tất cả đã có đáp án.
Kỳ thật đã sớm đoán được không phải sao? Chỉ là giờ khắc này, mới thật sự xác định được.
Cô còn đang cười với anh, giống như cô bé ngây thơ hồ đồ. Mà anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô, quên đau đớn trên chân, cũng quên mất cô rốt cuộc đang hỏi cái gì, chỉ nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy, rất xinh đẹp."
HẾT CHƯƠNG 32
Chú thích
[1] Cayenne: đây là một dòng xe của hãng Porsche, em nó đây.
[2] Spielberg: tên đầy đủ là Steven Allan Spielberg (sinh ngày 18 tháng 12 năm 1946) là một đạo diễn và nhà sản xuất phim của điện ảnh Mỹ. Spielberg đã giành được ba giải Oscar và là nhà làm phim đạt doanh thu cao nhất mọi thời đại, với tổng doanh thu đạt được ước tính khoảng 3 tỷ USD. Tính cho đến năm 2006, tạp chí Premiere đã xếp Spielberg là nhân vật quyền lực và có ảnh hưởng nhất của ngành công nghiệp điện ảnh. Tạp chí Time cũng bầu chọn ông là một trong 100 nhân vật vĩ đại nhất thế kỉ 20. Vào cuối thế kỉ 20, tạp chí LIFE chọn Steven Spielberg là người có ảnh hưởng nhất của thế hệ ông.