Nghi Hi ngước mắt, bên môi hắn còn khẽ cười, làm cho khuôn mặt thoạt nhìn hòa khí trở nên có chút bất đồng, "Anh nhớ em đã từng nói, anh ta là thần tượng của em, muốn so sánh ai hiểu rõ anh ta hơn, anh chắc chắn không bằng em."
Cô không biết hắn rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ mơ hồ nhận ra bất luận là tối hôm qua kiên trì muốn đưa mình quay về khách sạn, hay là vừa nãy cưỡng ép đóng cửa, hành vi của hắn đều lộ ra sự khác thường.
"Hứa Mộ Châu, rốt cuộc anh..."
Hắn bỗng nhiên đè xuống nút, cửa thang máy thong thả mở ra. Trái phải hai bên bày bồn hoa, trước mặt trống trải bằng phẳng, hiện tại quá sớm, cũng không có ai chờ ở bên ngoài.
Nghi Hi: "A?" Sao bỗng nhiên lại chịu mở cửa?
"Lê Thành Lãng hôm qua mới gặp chuyện không hay, hiện tại bên ngoài chắc chắn có rất nhiều phóng viên ẩn núp. Em đi trước đi." Dừng một chút, "Cố gắng quay phim, anh lại tới xem em.”
Nghi Hi bị hành động không đầu không đuôi của hắn làm mơ hồ, chần chờ gật đầu, không hiểu gì ra ngoài. Hứa Mộ Châu đứng tại chỗ chăm chú nhìn bóng lưng cô, lông mày nhíu lại, khóe miệng khẽ nhếch, không biết đang suy nghĩ gì.
Trợ lý thở dài, "Anh Hứa à không phải em nói anh đâu, anh thế này không được, làm như vậy không thể xoay chuyển được trái tim của các cô gái..."
Một ánh mắt hung ác bắn tới, rất bình tĩnh không hề tức giận, trợ lý lại cúi đầu sờ sờ mũi, đem những lời muốn nói trở thành oán thầm.
Ngay cả, ghen tị còn không cho người ta nói, vừa rồi nếu là lôi kéo thêm một hồi, Nghi Hi khẳng định nhìn ra. Chính là muốn cho cô ấy nhìn ra, bằng không làm sao biết được tâm ý của anh, làm sao xoay chuyển thế cục?
Thật là cái người chết vì sĩ diện.
Yên Như hôm nay không có cảnh quay, cho nên ngay cả trang phục cũng chưa đổi, khoác chiếc áo ba đờ xuy vàng nhạt ở ngoài ngồi trong phòng hóa trang chơi game trên điện thoại. Nhìn qua thần thái nhẹ nhàng, trên thực tế lực chú ý căn bản không để trên điện thoại, chờ giọng nói của thợ hóa trang truyền tới, liền đi theo ngẩng đầu lên.
Nghi Hi đã thay xong trang phục, dáng người khẩn khoản, dáng vẻ tao nhã, đối diện với tầm mắt của cô ta liền mỉm cười, "Chị Yên Như."
Yên Như gật gật đầu, "Rất xinh đẹp, thật giống tiểu thư khuê các cổ đại. Nếu chị không biết, chắc chắn cho rằng em không phải đóng thị thiếp, mà là Thái tử phi đấy."
Lời này nghe qua giống như khen ngợi, cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, người ở đây đều làm việc trong đoàn phim nhiều năm, rất nhanh lĩnh ngộ ý tại ngôn ngoại của Yên Như. Đúng nha, Nghi Hi nhìn qua đoan trang, trang dung lại quyến rũ đều chỉ là mặt ngoài, nếu không thể biểu hiện ra được tinh túy cùng cá tính thật của Liễu Cơ, nhân vật này liền trở thành nét bút hỏng của bộ phim này.
Thực ra từ bề ngoài nhìn qua, Yên Như so với Nghi Hi lại càng thích hợp nhân vật này hơn, chỉ sợ ngay cả chính cô ta cũng muốn đóng nhân vật này. Vai công chúa Hưng An của Yên Như tuy rằng so với Liễu Cơ nhiều phân cảnh hơn, nhưng đặt xuống so sánh lại không xuất sắc như Liễu Cơ, càng không cần nhắc đến việc đóng chung với Lê Thành Lãng sẽ dẫn tới bao nhiêu sự chú ý của cánh truyền thông.
Nghi Hi giống như nghe không hiểu, "Nếu đã hóa trang xong, chúng ta đi xem Lê ảnh đế quay phim như thế nào thôi? Tôi còn chưa từng trực tiếp xem anh ấy diễn, rất muốn được tiếp thu kiến thức."
Đây chính là nói ra tiếng lòng của rất nhiều người, thế là ăn nhịp với nhau, mọi người thu thập đồ đạc xong liền mãnh liệt lao tới trường quay. Bên kia đã bắt đầu làm việc, Nghi Hi tìm được vị trí không dẫn tới sự chú ý của ai, liền đứng từ xa nhìn xem.
Đạo diễn Đàm Vệ Đông là một trong những nhân vật đại biểu cho “đạo diễn đời thứ năm” của Trung Quốc, vào những năm của thập niên 90 đã quay rất nhiều tác phẩm điện ảnh kinh điển như Năm tháng, Nữ nhân châu lương sơn, Như hình với bóng, đây cũng được coi là thời kỳ đỉnh cao của ông. Bây giờ tuy rằng mọi người cho rằng trình độ giảm xuống, nhưng dù sao chăng nữa, ông vẫn là một trong những đạo diễn của Trung Quốc có sức ảnh hưởng lớn nhất ở trên thế giới.
Vì bảo đảm doanh thu phòng vé, đại đa số đạo diễn đều thích dùng diễn viên đã thành danh, nhưng Đàm Vệ Đông lại khác, ông đặc biệt thích dùng người mới, trong phương diện chọn lựa nữ diễn viên càng là con mắt tinh đời, nhiều ảnh hậu cũng từ tay ông mà ra, truyền thông thường gọi những ngôi sao nữ được một tay ông tìm ra là "Đàm nữ lang[1]".
Chỉ có điều Đoạt cung rõ ràng ngoại lệ, bộ phim này từ nam chính nữ chính đến nam phụ nữ phụ toàn là gương mặt quen thuộc, sàng lọc xuống dưới, có thể được gọi là "Đàm nữ lang" lại là nữ ba không có nhiều phân cảnh. Nhờ danh hiệu này, đến lúc đó cô sẽ nhận lấy không ít sự chú ý, vượt xa đãi ngộ bình thường của một nữ ba.
Cho nên, bị người khác nhìn chằm chằm là bình thường, bị ghen tị cũng là bình thường. Bờ môi Nghi Hi mang ý cười, vẻ mặt vui mừng, phảng phất phía sau không có những ánh mắt ngấm ngầm đánh giá. Từ trước đến giờ cô đều không sợ trở thành trung tâm của sự chú ý, hoài nghi cũng tốt, xem nhẹ cũng được, có thể hóa giải nó chỉ có thực lực.
Cảnh trước mắt là Lê Thành Lãng đóng Thái tử cùng Cung Văn Phi đóng Tề vương sau nhiều lần trải qua thăm dò rốt cục quyết định liên minh, nội dung không hề dài, cộng thêm trạng thái hai người đều rất tốt, cảnh quay rất nhanh liền xong. Phân cảnh tiếp theo cũng cùng địa điểm, mọi người cũng không cần bôn ba. Cung Văn Phi hoàn thành nhiệm vụ, chạy đến chỗ máy quay để xem lại, Lê Thành Lãng còn ngồi tại chỗ, trợ lý lấy nước đưa qua, anh uống hai hớp không nói chuyện, vẻ mặt người sống chớ lại gần.
"Xem ra thầy Lê có chút âm trầm[2], không giống với anh ấy lúc bình thường." Người thiết kế là một cô gái đang nhỏ giọng nói chuyện với thư ký trường quay đứng bên cạnh.
"Có lẽ là vì bảo trì cảm xúc đi, lúc trước ở Bắc Kinh quay phim cũng như vậy, lúc ấy tôi còn nghĩ anh ấy tính tình không tốt. Haizz, nhân vật Thái tử này quá bi kịch, dự đoán anh ấy phải âm trầm mấy tháng." Đụng đụng vào trước người Nghi Hi, "Tiếp theo đến phiên em, đừng khẩn trương, tôi sẽ cổ vũ cho em."
Nghi Hi giả vờ nghiêm túc gật đầu, "Em sẽ cố gắng không khẩn trương."
Không cần người khác nhắc nhở cô cũng phát hiện, hiện trường vây xem rõ ràng nhiều người hơn vừa nãy, ánh mắt cô chống lại các loại ra hiệu, tới xem đều là do cái danh tân Đàm nữ lang. Nghi Hi không biết là nên cao hứng bản thân lại có lực hấp dẫn như vậy, hay phải cảm khái thì ra có nhiều người muốn cười nhạo mình như vậy.
Đàm đạo gọi cô qua, tự mình cùng cô nói chuyện, sau đó phó đạo diễn lại dặn dò: "Nhớ kỹ trọng điểm, cảnh quay này cảm tình tương đối phức tạp, quay lại cũng không sao, nhưng nhất định phải hết sức. Đừng lãng phí phim nhựa."
Thời gian nghỉ ngơi đã hết, nhân viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, Lê Thành Lãng cũng từ trạng thái chợp mắt tỉnh lại. Nghi Hi đánh mắt qua liền thấy Hứa Mộ Châu, hắn đứng bên cạnh người thiết kế sân khấu, ánh mắt nhu hòa, giấu giếm sự cổ vũ, khiến cô nghĩ đến lúc trước lần đầu tiên lên sân khấu diễn kịch bản, hắn cũng nhìn mình như vậy.
Thư ký trường quay kéo tấm bảng, tất cả tạp âm đều biến mất, tầm mắt mọi người đều tập trung tại một nơi.
Trong đại điện trống trải, Thái tử ngọc quan huyền phục[3], lờ đờ uể oải nằm ở phía sau án kỷ[4]. Hắn vừa mới cùng huynh đệ khác mẹ đạt được hiệp ước, vứt bỏ hiềm khích trước kia, đồng mưu đại vị, nhưng hơn hai mươi năm nay, bọn họ lvẫn luôn coi nhau là tử địch[5].
Thậm chí ngay cả mẹ đẻ của hắn, sau khi Tiên hoàng mất cũng là vì mẫu thân gã mà chết.
Tay phải chậm rãi nắm chặt, có máu tươi từ khe hở tràn ra, thuận theo cổ tay trượt xuống, đỏ thẫm một mảnh. Nhưng trên mặt hắn nở nụ cười như cũ, giương môi, ánh mắt đùa cợt đều để lộ bi thương khôn xiết, tựa hồ đang chê cười bản thân, trước kia quỳ tại linh đường mẫu hậu đã thề báo thù cho bà, nhưng hôm nay vì tự bảo vệ mình, lại không thể không cùng kẻ thù hợp tác.
Quả là hoang đường biết bao.
"Lê ảnh đế là bị tin tức ngày hôm qua kích thích sao, trình độ diễn xuất này, quả thực!" Người thiết kế sân khấu sờ sờ cánh tay, "Da gà gai ốc của tôi đều muốn nổi lên. Cô Yên cô nói xem?"
Yên Như mỉm cười, "Đúng vậy, thầy Lê diễn quá tốt. Thật là quá tốt."
Lê Thành Lãng biểu diễn càng đặc sắc càng có sức kéo, diễn viên đóng chung cùng anh ấy áp lực lại càng lớn, cho dù đè nén yêu cầu bản thân hoàn thành nhiệm vụ, cũng lại bởi vì không tiếp thu được cảm xúc của anh mà làm cho diễn xuất trở nên chênh lệch, không hợp nhau.
Người mới lần đầu tiên diễn xuất, thất bại quả thực là điều đương nhiên.
Trung tâm hình ảnh, có cẩm y mỹ nhân chậm rãi bước tới, giày tơ dẫm nát y phục đỏ tươi, tà váy xanh biếc uốn lượn ba thước. Màn ảnh ngay từ đầu cũng không quay đến mặt cô ấy, chỉ có thể thấy dáng người yểu điệu, còn có nhịp bước chân phảng phất như vũ đạo uyển chuyển kia. Rất đơn giản, lại trở nên lẳng lơ.
Nàng đi đến bên cạnh Thái tử, không hề tham kiến hành lễ, mà là kéo bàn tay bị thương của hắn, tách từng ngón tay một. Ly rượu trong lòng bàn tay đã bị bóp nát, mảnh sứ vỡ găm vào da thịt, máu tươi chảy xuôi nhìn qua vô cùng dọa người. Nàng nắm lấy khối sứ vỡ kia, nhẹ nhàng đem nó rút ra.
Thái tử rốt cục mở mắt, con ngươi đen nhánh tràn đầy lãnh ý, gần như ngay sau đó bởi vì nữ nhân này tự tiện xông vào mà giận tím mặt. Đối diện với hắn, mỹ nhân tao nhã ngồi chồm hỗm, mái tóc dài đen nhánh, da thịt trắng nõn, sườn mặt yên tĩnh như trinh nữ.
Nàng không bị cảm xúc của Thái tử ảnh hưởng, tiếp tục chuyện của mình, tất cả mảnh sứ vỡ đều được dọn dẹp sạch sẽ, nàng đem tay hắn bưng trong lòng bàn tay, cúi đầu hôn xuống.
Môi hồng chạm vào lòng bàn tay, mang theo tình ý triền miên vô hạn, nhẹ nhàng mút một chút. Chẳng qua trong nháy mắt, thần thái nàng lại có chút không giống vừa rồi, khóe mắt đuôi mày có diễm sắc lưu chuyển, giống như bức tranh trắng trong bỗng nhiên được màu sắc chạm trổ, từ nay về sau ngàn dặm non sông đều ngập trong vàng son.
Thái tử trên mặt lạnh lùng đánh tan, tay trái không bị thương nâng lên, rơi xuống trên đầu nàng. Hắn vuốt ve nàng giống như sủng vật, mà nàng cũng nhu thuận cúi thấp người, thừa nhận sự thương tiếc của hắn. Đợi tay hắn rời khỏi, nàng rốt cục ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp lần đầu tiên không hề giữ lại bại lộ ở trước mắt mọi người.
Con mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, mắt thường có thể nhìn thấy ánh sáng của những chấm nhỏ mơ hồ, kia là chấm nhỏ trên bầu trời đêm, điểm xuyết tại chân trời xa xôi, phải tìm kiếm mới có thể nhìn thấy. Lông mi run rẩy, môi hồng khẽ hé mở, giống như lời mời gọi dụ người nhất. Trên môi còn có vết máu tươi mới, là máu của hắn, cứ đường hoàng như vậy nhuộm lên môi nàng, đỏ đến lóa mắt, cùng với da thịt trắng muốt, quả thực kinh tâm động phách.
Hắn cũng bị sự kiều diễm ấy hấp dẫn, tay trái nâng gò má nàng, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào. Rơi xuống đôi môi căng mọng, máu tươi nhuộm đỏ đầu ngón tay hắn, nàng rũ mắt nhìn, bỗng nhiên lè lưỡi liếm một chút. Đầu lưỡi mềm mại mà linh hoạt, vừa trượt qua, chỉ lưu lại cảm giác ẩm ướt. Nàng mím môi cười khẽ, giống như vừa mới nhấm nháp được tế phẩm yêu vật.
Mọi người lúc này mới giật mình, trước tĩnh lặng điềm đạm đều là ảo giác, hiện tại khuynh thế quyến rũ mới là chân thật.
Nàng chăm chú nhìn Thái tử, âm thanh mềm mại đáng yêu, "Đồ vật không tốt, điện hạ tiện tay hủy đi. Nhưng nếu lại lây dính máu tươi của ngài, lại khiến chúng nó trở nên qúa trân quý, trái lại cho bọn nó thể diện."
Lời thoại điện ảnh luôn mang hai nghĩa, nơi này nhìn qua là thảo luận ly rượu vỡ nát, trên thực tế là Liễu Cơ đang trấn an Thái tử, không muốn hắn bởi vì hợp tác cùng Tề vương mà canh cánh trong lòng.
Vẻ mặt Thái tử buồn bã, còn có chút mê mang, "Hủy diệt? Cô còn có thể hủy diệt bọn chúng sao?"
Liễu Cơ cười xinh đẹp, "Đương nhiên. Chỉ cần ngài không muốn thấy, đều không nên tồn tại trên đời này."
"Cắt —— "
Tiếng gọi trung khí mười phần của đạo diễn Đàm Vệ Đông quanh quẩn trong studio, mọi người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vừa rồi đang xem người ta diễn xuất, không phải là giấc mộng trở về ngàn năm, cũng không phải nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân được ca ngợi trong thơ cổ.
Trên mặt mọi người đều có chút ngạc nhiên, nhìn Nghi Hi một câu cũng không nói nên lời. Ở đây đều không phải người ngoài ngành, vừa rồi biểu hiện của cô đã sớm vượt qua tiêu chuẩn của diễn viên mới, thậm chí trước diễn xuất cường đại của Lê ảnh đế, cũng vững vàng tiếp được, còn làm ra phản hồi kinh diễm tương đương.
Kia yêu mị tận xương, tôi cũng muốn bị cô ấy hút máu!
Chẳng qua đạo diễn kêu cắt... Cắt thì tốt, như vậy mới bình thường, Đàm đạo yêu cầu cao, nếu cô ấy một lần đã đạt, cũng quá dọa người đi!
"Tay áo của Thái tử quét đến ly rượu, đạo cụ đi lên sửa một chút. Các bộ phận chú ý, chúng ta làm lại một lần nữa." Nhìn về phía Nghi Hi, "Vừa rồi biểu hiện rất tốt, bảo trì trạng thái."
Nghi Hi gật đầu, "Tôi sẽ."
Mọi người trợn tròn mắt. Nghe ý tứ này, nếu tay áo của Lê Thành Lãng không xảy ra vấn đề, vừa rồi liền qua thật?
Thân thể Yên Như sớm đã cứng đờ, trên mặt tràn đầy không thể tin tưởng. Cô ta nhìn cô gái sặc sỡ lóa mắt phía xa, bỗng nhiên cảm thấy trước kia bản thân vẫn không hiểu rõ về Nghi Hi. Quen biết hơn nửa năm, mình nhiều nhất chỉ coi cô là đối thủ tình trường, nhưng từ lúc nào, về mặt sự nghiệp mình cũng có thể thấy bản thân bị uy hiếp?
Nó chẳng qua chỉ là cô bé không có kinh nghiệm, vì sao có thể diễn được trình độ này!
Trong đại điện, Nghi Hi nâng váy chuẩn bị rời khỏi, Lê Thành Lãng lại gọi cô lại. Nhìn lại lòng bàn tay biến thành máu tươi đầm đìa một lần nữa, anh mỉm cười, "Động tác vừa rồi, là cô nghĩ ra?"
Cảnh quay vừa rồi, trong kịch bản chỉ viết lời thoại, cũng không nêu thêm cái khác, trước thảo luận động tác, cũng chỉ quyết định Liễu Cơ vì Thái tử dọn dẹp mảnh vụn, cô lại hôn lên lòng bàn tay quả thật làm cho anh có chút bất ngờ. Nhờ kinh nghiệm phong phú nhiều năm quay phim, anh rất nhanh làm ra phản ứng, có thêm mấy động tác phía sau, cảnh quay này hiệu quả càng cao.
Nghi Hi có chút chột dạ, "Tôi tạm thời nghĩ ra, không có nói trước cùng thầy khai thông, xin lỗi. Vậy... Đợi lát nữa còn có thể diễn như vậy sao?"
Lê Thành Lãng nháy mắt nhớ lại lúc bị hôn, tuy rằng mảnh sứ vỡ đã qua xử lý, nhưng anh nhập vai quá sâu lực tay có chút lớn, nên tay bị thương, cho nên lúc cô hút máu, cũng đụng tới miệng vết thương thật sự. Tê tê dại dại, còn có chút đau, cảm giác kia khiến cho anh không dễ chịu chút nào, nhưng đây là công việc, hơn nữa, chính cô còn đang khẩn trương mong đợi nhìn mình.
Thu hồi tay, anh thản nhiên phân phó, "Động tác nhẹ một chút, cảnh quay sẽ càng đẹp mắt."
Cô tươi sáng cười một tiếng, "Tôi đã hiểu, cảm ơn thầy!"
HẾT CHƯƠNG 5
Chú thích
Lưu ý: trong chương này có một số đoạn là miêu tả cảnh quay của phim Đoạt cung nên nhân xưng đều đổi thành cổ đại.
[1] Đàm nữ lang: cô gái do đạo diễn Đàm phát hiện.
[2] âm trầm: âm u, u ám.
[3] ngọc quan huyền phục: mũ ngọc áo đen.
[4] án kỷ: chiếc bàn dài thời cổ đại.
[5] tử địch: Kẻ thù không đội trời chung, kẻ thù một mất một còn.