ANH ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY

Trên cánh tay của Quý Diễn nổi lên lốm đốm những nốt đỏ, bị cậu gãi đến sưng lên từng mảng, giống như bị côn trùng cắn. Giang Tri Tụng cau mày lật tung chăn lên kiểm tra cũng không phát hiện có gì bất thường.

Giang Tri Tụng nhớ lại ban ngày Quý Diễn ăn uống những gì nhưng cũng không phát hiện ra có gì không đúng, bèn đưa chăn mình đổi lấy chăn cậu, sau đó đi ra ngoài lấy thuốc mỡ rồi quay về phòng.

Quý Diễn tựa lưng vào đầu giường, yên lặng nhìn Giang Tri Tụng chạy tới chạy lui. Lúc Giang Tri Tụng nắm tay cậu định bôi thuốc thì Quý Diễn lại vùng ra, mặt rất nghiêm túc nói: “Gay và nam thẳng thụ thụ bất thân, anh đừng có hòng nhân cơ hội này xơ múi em.”

Giang Tri Tụng dùng sức đè Quý Diễn, vừa dỗ vừa cưỡng chế bôi thuốc mỡ cho cậu.

Chờ cho vết sưng đỏ nhạt dần, Giang Tri Tụng tắt đèn, Quý Diền im lặng tự mình chui vào chăn chuẩn bị ngủ.

Qua một lúc sau, cả người cậu lại cảm thấy ngứa, lần này không chỉ cánh tay mà cổ, chân cũng bắt đầu ngứa. Quý Diễn cũng phán đoán được tình thế đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm mất ngủ khổ sở nhưng không ngờ tới khổ sở là vì như thế này.

Quý Diễn gãi tới gãi lui, nhịn không được xoay người tới lui.

Giang Tri Tụng lại bật đèn nói với Quý Diễn: “Có thể do giường không được sạch sẽ, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra rồi ra khách sạn ngủ.”

Nói xong liền chuẩn bị xuống giường thay đồ, Quý Diễn ngăn anh lại nói: “Em không đi, anh đưa thuốc mỡ đây, em tự bôi.”

Ngày mai là đám cưới của Giang Hành Nam rồi, bây giờ có rất nhiều người đang ở nhà họ Giang, nửa đêm nửa hôm Giang Tri Tụng còn làm loạn như này, không chừng ngày mai lại bị người khác chỉ trích.

“Không còn ngứa nữa, chỉ là hơi khó chịu thôi.” Quý Diễn giục anh: “Giang Tri Tụng anh phiền quá, anh đưa thuốc mỡ đây cho em.”

Đúng là tình hình không quá nghiêm trọng, bôi thuốc mỡ lên cũng không còn ngứa nữa, chỉ là vốn dĩ Quý Diễn nghĩ là bản thân sẽ cảm thấy tâm phiền ý loạn, bây giờ lại còn là buổi đêm, tự dưng trong khoảnh khắc cũng bớt ngứa đi bảy phần.

Đang nói chuyện, Quý Diễn bỗng phát hiện trên cổ Giang Tri Tụng có một vết đỏ giống y như vết trên người cậu.

Giang Tri Tụng vẫn chưa phát hiện ra, chuẩn bị cúi đầu dùng tăm bông bôi tạm thuốc mỡ.

Quý Diễn vừa bôi thuốc một lần nữa, bôi xong liền quăng hộp thuốc qua lên người Giang Tri Tụng, ngữ khí mất tự nhiên, nói anh cũng bôi thuốc này đi.

Cũng không biết côn trùng ở đâu ra, cắn hai người bọn họ cả đêm không ngủ được. Giang Tri Tụng đề nghị đi bệnh viện mấy lần nhưng Quý Diễn sống chết cũng không muốn đi. Giang Tri Tụng cứng giọng một tí Quý Diễn liền tức giận, nói Giang Tri Tụng không phải thích cậu mà thực ra chỉ muốn làm ba cậu.

Giang Tri Tụng không còn cách nào khác, nhìn vết sưng đỏ trên tay cậu sau khi bôi thuốc cũng đã đỡ hơn, đành phải thỏa hiệp.

Bị hành hạ đến nửa đêm, hai ngươi bọn họ cuối cùng cũng mơ mơ màng màng người trước người sau tiến vào giấc ngủ.

Buổi sáng hôm sau cả hai đều dậy muộn, người làm phải đến gọi cửa mà không ai trả lời. Cũng không ai dám đẩy cửa vào, liền quay đầu rời đi, định là một chút nữa sẽ quay lại gọi cửa.

Trừ hai người bọn họ, tất cả mọi người đều tỉnh giấc, tốp năm tốp ba tụ tập ở đại sảnh nói chuyện phiếm, âm thanh ồn ào vang lên lầu, Giang Tri Tụng giật mình tỉnh ngủ, chậm rãi mở mắt.

Như là muốn giữ khoảng cách với Giang Tri Tụng, cả đêm qua Quý Diễn quấn chặt mình trong chăn, nằm sát mép giường như sắp rơi xuống đất.

Tối qua ngủ cũng khá muộn nên mắt anh cũng xuất hiện quầng thâm, nhưng vết cắn ở cổ cũng đỡ hơn không ít, nhìn không còn quá nghiêm trọng.

Giang Tri Tụng kéo cậu vào giường, nhân lúc cậu đang ngủ bôi thuốc cho cậu, đột nhiên âm thanh dưới lầu nhỏ dần nhỏ dần, Giang Tri Tụng với tay lấy điện thoại xem giờ, 8 giờ 1 phút.

Phía ngoài bỗng vang lên tiếng gọi cửa, càng lúc càng gấp gáp, đánh thức Quý Diễn dậy. Người giúp việc ở ngoài cửa nhỏ nhẹ thông báo bữa sáng đã chuẩn bị xong, mọi người đang chờ.

Quý Diễn lộn nhào một cái từ trên giường, xoa xoa nhẹ đôi mắt, hoảng hốt phóng từ giường ngủ vào phòng tắm.

Hai người rửa mặt xong chạy nhanh xuống lầu. Ở phòng ăn, Giang Hành Nam ngồi ở vị trí chủ nhà, thấp giọng bàn công việc với Giang Tri Khâm ngồi bên tay phải ông.

Hôm qua Giang Tri Tụng vừa nhắc ông cẩn thận Tiểu Lý, đừng bị cấp dưới mình tính kế nắm nhược điểm của mình, sau đó Giang Hành Nam âm thầm điều tra, phát hiện ra đúng là Tiểu Lý có vấn đề.

Giang Hành Nam dặn dò Giang Tri Khâm xong, thấy Tri Tụng cùng Quý Diễn đang bước vào nhà ăn, quét mắt liếc nhìn bọn họ xong, trong nháy mắt thần sắc thay đổi.

Giang Tri Tụng thấy Giang Tri Hành biểu cảm không đổi cất tiếng “Ba”, sau đó quay lại bảy tỏ ý xin lỗi với mọi người vì đã để mọi người đợi lâu, là lỗi của mình. Giang Hành Nam sĩ diện, không vui cũng không lớn tiếng trách cứ.

Giang Hành Nam cũng không lên tiếng, sắc mặt vẫn rất khó coi.

Quý Túc Phong ngồi ở phía bên phải Giang Hành Nam, theo ánh mắt của ông nhìn về phía bọn họ, có chút kinh ngạc, như là có suy tư gì, lại nhìn một lần nữa.

Giang Hành Nam phát giác ra, tâm trạng theo đó lắng xuống, lại nghe Quý Túc Phong hỏi: “Tri Tụng, phòng của hai đứa có côn trùng hả? Sao khắp người hai đứa toàn những vết đỏ vậy?”

Sắc mặt Giang Hành Nam có chút thay đổi, quay đầu nhìn Quý Túc Phong nói chuyện.

Chỗ ngồi ở bàn ăn được sắp xếp theo số lượng người,bây giờ chỉ trống một chỗ đầu và một chỗ cuối, Quý Diễn tự động đi đến góc ngồi.

Phùng Hiểu Nam thấy Quý Diễn đi về phía này liền xuýt xoa híp mắt đánh giá cậu. Bọng mắt có thâm quầng chắc đêm qua không được ngủ rồi. Hầu kết, cổ, lúc di chuyển còn ẩn hiện xương quai xanh, chỗ nào cũng có dấu vết, cái này mà côn trùng cắn cái gì, rõ ràng là dấu hôn.

Hóa ra hôm nay là ngày thành hôn của Giang Hành Nam mà đêm qua bọn họ đã cùng nhau động phòng hoa chúc.

Trên bàn ăn bày biện đủ loại các món ăn sáng, Quý Diễn ngồi kế bên Phùng Hiểu Nam, tùy tiện lấy một ly sữa.

Phùng Hiểu Nam đánh giá tới lui, không kìm nén được tâm tư của bản thân, quay đầu hỏi Quý Diễn vài câu.

“Hôm nay cậu ngủ dậy muộn nhỉ.”

Từ lúc biết Phùng Hiểu Nam mắng Giang Tri Tụng, ấn tượng của cậu về tên này không được tốt. nhưng người ta cười nói mình cũng phải nể mặt mũi, xuất phát từ lịch sự tùy ý trả lời: “Hôm qua lăn lộn cả đêm, đến gần sáng mới ngủ được.”

Phùng Hiểu Nam dừng mắt ở trên eo Quý Diễn hỏi: “Cậu không cảm thấy khó chịu sao?”

“Khó chịu chứ.” Quý Diễn hai mắt vô thần, héo úa nói: “Xài đến tận hai chai thuốc mỡ mà vẫn thấy khó chịu.”

Phùng Hiểu Nam có chút khiếp sợ: “Hai chai?”

Quý Diễn với tay lấy một cái bánh bao, cắn một miếng nói tiếp: “Không còn cách nào, đi bệnh viện thì không được tiện lắm nên đành phải chịu đựng một chút.”

Phùng Hiểu Nam tinh thần không nhịn được cảm thấy nhộn nhạo, quả nhiên hắn đoán không sai, Giang Tri Tụng trên giường đúng là có thể chơi chết người.

Hai người ông nói gà bà nói vịt chắp vá cũng nói chuyện được một lúc.

Phùng Hiểu Nam không ngờ tới Quý Diễn vậy mà lại không che giấu gì, nói chuyện này mà thần thái bình thường như đang uống nước. Kết luận Quý Diễn nhìn thì có vẻ ngây thơ nhưng đằng sau chắc cũng dâm đãng muốn chết.

Bữa ăn sáng sắp kết thúc, nhiều người rời khỏi bàn, Quý Diễn lúc nãy chỉ lo nói chuyện nên không ăn được bao nhiêu. Nghĩ đến bữa trưa có thể sẽ ăn muộn nên cũng không thèm để ý phản ứng của Phùng Hiểu Nam, lấy một cái bánh bao kim sa ngồi yên ăn, no bụng trước đã.

Phùng Hiểu Nam nhìn Quý Diễn không có mấy tinh thần, trong lòng cảm thấy không được vui, rõ ràng bản thân mình cũng đâu tệ hơn Quý Diễn nhưng Giang Tri Tụng lại thích người đó.

Nghĩ nghĩ một lúc, Phùng Hiểu Nam buông đũa, cách một bàn nhìn Giang Tri Tụng. Anh ngồi thẳng lưng, đang cầm đũa gắp một chiếc nem rán, chỉ là một hành động đơn giản nhưng khi Giang Tri Tụng làm thì cảm thấy thật có khí chất.

Sườn mặt đẹp, tay cũng đẹp, nếu mang thêm một cái mắt kính thì rất giống với nhân vật phản diện trong phim điện ảnh, vừa nho nhã vừa bại hoại.

Phùng Hiểu Nam nhìn chằm chằm rất lâu, không nhịn được cắn cắn môi dưới, lúc định thu hồi ánh mắt thì đột nhiên phát hiện ra vết cắn trên tay Giang Tri Tụng, theo bản năng trong đầu Phùng Hiểu Nam tự tưởng tượng ra một vài tư thế.

Hình như tư thế nào cũng được.

Giang Tri Tụng đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua, Phùng Hiểu Nam lập tức nhìn qua chỗ khác.

Ngày hôm qua hắn bị Giang Tri Tụng đấm cho một trận, bây giờ cằm vẫn còn đau, Phùng Hiểu Nam nghĩ thầm, tính chờ có thời gian đi ra ngoài tìm kiểu đàn ông tương tự như vậy.

Vẫn là không nên dính dáng với Giang Tri Tụng.

Nghĩ nghĩ một lúc lại nhìn thấy Quý Diễn ngồi kế bên, trong lòng hắn lại càng cảm thấy không thoải mái, nhìn bàn còn có mỗi hai người bọn họ liền hỏi, ngữ khí chua loét: “Vậy mà cậu còn xuống được giường?”

Quý Diễn ngơ ngác:?????

Phùng Hiểu Nam nhìn ánh mắt mờ mịt của Quý Diễn nói: “Giả vờ cái gì, không phải cậu với Giang Tri Tụng làm rồi hả?”

“Làm cái gì?” Quý Diễn hỏi.

“Làm tình, chứ còn có thể làm gì nữa” Mắt đào hoa của Phùng Hiểu Nam sáng lên: “Cậu dâm như vậy, có phải Giang Tri Tụng trên giường rất lợi hại không?”

Trong nháy mắt, Quý Diễn cảm thấy đầu óc ong lên một chút, giống như bị đánh bay mất tri giác.

Ngay sau đó, Quý Diễn lập tức đứng lên nhấn đầu Phùng Hiểu Nam xuống bàn hét lớn: “Mày muốn chết thì cứ nói thẳng là muốn chết.”

Trước mặt Phùng Hiểu Nam có không ít chén tương, ngay lúc này liền dính hết lên mặt hắn, nhìn qua khá chật vật.

Phùng Hiểu Nam giãy giụa lên, Quý Diễn buông hắn ra rồi một chân đá hắn bay xa hai mét, bị va vào ghế, theo quán tính lăn xuống đất.

Quý Túc Phong vừa mới buông đũa nghe động tĩnh quay đầu lạnh giọng hét lên: “Quý Diễn!”

Người làm đứng gần đó chạy đến giữ Quý Diễn lại, một nửa thì chạy ra đỡ Phùng Hiểu Nam, cả phòng ăn náo loạn.

“Ai cản cũng không được.” Quý Diễn đẩy người làm ra, túm ghế định ném lên người Phùng Hiểu Nam: “Hôm nay tao nhất định phải đập chết mày.”

Trong phòng ăn lúc này cũng không còn nhiều người, nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt nhìn nhau im lặng đáng sợ.

Giang Tri Tụng ở cách xa Quý Diễn, ba bước gộp làm hai chạy nhanh đến trước mặt cậu, ôm chặt cậu lại, lấy cái ghế trong tay cậu ra hỏi: “Làm sao vậy A Diễn?”

Quý Túc Phong cũng chạy tới, hỏi tình hình thế nào.

Quý Diễn bị Giang Tri tụng ôm chặt, muốn thoát ra cũng không được, bị mọi người hỏi tới tấp, lạnh mặt nói một câu: “Nhìn không ưa, muốn đánh nên đánh.”

Từ nhỏ đến lớn Quý Túc Phong rất ít khi tức giận Quý Diễn, lúc này lại cực kì nghiêm khắc: “Quý Diễn, con muốn nổi điên cũng phải xem là đang ở đâu, mau đi xin lỗi cậu ấy ngay lập tức.”

Còn mấy tiếng nữa là đến giờ tổ chức hôn lễ, đây lại là nơi công cộng, Quý Diễn đột nhiên đánh người. Hơn nữa Phùng Hiểu Nam là họ hàng bên nhà gái, nếu làm lớn chuyện sẽ khiến Giang Hành Nam khó xử.

Quý Túc Phong vừa dứt lời, Quý Diễn nâng chân lên dùng sức đạp Phùng Hiểu Nam một cái, lại đá hắn bay ra xa thêm nửa mét.

Phùng Hiểu Nam nằm trên sàn, mặt mũi đầy tương, mu bàn tay bị chân ghế quét qua một mảng xanh tím, đang ôm ngực ho chết đi sống lại.

Quý Túc Phong thấy Quý Diễn không những không dừng tay mà còn đánh mạnh hơn, tiện tay cầm đĩa trên bàn ăn ném về phía cậu: “Sáng sớm con nổi điên cái gì? Xin lỗi ngay cho ba.”

Giang Tri Tụng nhanh tay kéo Quý Diễn ra đằng sau lưng mình, cái đĩa ăn bay qua sượt trán anh, rơi xuống đất bể tan nát.

Quý Túc Phong nhìn chằm chằm Giang Tri Tụng, nét mặt tức giận nói: “Tri Tụng con tránh ra.”

Giang Tri Tụng không tránh, sợ Quý Túc Phong lại ném đồ nên đứng chắn ở trước mặt Quý Diễn, lại quay ra nói với Quý Túc Phong: “Chú, chú đừng tức giận.”

Sau đó lại nói với Quý Diễn: “A Diễn, em nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quý Diễn lảng tránh ánh mắt Giang Tri Tụng, lạnh lùng đứng đó, mặc kệ anh hỏi gì đều không trả lời.

Phùng Hiểu Nam bò dậy, dùng quần áo lau sạch tương trên mặt, bầm dập đi đến trước mặt Lưu Uyển Thanh ủy khuất nói: “Dì, còn không chọc gì nó, con chỉ nói dì với dượng rất xứng đôi.”

Lưu Uyển Thanh lập tức  thay đổi sắc mặt, tiếng cười cũng ngưng bặt.

Giang Hành Nam đứng bên cạnh  Lưu Uyển Thanh, nghe Phùng Hiểu Nam nói vậy, quay đầu nhìn nhìn Quý Diễn suy tư vài giây liền nói: “Nếu không phải là người nhà họ Giang, sau này ít qua lại.”

Phùng Hiểu Nam lúc này cảm thấy có một chút an ủi, lạnh lùng cười một tiếng, trừng mắt nhìn Quý Diễn.

Giây tiếp theo, Giang Hành Nam nhìn về phía Phùng Hiểu Nam, trầm giọng: “Ta nói chính là cháu đó.”

Giọng nói Giang Hành Nam rõ ràng trầm ổn, mọi người tại hiện trường đều nghe rất rõ ràng, sắc mặt lại khác nhau.

Phùng Hiểu Nam không nhịn được nữa, nhưng địa vị của Giang Hành Nam lại cao hơn mình, tuy là tức giận muốn nổ tung nhưng cũng không dám nói gì, chỉ biết cúi đầu che đi sự phẫn uất.

Giang Tri Tụng cũng khá bất ngờ, liếc nhìn Giang Hành Nam.

Giang Hành Nam xem như không có chuyện gì, hướng mắt về Quý Túc Phong nói: “Túc Phong, có cái gì to tát đâu. Quý Diễn chắc chỉ giỡn thôi, lát nữa gọi người đến dọn dẹp là được.”

Lưu Uyển Thanh cũng biết rõ tính tình cháu mình, tám chín phần là hắn từ đi kiếm chuyện trước, thấy Giang Hành Nam thể hiện rõ thái độ cũng đi theo hòa giải.

Không khí lại trở nên náo nhiệt.

Sau bữa sáng, tất cả những khác được mời đều ra vườn tản bộ, trước khi đi Quý Túc Phong nhìn Giang Tri Tụng lại nhìn con trai mình, trong lòng còn rất tức giận nói: “Con đúng là được chiều hư rồi.”

Quý Túc Phong chưa nghiêm túc như thế này bao giờ, Quý Diễn nhìn bóng lưng Quý Túc Phong rời đi, cắn môi cúi đầu đá đá chân bàn.

Dưới đất hỗn độn bừa bãi, khắp nơi đều là màu vàng của tương ăn mì, còn có sữa tươi, sữa đậu nành, Quý Diễn quỳ xuống giúp mọi người dọn dẹp.

Giang Tri Tụng không nói gì cũng quỳ xuống giúp mọi người dọn dẹp. Người giúp việc có chút thất thố mở to mắt nhìn rồi cản hai ngươi họ. Giang Tri Tụng nhẹ nhàng nói, không sao, đừng để ý đến chúng tôi.

Dưới sàn đầy mảnh vỡ của ly thủy tinh, người giúp việc cúi người nhặt không cẩn thận bị cứa đứt tay, Quý Diễn ngăn lại nói: “Để tôi làm cho, cậu qua đây dọn chén đĩa đi.”

Giúp việc chần chừ một lúc, thấy Giang Tri Tụng gật đầu mới đứng lên đi qua dọn chén đĩa. Giang Tri Tụng dọn dẹp cùng cậu đến khi mọi thứ sạch sẽ. Quý Diễn cũng không nói gì, anh cũng không hỏi gì nhiều. Dọn dẹp xong Giang Tri Tụng nắm lấy cổ tay cậu, lấy khăn ướt lau tay cho cậu, lau từng ngón từng ngón, lòng bàn tay rồi đến mu bàn tay, lau từng chút một đến khi sạch sẽ.

Giang Tri Tụng mặc tây trang quỳ trước mặt Quý Diễn, cúi đầu chau mày, động tác chậm rãi dịu dàng lại cẩn thận, như đang lau một thứ gì đó rất dễ vỡ.

Quý Diễn ngay từ đầu chỉ yên lặng, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, giống như bị phỏng hất tay Giang Tri Tụng ra đi thẳng đến cửa ra vào.

Giang Tri Tụng gọi cậu lại nói: “A Diễn, người anh bẩn quá, anh muốn đi tắm.”

Quý Diễn dừng chân, bình thường nói: “Thì anh đi tắm đi.”

“Anh không biết em sẽ đi đâu nhưng lúc em chưa bình tĩnh lại, anh muốn em luôn ở bên cạnh anh.” Tay áo Giang Tri Tụng không ít vết bẩn, dính dính nhớp nhớp, anh đưa tay ra lại nói: “Nhưng mà A Diễn, bây giờ anh rất muốn đi tắm.”

Ý tứ của Giang Tri Tụng rất rõ ràng, một là anh sẽ đi theo Quý Diễn, hai là cả hai người về phòng.

Quý Diễn đứng tại chỗ mấy giây sau đó cùng anh trở về phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc