ANH ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY

Tác giả: Tam Nguyệt Hồ Đào

Dịch: Voi Còi ┃ Chỉnh sửa: Rùa

Trên đường về nhà, hai người bọn họ như hoán đổi tính cách cho nhau, Quý Diễn yên lặng, ngược lại Giang Tri Tụng lại nói rất nhiều, kể hết chuyện này tới chuyện kia với Quý Diễn.

Giang Tri Tụng nói: "A Diễn, anh định mua một căn biệt thự, em thấy biệt thự ở Hải Vân Thiên được không, còn ở khu gần hồ Hoàng Kim Loan thì sao?"

Quý Diễn đang nhai khô bò, ngẩng lên nhìn Giang Tri Tụng hỏi: "Anh mua biệt thự làm gì?"

Giang Tri Tụng muốn mua nhà tân hôn cho hai người nhưng lại sợ Quý Diễn thẹn quá thành giận liền nói: "Lần trước hội bạn em tụ tập, em chê chỗ Hứa An Gia nhỏ quá đúng không, chơi không vui nên anh mua một căn biệt thự, để em có muốn tụ tập thì có thể party tại nhà."

"Với lại có lúc cũng có thể qua đó ở mấy hôm."


"Anh quá xa xỉ!" Quý Diễn không có get được tâm ý của Giang Tri Tụng: "Vì tụ tập mà anh mua một căn biệt thự thì có hơi quá không?"

Phía trước là vạch qua đường, Quý Diễn dừng lại nhường người ta đi qua, quay đầu liếc mắt nhìn Quý Diễn, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Quý Diễn thấy Giang Tri Tụng muốn nói lại thôi nên cậu đoán có thể là vì việc bà nội của Quý Diễn thường hay đến nhà, nghĩ không được thuận tiện nên muốn dọn ra ngoài, liền nói: "Thật ra bà em cũng thích anh, chỉ là không chịu thừa nhận."

Giang Tri Tụng gật đầu, cũng không nhắc gì về chuyện căn biệt thự nữa, nói tiếp về chủ để cậu đang nhắc tới.

Nhân vật mà bọn họ đang nhắc tới, hiện giờ đang ở trong phòng khách vui vẻ phấn khích trang điểm cho cháu gái cưng.

Hôm nay bà nội mặc một chiếc sườn xám màu xanh thẫm, đeo thêm một sợi dây chuyền và đôi khuyên tai ngọc trai, thời gian không làm mất đi khí chất của bà, từng động tác vẫn rất ưu nhã cao quý.


Quý Hủy đứng trước mặt bà, mặc một chiếc váy bồng công chúa xinh đẹp, vui vẻ xoay vòng vòng.

Bà nội lấy cái vương miện kim cương cỡ nhỏ được đặt riêng cài lên cho Quý Hủy, cười nói: "Công chúa nhỏ nhà chúng ta thật xinh xắn."

Thẩm Ninh Ngọc đi từ trên lầu xuống, thấy trên đầu con gái cài vương miện kim cương, trong tay còn cầm vòng phỉ thúy và dây chuyền đá ngọc lam, trên bàn nào là kim cài áo, nhẫn, lắc tay... đủ chất liệu, đủ màu sắc, ánh sáng chiếu vào hơi chói mắt.

Vòng phỉ thúy bị rớt lên thảm, Thẩm Ninh Ngọc tháo hết trang sức trên người Quý Hủy ra, nói với bà: "Mẹ à, những đồ quý giá như vậy đừng có đưa Quý Hủy phá hỏng."

"Một cái vòng có cái gì mà quan trọng." Bà nói: "Con nít thì thích những thứ đẹp đẽ, công chúa nhỏ thích cái gì thì cứ cho nó."


Thẩm Ninh Ngọc nghĩ không nên cứ như vậy mà chiều chuộng trẻ con, cũng không khuyên được mẹ chồng, nên nói sang chuyện khác: "Mẹ, hôm nay mẹ không phải có việc sao, con nhớ mẹ có hẹn với dì Liễu ra ngoài."

Bà nội Quý Diễn và bà nội Chúc Duy Quân – Liễu Hàm Thanh là chị em cây khế, hai người quen biết với nhau từ khi còn nhỏ, sở thích lớn nhất của cả hai chính là so đo. Lúc nhỏ thì so thành tích học tập, lớn một chút thì so thành quả làm việc, già rồi thì so xem ai khỏe hơn, ai trẻ hơn.

Hôm qua bà nội vừa đến Tấn Thành, Liễu Hàm Thanh lập tức hẹn gặp nói là muốn ôn lại kỷ niệm xưa. Cũng may bà nội đã sớm chuẩn bị nên đã mang sườn xám và trang sức lộng lẫy theo.

"Ta không muốn đi lắm, đợi một chút xem sao, nhóc con nhà mình nói hôm nay sẽ về phải không?"

Bà nội vừa tết tóc cho Quý Hủy vừa nói: "Bà ấy làm sao quan trọng bằng nhóc con được."
Tóc bà nội vẫn chưa bạc hết, có mấy lọn tóc bạc lất phất, Thẩm Ninh Ngọc giúp bà bới tóc lên, nói chuyện phiếm: "Mấy hôm trước con đi mua sắm gặp dì Liễu, thấy dì đang chọn quần áo, lúc thử quần áo còn không kéo được dây kéo, con phải giúp dì ấy kéo lên, con thấy dì ấy dạo này mập lên kha khá."

Động tác tết tóc của bà nội chậm lại, nói: "Cũng muộn rồi ha, lâu lắm rồi mẹ không có thời gian hàn huyên với Liễu Hàm Thanh, nghe con nói mẹ cũng nhớ bà ta phết."

"Nhóc con chắc sẽ về muộn, Liễu Hàm Thanh bây giờ cũng có tuổi rồi, ở cái tuổi này gặp một lần là bớt một lần, cùng lắm thì ta ở lại chơi thêm mấy ngày nữa với nhóc con sau vậy."

Bà nói xong liền quay người đi lấy chiếc túi xách ngọc trai: "Ninh Ngọc, mẹ đi nha."

Thẩm Ninh Ngọc vừa cười nói, nhìn mẹ mình gấp gáp liền kéo tay bà lại: "Mẹ, tóc mẹ lại rớt nữa kia, để con giúp mẹ bới tóc lại."
Lúc Thẩm Ninh Ngọc giúp bà nội chỉnh lại tóc, Quý Hủy ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, rất nhanh đã không còn hứng thú, nhìn thấy trên bàn có mấy cái bánh quy, định chồm lên lấy một miếng.

Thẩm Ninh Ngọc vừa nhìn thấy có chút khó hiểu, không nhớ là dì giúp việc hôm nay có làm bánh hay không, nghĩ là của Quý Diễn tùy tiện vứt rồi bỏ quên ở đó, nên không cho Quý Hủy ăn.

"Bánh này còn ăn được, cứ để nó ăn." Bà nội nói: "Tối qua con với Túc Phong ra ngoài, nhà mình có khách. Cô bé nói mình là bạn của nhóc con, tên là Hồ Chỉ Lộ, là một cô gái đáng yêu dễ thương, mấy cái bánh này đều là người ta mang tới."

Thẩm Ninh Ngọc nhìn Quý Hủy đang giương ánh mắt mong chờ nhìn về phía mình nên cũng không ngăn cản nữa, nói con gái phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn bánh.

Bà nội nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cười nói: "Cô gái hôm qua rất xinh đẹp lại hiền hòa, vừa gặp ta đã gọi bà nội, ta còn tưởng là người yêu của nhóc nhà mình."
Thẩm Ninh Ngọc có ấn tượng với cô gái này, chỉ nói: "Không phải người yêu, chỉ là bạn cấp 3 ạ."

Bà thuận miệng hỏi Thẩm Ninh Ngọc: "Nhóc con nhà mình đã yêu ai chưa?"

Thẩm Ninh Ngọc thở dài: "Nó suốt ngày vẫn như con nít, làm sao mà hiểu được như thế nào là tình yêu, có nhiều lúc con thấy lo lắng sợ nó không cưới được vợ."

Bà nội không có một chút lo lắng nào, nhưng lúc này bà không muốn nói chuyện tiếp với Thẩm Ninh Ngọc, tóc vừa làm xong liền vội vàng ra cửa.

Bà nội đi được chưa bao lâu thì Quý Diễn và Giang Tri Tụng trở về nhà.

Giang Tri Tụng chạy xe vào gara, rồi tháo dây an toàn ở ghế sau.

Quý Diễn mắt thấy Giang Tri Tụng định ôm mình xuống xe, liền né tránh vòng tay anh, lùi lại nói: "Giang Tri Tụng, anh không được ôm em khi ở nhà."

Quý Diễn biết rõ gara không có ai, nhưng cũng nhìn qua cửa xe một lần nữa rồi lại nói: "Cũng không được hôn em, lại càng không được ngủ với em."
Giang Tri Tụng khom người bước vào, đóng cửa xe ngồi kế bên Quý Diễn.

"Không được làm gì hết sao?" Giang Tri Tụng hỏi.

Quý Diễn xoay mặt nhìn anh nói: "Giống như lúc trước không được làm gì, nói chung là đừng có để ba mẹ em phát hiện được."

Giang Tri Tụng hiểu được nỗi băn khoăn của Quý Diễn. Tuy rằng Quý Túc Phong rất tân tiến, nhưng gọi là hoàn toàn tiếp nhận thì vẫn phải mất một ít thời gian, anh nghĩ cứ để từ từ, cũng không gấp gáp gì.

Giang Tri Tụng trong lòng thì nghĩ là như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Quý Diễn, lại cảm thấy rất đáng yêu, cố ý đè Quý Diễn dựa lên cửa xe, vuốt ve mặt cậu nói: "A Diễn, bây giờ chúng ta đang ở trong xe, không tính là trong nhà phải không?"

Dưới ánh mắt thâm tình của Giang Tri Tụng, Quý Diễn biết mẹ nó mặt cậu lại đỏ lên rồi.
Giang Tri Tụng dựa qua, Quý Diễn lập tức lùi lại, giây tiếp theo gáy cậu chạm phải tay anh rồi mới đụng vào cửa xe.

Một chân cậu gác trên ghế xe, một chân chạm dưới sàn xe, căng thẳng ngồi thẳng tắp. Giang Tri Tụng mạnh mẽ chen vào dán lên người cậu, không gian trong xe rất nhỏ, tư thế này tạo nên bầu không khí ái muội hơi quá đáng.

Giang Tri Tụng cách lớp vải sờ sờ xương quai xanh của Quý Diễn, nhiệt độ hai lòng bàn tay tăng lên, hô hấp cũng trở nên nóng bỏng khiến Quý Diễn run nhẹ.

Tay Giang Tri Tụng từ xương quai xanh từ từ di chuyển xuống eo, ngừng ở eo sờ soạng khiến Quý Diễn run rẩy nhiều hơn. Mặt cậu đỏ bừng, thở hổn hển, giọng nói có chút hung dữ: "Giang Tri Tụng, con mẹ anh..."

Giang Tri Tụng cúi đầu hôn lên môi cậu. Lúc bắt đầu rất ôn nhu, giống như đang nhấm nháp một cánh hoa hồng đang chớm nở, bắt đầu từ cánh hoa ngoài cùng, bắt đầu dùng lưỡi liếʍ ɭáρ, dùng răng cắn nhẹ, từng lớp từng lớp đi vào trong, ép cánh hoa thành nước.
Càng đi vào bên trong, sự ôn nhu cũng từ từ biến mất, đến cuối cùng chỉ còn sự áp bách chiếm đoạt thay thế, động tác dần trở nên thô bạo.

Quy Diễn bị hôn đến mơ hồ, ánh mắt thất thần, tay nắm chặt góc áo Giang Tri Tụng, nắm chặt xong lại buông ra, buông ra xong lại nắm chặt lại.

Quý Diễn không thể thở được, cảm giác ngột ngạt khiến trán cậu lấm tấm mồ hôi, Giang Tri Tụng cuối cùng cũng buông tha cho cậu. Giang Tri Tụng cũng đổ mồ hôi, cùng với nhiệt độ nóng bỏng tăng lên, đầy du͙ƈ vọиɠ, anh lùi lại bình tĩnh một chút.

Quý Diễn đỏ mặt, hơi thở không còn đều đặn, vừa động tay lại đụng phải mấy gói đồ ăn vặt kêu sột soạt. Cậu tiện tay cầm mấy gói đồ ăn ném lên người Giang Tri Tụng nói: "Anh mắc cái gì tự nhiên lại hôn em?"

Giang Tri Tụng nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước của cậu, ánh mắt vẫn thâm tình như lúc nãy.
Mắt thấy Giang Tri Tụng lại định sáp người qua, Quý Diễn không dám làm dữ nữa, lấy tay che ngực, nhỏ giọng nói: "Giang Tri Tụng, em nóng, chúng ta xuống xe đi."

Giang Tri Tụng ừ một tiếng nhưng vẫn chặn cậu ngồi đó, cũng không hôn cậu nữa, chỉ là ôm lấy người cậu để cậu ngồi thẳng, rồi bật máy lạnh.

Giang Tri Tụng dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên mặt Quý Diễn cười nói: "A Diễn, em như vậy không thể vào nhà được."

Thật ra Giang Tri Tụng cười rất ôn nhu, bây giờ giọng nói cũng ôn nhu, nhưng Quý Diễn vẫn cứ cảm thấy anh đang cười nhạo cậu, cậu rất tức giận nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.

Càng tức hơn nữa, là mới ngày đầu tiên yêu nhau, cậu đã cảm thấy cậu chịu không nổi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc