ANH ~ EM MUỐN NGỦ VỚI ANH!

Ánh nắng tươi đẹp, tiết trời mùa thu dịu mát.

1/9 – Ngày khai giảng.

"Tuấn Nam ~ lâu rồi không gặp, có nhớ tôi hay không?" Lý Văn Hiên kéo hành lý từ phía sau chạy đến, tay khoác lên vai một cậu nhóc hỏi.

Thoáng cái bị người ta dắt đi về phía trước, chờ đến lúc dừng lại thì trông thấy gương mặt tươi cười như ánh mặt trời của chàng trai cao lớn trước mặt, Bạch Tuấn Nam nhếch môi cười nói: "Vậy cậu có nhớ tôi không?"

Nhìn Bạch Tuấn Nam sau một kỳ nghỉ hè không gặp, rõ ràng cởi mở hơn trước đây, cảm thấy rất vui mà xoa xoa đầu của cậu.

Trước đây, thằng nhóc này tính tình nhu nhược, lời nói lãnh đạm, hướng nội, còn nhát gan, dáng dấp lớn lên cũng là một bộ dạng gầy teo. Bởi vì ít nói chuyện, dần dần mọi người cũng không thích ở chung một chỗ với cậu, cho nên, đến bây giờ ở bên cạnh cậu cũng chỉ có mỗi một người bạn.

Mà bản thân hai người bọn họ đều là từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, từ nhà trẻ, tiểu học, cấp hai đến cấp ba. Bây giờ là đại học cũng đều học chung một trường, cái này có thể nói duyên phận của hai người thật làm cho người khác phải hâm mộ.

Nhìn Bạch Tuấn Nam cười rạng rỡ trước mặt mình, Lý Văn Hiên nói trong một tâm trạng vui vẻ: "Tuấn Nam, cậu nên có cái bộ dáng này, xem xem, cả nụ cười cũng đều phát sáng nữa, còn muốn sáng hơn bóng đèn."

"Cậu đang khen tôi hay là đang làm tổn thương tôi, tưởng tôi không biết bóng đèn là đại biểu cho cái gì à?" Nghe hắn nói như vậy Bạch Tuấn Nam liền liếc hắn, rõ là đã qua một kỳ nghỉ hè, nhưng người này như chưa từng thay đổi gì nhất là cái miệng.

Nhắc đến Lý Văn Hiên đó chính là một cái mặt trời di động, đi đến đâu chiếu sáng đến đó, phải nói chưa có cái gì không tốt. Nhưng đối với Bạch Tuấn Nam mà nói, đó chính là quá khoác lác, mỗi ngày đối phó với rất nhiều người, đối với cậu mà nói là mệt chết được. Nhưng hắn vẫn luôn tự hào bản thân làm không biết mệt, dùng lời của hắn để giải thích: "Anh đây có nhân duyên tốt!"

Nghĩ vậy Bạch Tuấn Nam chỉ có thể thở dài, ai bảo mình có một người anh em là hắn chứ.

"Bạn học? Bạn học? Có thể nhường đường cho mình một chút?" Lúc này ở đằng sau truyền đến một giọng nam sinh, Bạch Tuấn Nam liền thức tỉnh.

Thấy cả hai đang đứng giữa đường, nhất thời ngượng ngùng lôi kéo Lý Văn Hiên sang bên đường, vừa đi vừa nói: "Xin lỗi xin lỗi."

Lý Văn Hiên trái lại cảm thấy không quan trọng, nhường lại một chút là được. Vì vậy lôi kéo cánh tay của người bên cạnh: "Tuấn Nam, nhìn cậu bây giờ tốt biết bao nhiêu, nếu như là trước đây, cậu nhất định sẽ đỏ mặt, sau đó bối rối không biết phải làm sao, nghĩ đến cảnh đó..."

"Lý Văn Hiên!" Hét lớn một tiếng.

Thấy người nào đó tức giận, Lý Văn Hiên ho khan hai tiếng sờ sờ mũi bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi, là tôi sai, tóm lại tôi không nói nữa được chưa? Bây giờ cũng trưa rồi, có thể mời vị thiếu gia này cùng đi ăn cơm với tôi chứ?" Vừa cười đùa vừa ôm vai Bạch Tuấn Nam kéo rương hành lý đi đến căn-tin, trước tiên phải ăn cơm, ăn no thì mới có sức để báo danh.

Đành chịu mà nhìn người nào đó trêu chọc mình, Bạch Tuấn Nam chỉ có thể thở dài cam chịu số phận đi theo, ai bảo da mặt của mình không dày bằng cậu ta chứ.

Hiện tại, Bạch Tuấn Nam rất muốn bản thân thay đổi để hòa đồng hơn, trước đây bên cạnh cũng chỉ có một mình Lý Văn Hiên, không có người bạn nào khác. Cậu không muốn suốt ngày vây quanh hắn, không thì trước sau gì hắn cũng phát hiện tình cảm của mình.

Nghĩ vậy, Bạch Tuấn Nam rầu rĩ liếc mắt nhìn Lý Văn Hiên ở bên cạnh.

Một số người có lẽ sẽ nghi ngờ Bạch Tuấn Nam và Lý Văn Hiên sao có thể hòa hợp ở chung với nhau, tính cách của hai người quả thực như trời Nam đất Bắc.

Bạch Tuấn Nam là loại người nhát gan, tính cách hướng nội lại có chút nhu nhược, còn Lý Văn Hiên là sôi nổi và nhiệt tình, tính cách lại có hơi độc đoán. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng Lý Văn Hiên bắt nạt Bạch Tuấn Nam, nhưng người quen biết bọn họ đều biết Lý Văn Hiên luôn bị Bạch Tuấn Nam áp chế gắt gao.

Cho nên nói chuyện này là duyên phận thật khó mà giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc