ANH ~ EM MUỐN NGỦ VỚI ANH!

Sáng hôm sau, Lý Văn Hiên dẫn theo Bạch Tuấn Nam đến công ty. 

Bạch Tuấn Nam nhìn cái công ty hiện giờ còn hùng vĩ hơn so với bảy năm trước, nhìn lại người đàn ông trước mặt, trong nháy mắt cảm thấy mình rất hạnh phúc. Đồng thời cũng có chút tự ti nho nhỏ, mình có tài đức gì được người đàn ông ưu tú như thế này thích mình, cưng chiều mình. Nhưng mình bây giờ không còn là mình của bảy năm trước, không còn là cái thằng nhỏ có một chút chuyện rắc rối liền chui mình vào vỏ, hiện giờ còn có một người đàn ông luôn ở bên cạnh mình.

Lý Văn Hiên thấy ánh mắt phát sáng của bảo bối ở phía sau, cưng chiều nhéo nhéo mũi của cậu nói: "Nghĩ chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Bạch Tuấn Nam khẽ cười một tiếng nói: "Nghĩ tới có cậu ở bên cạnh thật là tốt!"

Nghe thấy câu này, cơ thể Lý Văn Hiên run rẩy giật mình, đây là lần đầu tiên bảo bối nói lời buồn nôn với mình, vì bây giờ đang ở trên đường lớn, nên Lý Văn Hiên hận không thể hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.

Nhưng thấy lúc này có đông người qua lại trên đường phố, Lý Văn Hiên vẫn cố kiềm chế mình lại, thắm thiết nhìn thoáng qua Bạch Tuấn Nam, sau đó dẫn Bạch Tuấn Nam đi vào.

Bạch Tuấn Nam bị Lý Văn Hiên nhìn đến mặt đỏ rần, cậu biết vừa rồi ở trong mắt Lý Văn Hiên chứa đựng cái gì, cho nên lúc này chỉ có thể đàng hoàng đi theo sau, không thì cậu không dám cam đoan người đàn ông này sẽ không kéo mình về nhà.

Thế là hai người lần lượt đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh, các nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc đã trở về sau mấy ngày không gặp, tất cả trong nháy mắt đều có cảm giác vừa yêu vừa hận.

Bởi vì tổng giám đốc của bọn họ dáng dấp rất tuấn tú, nhưng đồng thời tổng giám đốc của bọn họ cũng rất lạnh lùng, cho nên bây giờ làm cho những nhân viên này mới vừa yêu vừa hận như thế.

Nhưng tình huống lúc này là gì, người thanh niên bên cạnh tổng giám đốc là ai?

Nhìn người thanh niên thanh tú này, nhìn lại hai người bọn họ, mọi người trong nháy mắt đều bị sét đánh đến ngoài khét trong sống.

*Ngoại tiêu lý nộn – ngoài khét trong sống: Gặp một việc rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc, dâng trào cảm xúc.

Bởi vì tổng giám đốc của bọn họ nở nụ cười, hơn nữa còn là cái nụ cười dịu dàng, không sai, chính là nụ cười dịu dàng, đây là chuyện gì chứ? Tổng giám đốc ~ hình tượng lãnh khốc của anh đâu rồi, đừng làm chúng tôi bị hố như thế chứ.

Lý Văn Hiên dường như không nhìn thấy những chuyện này, tiếp tục cùng Bạch Tuấn Nam trò chuyện.

Nhưng Lý Văn Hiên không chú ý những chuyện này, không có nghĩa là người khác không chú ý đến những chuyện này. Lúc này Bạch Tuấn Nam không giống như người nào đó bình tĩnh như vậy, len lén nhìn ánh mắt của người xung quanh, hơi bối rối kéo vạt áo của Lý Văn Hiên.

Lý Văn Hiên đang nói chuyện rất vui vẻ, thấy bảo bối kéo vạt áo của mình, lại theo ánh mắt của cậu nhìn bốn phía, lúc này mới nhìn thấy nhân viên của mình đang làm gì. Sau đó lạnh lùng quét mắt một cái, ngay tức khắc không còn ai dám nhìn, nhưng vẫn có người len lén dòm ngó, đương nhiên không có bị tổng giám đốc phát hiện.

Bây giờ Bạch Tuấn Nam càng bối rối hơn, mỉm cười xin lỗi với những người nhìn lén này, sau đó lại nhéo một cái trên hông Lý Văn Hiên. Lúc này thang máy cũng vừa đến, Bạch Tuấn Nam nhanh chóng kéo Lý Văn Hiên đi vào.

Thế là chờ đến khi cửa đóng lại, mọi người ở đại sảnh cảm giác như được lên giây cót trong nháy mắt.

Các nhân viên đều chụm đầu vào một chỗ bàn tán.

"Hóa ra tổng giám đốc thích con trai?!"

"Hèn chi thấy anh ta cứ giữ khoảng cách với Thượng Quan tiểu thư, thì ra là như vậy...!"

"Hơn nữa, tổng giám đốc còn là người sợ vợ!" Lời này nói ra, tất cả mọi người càng hưng phấn hơn.

"Đúng đúng, không biết tổng giám đốc làm sao mà bị vợ quản lý chặt chẽ như thế?"

"Chẳng lẽ không nghe lời thì không cho ôm?" Đây là do một vị đồng nghiệp nam nói.

"Việc này có thể lắm..."

.........

Mà hai người đang bị bàn tán thì hiện giờ ở trong thang máy...

"Văn Hiên, ánh mắt nhân viên của cậu thiệt là khủng khiếp!" Bạch Tuấn Nam nhỏ giọng nói.

Nghe thấy những lời này của Bạch Tuấn Nam, Lý Văn Hiên dở khóc dở cười, chỉ có thể đưa tay sờ sờ đầu Bạch Tuấn Nam: "Thật ra bọn họ cũng rất dễ thương!"

Bạch Tuấn Nam nghe được Lý Văn Hiên nói hai chữ "dễ thương" thì hơi kinh ngạc, thật không ngờ hắn có thể dùng từ dễ thương để nhận xét người khác, chuyện này không thể tin được.

Lý Văn Hiên vừa nhìn thấy biểu cảm của Bạch Tuấn Nam cũng biết trong đầu thằng nhóc này nghĩ gì, vì thế thừa dịp thang máy chưa đến, ôm hôn Bạch Tuấn Nam thật thắm thiết.

Nên khi hai người đi tới phòng làm việc, Chu Minh Kiệt và Tô Tiểu Văn nhìn hai người hiện giờ, đều lộ ra ánh mắt ám muội.

Lúc này Tô Tiểu Văn chú ý đến người thanh niên đi bên cạnh Lý Văn Hiên, không thể tin được đi đến nắm tay Bạch Tuấn Nam nói: "Bạch Tuấn Nam, cậu là Bạch Tuấn Nam?"

Chu Minh Kiệt cũng có chút xíu ngạc nhiên, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, còn có thể nhìn thấy cậu, Chu Minh Kiệt liền quay đầu liếc nhìn Lý Văn Hiên.

Vì bọn họ cũng biết trong mấy năm qua, Lý Văn Hiên đi tìm Bạch Tuấn Nam có bao nhiêu thống khổ, nên khi nhìn thấy cái thằng nhỏ ngây thơ năm xưa bây giờ trở thành người thanh niên chững chạc đứng ở trước mặt, cảm thấy chuyện này như một giấc mộng.

Đúng, chính là cảm thấy như đang nằm mơ.

Bây giờ đối với Lý Văn Hiên mà nói, hy vọng giấc mộng này mãi mãi không thức dậy.

Thế là ngày hôm nay, Bạch Tuấn Nam đi vào cái phòng làm việc vốn là của hai người lúc này thành ba người.

Mọi người hàn huyên một hồi...

Lý Văn Hiên vỗ vỗ vai Bạch Tuấn Nam rời đi.

Sau đó Tô Tiểu Văn liền nắm tay của Bạch Tuấn Nam hỏi lung tung này kia, còn Chu Minh Kiệt cũng đứng ở bên cạnh.

Lý Văn Hiên đi ra cũng không lo lắng cho Bạch Tuấn Nam không thích ứng, bởi vì ba người từng là bạn học, cho nên đối với cái xa lạ gì đó căn bản là không tồn tại.

Phòng làm việc ở tầng cao nhất...

Thư ký Trần, là lão thư ký lúc Lý ba còn nhậm chức, hôm nay mới vừa vào công ty liền nghe được thiếu gia dẫn theo một cậu trai thanh tú đi vào công ty.

Chờ đến khi Lý Văn Hiên tới, thì thấy thư ký Trần hiện giờ đang ngồi ở vị trí thường ngày trong phòng làm việc của mình, Lý Văn Hiên cũng biết ông ta sáng sớm đã biết chuyện.

Không đợi thư ký Trần lên tiếng, Lý Văn Hiên liền nhàn nhạt nói: "Thư ký Trần ~ hiện tại ông là thư ký của tôi, tôi mong ông làm tốt việc của mình, những chuyện còn lại không nên quản, chắc ông hiểu ý tôi nói là gì chứ?"

Lúc thư ký Trần nghe được câu này thì thân thể rõ ràng hơi cứng đờ, mím môi một cái, liền cúi đầu nói: "Vâng", sau đó nhanh chóng đi ra ngoài và tiện tay đóng cửa lại.

Kịch...

Lý Văn Hiên xem như không nhìn thấy, tiếp tục công việc của mình.

Nhưng chuyện này tưởng chừng không là thật, mình trước kia liều mạng phê duyệt những văn kiện này thì cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Nhưng bây giờ mới qua mười phút đồng hồ, thì cảm thấy như qua nửa ngày, vì vậy đến cuối cùng, Lý Văn Hiên vẫn là nhịn không được, gọi điện thoại bảo Bạch Tuấn Nam lên đến đây.

Đến khi người nào đó thở hổn hển đi đến, lúc nghe được "Bảo bối, tôi nhớ cậu" thì trợn trắng mắt.

"Bảo bối, cậu thật không có nhớ tôi?" Lý Văn Hiên đi đến đóng cánh cửa lại, hắn sợ cái vị thư ký không biết suy xét kia đi đến quấy rầy họ.

Bạch Tuấn Nam thấy động tác của Lý Văn Hiên, nhất thời khóe miệng giật giật nói: "Bây giờ là giờ làm việc, cậu rốt cuộc muốn làm gì, nếu như cậu nghĩ đến cái đó, thì đợi tối chúng ta về cậu muốn làm sao thì làm!"

"Thiệt?"

"Thiệt, gạt cậu để làm gì, nên bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Bạch Tuấn Nam đã hết ý kiến với người đàn ông này, sao trước đây mình không nhìn thấy hắn có một mặt như thế này chứ.

Thấy bảo bối như vậy, Lý Văn Hiên cười khổ một cái, lôi kéo Bạch Tuấn Nam ngồi vào trong lòng của mình, dùng cằm cọ cọ cái đầu người trong lòng mình: "Bảo bối, cậu ở lại với tôi một chút, thực ra tôi vẫn luôn muốn ôm cậu vào lòng như thế này, không cho phép cậu đi đâu, cứ luôn ôm lấy cậu..."

Bạch Tuấn Nam nghe nói như thế thì ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nụ cười ôn nhu của người đàn ông lúc này, đau lòng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt có chút yếu ớt nói: "Tôi đã nói là không đi, tôi sẽ ở cùng cậu, cho dù cậu đuổi tôi đi, tôi cũng không đi."

Nghe nói như thế, Lý Văn Hiên cúi đầu, dùng mũi cọ cọ mũi của Bạch Tuấn Nam: "Bảo bối, có những lời này của cậu tôi cảm thấy rất vui!"

"Được rồi, tôi phải đi làm, không thì mọi người sẽ dị nghị!" Bạch Tuấn Nam rời khỏi vòng tay của Lý Văn Hiên, ôm Lý Văn Hiên một cái rồi đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua chỗ ngồi bên cạnh thư ký Trần thì bị ngăn lại.

Bạch Tuấn Nam mỉm cười nhìn vị thư ký già, cậu biết ông ta là ai, lúc trước đã từng thấy ông ta ở bên cạnh Lý ba, cũng biết ông ta là một vị lão nguyên tướng đặc biệt trung thành với Lý ba. Nhưng bây giờ thấy vị lão nguyên tướng này, Bạch Tuấn Nam không còn sợ sệt giống như bảy năm trước.

"Chào bác Trần, không biết gần đây sức khỏe của bác Lý thế nào?" Bạch Tuấn Nam mỉm cười hỏi.

Lúc này nhìn thấy Bạch Tuấn Nam mỉm cười với mình, thư ký Trần ngỡ ngàng trong nháy mắt, mình già thật rồi, còn hai đứa trẻ lúc trước đã trưởng thành. Ông cho rằng Bạch Tuấn Nam thấy mình sẽ căng thẳng khiếp sợ, nhưng bây giờ thấy Bạch Tuấn Nam lãnh đạm tự tin và còn có câu nói này, thư ký Trần ngẫm lại tất cả những chuyện mình làm trước đây thực sự có đúng không?

Thấy thư ký Trần không để ý đến mình, nhưng Bạch Tuấn Nam vẫn vẫy tay với ông ta rồi đi xuống lầu.

Vì thế sóng êm biển lặng trong vài ngày, mọi chuyện vẫn luôn tốt đẹp, nhưng hôm nay...

"Bạch Tuấn Nam?" Thượng Quan Vân nghi ngờ nhìn người thanh niên trước mặt đang mỉm cười với mình, tức giận chỉ vào cậu nói: "Anh không phải đã nói là anh sẽ không quay lại, tại sao anh lại trở về đây, không đúng, anh có trở về thì cũng không có gì đáng ngại. Dù sao bây giờ tôi vẫn là vị hôn thê của Văn Hiên, nên tôi nghĩ anh sẽ không có cơ hội, anh vẫn là nên đi đi, Lý Văn Hiên chắc chắn sẽ không tiếp nhận anh!" Thượng Quan Vân nhìn Bạch Tuấn Nam hiện tại, sợ hãi nói liên tục.

Bạch Tuấn Nam vẫn mỉm cười nhìn Thượng Quan Vân lúc này có hơi nói năng lộn xộn, chính là người con gái này. Trước đây chính là cô gái này đến chế nhạo mình, lúc đó mình cứ trốn tránh mọi thứ, không dám đối mặt với cô ta, nhưng mấy năm qua cậu cũng đã thông suốt, cuộc đời của cậu không cần người khác đến an bài.

Thấy Bạch Tuấn Nam vẫn nhìn mình mỉm cười, Thượng Quan Vân liền giơ cái túi xách trong tay đập đến, tất cả mọi người lúc bấy giờ đều không có phản ứng, chờ đến khi phản ứng kịp thì trên đầu của Bạch Tuấn Nam đã chảy máu, vì túi xách hôm nay của Thượng Quan Vân trên bề mặt có đính hạt.

Khi Lý Văn Hiên cầm văn kiện từ trên lầu đi xuống để đổi lại thì thấy một màn như thế.

Lúc này thấy máu trên mặt của bảo bối, Lý Văn Hiên nhất thời hốt hoảng chạy tới, ôm Bạch Tuấn Nam đi ra ngoài.

Khi Thượng Quan Vân thấy Lý Văn Hiên vừa định đi tới cáo trạng, thì thấy sự hoảng hốt trên mặt Lý Văn Hiên, Thượng Quan Vân trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, chờ đến khi phản ứng lại thì đã thấy Lý Văn Hiên ôm Bạch Tuấn Nam đi ra.

Tay của Bạch Tuấn Nam bây giờ nắm chặt áo của Lý Văn Hiên, cậu lúc này cảm giác trong đầu mình trống rỗng.

Lý Văn Hiên cảm nhận được Bạch Tuấn Nam đang sợ hãi, nhẹ giọng an ủi: "Bảo bối, đừng sợ!"

Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam không biết, hiện giờ Thượng Quan Vân vẫn còn ở trong đại sảnh, ánh mắt lúc này khiến cho người ta có cảm giác run sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc