ẢNH HẬU HÃY MAU VÀO BÁT!



"Tiền bối, chị có bận không?" Thấy nữ thần đã thật sự tới trước mặt mình, nhưng ngược lại Kiều Xảo không có dũng khí như vừa rồi mà xấu hổ ngượng ngùng như cây mắc cỡ, vừa chạm một cái đã co rụt lại.
Nhưng nàng lại cố tình vội vàng bò tới chỗ Tạ Nguyên Nghi.

"Bận chứ" Mỗi lần Tạ Nguyên Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Xảo thì nhịn không được mà muốn trêu nàng.

Ai u, tạo hình hôm nay của mèo con thật sự rất xinh đẹp.

Mái tóc xoăn nhẹ quyến rũ, hai bên má đánh phấn hồng đào, đôi môi cũng vô cùng xinh đẹp, viền môi hơi vểnh, khóe miệng cũng tự giác cong lên, tô thêm vẻ đẹp cho đôi môi đỏ mọng tinh xảo.

So với trang phục cổ trang ba lớp lần trước thì sườn xám có thể thay đổi dáng người hơn, thân hình gợi cảm đã được phác họa bằng hai đường nét xung quanh.

Đôi giày cao gót nhỏ nâng cổ chân mảnh khảnh của nàng lên, khiến cho đôi chân vốn dài của nàng càng có thêm khí chất.

Nhưng mà tất cả khí chất mà nàng có này khi đứng trước mặt nữ thần thì nàng vẫn hóa thành một vũng nước.

Đôi mắt đang ngắm nhìn Tạ Nguyên Nghi như sắp hiện lên hàng vạn ngôi sao nhỏ, giống như mèo con đang làm nũng với chủ nhân của mình.

Tạ Nguyên Nghi không hề có sức kháng cự với những điều đáng yêu, tuy biết làm tiền bối có địa vị cách xa như vậy thì hẳn nên biểu hiện ổn trọng một chút, nhưng mà cô vẫn cứ không kiềm được muốn trêu chọc tiểu cô nương thôi.

Kiều Xảo lại là người da mặt mỏng như thế, vừa nghe Tạ Nguyên Nghi nói như vậy thì bên tai đã lập tức hồng lên, cảm giác căng trướng ê ẩm trong lòng cũng không biết là do xấu hổ hay là mất mát nữa.

Haiz, thật vất vả mới gặp được nữ thần, lấy hết can đảm để gọi chị ấy đến, nhưng người ta đang bận mà.

Còn nàng thì chỉ vì đưa hộp bánh quy mà cắt ngang công việc của nữ thần...!đột nhiên trong lòng Kiều Xảo nảy ra một tầng cảm giác tội lỗi.

"Hả, vậy em làm phiền tiền bối rồi, em xin lỗi..."

"Không phải chị đang bận nói chuyện với em à, sao vậy, sao em lại xin lỗi chị?"
"Hả?..." Lời Kiều Xảo muốn nói ra thoáng chốc đã bị Tạ Nguyên Nghi chặn lại.

Trái tim nàng khẽ run lên, trong lòng tràn đầy bọt nước hạnh phúc.

Lúc này đại não đang cố gắng vận động trong bùn nhão thì nàng chợt nhớ tới vừa rồi Tạ Nguyên Nghi thật sự đã đưa tài liệu gì đó cho người đại diện rồi mới đi một mình tới chỗ nàng.

Nữ thần bỏ công việc cho trợ lý để đi gặp nàng...!
Kiều Xảo liều mạng khống chế những văn từ mỹ lệ như "nữ thần yêu nàng" đang không ngừng tưởng tượng ra trong đầu, cái gì mà quản lý nét mặt đã từng học đều ném ra sau đầu, khóe miệng nàng nhịn không được mà nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng tuyết, còn có hai chiếc răng khểnh nghịch ngợm.

Từ lúc xuất đạo đến nay Tạ Nguyên Nghi đã quay biết bao nhiêu bộ phim, lăn lộn trong trường quay bao nhiêu lần, cái gì là giả vờ, cái gì là chân tình đều không trốn thoát khỏi ánh mắt của cô.

Mắt thấy Kiều Xảo vì một câu nói của cô mà vui vẻ như vậy, trong lòng cảm nhận được một cảm giác mềm mại.

Vì sao nhiều người muốn nổi tiếng như vậy, có lẽ không chỉ là vì tiền.

Khi đứng ở vị trí đó, sau lưng luôn có từng mảng bóng tối to lớn, trong lòng có vô số uẩn khúc không biết nên giải quyết như thế nào, nhưng khi nhìn đến ánh mắt chân tình thật lòng này đây, chỉ cần một câu nói của cô đã khiến đối phương hài lòng đến híp hai mắt lại, cho dù đối mặt với nhiều chuyện không như ý muốn thì cũng sẽ cảm thấy bản thân như được tiếp thêm áo giáp, có thể chống lại tất cả khó khăn.

Trong lòng Kiều Xảo như có lon nước ngọt bị lật úp, từng bọt khí cay cay ngọt ngọt ùng ục trong cơ thể, đến mức như trên đỉnh đầu nàng có một cửa sổ nhỏ mở ra, vô số bọt khí hơi ga nho nhỏ bay ra ngoài cửa sổ, phất cờ hò reo "Nữ thần em yêu chị!" với Tạ Nguyên Nghi.

Quá...!quá hạnh phúc rồi.

Kiều Xảo lấy bình đồ ăn vặt trong túi xách ra giơ lên trước, "Tiền bối, đây...!đây là một ít đồ ăn vặt cho chị, hi vọng chị sẽ thích"
Vì ngượng ngùng mà bây giờ nàng mới ngẩng đầu lên.

Thật sự là chịu không nổi nữa, muốn nhìn nữ thần lắm rồi.


Tạ Nguyên Nghi mới vừa từ trường quay đóng máy "Hoàng hậu Nghi Chương" chạy tới nên trên mặt vẫn giữ lớp trang điểm cổ trang.

Cô búi mái tóc lại và cố định ở sau ót, ở trước trán có vài sợi tóc rũ xuống làm tô thêm điểm nhấn cho lớp trang điểm, phối hợp với đó là áo thun trắng nhẹ nhàng cùng với quần tây, ngoài ra còn có đôi giày cao gót mũi nhọn, toàn bộ đều là khí chất của một nữ vương.

Trong lòng Kiều Xảo hơi rung động.

Quá tuyệt vời, cả người nàng đều sắp biến thành kẹo dẻo (*) rồi.

(*) ý là mềm mại như kẹo dẻo.

Ánh mắt Tạ Nguyên Nghi từ bình đồ ăn vặt dời lên nhìn Kiều Xảo đang chăm chú nhìn mình.

Nàng tựa như chú mèo mướp đang ước nguyện dưới trời đêm với đôi mắt to tròn.

Lúc này hai người bốn mắt đối nhau.

Tạ Nguyên Nghi nghĩ, đôi mắt của cô gái này thật đẹp.

Mắt hạnh dài, con ngươi đen bóng, bảo sao trang điểm thế nào cũng đều xinh đẹp.

Kiều Xảo:!!!
Bên tai Kiều Xảo thoáng chốc đỏ lên.

Đối mắt với nữ thần thật kích thích, thật khẩn trương!

"Em muốn giơ như thế luôn à?" Tạ Nguyên Nghi nhìn ra Kiều Xảo không phải người hướng nội, cũng không phải cố ý giả vờ làm như kính nể tiền bối.

Nàng là người chân thành, vừa nhìn thấy cô thì mềm thành tiểu nãi miêu, còn luôn vô ý bán manh nữa.

Quả nhiên Ảnh hậu đại nhân vô cùng hưởng thụ thái độ dịu dàng đáng yêu này của fan dành cho mình.

"A, không có, không có, là tặng cho chị mà..." Kiều Xảo lúc này mới chú ý tới mình còn giơ bình đồ ăn trong tay, thế là vội vàng đẩy về trước một chút.

"Cám ơn em" Tạ Nguyên Nghi cũng không từ chối khách khí nàng mà nhận lấy, hình tượng của nàng trong lòng cô cũng tăng thêm vài phần.

Thấy nữ thần không khách khí với mình thì Kiều Xảo vui đến mức muốn nhảy cẩng lên: "Không không không, là em phải cám ơn tiền bối cho em cơ hội này"
"Cơ hội thì ai cũng có thể cho, nhưng bắt được hay không thì vẫn là bản lĩnh của cá nhân em" Tạ Nguyên Nghi bỏ bình đồ ăn vặt vào trong túi xách ngay trước mắt Kiều Xảo, sau đó đeo kính vào, "Hôm nay chị còn có chuyện phải xử lý, sau này có việc gì thì trực tiếp liên lạc với chị là được.

Chúc em may mắn"
Kiều Xảo nghe xong thì gật đầu như giã tỏi, những lời cám ơn nàng đã nghĩ sẵn trong đầu suốt một buổi sáng thì bây giờ lại nghẹn ở lưỡi, sửng sốt đến không nói thành lời.

Tạ Nguyên Nghi có lẽ là thật sự bận nhiều việc nên trò chuyện với Kiều Xảo một chút thì tạm biệt, vội vàng đi vào phòng làm việc của đạo diễn.

Kiều Xảo nhìn theo bóng lưng của cô, tâm thoáng bình thường trở lại, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng tươi rói hơn, tươi đến đổi mỉm cười thành nhếch miệng cười.

Trong túi xách của nữ thần chính là đồ ăn vặt tự tay nàng làm.

Trong đầu Kiều Xảo hiện ra vô số ống kính, mười mấy loại máy móc với nhiều góc độ để thu lại quá trình nữ thần cầm đồ ăn vặt của nàng về nhà.

Đồ ăn vặt được đặt trong một chiếc túi nhỏ đơn giản cùng với hộp kính mắt, son môi và nước hoa của nữ thần.

Khi đi đường sẽ lắc lư va chạm, ma sát đè ép lên những vật phẩm khác, ít nhiều gì cũng có nhiễm một chút hơi thở riêng thuộc về nữ thần.

Khi ở trường quay, lúc rảnh rỗi nữ thần sẽ ngồi nghỉ ngơi trên ghế, một tay cầm kịch bản, một tay mở bình đồ ăn vặt ra, đưa những chiếc bánh quy mà Kiều Xảo tự tay làm vào trong miệng, giống như Kiều Xảo tự tay ôm trọn tình cảm của mình vào trong lòng nữ thần.

Khi ở nhà nữ thần sẽ mở TV lên, một tay cầm điều khiển, một tay thì ăn cá khô.


Hương vị cá khô lan tỏa xung quanh, từ phòng khách tiến vào phòng ngủ, lan đến bàn trang điểm, thảm lót, và cả giường...!tất cả đều sẽ có hương vị của Kiều Xảo.

Đều sẽ có hương vị của nàng...!
Một lát sau, hai má lúm đồng tiền và hai vành tai của nàng đều đỏ ửng lên.

Trí tưởng tượng của nàng cũng thật biết cách tưởng nha, nàng đúng là quá lắm rồi! Kiều Xảo vừa yên lặng để mình tỉnh táo lại sau những màn tưởng tượng quá mức tham lam kia, nhưng cũng vừa mừng thầm trong lòng.

Bánh quy mèo nhỏ của nàng cuối cùng cũng có ngày sánh ngang với son môi và nước hoa của nữ thần rồi!
Mừng thầm thì mừng thầm, nhưng Kiều Xảo vẫn không quên chuyện chính, sau khi đợi Tạ Nguyên Nghi biến mất khỏi tầm mắt thì nàng cũng đi đến phòng hóa trang.

Lục Đào ngồi trong xe sắp xếp lại lịch trình một tháng sau của Kiều Xảo, khái quát một chút về hướng phát triển sau này của nàng.

Thị giác của "Lầu Yên Vũ" có vẻ ổn, nếu như quay tốt thì khán giả sẽ thích, dựa vào danh tiếng của Quách Tử Tùng cùng với sức kêu gọi của Tạ Nguyên Nghi thì một đường thẳng tiến đều không thành vấn đề.

Kiều Xảo còn trẻ, độ nhận diện cũng có, sẽ không dễ chìm được, chỉ cần đừng tự mình tìm đường chết thì tiền đồ sau này có thể nói là một đường bằng phẳng.

Lục Đào có chút cảm thán, có người ngụy trang, tô son trát phấn, phẫu thuật thẩm mỹ, thượng vị (lên giường) để gia nhập vào giới giải trí, nhưng cùng lắm chỉ là một ngôi sao xẹt qua, không được mấy năm cũng buồn bã rời đi.

Mà cũng có người được tổ sư gia phổ độ, chỉ cần tùy tiền cho cơ hội là có thể tỏa sáng, một đường vươn lên, trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

"Lục đại ca, em xong rồi" Tẩy đi lớp trang điểm dày, thay về trang phục hằng ngày nhẹ nhàng, Kiều Xảo theo hướng dẫn của Lục Đào tìm lên xe.

Lục Đào cất đi cảm khái trong lòng, gật đầu với nàng rồi cho tài xế khởi động xe.

"Nửa tháng sau đều là kỳ tuyên truyền của Hoàng hậu Nghi Chương, bây giờ đã thả vài cánh hoa ra ngoài rồi.

Gần nhất là show Vui mừng không thôi vào ba tuần nữa, buổi sáng diễn tập, buổi chiều quay, hôm đó em tới công ty sớm một chút"
"Vâng".


Bình luận

Truyện đang đọc