ẢNH HẬU HÃY MAU VÀO BÁT!


Mùi hương trên người Tạ Nguyên Nghi mạnh mẽ tấn công vào khứu giác của Kiều Xảo, khiến nàng bắt đầu cảm giác được hơi khó thở.
Nữ thần đang nằm bên cạnh nàng.

Nhiệt độ cơ thể của cô xuyên qua váy ngủ mỏng lan tỏa khắp chăn, rồi lại từng chút từng chút xâm nhập vào làn da Kiều Xảo.

Lý trí nàng dần dần xói mòn, Kiều Xảo liều mạng kiềm nén chính mình, rất sợ giây tiếp theo nàng sẽ nhịn không được mà nhào qua......
"Ưm......" Nàng đang cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.
"Em rất sợ chị à?" Tạ Nguyên Nghi chống một tay lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa, "Nếu như đã đi du lịch, thì hãy thả lỏng mình ra, tất cả mọi người là bạn bè, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn"
Kiều Xảo nghĩ thầm không phải là em sợ chị, em thích chị muốn nhào vào chị còn không kịp nữa là.
"A, vâng" Nữ thần nói cái gì cũng đúng, Kiều Xảo ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thả lỏng người ra, bày một tư thế vô cùng thoải mái.
Sau đó tay phải của nàng liền đụng đến thắt lưng của Tạ Nguyên Nghi.
Toàn bộ cánh tay phải của Kiều Xảo ngay tức khắc không hề dám nhúc nhích dù chỉ một cử động nhỏ, nửa người thoáng chốc cứng đờ lại.

Hỏng rồi, chưa được nữ thần đồng ý đã tự ý sờ thắt lưng người ta rồi......!Nhưng mà bây giờ rút tay lại thì không tốt lắm, nhưng không rút tay về thì......
Có tính là thất lễ không?
Tạ Nguyên Nghi nằm bên cạnh đã mệt muốn chết, tựa hồ không có chú ý tới đụng chạm của Kiều Xảo, hô hấp của cô đều đều, hai mắt khép kín, chắc là ngủ rồi.
Chỉ mới ngắn ngủi nửa ngày mà đầu óc Kiều Xảo đã bị thồn đường nhiều như vậy, đã sớm thành một khối bột nhão, chuyện gì cũng đều không muốn làm.


Nàng liếc liếc con ngươi suy nghĩ cũng nghĩ không ra chính mình bây giờ nên làm thế nào nữa.
Dần dần, mí mắt nàng càng ngày càng nặng xuống, ý thức Kiều Xảo chậm rãi mơ hồ rồi cũng ngủ đi.
*
Bành Trình và Từ Thao tìm chỗ râm mát ngồi xuống, đem một rổ nho mới vừa hái được đặt lên bàn đá, sau đó nhàn nhã trò chuyện.
Còn trong vườn nho, Kiều Xảo mặt đỏ tới mang tai theo sát phía sau Tạ Nguyên Nghi, đôi mắt nhìn loạn xung quanh, khi thấy nho liền hái, tóm lại là không dám nhìn đến chỗ Tạ Nguyên Nghi.
Kiều Xảo đi ngủ luôn luôn không thành thật, vừa rồi lúc thức dậy cả người của nàng thế nhưng lại gác trên người Tạ Nguyên Nghi......
Trong lúc đang giãy dụa thì một cơn gió từ cửa sổ thổi vào, thôi bay tấm vải trắng đang che trên camera.
Vì vậy nhân dân cả nước đều biết Kiều Xảo thừa dịp đi ngủ bò lên người Ảnh hậu Tạ Nguyên Nghi chiếm tiện nghi.
Còn có rất nhiều người đặc biệt bấm lặp đi lặp lại một giây này để xem lại vô số lần, ngoài ra làn đạn (*) của video hơn phân nửa đều tập trung vào một giây này.
(*) Làn đạn: phần bình luận chạy ngang video.
Mắt thấy "Tạ Kiều CP" càng ngày càng hot, không ít uploader đăng tải album "Thanh Xuân Đang Chờ Đón mỹ nữ cut", video mỗi tập đều dài khoảng 80 phút, như vậy ước chừng bọn họ có thể cắt ra được đến hơn hai mươi phút.
"Biết đây là show Thanh Xuân Đang Chờ Đón, không biết còn tưởng là show Chúng Tôi Kết Hôn Rồi không ấy chứ"
"Đối mặt với một đôi mỹ nữ thả thính lung tung tứ phía như vậy mà còn có thể bình tĩnh được thì đại khái chỉ có hai vị lão gia tử thôi"
"Mấy người xem kìa, bình luận tôi đăng chưa lên được năm phút thì lại có cẩu lương nữa rồi"
"Công khai đi, chúng tôi rất vững đó (đến từ một fan CP mới tới đưa tin)"
Kiều Xảo lúc này xấu hổ và giận mình muốn chết.

Rõ ràng lúc đi ngủ đã cảnh cáo chính mình một vạn lần đừng có lộn xộn rồi hà!
"Chùm nho này vẫn chưa chín đâu" Tạ Nguyên Nghi nửa ngày không thấy Kiều Xảo nói chuyện với mình liền xoay người sang chủ động bắt chuyện với nàng.

Cô biết Kiều Xảo đang xấu hổ, vừa rồi lúc thức dậy nhìn bộ dạng hoảng sợ kia của nàng, không biết còn tưởng người bị chiếm tiện nghi là nàng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tạ Nguyên Nghi hơi nhếch lên, "Em xem trong rổ em đi, rất nhiều chùm đều chưa chín.

Nho không giống với chuối, để lâu sẽ bị hư, vậy thì uổng lắm"
Kiều Xảo cúi đầu nhìn xuống, vừa rồi lúc hái nho tâm tình không yên lòng lắm, căn bản chẳng thèm nhìn mà cứ bỏ vào trong rổ, quả nhiên hơn nửa rổ đều là quả sống.
Lúc hái nho, trong đầu nàng đều là hình ảnh nàng tỉnh lại nằm trên người Tạ Nguyên Nghi mà thôi.
"Chị tự nói làm sao càng ngủ cả người càng nặng, hóa ra là em đè chị" Kiều Xảo từ trong mông lung tỉnh lại thì nghe thấy âm thanh Tạ Nguyên Nghi từ trên đầu truyền đến.
Kiều Xảo từ trên vai Tạ Nguyên Nghi ngẩng đầu lên, bắp đùi của nàng thì đè lên bụng Tạ Nguyên Nghi, vai của nàng cũng đặt trên ngực đối phương.
Trên người Tạ Nguyên Nghi mềm mại, lại còn thơm thơm, giống như cái nôi ngủ khi lúc nhỏ, vừa ấm áp mà lại có cảm giác an toàn.
Thật thoải mái.
Đợi Kiều Xảo lấy lại ý thức thì một tia chớp từ trong đầu nàng xẹt qua, nàng than nhẹ một tiếng "A!", rồi ngồi bậy dậy như lò xo.
Nghĩ như vậy, mặt Kiều Xảo lại đỏ thêm một chút.
"Ở đây ánh nắng mặt trời rất gắt, mặt của em lại bị phơi nắng đỏ rồi kìa" Tạ Nguyên Nghi đi tới bên cạnh Kiều Xảo, phát hiện mặt nàng đỏ bừng lên, tưởng là nàng bị mặt trời phơi đến đỏ.
Hồi sáng Kiều Xảo bị phơi nắng quá nhiều, mới vừa ngủ một giấc dậy thì lại đi ra phơi nắng, Tạ Nguyên Nghi tức khắc có chút đau lòng, "Em ở đây nghỉ ngơi một chút đi, chị hái thêm chút nho rồi về"
"Không cần đâu ạ, em không sao" Kiều Xảo không muốn rời khỏi nữ thần đâu, nàng vội lắc đầu, "Do em ngủ say vẫn chưa tỉnh thôi, bây giờ ổn rồi ạ"
"Được rồi, chúng ta đi chậm một chút, cố gắng không đi qua chỗ nắng bên kia"
Kiều Xảo lắc đầu, đem toàn bộ những thứ không hài hòa trong đầu ném ra ngoài, bắt đầu toàn tâm toàn ý theo Tạ Nguyên Nghi hái nho.
"Vẫn là con gái tốt hơn, sớm biết vậy tôi đã sinh hai đứa con gái, giống như Nguyên Nghi cùng Kiều Xảo vậy.


Thấy hai người họ thân với nhau như vậy, tâm tình cũng tốt hơn"
Từ Thao cười gật gật đầu: "Lúc còn trẻ vẫn luôn trì hoãn, bây giờ thì già rồi, ngay cả con trai để làm bạn cũng không có, nói chi con gái.

Cho nên thấy hai đứa thân thiết như thế, tôi cũng hài lòng"
"Một mình cũng rất tốt, bớt lo.

Như hai tên vô tâm nhà tôi đến bây giờ gặp nhau là cãi nhau, nhìn thấy cũng mệt lòng, dứt khoát ra ngoài du lịch luôn"
Từ Thao bị lời này của Bành Trình chọc cho bật cười ha ha, ban đầu sắc mặt Bành Trình bình tĩnh, sau đó cũng không chịu được mà theo Từ Thao cười rộ lên.
"Nè, cho em đó" Tạ Nguyên Nghi đứng trước mặt Kiều Xảo, đem vòng hoa cô mới vừa làm xong nhẹ nhàng đội lên đầu nàng.
Vừa rồi cô nhìn thấy một gốc cây nho xanh biếc, sờ lên cảm giác rất sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, độ mềm cũng không tệ nên hái xuống, đối chiếu với độ rộng đầu Kiều Xảo rồi làm một cái vòng hoa.
Gương mặt của Kiều Xảo nhỏ nhắn, tất nhiên đầu cũng không lớn, chỉ một chùm nho và một thanh mây tre là vừa đủ làm vòng hoa.
Tạ Nguyên Nghi cao hơn Kiều Xảo nửa cái đầu, mỗi lần hai người đứng thẳng lên thì trước mắt Kiều Xảo chính là cái cổ thon dài của Tạ Nguyên Nghi.
Mặt nàng hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng sờ vòng hoa trên đầu.

Hương vị tươi mát của lá nho tiến vào tai nàng, khiến nàng cảm thấy có chút mát lạnh trong thời tiết khô nóng của nơi đây.
"Cám ơn tiền bối" Đây là món quà đầu tiên mà nữ thần tặgn cho nàng, nhất định phải cất giữ thật tốt mới được.
Đến tối, Kiều Xảo vô cùng cẩn thận tháo vòng hoa đã đeo cả ngày xuống, đặt nó lên chiếc bàn đã lau sạch sẽ.
"Hôm nay vừa ngồi xe lại vừa leo núi, còn hái được rất nhiều quả nho lớn, nhưng mà làm chị mệt sấp mặt luôn" Tạ Nguyên Nghi nằm trên giường chơi điện thoại nói.

"A, hơn mười giờ rồi, ngủ thôi, sáng mai còn phải tham gia vũ hội nữa"
Kiều Xảo đang lau nước tẩy trang, nghe lời này của Tạ Nguyên Nghi thì tức khắc trên mặt nóng lên.

Buổi tối ở Turfan không ngắn ngủi như buổi trưa.

Ban đêm bầu trời đen kịt, lại còn lạnh lẽo, mà hai người chỉ có một cái giường và một tấm chăn dày.

Kiều Xảo xưa nay sợ lạnh, lỡ như lại nhất thời không chịu được mà......
"Vâng, em ngủ liền" Hai chân Kiều Xảo như nhũn ra, bước đi thong thả đến trước camera, chúc mọi người ngủ ngon rồi che một tấm vải thật dày lên.
Kiều Xảo suy nghĩ một chút, sau đó nàng bỏ thêm tảng đá bên dưới tấm vải để phòng ngừa bị gió thổi bay.
Người ta thật vất vả mới ngủ chung với nhau, camera mấy người nhìn lung tung cái gì chứ.
Sau khi lên giường, Kiều Xảo vì để kiểm soát mình mà cố ý quấn tay nhét ra sau lưng.
"Tiền bối ngủ ngon" Trong một màu đen kịt, âm thanh mềm dẻo của Kiều Xảo nhẹ nhàng vang lên.
Tạ Nguyên Nghi đưa tay sang bên cạnh lục lọi, sau đó nắm lấy tay Kiều Xảo rút ra.

Cứ đè như thế không tốt chút nào, ngày mai thức dậy tay không có sức lực thì làm sao.
"Ngủ ngon" Tạ Nguyên Nghi cũng nhắm hai mắt lại.
Màn đêm nặng trĩu, Kiều Xảo cũng dần dần ngủ đi.

Vừa ngủ say, nàng lại bắt đầu không thành thật.
Kiều Xảo xoay người một cái, tay khoát lên bả vai Tạ Nguyên Nghi, vùi đầu vào vai cô, nửa người trên đều ôm lấy Tạ Nguyên Nghi.
Tạ Nguyên Nghi mở mắt ra, đôi mắt của cô như viên đá đen bóng loáng tô điểm cho màn đêm.
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kiều Xảo rất rõ ràng, cũng như hơi thở nhẹ nhàng của nàng ở trước ngực mình..


Bình luận

Truyện đang đọc