ẢNH HẬU NÓI CÔ ẤY KHÔNG CÓ ĐỐI TƯỢNG


Trấn an Đường Đường xong, ba người mới ngồi xuống bàn, tuy rằng đều là những món ăn đơn giản ở nhà, nhưng dù là Chu Sâm hay Đường Đường đều ăn đến vô cùng vô cùng vui vẻ.

Lúc ăn cơm ba người đều không nói chuyện, cơm nước xong Chu Sâm lau khóe miệng, mỉm cười nói: "Cảm ơn sự chiêu đãi của em, đã rất lâu rồi tôi không ăn được những món ăn gia đình còn mang theo hương vị ấm áp thế này.

"
"Anh thật sự rất am hiểu cách làm tâm tình người ta trở nên tốt hơn.

" Vân Cẩm Thời thở dài nói: "Sự tiếp đãi không chu toàn của tôi qua miệng anh đều như thay đổi thành ý khác.

"
"Cũng như hai ta đã tán gẫu trong bếp, không có được thì sẽ vô cùng muốn, mà thứ em cho tôi vừa lúc là điều tôi mong muốn nhất, cho nên đối với tôi mà nói thì không phải tiếp đãi không chu toàn, không phải sao?" Chu Sâm cười nháy mắt: "Nếu mời tôi ăn một bữa tiệc lớn, có lẽ tôi còn không vui vẻ như bây giờ đâu.

"
"Anh luôn có đạo lý của anh.

" Vân Cẩm Thời bất đắc dĩ nói.

"Được rồi được rồi, tôi cũng nên đi rồi.

" Chu Sâm tiếc nuối đứng lên: "Vốn định hôm nay sẽ đối diễn với em, nhưng thời gian hiện tại quá muộn, vậy để hôm nào đi.

"
Anh ta đi tới cửa sau đó quay đầu lại: "Không cần tiễn, tôi muốn làm bạn bè với em, nếu là bạn thì không cần khách sáo như vậy, nhất là làm bạn với tôi, tôi nghĩ hiện tại có người còn cần em hơn tôi.


"
Người anh ta đang ám chỉ không nói cũng rõ, Vân Cẩm Thời vẫn đưa anh ta đến cửa, Chu Sâm vốn đang cười, lúc này ý cười càng nồng: "Đột nhiên có một việc tôi muốn được em xác nhận.

"
"Mời nói.

"
"Trước mắt cho tôi biết, em đã biết tôi là dạng người gì, nhưng đồng thời trực giác cũng nói cho tôi biết, em không phải loại người thích đi đường tắt, vậy sao lại không cự tuyệt sự tiếp cận của tôi? Tôi biết thanh danh của mình, là cái loại công tử ăn chơi rất tồi trong mắt những người không thích.

" Chu Sâm không khỏi lộ ra chút ấm ức nho nhỏ: "Nhưng em lại không khước từ sự tiếp cận của tôi, điều này rất dễ khiến tôi sinh ra ảo giác.

"
"Có lẽ là trực giác nói cho tôi biết anh là người rất thích hợp để làm bạn, đồng thời tôi cũng muốn nói rõ ràng với anh, chúng ta chỉ hợp làm bạn.

" Vân Cẩm Thời không phải loại phụ nữ thích bám lấy đàn ông, cô cân nhắc đến lòng tự trọng của Chu Sâm, uyển chuyển từ chối Chu Sâm.

Dù cho bởi vậy mà có thể không thể làm bạn được, cô đã quen một thân một mình, cũng không cần ràng buộc quá nhiều, có thì tốt không có cũng chẳng sao, con người chỉ khi không mong cầu quá nhiều mới có thể càng thêm thỏa mãn và biết ơn trong những thời điểm có được.

Vân Cẩm Thời đã thay đổi mối quan hệ với Chu Sâm từ người xa lạ thành người có quen biết một chút, thanh niên đứng ở cửa, thật lâu sau, trong mắt anh ta có sự thất bại rõ ràng, cuối cùng cũng không nói gì, phất tay xuống lầu.

Vân Cẩm Thời đóng cửa lại, cũng không thấy mất mát, bạn bè của cô ít đến kinh người, gom góp từ khi còn bé đến bây giờ cũng không vượt quá một bàn tay.

Có lẽ là bởi vì con người cô rất kỳ lạ, tuy rằng tính cách thanh lãnh, nhưng cũng không rời khỏi đám đông, có thể hòa thuận ở cùng mọi người, đồng thời lại duy trì một khoảng cách vô hình nhất định với mọi người.

Khoảng cách này khiến cô có thể cùng những người đó trở thành người quen hoặc bạn bè bình thường, nhưng lại không thể tiến thêm một bước nữa.


Theo một khía cạnh nào đó, sinh vật như loài người này quả thật là tồn tại trực giác, có đôi khi rõ ràng bọn họ không phát hiện, nhưng sẽ bởi vì rào cản vô hình kia mà nới ra chút khoảng cách với Vân Cẩm Thời theo bản năng.

Cho nên đối với Vân Cẩm Thời mà nói, người thật sự có thể gọi là bạn bè, thật sự là cực kỳ cực kỳ ít.

Như có người đã hình dung về cô trước đây, cô là một sinh vật kỳ lạ lại mâu thuẫn, mềm mại và cứng rắn cùng tồn tại, lạnh lùng và dịu dàng cùng tồn tại, khó có thể cân nhắc, lại càng khó tiếp cận.

Có thể làm cô hoàn toàn tiếp nhận chỉ có hai dạng người, một dạng giống như Chu Sâm, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu bản tính, chứa sự chân thành và nghĩa khí không thể bị bất cứ cá tính phức tạp nào che phủ, là dạng người mà khi làm bạn với họ sẽ không lo bị phản bội, chính xác mà nói, ở một phương diện nào đó vô cùng giống với Vân Cẩm Thời.

Mà dạng còn lại giống như Đường Đường vậy, sạch sẽ thuần túy đến đáng sợ, như một dòng suối trong, đứng trên bờ là có thể trông thấy sỏi đá, còn có cá tôm thỉnh thoảng bơi lội bên dưới.

Ngoại trừ một trường hợp ngoại lệ, người kia lại dựa vào bám mãi không buông để trở thành bạn của cô.

Trực giác của Vân Cẩm Thời ở phương diện nào đó có thể nói là đáng sợ, tỷ như cô vào đoàn phim này, sau khi tiếp xúc với mọi người, cô sẽ biết được người nào có thiện ý với mình, người nào tốt nhất nên ít tiếp xúc.

Những người điển hình có thiện ý với cô chính là chị Lý, Chu Sâm, cùng với một người quan trọng nhất: đạo diễn của bọn họ.

Vân Cẩm Thời sẽ tiếp xúc nhiều hơn với những người có thiện ý với mình, bao gồm cả dưới tình huống quen biết chưa bao lâu đã đưa Chu Sâm về, tuy rằng tình huống này có chút đặc thù!
Sau khi tiễn Chu Sâm đi, trong lòng Vân Cẩm Thời khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, nhưng chút tiếc nuối này khi về tới nhà vừa trông thấy Đường Đường cũng đã biến mất không còn bao nhiêu: "Ngày mai chị sẽ cố gắng về sớm một chút.

"
Cô xoa đầu Đường Đường, chủ yếu là định đưa Đường Đường đi làm lại chứng minh thư, thứ như chứng minh thư rất quan trọng, về sau Vân Cẩm Thời sẽ tiếp tục làm diễn viên, hơn nữa nếu chuẩn bị đưa Đường Đường theo, sớm muộn cũng sẽ phải bay khắp nơi, không có chứng minh thư sẽ không lên máy bay được.


Đường Đường trông ngoan ngoãn rõ ràng, cô ấy níu góc áo Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời cũng không phát hiện hôm nay ngón tay cô ấy vô cùng dùng sức, nếu không phải bởi vì sức lực cơ thể quá nhỏ, có thể đã xé rách vạt áo cô rồi.

Đường Đường không hiểu cái gì là ghen tị, cô ấy chỉ biết lúc Vân Cẩm Thời trò chuyện cùng Chu Sâm, cô ấy nghe không hiểu cũng không chen vào được, chỉ có thể nhìn bọn họ nhìn nhau cười, trong lòng sẽ rất khó chịu.

Đường Đường bị rất nhiều người gọi là đồ ngốc, thiểu năng, đần độn, ví dụ như mẹ kế của cô ấy, sẽ cay nghiệt nói cô ấy là đồ thiểu năng, là sự sỉ nhục của gia đình họ, lại ví dụ như bảo mẫu trong nhà, cũng sẽ lén nói sau lưng, nói cô ấy là đồ ngốc rất may mắn, nếu không sinh ra trong gia đình giàu có như vậy, sớm đã bị vứt bỏ rồi.

Cô ấy cũng sẽ không vì vậy mà quá khó chịu, nhất là sau khi đã quen, ban đầu còn có thể phản bác theo bản năng: Tôi không phải đồ ngốc.

Sau đó chỉ có thi thoảng sẽ đột nhiên cảm thấy bản thân không giống với người khác, chỉ như vậy thôi.

Chính tại giây phút này, cô ấy đột nhiên bởi vì mình là một kẻ ngốc mà cảm thấy một loại đau khổ, loại đau khổ này cũng không phải mũi dao lạnh thấu xương trong nháy mắt đâm xuyên qua cả người cô ấy, hoặc là ngược đãi da thịt, cơ thể của cô ấy hết lần này đến lần khác, mà lại giống như một vật thể không có nhiều góc cạnh, từng chút một đâm vào trái tim cô ấy, từ tốn lại dứt khoát, đau đớn kéo dài nhưng không phải là không thể chịu đựng được.

Gần mười mấy năm cuộc đời của Đường Đường, trong giây phút này lần đầu tiên sinh ra một cảm giác nghi ngờ, cô ấy thật sự không giống với người bình thường sao?
Cô ấy không có gì, cũng không biết gì, như là hai thế giới với A Thời, giữa hai người như cách một lớp kính, có thể thấy được A Thời, nhưng chỉ vậy thôi.

Cô ấy muốn! đập vỡ lớp kính kia, chân chính tiến vào thế giới của A Thời.

"Phát ngốc gì đấy?" Vân Cẩm Thời xoa mái tóc ngắn của cô ấy: "Thấy buồn chán sao? Quả thật là không có phương tiện giải trí gì! "
"Không có.

" Đường Đường nhỏ giọng nói: "Ở cạnh A Thời sẽ không nhàm chán.

"
Vân Cẩm Thời nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó ra quyết định, cô cho Đường Đường chơi trò chơi đi, tuy nói kịch bản rất quan trọng, nhưng hôm nay Đường Đường của cô mới vừa bị hoảng sợ, hơn nữa bình thường cô cũng không chơi cùng Đường Đường, lúc buông kịch bản xuống cũng chỉ cùng Đường Đường thư giãn một chút.

Sau khi tổng hợp suy nghĩ rất nhiều phương diện, Vân Cẩm Thời lựa chọn trò chơi Thực vật đại chiến zombies, đây là trò chơi già trẻ đều phù hợp, nhất là đối với trẻ con mà nói, hẳn là sẽ càng hứng thú.

Vân Cẩm Thời đưa Đường Đường đi rửa mặt trước, đáng nói tới chính là, lúc tắm hai người tắm cùng nhau, người lớn đưa trẻ con đi tắm rửa là chuyện rất bình thường, huống chi hai người đều là nữ.


Mà lúc trước bởi vì nhiều nguyên nhân, Vân Cẩm Thời vẫn chưa từng tắm cùng với Đường Đường, hôm nay xem như là lần đầu hai người tắm cùng nhau.

Sau khi cởi quần áo trên người, Vân Cẩm Thời rơi vào sự trầm mặc thật lâu, lúc trước cô chỉ biết Đường Đường vừa gầy lại vừa nhỏ bé, trước kia còn từng chịu không ít ngược đãi, nhưng cũng chỉ tồn tại trong suy nghĩ của cô, cũng không tận mắt trông thấy, cho tới bây giờ, cô gái xuất hiện không mảnh vải che thân trước mặt cô, cơ thể kia gầy tới đáng thương, đầy rẫy vết thương.

Vân Cẩm Thời nhịn không được vươn tay, sờ vào eo bụng Đường Đường, sau đó mới xác định không phải là ảo giác, bên dưới tầng da mỏng cô chạm vào, chạm đến xương sườn lồi lên, từng chiếc lại từng chiếc, thân thể kia từng trông thấy vô số lần, nhưng trong đầu cũng không thể hiện ra từ ngữ nào phù hợp với tình huống này.

Gầy trơ cả xương.

Bụng, lưng, đùi của Đường Đường, thậm chí đến bộ phận nào đó chưa phát triển vì dinh dưỡng không đủ, đều phủ những vết sẹo nhạt màu, những vết sẹo này trông đều đã rất cũ, bởi vì thời gian trôi qua mà biến thành sẹo lồi, tuy rằng mỗi một vết sẹo đều rất nông, nhưng theo thời gian lâu như vậy vẫn còn ở lại trên thân thể em ấy, có thể đủ biết những vết sẹo ấy ngay từ đầu đã rất sâu.

Người đàn bà kia rất thông minh, đa số sẹo đều ở những vị trí kín đáo, trên cánh tay, cẳng chân chỉ có một vài vết sẹo nông, có những vết sẹo rất mới, có lẽ là những vết thương khi thiếu nữ lưu lạc bên ngoài.

Một người đàn ông, cho dù là cha, cũng sẽ không kiểm tra những nơi như ngực, đùi xem có lưu lại vết thương, có bị mẹ kế ngược đãi hay không.

Mà Đường Đường hiển nhiên là một đứa bé ngốc, lại có lẽ đã bị đe dọa, cho nên vốn không dám nói với cha mình.

Mỗi một cái tích lũy lại, làm cho Đường Đường trải qua sự ngược đãi quanh năm suốt tháng, cuối cùng biến thành dáng vẻ hiện tại, như một con búp bê cũ kỹ được khâu khâu vá vá, sau đó lại vá vá khâu khâu.

Vân Cẩm Thời không kìm được mắng người: "Cái kẻ súc sinh kia.

"
Cô vốn nghĩ Đường Đường phải chịu nhiều nhất chỉ là bạo lực từ phương diện ngôn ngữ, không quá nhiều ngược đãi trên thân thể, hiện giờ xem ra người đàn bà kia càng ghê tởm hơn so với tưởng tượng của cô.

Bà ta đáng chết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc