ẢNH HẬU NÓI CÔ ẤY KHÔNG CÓ ĐỐI TƯỢNG


Suy nghĩ kỳ kỳ quái quái ấy vẫn tiếp tục kéo dài tới khi đi ngủ, sau khi Đường Đường nằm trên giường, ôm lấy Vân Cẩm Thời như thường lệ, nhưng vừa kề sát làn da chị, Đường Đường liền cảm giác chân tay như bị bỏng vậy, theo bản năng muốn rụt trở về.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái, nói là bị bỏng cũng không chính xác, bởi vì chân tay cũng không cảm giác nhiệt độ cao như vậy, nói đúng hơn, càng giống như bị bỏng ở nơi sâu trong linh hồn.
Vì thế Vân Cẩm Thời phát hiện Đường Đường hôm nay tự lập vô cùng, thành thành thật thật lùi ở một bên giường khác ngủ mất, cô cố ý kề sát đến, phát hiện em ấy nhắm chặt mắt, hô hấp lại ổn định.
"Mới ngả xuống đã ngủ rồi." Vân Cẩm Thời nhịn không được nở nụ cười, kê gối đầu ra sau lưng tiếp tục xem kịch bản, phân đoạn của nữ hai đương nhiên là nhiều hơn một chút, nhưng xem tiến độ ghi hình khoảng ba tuần đến một tháng nữa là có thể quay xong rồi.
Trong đó có một phần nhỏ quay ngoại cảnh tạm thời để lại chưa quay, hai ngày nữa có lẽ sẽ ra ngoài một chuyến để chọn cảnh vân vân.
Vân Cẩm Thời đương nhiên muốn dẫn Đường Đường theo bên người, nếu không cô sẽ lo lắng.
Hôm sau lúc Du Lê thức dậy đã là giữa trưa, cô lười biếng ngồi dậy khỏi giường, trên giường ngủ có để một bộ đồ ngủ, bởi vì say rượu lại không tắm rửa, trên người cô vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, vì thế nhanh chóng đứng dậy tắm rửa một trận, thay bộ đồ ngủ kia.
Ngủ thẳng từ đêm qua tới giữa trưa hôm nay, bụng Du Lê đói đến kêu ùng ục, đến phòng khách thì thấy Đường Đường hôm nay không đi theo đoàn phim, nghe tiếng cô rời giường thì đã vào bếp hâm nóng thức ăn, đang bày thức ăn trên bàn.
Cô ấy không thân quen với Du Lê, bởi vậy cả người có vẻ rất thận trọng: "Dì Du, dì muốn ăn trước một chút không?"
Du Lê đi tới nhéo mặt cô ấy: "Kêu dì Du gì chứ, gọi chị Lê."
"Chị Lê..." Đường Đường bị nhéo má cũng không dám trốn, thành thành thật thật nói: "Em đi lấy bát đũa cho chị."

Hai người ngồi trước bàn ăn cơm trưa, Du Lê không khỏi khen ngợi: "Thức ăn này là em làm à? Tay nghề rất tốt, nhưng A Thời cũng quá đáng quá, đây không phải gọi là bóc lột lao động trẻ em sao?"
Đường Đường nhanh chóng xua tay: "Bình thường A Thời không cho em làm mấy thứ này, là em muốn làm cho chị ấy ăn..."
Nói đến đây không biết cô ấy nghĩ tới điều gì, hai má nhuộm một màu hồng phấn: "Làm theo công thức vẫn chưa quen lắm..."
Chiếc điện thoại Vân Cẩm Thời mua cho cô ấy liền phát huy công dụng như vậy, cô ấy thường xuyên chơi trò chơi và tìm công thức nấu ăn.
Từ lúc lên cấp hai Du Lê đã phát hiện xu hướng tính dục của bản thân không giống người thường, giữa đồng loại khó tránh khỏi có một chút cảm ứng mỏng manh, nói chính xác thì là, ánh mắt của người như cô ấy nhìn những cô gái khác không giống với ánh mắt của những cô gái bình thường nhìn những cô gái khác.
Nhưng làm sao để hình dung sự khác biệt này, lại không cách nào chọn được từ ngữ cụ thể.
Khi Đường Đường nhắc tới Vân Cẩm Thời, cảm giác kia vẫn có chút kỳ quái, có quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ, có tin tưởng, có yêu thích, loại cảm giác này giống như ánh mắt của hai người đã kết hôn ở bên nhau rất lâu rồi nhìn đối phương, yêu đối phương, đồng thời đã xem đối phương trở thành người nhà quan trọng nhất, khi tình thân và tình yêu hòa vào nhau thì vững chắc hơn rất nhiều so với tình yêu đơn thuần.
Du Lê rất nhạy cảm, cô không xác định cảm giác của bản thân là đúng hay là sai, cho nên bèn cười híp mắt thử Đường Đường một chút: "Đường Đường, em có thích A Thời không?"
Cô gái thẹn thùng hạ gò má: "Thích..."
"Là loại thích nào?" Du Lê thấp giọng hỏi: "Là loại thích muốn làm em gái, làm con gái của A Thời? Hay là loại thích nếu như có người muốn kết hôn với A Thời, sinh tiểu bảo bảo..."
"Em...!em có thể sinh tiểu bảo bảo cho A Thời!" Đôi mắt xinh đẹp mở to như mắt mèo, toàn bộ bên trong đều là gấp gáp và sợ hãi: "Thích...!thích A Thời...!muốn...!muốn cùng A Thời..."

Muốn cùng chị kết hôn, vĩnh viễn ở bên chị, làm người thân thiết nhất của chị, không muốn có người nào quan trọng hơn cô ấy trong lòng A Thời, cô ấy là một tiểu bại hoại rất tham lam...
Xong rồi, Du Lê vô cùng đơn giản đã thăm dò rõ ràng, cho dù hiện giờ Đường Đường vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa cảm tình đối với Vân Cẩm Thời thành tình yêu, nhưng cũng đã không xa.
Thật ra Du Lê rất không hy vọng Vân Cẩm Thời cũng sẽ trở nên giống mình, thật không phải bởi vì gì khác, chủ yếu là sợ Vân Cẩm Thời đau khổ, Vân Cẩm Thời là người bạn duy nhất còn sót lại của cô, hơn nữa giữa những tốt đẹp của cô và Tiêu Nam đều có sự tồn tại của Vân Cẩm Thời, quan hệ giữa hai người thân mật hơn so với quan hệ bạn bè bình thường, ở giữa người nhà và bạn bè.
Du Lê rất rõ ràng xã hội này khắc nghiệt thế nào, mới mấy năm trước đây, thậm chí đồng tính luyến ái còn được phân loại thành chứng bệnh tâm thần, trải qua sự nỗ lực của rất nhiều người, cuối cùng đồng tính luyến ái cũng được một bộ phận người thừa nhận, nhưng vẫn có rất rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường với đồng tính luyến ái.
Bởi vì xã hội này vẫn là xã hội nam quyền, cho nên nhìn từ ngoài vào, tình cảm của phái nữ dường như tốt hơn so với phái nam, trên thực tế thì bên trong không có gì khác biệt.
Nhất là Vân Cẩm Thời vào giới giải trí, con đường mà cậu ta muốn đi lại càng không chứa chấp dị loại, đúng vậy, bọn họ bị xem là dị loại.
Du Lê rơi vào trầm mặc thật lâu, cô muốn hút thuốc theo bản năng, sau đó lại cân nhắc bên cạnh vẫn còn một đứa bé, mạnh mẽ tóm xuống: "Đi chơi đi, bát đũa để chị rửa là được rồi."
"Em...!em làm là được rồi..."
"Em nấu cơm chị rửa bát, mỗi người một việc không được sao? Nếu đều là em làm chị sợ A Thời sẽ đánh chị." Du Lê cười đùa một câu, sau đó nói: "Vừa lúc chị xuống bếp hút một điếu thuốc, em đừng đi cùng."
"A..." Đường Đường còn đang rơi vào cảm xúc, bởi vậy ánh mắt có chút mờ mịt, Du Lê thu dọn tất cả bát đũa vào phòng bếp, sau đó cô ngậm một điếu thuốc trong miệng, vừa rửa bát vừa suy nghĩ.
Cuối cùng vẫn hạ quyết tâm không can thiệp vào, chủ yếu cô cho rằng hiện giờ mối quan hệ giữa Vân Cẩm Thời và Đường Đường đã là quan hệ người thân, những thứ như cảm tình không thể can thiệp được, cô không thể mạnh mẽ ép Đường Đường từ bỏ sự yêu thích của bản thân, vậy thì thuận theo tự nhiên thôi.

Nói không chừng Đường Đường sẽ hoàn toàn xem loại yêu thích này thành tình thân, cũng có thể sẽ hoàn toàn biến thành tình yêu, có thể sẽ tỏ tình, hai người có thể ở bên nhau, cũng có thể sẽ bị từ chối, khiến cho quan hệ giữa hai người rơi vào khó xử, cũng có thể suốt quãng đời còn lại, đứa bé ngốc kia cũng sẽ không nói với Vân Cẩm Thời, em ấy thích cậu ta.
Giống như Tiêu Nam, vĩnh viễn cũng sẽ không biết từng có một người thích cậu ấy như vậy.
Sau khi rửa bát xong, Du Lê cũng đã sửa sang lại tâm tình, có thể thản nhiên đối mặt với đứa bé ngốc kia, thật ra cẩn thận ngẫm lại, được một đứa bé ngốc như vậy thích cũng không phải chuyện xấu gì, đúng là bởi vì em ấy ngốc, cho nên em ấy đơn thuần, tình cảm của em ấy không pha lẫn tạp chất gì, tốt đẹp mà nồng nhiệt.
Du Lê nghĩ vậy, cảm nhận với đứa bé ngốc này liền tốt lên, có lẽ là vì hai người bọn họ là đồng loại, có lẽ là vì nhớ tới bản thân trước kia.
Du Lê vỗ vào vị trí bên cạnh mình: "Lúc trước chị thấy hình như em rất thích đàn guitar, chị dạy cho em nhé."
Quả nhiên Đường Đường cảm thấy rất hứng thú với đàn guitar, vốn đang ôm điện thoại ngây người bên cạnh, nghe vậy liền lạch bạch chạy sang đây.
Du Lê gảy dây đàn guitar: "Muốn nghe bài gì không? Trước tiên đàn một bài cho em nghe."
"Trồng...! trồng mặt trời." Nguyên nhân Đường Đường vô cùng thích bài hát này đương nhiên là bởi vì Vân Cẩm Thời từng hát bài nhạc thiếu nhi này dỗ cô ấy ngủ, những thứ Vân Cẩm Thời từng cho cô ấy, đều sẽ trở nên khác biệt trong lòng cô ấy.
Giống như địa vị của cá sốt chua ngọt giữa những món ăn khác, địa vị của "Trồng mặt trời" trong tất cả các bài hát cũng hoàn toàn khác biệt.
Du Lê vẫn thật sự đàn hát cho cô ấy nghe bài "Trồng mặt trời", thật ra giọng của cô rất êm tai, hơn nữa bởi vì tâm hồn là tâm hồn có một câu chuyện, nên giọng hát cũng là một giọng hát có câu chuyện.
Sau khi cô hát hai bài hát, lại bắt tay vào dạy Đường Đường đàn guitar: "Tại sao lại muốn học đàn guitar?"
"Muốn đàn cho A Thời nghe." Hai má Đường Đường đỏ hồng, bàn tay ôm đàn guitar có chút căng thẳng nắm chặt, cô ấy nhìn ra A Thời thật sự rất thích Du Lê đàn guitar, mỗi lần nói không cho Du Lê hát đều là dùng một loại ngữ điệu đùa giỡn.
A Thời thích, cô ấy sẽ muốn học.

"Nếu là phúc lợi cho A Thời, đương nhiên chị sẽ rất nghiêm túc dạy, em có biết A Thời thích bài hát nào nhất không?"
"Không biết..." Đường Đường đều cực kỳ hứng thú với những thứ Vân Cẩm Thời thích, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Du Lê, Du Lê lại bắt đầu lén tiết lộ với cô ấy: "Trước đây cậu ấy thích Trần Lạp, còn bắt chị học mấy bài hát của Trần Lạp, tab guitar lúc đó vẫn còn trong ngăn tủ của chị, chị dạy em một bài, bảo đảm thích hợp với em, A Thời cũng sẽ thích."
Đường Đường rất nghiêm túc học, Du Lê là một giáo viên rất tốt, cô biết Đường Đường thích cái gì, bởi vậy mỗi khi Đường Đường có tiến bộ, Du Lê sẽ kể một chút về quá khứ của Vân Cẩm Thời cho Đường Đường nghe, đôi mắt của đứa bé ngốc sẽ sáng lên ngay lập tức, giống như chiếm được bản đồ kho báu gì vậy.
Thời gian một ngày liền trôi qua như vậy, thật ra những nhạc cụ như đàn guitar cũng tương đối dễ bắt đầu, nhưng thời gian một ngày cũng không đủ để Đường Đường có thể đàn được một bài hát hoàn chỉnh.
"Được rồi, ngày mai chúng ta học tiếp." Du Lê rất sợ sẽ làm ngón tay nhỏ nhắn non nớt của Đường Đường bật máu, nhanh chóng ngăn cô ấy lại: "A Thời cũng sắp trở về rồi nhỉ?"
Sau khi nghe được vài chuyện quá khứ của A Thời lúc chiều, Đường Đường cũng có chút nghiện, lúc này mới nhớ ra bản thân vẫn chưa nấu cơm, bèn nhảy dựng ba mét giống như một con thỏ nhỏ, nhanh chóng chui vào phòng bếp.
Lúc cô ấy nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn trong bếp, Du Lê liền nhìn bóng dáng cô ấy mỉm cười, cúi đầu gảy đàn guitar, Đường Đường quả thật là một đứa bé rất được người ta yêu thích, trái tim vô cùng chân thành kia quá rõ ràng quá nhiệt liệt, hiện tại Du Lê bắt đầu lo lắng, một khi em ấy biểu lộ ra sự yêu thích của bản thân, Vân Cẩm Thời sẽ thật sự không kìm lòng được.
Ở một phương diện nào đó cô và Vân Cẩm Thời có chút tương đồng, người cô độc như bọn họ, không thể cự tuyệt nhất chính là trái tim yêu thương đơn thuần chân thành mà nóng bỏng, lại không chứa bất cứ tạp chất gì như thế này.
__________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi cũng từng vì một chị gái mà học đàn guitar! Sau đó...!oa oa oa đều là lệ.


Bình luận

Truyện đang đọc