ANH KHÔNG YÊU CÔ TA


"Dương phu nhân, ngài Bộ trưởng đến đây để công tác chứ không phải cùng cô hưởng tuần trăng mật.

Dùng quá liều muối Himalayan đỏ điều chế hương kích d*c để làm gì thế?"
Nói đoạn, Hà Tiểu Vãn lùi về sau kéo một khung treo đầy mấy bộ vest đến, đều là gam màu tối theo phong cách mà Cố An Tước hay mặc.
"Dương Ân, cô có thực sự nghĩ cho anh ấy không?"
Dương Ân cả kinh, sao cô ta có thể vừa mới đến đã phát hiện ngay được chứ?
Tâm tư đen tối của bản thân bị vạch trần khiến Dương Ân vô cùng tức giận.
Cô ta ném quần áo trong tay đi, bước đến trước mặt Hà Tiểu Vãn nói lớn.
"Hà Tiểu Vãn! Không đúng...!bây giờ phải gọi là thư ký Hà mới đúng nhỉ? Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao?"
Dương Ân tức giận chọc chọc ngón tay trước ngực Hà Tiểu Vãn, nghiến răng nói.
"Cố An Tước là người đã vợ, tại sao cô lại một mực cắn theo không buông thế hả? Cô hay lắm, nói cô không bén mảng đến biệt viện Cố gia thì cô thật sự không đến, trực tiếp làm thư ký ở bên cạnh anh ấy luôn sao?"
"Cô muốn nối lại tình xưa đúng không? Hà Tiểu Vãn, người phụ nữ không biết xấu hổ như cô, tôi chắc chắn sẽ không để cô được toại nguyện đâu!"

Dương Ân càng nói càng hăng, ngón tay chọc xuống trước ngực cô cùng mấy lời nói kia cứ như mũi khoan, tàn nhẫn khoan thẳng vào tim.
Cô ta còn muốn thuận tay đánh vài cái vào mặt Hà Tiểu Vãn.
"Á!"
Cùng với tiếng hét chói tai của Dương Ân, một cái bóng đen vụt lên trước mặt cô, tháo cái mũi khoan treo trước ngực như đã cắm sâu vào linh hồn Hà Tiểu Vãn, khiến cô mất hết sức lực dựa vào bệ tủ phía sau.
"Cô đang làm gì thế hả?" Cố An Tước gầm lên như một con mãnh thú, bàn tay lớn bẻ ngược ngón tay kia không buông khiến Dương Ân đau đớn thét lên.
"Ngài Cố, mau buông em ra, đau...!em không làm gì cả!"
Bàn tay theo lực hất văng cô ta xuống giường, Cố An Tước xoay người, muốn bước đến xem Hà Tiểu Vãn có bị thương không thì cô lại tránh né.
"Vãn Vãn..." Anh bất lực gọi tên cô.
Người con gái từ đầu đến cuối đều không nói gì.

Cô chỉ giương mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh đã phủ một tầng sương mỏng.
Ánh mắt lên án của cô cứ như vậy buộc thắt trái tim người đàn ông lại.
Hà Tiểu Vãn im lặng rời đi.
Đầu óc Cố An Tước như muốn nổ tung.

Qua vài giây hồi thần, phát hiện Dương Ân đang co quắp ôm tay nằm vặt trên giường nhưng vẫn cố chấp giương ánh mắt vô tội nhìn anh.
"Ngài Cố..."
Dương Ân vùng vẫy dưới lòng bàn tay to lớn của anh đang siết chặt cổ mình.

Lúc anh mất bình tĩnh rất đáng sợ, cô có cảm tưởng sắp bị anh bóp ch3t đến nơi.
"Dương Ân, nếu cô còn dám động vào Vãn Vãn một lần nữa.

Đừng nói một ngón tay này, tôi lập tức cho cô chết không chỗ chôn thây!"

"Đừng..." Mặt mũi Dương Ân đỏ bừng, không thể kéo được bàn tay hung tợn kia ra khỏi cổ mình.
"Cuộc hôn nhân này vì sao cô có được, cô cũng là người hiểu rõ nhất.

Đừng coi bản thân thật sự là vợ của tôi, còn dám dùng cái danh hão huyền này chèn ép cô ấy một lần nữa, tôi phế nửa đời sau của cô."
Cố An Tước thu phắt tay lại, bước qua đống đồ ngổn ngang trên mặt đất rảo bước khỏi phòng.
Cứ như vậy, từ lúc Hà Tiểu Vãn trở về phòng vào lúc trưa đến khi cuộc họp thượng đỉnh lần 1 kết thúc, cô luôn duy trì khoảng cách với anh, ngoại trừ lúc báo cáo thì không nói chuyện thêm một lời nào nữa.
Cũng khiến Cố An Tước bứt rứt cả ngày không thôi.
Bảy giờ tối, sau khi miễn cưỡng kết thúc buổi họp cuối cùng, Cố An Tước một lần nữa quay lại phòng nghỉ của cô.
Anh dùng thẻ phòng mở cửa, nhẹ nhàng đi vào không một động tĩnh, Cố An Tước nhìn quanh khắp căn nhà, phát hiện hình như cô đang tắm.
Mà lúc này, Hà Tiểu Vãn ở trong phòng, sau khi để nước lạnh xối thẳng lên người, cô chống tay vào bệ rửa mặt, nhìn thẳng vào chính mình ở trong gương.
Trong gương, khuôn mặt trắng bóc của cô gái ướt nhẹp, tóc bết dính vào hai bên mặt, bờ vai trần mảnh khảnh dường như đang run lên.
Đáy mắt có một dòng nước chảy xuống, không rõ là nước mắt hay nguồn nước từ vòi hoa sen.
Nửa tiếng sau, Hà Tiểu Vãn mới chập chững mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Ánh đèn cảm ứng từ phòng bên ngoài theo hành động của cô sáng vụt lên, bóng dáng người đàn ông cũng hiện rõ trong đáy mắt.
Hà Tiểu Vãn nhìn anh chằm chặp, đến nỗi rơi cả chiếc khăn bông trong tay xuống đất.
Cũng ngay lúc này, chỉ thấy Cố An Tước dùng vài bước chân đã đến trước mặt cô, sự chênh lệch chiều cao khiến anh dễ dàng vung tay lên, dùng khăn tắm bọc cả người cô gái bế bổng vào lòng.

Hà Tiểu Vãn nhìn anh, quên cả phản kháng.
Vài phút sau đó, cả hai người đều không nói lời nào.

Cô được anh đặt lên ghế sô pha, đỉnh đầu dùng khăn bông lau mái tóc ướt nhẹp.
Cố An Tước không thuần thục mảng này, sợ bản thân mạnh tay làm đau da đầu cô nên thành ra động tác rất chậm, chỉ một chốc đã khiến mái tóc dài của thiếu nữ rối thành một mớ.
Hà Tiểu Vãn ngồi đó, tầm nhìn của cô chỉ thấy được người đàn ông đang khuỵu chân xuống trước mặt mình, cũng chỉ nhìn thấy nửa thân trên cùng vòm ng ực rắn chắc sau lớp áo sơ mi của anh.
Hà Tiểu Vãn không nghĩ gì nhiều, ngay giây sau lập tức rướn người lên, ôm chầm lấy cổ anh, yếu ớt gục xuống.
Cố An Tước khựng người, bất đắc dĩ dừng hành động lại, chiếc khăn bông trên tay cũng tuột xuống từ bao giờ.
Chóp mũi cô toàn là hương rượu asbenthe độc nhất của anh, giống như đang hít phải thứ hương vị cấm, quên mất bản thân đang làm ra hành động gì.
Hà Tiểu Vãn không suy nghĩ thêm được nữa, cô chỉ muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại...
Mãi mãi....


Bình luận

Truyện đang đọc