ANH KHÔNG YÊU CÔ TA


Hai người cứ như vậy, chìm trong cái hỗn loạn náo nhiệt của không khí quán bar, muôn hình vạn trượng thứ đèn nháy đủ màu sắc đủ kiểu dáng chạy qua hình bóng của họ, như thể muốn nhấn chìm tất thảy.
Hà Tiểu Vãn mấp máy cánh môi nhưng cổ họng lại khô khốc không thốt ra được nửa lời.
"Cho tôi một cơ hội, được không? Cơ hội để bù đắp cho em..." Cố An Tước gục lên vai cô, tấm lưng rộng và lớn khom hẳn xuống, đè lên vai cô nặng trịch.
Nói cô không rung động, là nói dối.
Người đàn ông này mười ba tuổi đã lọt vào mắt cô, mười tám tuổi khuỵu gối tỏ tình với cô.

Bây giờ lại hạ tôn nghiêm ngạo nghễ của mình để cầu xin cô.
Người đàn ông này là Đại An, là bóng mát để cô dựa vào, cho cô cảm giác được bao bọc và che chở từ nhỏ đến lớn.
Ngay cả khi xuất hiện Dương Ân, anh cũng chưa từng một lời nào vì người ấy mà trực tiếp đả thương tinh thần cô.
Bên miệng đều là:
"Ở bên tôi, được không?"
"Đừng đi nữa, nhé?"
"Em đi rồi, thế giới rộng lớn như này, biết đi đâu để tìm được em?"
Anh lạnh lùng với người ngoài, khó gần và duy trì khoảng cách với người khác.


Nhưng chưa từng đem lại cảm giác xa lạ khi đứng trước mặt cô.
Hà Tiểu Vãn ôm lấy bả vai anh, ép anh phải đứng thẳng lưng, khoảnh khắc hai người vừa chạm mắt nhau, cô gái nhỏ đột nhiên kiễng cao chân, đặt môi mình lên môi anh.
Cố An Tước đứng như bị điểm huyệt, hai tay buông thõng hai bên thân người.

Đôi mắt đỏ au vì tức giận đã dịu đi, chỉ là hốc mắt vẫn đỏ, còn có chút ánh nước, ánh nhìn không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Hà Tiểu Vãn nhắm cả hai mắt, nụ hôn không hề tiến sâu thêm, chỉ đơn giản là môi chạm môi, cảm nhận rõ nhiệt độ cũng như sự tồn tại của đối phương.
Vài phút sau, lúc này chân đã mỏi, Hà Tiểu Vãn buông anh ra, kéo tay người đàn ông rời đi.
"Về nhà thôi."
...
Biệt viện Thương Sinh.
Đêm hôm nay rất dài, nhưng lại không giống như những đêm trước, Cố An Tước không hề cô đơn.
Chút ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ phía đầu giường, phủ một mảnh sáng dịu nhẹ trên đỉnh đầu cô.

Cố An Tước cẩn thận vươn tay kéo tấm chăn mỏng lên cao, vuốt ve đỉnh đầu cô gái.
Từ lúc theo anh về nhà đến giờ, cô không né tránh, cũng không quá nhiệt tình với anh, chỉ đơn giản nhắc anh tắm rửa rồi đi ngủ.
Mặc dù vẫn khiến anh rất vui, nhất là khi lúc anh quay lại phòng riêng thì đã thấy cô đã nằm ngủ say ở trên đó.
Khóe môi mỏng kéo cao, một vòng tay như ôm cả thế giới nhỏ bé vào lòng, mắt anh nhắm hờ, chưa bao giờ trong lòng lại bộn bề cảm xúc như lúc này.
...
Hoắc Kiến Lương bị vết xương gãy ở bàn tay làm cho tỉnh lại.
Toàn thân bị dây thừng trói chặt, miệng nhét giẻ lau, cát bụi bay tứ tung, dính cả vào lỗ mũi khiến anh ta không sao hít thở được.
Căn phòng rất rộng nhưng lại chẳng có thứ đồ gì, cũng không nhìn ra phương hướng nằm ở đâu.
Chỗ chết tiệt nào đây?
Hoắc Kiến Lương co người, chân đạp ra sau muốn dựa vào cạnh tường để ngồi dậy, nhưng mỗi lần nhúc nhích lại khiến bàn tay đau thảm thiết.
Nếu biết trước Cố An Tước ra tay thảm như vậy, anh nhất định, nhất định sẽ không hẹn Hà Tiểu Vãn ở quán bar!
Đúng, nhà thờ...!ở nhà thờ mới ngăn được tên đàn ông đó ra tay đánh người!
"Ú...!ớ..." Trong miệng phát ra âm thanh nhỏ như cầu cứu.

Cũng chính lúc này, cánh cửa được đẩy ra, Hoắc Kiến Lương lập tức ngước mắt lên nhìn, kết quả chỉ thấy hai tên đàn ông cao ráo xách một đống rượu vào.
Một chai...!hai chai...!tám chai rượu cồn!
Hoắc Kiến Lương lập tức có linh cảm xấu.

Quả nhiên linh cảm của anh không sai, chỉ thấy Cố An Tước đi vào, trong tay còn có một ly thủy tinh rỗng tuếch.
Hoắc Kiến Lương không hiểu tên ác ma này muốn làm gì, ra sức lắc đầu nguầy nguậy.

Chỉ tiếc Cố An Tước đã đến gần, rút miếng giẻ trong miệng anh ra, bóng dáng cao ngất ngồi xổm xuống che khuất tầm nhìn.
"Phu nhân nhà tôi không biết uống rượu, để tôi uống với cậu."
Hoắc Kiến Lương chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, miệng đã được tự do nhưng lại không thốt ra được câu nào.
Nhìn bộ dạng sợ mất mật của cậu ta, Cố An Tước chỉ liếc mắt qua, khui chai rượu cồn, đổ róc rách vào chiếc ly trong tay.
"Còn muốn bắt tay nữa à? Hoắc gia các người lá gan cũng không nhỏ.

Làm chó con bám đuôi không thỏa mãn được cậu?"
"Cố An Tước...!à không...!ngài Bộ trưởng...!tôi sai rồi..."
Đến cơ hội thanh minh cũng không cồn, mùi rượu nồng đã kề sát bên miệng, lấp đầy khoang miệng rồi đổ thẳng xuống dạ dày, Hoắc Kiến Lương chỉ cảm thấy cổ họng bỏng rát.
"Cầu xin anh...!không có lần sau...!tuyệt đối không có lần sau..."
Cố An Tước nhướn mày, đặt ly rượu xuống đất, bàn tay lớn bóp chặt lấy cằm cậu ta, giọng lạnh lẽo.

"Nói xem, Hoắc gia các người bám đuôi Vãn Vãn để làm gì?"
Mặt mũi Hoắc Kiến Lương hết xanh lại trắng, rồi lại từ đỏ chuyển sang tái mét, trong mắt toàn là sự van xin khẩn khoản.
"Tìm người...!Gia chủ muốn tìm Hoắc Lê, bọn họ muốn tìm lại em gái tôi."
"Phong Hi?"
"Đúng thế...!cô ấy...!bọn họ muốn tìm cô ấy..."
Còn chưa nói hết cậu, nửa chai rượu còn lại tiếp tục lấp đầy miệng.

Lần này không phải cổ họng muốn bốc cháy, rượu cồn chảy xuống bụng như muốn đốt cháy dạ dày.
Cố An Tước đứng dậy, ngoắc tay ý bảo hai người còn lại nãy giờ đứng một bên xem kịch "chiêu đãi" cậu ta.
Nửa tiếng sau quay về biệt viện, Hà Tiểu Vãn vẫn đang say giấc.
Người đàn ông vén chăn, hành động không một tiếng động chui vào chăn, nhẹ nhàng bao bọc lấy cô, giống như chưa từng một lần rời đi.
Một ly rượu khi nãy cũng đủ để Hà Tiểu Vãn say mèm, ngủ đến nỗi không biết gì.
Cố An Tước nhắm mắt lại, hôn lên trán cô, giọng trầm thấp.
"Vãn Vãn, nếu tôi đem về người mà em trân trọng nhất, em có thể tha thứ cho tôi không?".


Bình luận

Truyện đang đọc