ÁNH SAO LỌT VÀO GIÓ CÁT

Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung

Khúc Nhất Huyền “Xùy” một tiếng, cười.

Giáo sư giám định khảo cổ thì giám định khảo cổ, còn phải thêm một chữ thiên tài… tưởng là cô không biết thiên tài trông như thế nào sao?

Thiên tài, trong mười người có chín người đeo một gọng kính dày trên sống mũi. Dầu gì cũng phải hào hoa phong nhã, cả người tỏa ra khí chất thư sinh, nói chung nhìn qua là thấy tài trí hơn người, đặc biệt có tu dưỡng đạo đức và trong đầu chứa số lượng tri thức thâm hậu.

Dù thế nào cũng không liên quan tới bộ dạng kia của Phó Tầm — cánh tay xăm trổ, nhìn tác phong giống như được nuôi thả hoang dại từ nhỏ thì đúng hơn?

Cô quay về trang đầu, nhập “Phó Tầm” vào khung tìm kiếm.

Vẻn vẹn có một vạch tín hiệu, lúc đứt lúc nối, yếu ớt như chỉ cần hoang mạc thổi qua một cơn gió là có thể thổi tan tín hiệu.

Khúc Nhất Huyền vừa chờ giảm xóc, vừa đốt điếu thuốc. Đốt được một nửa, giao diện trống không rốt cục cũng chuyển được. Từ được đưa vào khung, đến những dòng tìm kiếm trên đầu, ngay sau đó cùng xuất hiện, rõ ràng như một vết mực in lên giấy trắng.

Web page liên quan tới Phó Tầm ít đến thương cảm, chớ nói chi là thông tin cá nhân trên baidu.

Cô lật vài trang, cười ‘khà khà’: “Đã nói là giả rồi mà, còn thiên tài… đúng là con buôn….”

Nhưng một giây sau, tiếng cười của Khúc Nhất Huyền chợt cứng lại.

Cô trượt vào Weibo, thấy một tấm hình.

Bối cảnh là một màn ảnh lớn chung quanh xếp hình vòng tròn lập thể ba mặt, Phó Tầm mặc áo sơ mi quần tây vừa vặn sang trọng, tựa vào bục giảng chính, một tay đút túi, dáng đứng tùy ý.

Anh đứng quay lưng về phía ống kính, ống tay áo sơ mi hơi xắn, lộ ra một chi tiết nhỏ của hình xăm trên cánh tay trái.

Một đoạn hình xăm cũng không ảnh hưởng đến vẻ ưu nhã nội liễm của anh, trái lại còn gióng trống khua chiêng, thêm vài phần dã tính vô lại.

Anh đứng ở dưới ánh đèn, khóe môi mỉm cười, không nói hết được vẻ thoải mái phong lưu.

Trên Weibo kia, đơn giản rõ ràng, chỉ có một câu — trời ạ! Giáo sư giám định khảo cổ đẹp trai như vậy sao!!! Mê chết lão nương rồi!!!!!

Khúc Nhất Huyền gãi gãi cằm, quyết định thu hồi câu nói vừa rồi.

Phó Tầm có thể không phải là con buôn…

Có con buôn nào mang bộ dạng yêu nghiệt như thế không?

Cô chú ý dòng giới thiệu vắn tắt của chủ blog — chuyên ngành đào mộ khoa khảo cổ…

Hình như có chút ý tứ.

Khúc Nhất Huyền thuận tay vào xem Weibo của chủ blog.

Những thứ có liên quan đến Phó Tầm không nhiều, ngoại trừ tấm hình kia, chỉ có một bài viết dài mấy trăm chữ phổ cập thông tin.

Nội dung không tinh tế lắm, nhưng từng câu từng chữ trúng đích, hoàn toàn hợp với hứng thú của cô. “Phó Tầm, người nối nghiệp của Phó Vọng Thư tiên sinh, nguyên quán Nam Giang. Phó Vọng Thư tiên sinh làchuyên gia giám địnhđồ cổ hàng đầu trong nước, Phó Tầm làcon một, doông tự tay dạy bảo. Mười tuổi có thể biện luận khảo cổ, tuổi nhỏ thành danh, đến khi hai mươi tuổi đã có tài sản trăm triệu.

Đây là nguồn gốc của câu “giáo sư thiên tài giám định khảo cổ”.

Theo thầy tôi kể, từ khi Phó Tầm vừa tròn tuổi Phó Vọng Thư tiên sinh đã bắt đầu giúp anh tích lũy sính lễ, quà sinh nhật hàng năm đều là bảo bối do ông ‘kiểm lậu’*ở thị trường đồ cổ.

*kiểm lậu: biệt ngữ của khảo cổ, tượng trưng cho sự hiếm có của đồ vật.

Mọi người có thểchưa có khái niệm, đểtôi lấy một thí dụ: Sơ cấp — nhân viên giám định đồ cổ, biết bán đấu giá, quản lí hiệu cầm đồ, tiền lương ba ngàn trở lên; cao hơn một cấp — chuyên giagiám định đồ cổ, tiền lương ban đầu hơn vạn, tùy theo năng lực, không giới hạn con số, nhất là giám định sư (chuyên gia giám định) cấp một.

Nam thần của tôi, vị thành niên đã làchuyên gia giám định cấp một…

Chưa nói đến lúc ấy Phó Vọng Thư tiên sinh đã là chuyên gia giám định đồ cổ hàng đầu, với năng lực phân biệt của ông ấy, cho dù là kiểm lậu, giá trị của đồ “kiểm” mà “lậu” kia không thể đo lường, còn tích cóp mấy chục năm…

*kiểm lậu: kiểm = nhặt, lậu= lọt. Nhặt lại đồ bị sót.

Đọc bài viết này, có phải đặc biệt muốn gả vàoPhó gia làm con dâu hay không?

Vậy cũng chưa là cái gì, nam thần của tôi – Phó Tầm tiên sinh, anh ấy là cái máy in tiền biết đi.

Các văn vật thông qua giám định của anh ấy, sau khi xác định giá trị, bình thường thù lao của anh ấy thu phí ấn theo giá trị thực tế của vật phẩm.

Nghe nói… Nghe nói!

Đồ cổ mấy trăm vạn còn không mời nổi anh ấy…

Tôi từng có may mắn được nhìn hiện trường giám định của anh ấy, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên sống mũi đeo mắt kính tơ vàng không gọng, mang đeo bao tay, CMN mười phần thần thái cấm dục.

Cuối cùng.

Bạn có biết hai chữ ‘Phó Tầm’ trong giới khảo cổ tượng trưng cho cái gì không?

Là quyền uy.”

Khúc Nhất Huyền tiêu hóa xong.

Phó Tầm chính xác là giáo sư giám định khảo cổ, còn là chuyên gia giám định hàng đầu có tài sản hơn trăm triệu.

Trừ cái đó ra, anh cũng là người sáng lập đội cứu viện Tinh Huy, là phía đầu tư duy nhất của Tinh Huy.

Lần đầu tiên cô gặp phải Phó Tầm, là ở nhà khách lớn ở Hồ Khẩu.

Gặp lại nhau, anh làm tình nguyện viên trong trạm bảo vệ tự nhiên Tác Nam Đạt Kiệt ở Khả Khả Tây Lí, còn lừa cô.

Cô trừng mắt, nhìn lại tấm hình kia.

Máy in tiền biết đi …

Hình dung rất chuẩn xác.

Khúc Nhất Huyền giật giật ngón tay, thuận tay nhấn quan tâm (= theo dõi).

Cô cảm thấy chủ blog này chỉ có hai mươi fan hâm mộ, thực sự đáng tiếc.

Cô khởi động động cơ, đánh tay lái đi bừa.

Toyota Fortuner lập tức ép lên cát bụi, dấy lên một trận sóng cát, tiếng động cơ ở bên dưới vang lên ‘ầm ầm’, cô đạp mạnh chân ga, như báo săn hoang dã nhào về phía trước, cát bay đá chạy.

Dưới tốc độ xe cực nhanh, đầu óc của cô tỉnh táo chưa từng thấy.

Phó Tầm không thích lộ ra ánh sáng.

Trên website không có thông tin cá nhân của anh, tư liệu của anh cũng cực ít, nếu thật sự như lời chủ blog kia nói, cô có bắn đại bác cũng không chạm tới Phó Tầm được, cần gì phải hạ phàm kết bạn với cô?

Bản đồ lộ trình trong tay Thắng Tử, thoạt nhìn không có bất cứ vấn đề gì, nhìn kỹ hơn có thể phát hiện, từ đầu đến cuối anh luôn đi quanh một địa điểm — Đôn Hoàng.

Vào Đôn Hoàng, ra cũng Đôn Hoàng.

Cuối cùng là anh đang tìm đồ vật gì? Hoặc là nói… anh đang tìm cô?

Trong đầu rối như tơ vò, toàn bộ mạch suy nghĩ Khúc Nhất Huyền cứ thế mà thuận theo.

Cô chợt dừng xe, theo quán tính xông về phía trước khiến dây an toàn liều mạng siết vào người cô, đầu cô choáng váng tạm dựa vào thành ghế, lạnh lùng kéo khóe môi.

Đúng rồi.

Anh chắc chắn đang tìm cô.

Phó Tầm là người có kinh nghiệm thám hiểm ngoài trời, nhìn trang bị Mercedes G là biết, anh bỏ tiền được, cũng biết tiêu tiền vào chỗ nào có hiệu quả tốt nhất.

Trước mấy ngày cô vội vàng cứu viện, không vẫn luôn chú ý.

Bây giờ nhớ lại, Phó Tầm tựa như thợ săn ẩn núp thật kỹ. Lần đầu tiên gặp mặt đã cho cô cảm giác áp bách cực độ, làm sao có thể giấu hết khí tức như người trong suốt không tồn tại?

Phó Tầm chân chính, hẳn là người bức cô vào góc tường tối hôm qua.

Không cho kháng cự hoặc ngo ngoe động đậy.

Lộ trình của anh, là vì tìm thời cơ thích hợp để gặp phải cô.

Nếu không, anh ra vào Đôn Hoàng mấy lần, làm sao lần này lại tiết lộ hành tung cho Viên Dã, vừa lúc an bài cảnh cửu biệt trùng phùng?

Suốt quá trình, anh đều dắt mũi cô, dẫn cô phát hiện sự tồn tại của anh.

Sau đó ném mồi nhử ra, dùng vấn đề cô quan tâm nhất – Giang Nguyên, dẫn cô mắc câu.

Thế nhưng, động cơ là gì?

Động cơ của Phó Tầm là cái gì?

** ** **

Lắp giảm xóc cho Cruiser xong, Khúc Nhất Huyền quay lại Đôn Hoàng, việc làm đầu tiên là đưa Cruiser về xưởng kiểm tra tu sửa.

Ngày kia cô muốn đi dẫn đoàn, muộn phất là phải xuất phát vào đêm mai, đến Tây Ninh trước. Lại từ Tây Ninh, đi bảy ngày xuôi theo đường vành đai tây bắc, trả khách ở Lan Châu.

Thời gian cấp bách, cô phải mau chóng loại bỏ tai họa ngầm của Cruiser.

Chân trước cô vừa đưa Cruiser vào, đang lưu ý trục trặc của Cruise với kỹ thuật viên công nghiệp và giao thông vận tải, chân sau Viên Dã đã đưa xe việt dã đến rửa xe. Ban đầu Khúc Nhất Huyền còn chưa phát hiện, chợt nghe người rửa xe huýt sáo, rống to: “Chiếc việt dã kia, chạy cái gì!”.

Cô quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối mặt với Viên Dã đang ngồi trong xe.

Khúc Nhất Huyền ra hiệu làm kiểm tra tu sửa cho Cruiser trước, cô đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, cằm khẽ nâng lên.

Viên Dã muốn khóc.

Vì tránh Khúc Nhất Huyền, buổi chiều cậu ta vừa nhận một đơn, ngày mai đưa một đoàn bốn người đến Đôn Hoàng du lịch hai ngày.

Không ngờ là ra ngoài rửa xe cũng có thể xui xẻo như thế, trực tiếp gặp phải tiểu Khúc gia.

Cậu ta nghiêm mặt, xám xịt cụp đuôi trượt xuống xe.

Khúc Nhất Huyền cười: “Trông thấy tôi cậu bỏ chạy làm gì?”

Sợ hãi đó! Còn có thể vì cái gì!

Viên Dã sợ sệt, liếc nhìn xung quanh thấy Cruiser toàn thân dính cát: “Khúc gia, cô sửa xe à?”

Khúc Nhất Huyền ‘ừ’: “Đưa tiễn về rồi?”

Viên Dã gật đầu: “Đưa lâu rồi, còn thiếu nước mua tấm vé đưa đến Nam Giang.” Khúc Nhất Huyền chọn một chỗ ngồi xuống, đưa cho cậu ta điếu thuốc: “Anh ta có nói lúc nào thì quay lại không?”

Viên Dã kẹp điếu thuốc ra sau tai: “Không.”

Cậu ta lấy chìa khóa Mercedes G đưa cho cô: “Xe tôi để trong kho.”

Khúc Nhất Huyền nhìn chìa khóa xe, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên giật mình. Ngay lập tức, cô nâng mắt, nói: “Viên Dã, lần trước tôi nói với vậu, trở về sẽ xin một chiếc máy bay trực thăng với phía đầu tư.”

Kí ức của Viên Dã vẫn còn mới mẻ: “Tôi nhớ, tôi nhớ chứ.”

Khúc Nhất Huyền lại ‘ừ’, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi cảm thấy, một chiếc hơi ít. Cho dù muốn cả cái sân bay, cũng không quá khó xử Phó Tầm.”

Viên Dã: “…”

Gì vậy, đang êm đẹp tiểu Khúc gia của cậu ta, tại sao lại bắt đầu nói mê sảng!

** ** **

Vào ban đêm.

Viên Dã uyển chuyển truyền đạt thỉnh cầu không hợp lí của nhân vật số một đội xe – Khúc lĩnh đội cho Phó Tầm.

Vốn cho rằng sẽ bị Phó Tầm trực tiếp mắng to vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, công phu sư tử ngoạm…

Cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng bị chửi đến cẩu huyết đầy đầu, không ngờ, người trong cuộc nghe xong rất bình tĩnh.

Thậm chí, tâm tình cũng không tệ.

Phó Tầm tựa hồ nghiêm túc suy tính mấy phút: “Không thành vấn đề.”

Viên Dã sợ ngây người.

Cậu ta móc móc lỗ tai, rất sợ mình lâu quá không đào ráy tai nên nghe nhầm.

“Chờ tháng chín đi, tôi nghĩ lại phương án.” Phó Tầm hỏi: “Cô ấy còn nói cái gì nữa?”.

Cái sân bay kia quá xằng bậy, Khúc Nhất Huyền có cho cậu ta mười lá gan, cậu ta cũng không dám nói.

Viên Dã vắt hết óc, rốt cục nghĩ ra: “A, tiểu Khúc gia còn hỏi tôi, bao giờ anh quay lại.”

Phó Tầm trầm mặc mấy giây, nói: “Không vội.”

“Đợi đến lúc cô ấy không giữ được bình tĩnh…” Tôi sẽ quay lại.

Bình luận

Truyện đang đọc