ÁNH SAO LỌT VÀO GIÓ CÁT

Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu

Khúc Nhất Huyền chấn động tinh thần, ý lười kia trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

Cô thu hồi thần sắc hững hờ trên mặt, ngồi thẳng lại, nói: “Kỹ càng hơn.”

“Nghe bà chủ quán đặc sản sát vách tiệm bán đồ cổ nói, đại khái ba ngày trước, có một người đàn ông tới tiệm đồ cổ. Lúc vào cửa vẫn là thanh thiên bạch nhật, xụ mặt, một bên đập đồ một bên thả cửa cuốn xuống. Không bao lâu liền nghe thấy tiếng kêu cứu của ông chủ tiệm bán đồ cổ, bà chủ cách gần nhất, đợi lúc bà ấy kêu đàn ông nhà mình đi xem tình huống. Cửa cuốn nửa mở, người đàn ông đi vào đã rời đi.” Viên Dã lại tiếp tục múc một muỗng sữa chua, nói: “Tôi hỏi tướng mạo đặc thù, nghe miêu tả, giống như là Bùi Vu Lượng.”

Ba ngày trước?

Khúc Nhất Huyền vặn mi.

Cái này cùng kịch bản mà cô và Phó Tầm suy tính không giống nhau lắm …

Cô không lên tiếng, chỉ cau mi tâm lại, chờ cậu ta tiếp tục.

“Tôi nghe ngóng từ bà chủ kia, thế nhưng phải mua không ít sữa viên.” Viên Dã lầm bầm: “Bao giờ quay lại thanh lý cho tôi đấy.”

“Rồi!” Khúc Nhất Huyền khẽ buông lỏng chân ga, tốc độ xe dần dần thả chậm: “Cậu có thể đừng nói nhảm, một hơi nói cho xong không?”

“Có thể, có thể, có thể.” Thật sợ lão hổ sẽ chịu không nổi, Viên Dã rất thức thời nói: “Bà chủ nói, bọn họ lúc ấy muốn giúp ông chủ tiệm bán đồ cổ báo cảnh sát, nhưng chính ông ta ngăn lại. Cửa hàng bị nện ông ta cũng không để ý, giống như chạy nạn, khóa cửa xong cùng ngày liền chạy mất.”

Khúc Nhất Huyền hỏi: “Rời khỏi Tây Ninh rồi?”

“Cái này không biết.” Viên Dã ngậm sữa chua, thanh âm hàm hồ nói: “Ông chủ này bình thường đều ở trong cửa hàng, cũng không hay đi ra ngoài, ngoại trừ đi Đôn Hoàng nhập hàng. Tôi nghe được quê quán của ông ta ở đâu, ông ta không phải người địa phương, cũng không có người nhà thân quyến. Cơ bản là độc lai độc vãng, phố Mạc gia ngoại trừ bán đặc sản thì là mỹ thực đặc sắc, cũng chỉ co một mình ông ta mở tiệm bán đồ cổ.”

“Tôi thăm dò được con đường ông ta nhập hàng là từ thị trường bán buôn đồ cổ Đôn Hoàng, đồ trong cửa hàng bán phần lớn từ Đôn Hoàng tới, tất cả đều là để dụ du khách ngoại địa. Ông ta bình thường cũng không cùng hàng xóm qua lại nhiều, tính cách có chút quái gở.”

Khúc Nhất Huyền nhíu mày: “Chỉ những thứ này?”

“Sao có thể chứ.” Viên Dã liếc mắt: “Đây không phải là chưa nói đến tin tức có ích sao, cô đối với năng lực mật thám của tôi chỉ có ngần ấy tín nhiệm?”

“Tôi tra hỏi cẩn thận như thế, là người thì đều sẽ hoài nghi động cơ. Sáng nay tôi đã biên tập tốt, nói mình là người yêu thích Hán phục (trang phục thời nhà Hán), nhìn trúng mảnh đất phong thuỷ ở phố Mạc gia này, muốn thuê cửa hàng giá rẻ một chút để làm ăn. Nhìn tiệm này đóng cửa, mới hỏi thăm một chút có phải đang muốn cho thuê hay không, sau đó tôi liền từ chỗ bà chủ kia lấy được điện thoại của chủ thuê nhà.”

“Đừng nhìn ông chủ tiệm bán đồ cổ này không làm ăn được, trong tay cũng có không ít tiền đâu, đoán chừng bắt được một kẻ coi tiền như rác là có thể ăn cảnăm. Trước khi xảy ra chuyện, cửa hàng này của ông ta vừa thuê tiếp ba năm, có lẽ chính ông ta cũng không ngờ tới sẽ có biến cố này. Chủ thuê nhà lắm mồm, tôi hỏi một chút liền nói hết với tôi.”

“Ông chủ này cùng chủ thuê nhà có chút giao tình, trước khi đến Tây Ninh vẫn luôn ở Đôn Hoàng, nghe nói trước đó làm ăn vẫn còn lớn. Ông chủ cùng chủ thuê nhà nói ở Đôn Hoàng không lăn lộn nổi bởi vì thị trường đồ cổ Đôn Hoàng cạnh tranh quá khốc liệt, ông ta không chịu đựng nổi. Nhưng kỳ thật, là ông chủ này không bị kiềm chế, qua lại với gái, vợ hắn ly hôn với hắn, hắn chia tài sản, sống một mình. Hắn là từ nơi khác tới, hình như là vùng nào đó ở An Dương, sau khi ly hôn không có nơi nào để đi, tìm chủ thuê nhà thuê nhà ở lại làm nghề cũ.”

Khúc Nhất Huyền nhíu mày.

Đoạn này tại sao nghe có chút quen tai vậy…

Có phải cô đã từng nghe ở đâu rồi không.

“Tôi còn nghe nói, kỳ thật ông chủ này từ mấy năm trước đã mua một căn nhà đắt tiền ở Tây Ninh. Hiện tại căn phòng này đang trong lúc phân chia tài sản ly hôn phân cho vợ trước, ông ta không có tài sản cố định, phải đi ở trọ. Tôi liền tò mò, nói người nơi khác tới, nếu không phải ở Tây Ninh này dốc sức đánh liều kiếm sống thật lâu, sẽ không muốn định cư ở đây đâu.”

“Chủ thuê nhà nói với tôi, ông chủ này trước kia ở tây bắc đào quạng. An Dương bên kia nghèo, ông ta lại là người từ trong làng ra. Sau khi tìm được việc ở tây bắc bên này, tương đương có bát cơm sống tạm. Nếu trở về An Dương, chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, về sau nhờ người giới thiệu lại cưới vợ ở địa phương, tâm liền định ở nơi này.”

“Cơ hội chuyển mình là ở mấy năm trước, cổ mộ Đô Lan bị trộm, năm đó ông chủ này ở ngay kề bên đào quặng. Cũng là đột nhiên liền có tiền, tục xưng một đêm chợt giàu, sau đó mua phòng xa hoa tại Tây Ninh, an gia. Hỏi ông ta làm sao kiếm được tiền, người một nhà giữ chặt miệng. Chủ thuê nhà cũng là về sau mới biết được, năm đó ông ta dẫn đường cho bọn trộm mộ, ở trong mộ nhặt được giày của vương gia, bán sáu trăm vạn.”

Viên Dã chậc chậc hai tiếng, nhả ra: “Cô nói những người này, không thương tiếc khảo cổ như thế, Tầm ca của tôi biết có phải muốn tức chết hay không?”

Khúc Nhất Huyền vốn đang không có đầu mối, đột nhiên nghe thấy cậu ta nhắc đến Phó Tầm. Đoạn bát quái quen tai này, đột nhiên liền có đầu mối.

Viên Dã nói không phải chính là bản đầy đủ của nơi giám định ở tây thành Đôn HSo?

Cô muốn đi chứng minh.

Trên nửa đường Cruiser lắc mạnh hai lần, dần dần chậm lại, đỗ vào ven đường.

Khúc Nhất Huyền hỏi Viên Dã: “Ngoại trừ những cái này, cậu có tận mắt thấy Bùi Vu Lượng hoặc là Quyền Khiếu xuất hiện ở phụ cận hay không?”

“Không có.”

Viên Dã nói: “Tôi có thể nghe ngóng được những điều này đã là vượt xa bình thường phát huy, nửa đêm tôi mới đến Tây Ninh, lúc này mới là một buổi sáng sớm đấy.”

Dứt lời, cậu ta lại bổ sung: “Hai ngày này tôi sẽ nhìn chằm chằm vào phố Mạc gia, cô cứ yên tâm.”

Sau khi cúp điện thoại, Khúc Nhất Huyền hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía Phó Tầm đã đuổi tới, ngoắc ngoắc tay: “Vào xe, có chuyện nói với anh.”

Phó Tầm cảm thấy có chút mới mẻ.

Anh quen sống trong nhung lụa, từ trước đến nay đều là người khác vội vàng tới cửa xin được gặp anh, đây là lần đầu có người kiêu ngạo ngồi trong xe như vậy, hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, muốn anh vào trong xe nói chuyện.

Anh bật cười.

Động tác lại nghiêm túc, xuống xe vòng qua đuôi xe, ngồi lên ghế phụ chiếc Cruiser.

Khúc Nhất Huyền xử lý nội dung tin tức Viên Dã báo cho cô, trực tiếp đơn giản hoá sau đó thuật lại cho Phó Tầm: “Tôi hoài nghi ông chủ Viên Dã nói kia, chính là ông chủ cũ của nơi giám định ở tây thành Đôn Hoàng.”

Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy?

Nhân sinh trải qua đến chi tiết cũng đều đâm vào một chỗ.

Phó Tầm rất nhanh hiểu rõ ý tứ của cô, cô muốn hướng Phục Thái chứng thực xem ông chủ nơi giám định ở tây thành cùng ông chủ này có phải là cùng một người hay không.

Về phần mục đích, rất rõ ràng, nhưng — nếu như xác nhận là cùng một người, manh mối đi đến đường cụt sẽ lại có tiến triển mới.

Phục Thái tiếp điện thoại có chút ngoài ý muốn: “Sao đang yên đang lành lại hỏi đến ông chủ giám định tây thành?”

Dù ông hỏi nhưng cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, rất nhanh liền ném ra sau ót, hồi ức nói: “Ông chủ nơi giám định Tây thành vóc dáng không cao, người có chút gầy còm. Đích thật là từ nơi khác tới, thị trường đồ cổ Đôn Hoàng bản địa cạnh tranh rất kịch liệt, hắn là người ngoài tiến đến chịu không ít xa lánh. Làm sao phát tài tôi cũng không rõ ràng, nhưng việc tây thành thường xuyên thay bọn trộm mộ thủ tiêu tang vật, tôi đã từng nghe nói. Về sau bị Thẩm Chi Chi cùng Quyền Khiếu sắp đặt làm tiên nhân khiêu, tây thành liền thối lui ra khỏi thị trường Đôn Hoàng, về sau tôi không nghe nói tới người này nữa.”

Từ Phục Thái tìm được chứng minh, Khúc Nhất Huyền sờ cằm, sau khi đối mặt mấy giây với Phó Tầm, nói: “Tôi cảm thấy khả năng tôi đã suy đoán ra toàn bộ chân tướng chuyện xảy ra.”

Phó Tầm gật đầu, trong mắt của anh có ý cười, tựa hồ bắt đầu từ sáng nay tâm tình của anh vẫn luôn như thế.

Khúc Nhất Huyền cố gắng bỏ qua những chuyện phát sinh tối hôm qua, hắng giọng một cái, nói: “Tôi đoán Quyền Khiếu là nhớ ăn không nhớ đánh, lại nghĩ lừa gạt Thẩm Chi Chi đi tiên nhân khiêu Bùi Vu Lượng. Thẩm Chi Chi khả năng không thông minh, nhưng cô ta biết ngã một lần khôn hơn một chút, không tin Quyền Khiếu hoàn toàn, tự mình lưu lại một tay.”

“Cô ta từ chỗ Bùi Vu Lượng trộm đi ngọc bội, tìm ông chủ kia bán qua tay. Thật không nghĩ đến Bùi Vu Lượng là kẻ cùng hung cực ác, hắn năm đó đã có thể nhẫn tâm phá vỡ cả nhà bạn gái hắn thành mảnh nhỏ, bây giờ chỉ là một Thẩm Chi Chi mà thôi. Sau khi hắn phát hiện là Thẩm Chi Chi trộm đi ngọc bội, bắt cô ta đi ý đồ ép hỏi hướng đi của ngọc bội. Theo Viên Dã nói, ba ngày trước Bùi Vu Lượng trở lại Tây Ninh, ra tay đánh ông chủ kia, vậy nói rõ trước khi Thẩm Chi Chi bị ngộ hại, đã nói cho Bùi Vu Lượng hướng đi của ngọc bội…”

Cô nói còn chưa dứt lời, chỗ cổ lại bắt đầu tê tê bốc lên ý lạnh ra ngoài.

Trong đầu bỗng nhiên vọt qua một khả năng khiến cô lạnh cả người, thậm chí sợ hãi thật sâu.

Khúc Nhất Huyền cảm giác trái tim bị một cái tay hung hăng giật một chút, nắm chặt đến đau nhức.

Cô không lên tiếng, ánh mắt xuyên thấu qua kính chắn gió không biết rơi vào nơi nào, chỉ có cái trán cùng chóp mũi mồ hôi lạnh đổ ra.

Chiếu theo suy luận của cô, Bùi Vu Lượng nhất định phải biết ngọc bội ở trong tay cô rồi, vậy hắn sẽ làm cái gì?

Tuyến thời gian phát sinh ở ba ngày trước, rất có thể, từ ba ngày trước Bùi Vu Lượng vẫn đang âm thầm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, thậm chí, đám trộm mộ kia là hắn xui khiến.

Chỉ có ngày ấy, Giang Doãn không ở ngay dưới mí mắt cô, mà là cùng Viên Dã lưu tại Đại Sài Đán.

Thế nhưng ở giữa đến cùng có khâu nào cô không biết, vậy mà lại để Giang Doãn cam tâm tình nguyện đi theo Bùi Vu Lượng rời đi, biến mất trong núi Minh Sa.

Nếu như Bùi Vu Lượng muốn mang đi Giang Doãn làm uy hiếp, buộc cô phải giao ra Câu Vân ngọc bội. Vậy Giang Doãn thì sao?

Cô ta đơn thuần xuất phát từ tâm tình muốn thay Giang Nguyên trả thù cô, cứ như vậy dồn chính mình không để ý sinh tử, cùng một gã đàn ông xa lạ không biết ngọn ngành rời đi?

Giang Doãn chán ghét là chuyện chán ghét.

Nhưng mà Khúc Nhất Huyền không tin, cô ta có thể làm ra chuyện không có đầu óc như thế.

Nhưng việc cấp bách, cũng không phải vấn đề cô tin Giang Doãn có đầu óc hay không, mà là Giang Doãn rơi vào tay Bùi Vu Lượng, tính mạng của cô ta an toàn.

Điểm này, cực kỳ quan trọng.

Phó Tầm cũng nghĩ giống cô, nhưng so với Khúc Nhất Huyền anh bình tĩnh hơn rất nhiều: “Giang Doãn là mất tích có kế hoạch, cô hồi tưởng cả đoạn lữ trình. Nếu không phải cô ta lộ ra sơ hở, thậm chí ở núi Minh Sa trực tiếp mất tích dẫn đến thân phận sớm bị lộ, có phải thẳng đến lúc cô ta rời khỏi đường vòng tây bắc, cô cũng đoán không ra thân phận cùng mục đích của cô ta hay không.”

“Sau khi cô biết thân phận của cô ta, với ấn tượng ban đầu của tôi về cô ta xem ra lần du lịch này là để báo thù, tôi không bài trừ khả năng này.” Phó Tầm nắm chặt cằm Khúc Nhất Huyền, chuyển mặt cô qua đối mặt với nhau: “Nhưng cô suy nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ chuyện mất tích ở núi Minh Sa, cô ta đã từng làm chuyện nào nguy hiểm cho cô?”

Không có.

Giang Doãn ngoại trừ nói dối, dấu diếm, trước khi mất tích chưa từng làm ra bất luận chuyện gì tổn hại lợi ích thực tế của cô.

Lời nói này của Phó Tầm như thể gột rửa đầu óc cô, suy nghĩ giằng co của Khúc Nhất Huyền trong nháy mắt được mở ra, cô có chút mờ mịt, không dám tin tưởng: “Anh nói Giang Doãn chưa hẳn ôm tâm tình vì Giang Nguyên trả thù tôi mà rời đi cùng Bùi Vu Lượng?”

“Cô không phải cũng cho rằng như thế sao?” Phó Tầm buông tay, lời nói ra khỏi miệng không nhanh không chậm: “Giang Nguyên là khúc mắc của cô, ai đụng một cái đến nó cô liền đại loạn trong lòng.”

Anh thấy rõ, cũng vạch trần không chút lưu tình nào: “Có mấy lời, tôi vốn là muốn chờ những chuyện này có kết quả lại nói.”

Anh cúi người, từ áo lót bên trong áo jacket phía sau chỗ ngồi rút ra một tấm hình, đưa tới trước mắt cô: “Nhìn xem, nhìn quen mắt không?”

Trên tấm ảnh, là một chiếc Cruiser dính đầy bụi đất. Ống kính tập trung ở đuôi xe, nơi đó có một huy hiệu đã tróc ra hơn phân nửa — Tinh Huy.

Khúc Nhất Huyền nhớ rất rõ ràng.

Kia là trước một đêm tiến vào trong Khả Khả Tây, ở đêm nghỉ lại tại Cách Nhĩ Mộc đó, cô từ chỗ Bành Thâm lấy huy hiệu của đội xe.

Nơi đính huy hiệu là do Giang Nguyên chọn, hai người cùng nhau dính vào.

Mà chiếc Cruiser này theo Giang Nguyên mất tích cùng nhau biến mất không thấy đâu nữa, giờ phút này lại xuất hiện tại trong tấm ảnh, được Phó Tầm đưa tới trước mắt cô.
Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại là vĩ thanh của quyển “Ngọc bội Câu Vân” kết hợp với chuyện Giang Doãn thúc đẩy cũng trên kịch bản Giang Nguyên mất tích, tôi đang cố gắng vòng tất cả manh mối lại. Văn chương đại khái trên dưới ba mươi vạn chữ sẽ kết thúc.

Tuyến tình cảm hậu kỳ sẽ gia tăng, nếu mọi người cảm thấy còn chưa đủ thì sẽ thêm phiên ngoại ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc