ANH THÍCH EM, BỞI VÌ EM LÀ EM

Chuyển ngữ: Puny

Bởi vì đánh nhau, nên Tống Từ và bạn nam sinh kia bị ghi tội lớn, còn bị nghỉ học một tuần, bởi vì vết thương trên đầu, nên Đường Thi cũng xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi.

Ngày Tống Từ bị xử phạt trở về nhà, Đường Thi đợi anh ở cửa trường, Tống Từ từ xa đã nhìn thấy, đeo cặp lên tung tăng chạy đến bên cạnh cô.

“Chờ tôi à?”

Đường Thi liếc nhìn anh, không lên tiếng, xoay người đi ra trường, Tống Từ có chút không hiểu, nhưng vẫn đi theo, thấy sắc mặt của Đường Thi không tốt lắm, lại hỏi: “Đường Thi, tâm trạng cậu không tốt? Có phải cái tên đó còn nói gì hay không, cậu chờ đó, xem tôi đánh cậu ta một trận nữa…”

Vừa nói anh liền chuẩn bị xoay người lại, nhưng Đường Thi lại kéo tay của anh.

“Tống Từ, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Tống Từ quay đầu, hướng về đôi mắt của Đường Thi.

Đôi mắt của cô vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng Tống Từ cảm thấy, trong cái lãnh đạm kia, lộ ra một chút, thẹn thùng?!

Đường Thi, xấu hổ?!

Tống Từ khom người nhìn thẳng vào cô, Đường Thi không dám đối mặt với anh, hiếm khi thấy bộ dạng này của cô. Ác thú của Tống Từ nổi lên, anh xít lại gần cô, cong môi cười sâu xa, “Không phải nói có lời muốn nói với tôi sao? Cậu nhìn tôi một chút cũng không dám nhìn, nói cái gì?”

Anh đột nhiên sáp lại gần, khuôn mặt đẹp trai phóng đại ở trước mắt cô, đột nhiên, tai cô bắt đầu ửng đỏ. Cô ngẩn người, rồi mới phản ứng lui về sau một bước.

Cô ho khan một tiếng, rồi lên tiếng: “Tống Từ, tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy… Hoặc là, tôi nên hỏi cậu, cậu đối tốt với tôi như vậy, có phải bởi vì thích tôi hay không?”

Tống Từng nghe vậy, thì đứng lên, Tống Từ cao hơn Đường Thi gần một cái đầu. Bình thường ở bên cạnh Đường Thi đều cười đùa hí hửng, lần này anh đột nhiên nghiêm túc nhìn cô như vậy, hơn nữa khi hỏi câu hỏi đó, trong lòng Đường Thi đột nhiên có chút thấp thỏm. Lúc nội tâm cô đang quấn quít, thì Tống Từ đột nhiên nhướng mày, nói: “Đây không phải là vấn đề rất rõ ràng sao?”

Một câu trả lời ngoài dự đoán, Đường Thi ngẩn ra, lại hỏi: “Tại sao cậu lại thích tôi, tôi không tốt chút nào.”

Liên qua tới vấn đề này, Tống Từ suy nghĩ rất nghiêm túc, thật sự vẫn không biết câu trả lời. Anh nhìn Đường Thi, nói: “Tôi không biết bản thân tại sao lại thích cậu, nhưng mà cậu chính là nguyên nhân tôi không thích người khác.”

Ánh sáng vụt qua trong nháy mắt, trái tim của Đường Thi thất thủ.

Trong cuộc sống có hàng trăm hàng nghìn vẻ đẹp, nhưng chỉ có cậu là thu hút tôi.

Tống Từ đưa Đường Thi về nhà, khi đến đầu hẻm, Tống Từ đột nhiên nghĩ tới chuyện tấm hình, nên ngăn Đường Thi lại.

“Ba cậu…”

“Không có chuyện gì, ba tôi cũng chỉ khi uống say mới như vậy.” Đường Thi cười một tiếng, nhưng khi nói tới đề tài này, trong mắt cô lại dâng lên sự đau buồn, “Thật ra trước kia ông ấy không có như vậy, từ sau khi mẹ tôi gặp tai nạn xe, ông ấy uống rượu vào là sẽ nhớ tới mẹ tôi…”

Đầu hẻm chất đầy đồ lặt vặt, nhưng Đường Thi đứng ở đó, lại vô cùng xinh đẹp. Cô nhìn anh, tháo bỏ sự phòng bị xuống bộc lộ sự yếu ớt của mình.

“Thật ra có đôi khi, tôi cũng thật sự muốn đánh bản thân mình một trận, nếu như không phải tôi làm mình làm mẩy bỏ nhà đi hồi cấp hai, mẹ tôi vì vội vàng đuổi theo tôi, thì sẽ không xảy ra bất trắc đó. Cũng chính bởi vì như vậy, mà ba tôi uống vào sẽ nhớ đến chuyện này. Ông ấy thật ra đang trách tôi, nhưng tôi lại chỉ có ông ấy.”

Cô vừa nói, hốc mắt vừa đỏ lên, cô đang muốn xoay người lén rơi nước mắt, thì bị Tống Từ níu lại kéo vào lồng ngực.

“Đường Thi, cậu còn có tôi.”

Giọng nói kiên định của anh vang lên trên đầu, mũi Đường Thi chua xót, không kiềm nén được, mà khóc trong lồng ngực anh.

Bình luận

Truyện đang đọc