ANH THÍCH EM, BỞI VÌ EM LÀ EM

Chuyển ngữ: Puny

Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Đường Thi đi ra khỏi phòng thi, muốn đi xuống cầu thang. Tống Từ vừa vặn đi từ bên kia đi tới, bọn họ gặp nhau ở đầu cầu thang, không nói gì với nhau, một trước một sau đi xuống tòa giảng đường.

Đến khi vào lớp, các bạn học bắt đầu giải phóng, bài kiểm tra thì xếp thành máy bay phóng đầy lớp, giáo viên bước vào vừa tức giận vừa buồn cười, yêu cầu học sinh quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Đường Thi vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng người bạn cùng bàn của mình, đã về, nên quay đầu lại, nhưng phát hiện là Tống Từ đang ngồi bên cạnh.

“Thi xong rồi, tâm trạng của cậu chắc đã tốt hơn, tôi sẽ trở lại.” Tống Từ nói.

Nhưng Đường Thi không để ý tới anh, Tống Từ đã sớm biết được bản lĩnh không để ý đến người khác của Đường Thi, nên anh cũng không nói nữa. Khi giáo viên nói xong, Đường Thi rời khỏi lớp, Tống Từ cũng đi theo.

“Đường Thi, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Tống Từ nắm lấy cánh tay cô.

Đường Thi lại cười khẩy trong lòng, thật là ăn ý mà, cách nói cũng giống như Cố Ly.

“Giữa chúng ta không có gì để nói.” Đường Thi muốn hất tay của anh ra, nhưng Tống Từ lại nắm chặt hơn.

“Tôi thừa nhận, tôi có biết chuyện của ba Cố Ly, nhưng đó là sau khi tôi thích cậu.” Tống Từ giữ chặt tay của Đường Thi, ánh mắt kiên định, “Hơn nữa, ba của Cố Ly không phải là ba dượng của tôi. Ba mẹ tôi ly hôn, tôi ở với bố, cho nên tôi với một nhà Cố Ly, trên căn bản thì không có liên hệ gì. Tôi biết chuyện đó nhưng lại không nói cho cậu, không phải là muốn giấu giếm điều gì, mà là sợ nói ra, cậu sẽ không để ý đến tôi.”

Đường Thi quay đầu nhìn anh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì, cô không phải là không tin lời của anh, chỉ là cô đột nhiên không biết làm thế nào để đối mặt với Tống Từ. Cô sững sờ một lúc lâu, mới mở miệng hỏi ngược lại: “Vậy tại sao bây giờ cậu lại nói?”

“Tôi cũng vừa mới biết rằng Cố Ly đã nói với cậu như vậy, Cố Ly là em gái của tôi, nhưng không có quan hệ máu mủ, tôi cũng chỉ xem em ấy là em gái. Tôi thích cậu, bởi vì cậu là cậu, không phải bởi vì chuộc tội, áy náy. Mục đích tôi đối tốt với cậu chỉ có một, đó chính là tôi muốn yêu sớm với cậu.”

Đường Thi đột nhiên cười ra tiếng.

“Bây giờ đã tốt nghiệp rồi, không phải là yêu sớm nữa.”

“Vậy thì kết hôn sớm đi.”

Vào thời điểm này, những học sinh lớp mười hai đều đang bận rộn chuyển đồ đạc về nhà. Người đến người đi khắp nơi, Tống Từ gào to như vậy, mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao. Đường Thi vốn cũng không thích những nơi đông người như thế này, kết hợp với lời tỏ tình táo bạo của Tống Từ, cô liền lấy tay che miệng của Tống Từ, nhưng Tống Từ lại thuận thế ôm cô.

Tống Từ cầm tay của Đường Thi, nghiêm túc nói: “Đường Thi, anh thích em, bởi vì em là em. Đường Thi Tống Từ, vốn chính là một đôi, chúng ta hãy kết thúc yêu sớm, chân chính yêu đương đi.”

Đường Thi bị anh ôm trong vòng tay, sau khi nghe anh nói như vậy, đột nhiên an tâm.

Trước đây cô rất buồn, là vì cảm thấy cha dượng của Tống Từ là hung thủ hại chết mẹ mình, nhưng càng nhiều hơn nữa, chính là cô không thể chấp nhận được, Tống Từ là bởi vì áy náy mới đến gần cô. Cô thích Tống Từ, cho nên cũng muốn Tống Từ thích cô như vậy.

Và bây giờ, mọi thứ đều đã rõ ràng.

Đường Thi luôn cảm thấy cô là một tảng băng trôi, lạnh nhạt cô độc rất không hợp tình người. Nhưng cô không nghĩ tới tảng băng trôi này, lại bị tan chảy thành kem trong tay của Tống Từ.

Trong cuộc sống có hàng trăm hàng nghìn vẻ đẹp, nhưng chỉ có anh ấy là thu hút cô.

Từ đây, Đường Thi là Đường Thi của Tống Từ, Tống Từ là Tống Từ của Đường Thi, không dám nói phần còn lại của cuộc đời, chỉ hy vọng hôm nay, ngày mai, ngày kia anh/ em đều ở đây.

~~HẾT~~

Bình luận

Truyện đang đọc