Trước mắt Thẩm Niệm Thâm chỉ mới tiếp xúc tứ chi với Tôn Điềm Điềm, anh không bài xích, thế nhưng chung quy từ đầu chí cuối cũng chỉ tiếp xúc với mỗi mình cô thôi.
Ngoại trừ Tôn Điềm Điềm, phàm là có nữ sinh khác tới gần anh vẫn sẽ như cũ mà né tránh.
Anh đã dắt tay Tôn Điềm Điềm, giờ phút này cũng là đang ôm cô, nhưng anh vẫn không xác định được mình có thể làm chuyện thân mật hơn với Tôn Điềm Điềm hay không.
Đến lúc này anh mới đột nhiên phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng này.
Ánh mắt anh yên lặng nhìn Tôn Điềm Điềm, có điểm chậm chạp không dám đáp ứng cô.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nửa ngày không đáp liền không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Mà cũng mặc kệ anh suy nghĩ cái gì, cô đột nhiên ôm lấy cổ Thẩm Niệm Thâm, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, nhón chân thật nhanh hôn lên má anh một cái.
Môi mềm mại mang theo hương rượu nhàn nhạt đột nhiên dán đến trên mặt anh, Thẩm Niệm Thâm ngẩn ra, thân thể nháy mắt cứng đờ.
Phục hồi tinh thần lại là lúc Tôn Điềm Điềm đã buông anh ra, chân vừa chạm mặt đất liền ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong, cười đến giống tiểu hồ ly vừa ăn vụng đường mật.
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm cao hứng như vậy tâm tình cũng bị cô cảm nhiễm, khóe miệng anh có một tia cười nhạt nhìn cô.
Tôn Điềm Điềm vừa mới hôn Thẩm Niệm Thâm xong liền đặc biệt cao hứng, cô kéo tay anh, “Chúng ta trở về đi.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười nói được, sau đó liền nắm lấy tay Tôn Điềm Điềm mà dẫn cô trở về.
Thời điểm hai người trở về mọi người còn đang chơi bài uống rượu, mọi người lúc nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm đều ái muội mà cười rộ lên.
Hứa Lệ từ lúc bắt đầu đã vì bọn họ mà rầu thúi ruột bây giờ cũng rất kích động, cao hứng mà kêu Tôn Điềm Điềm, “Chị dâu tới đây, tiếp tục chơi bài.”
Một tiếng ‘chị dâu’ này làm Tôn Điềm Điềm có chút ngượng ngùng, nhưng là trong lòng lại đặc biệt vui sướng, khóe miệng tươi cười không giấu được, nói: “Em không biết chơi a.”
“Để A Niệm dạy em a, cậu ấy chính là cao thủ.”
Tôn Điềm Điềm theo bản năng nhìn về phía Thẩm Niệm Thâm.
“Chơi một lát đi, còn sớm.” Thẩm Niệm Thâm nói xong liền kéo Tôn Điềm Điềm ngồi trên mặt đất.
“Này này này, ngồi đây ngồi đây!” Hứa Lệ và một bạn cùng phòng khác lập tức hiểu chuyện mà nhường vị trí cho hai bọn họ.
Thẩm Niệm Thâm đỡ Tôn Điềm Điềm ngồi xuống, cô lại dựa vào bả vai anh nhỏ giọng hỏi, “Anh đánh bài rất giỏi sao?”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Cũng được.”
Nhưng đánh xong vài ván, Tôn Điềm Điềm đối với Thẩm Niệm Thâm sùng bái muốn tràn ra khỏi mắt.
Cái này mà là cũng được sao, rõ ràng là rất giỏi a!
Hứa Lệ và một nam sinh khác trong câu lạc bộ trượt ván thua đến không chịu nổi, thời điểm Hứa Lệ bị phạt đến ly rượu thứ bảy thì thật muốn khóc, nói với Tôn Điềm Điềm: “Chị dâu, em khuyên nhủ bạn trai của em đi, cho chúng ta một con đường sống a, lại thua nữa thì anh say mất.”
Trình Đóa ở bên cạnh cười nhạo hắn, “Không phải có người tự xưng là ngàn chén không say sao, giống chỗ nào?”
Hứa Lệ bị nghẹn, “… Đó là thủ pháp khoa trương, thủ pháp khoa trương a, em gái!”
Thẩm Niệm Thâm đêm nay rất có hứng thú cùng bọn họ chơi bài, anh vừa có vận may mà kỹ thuật chơi bài cũng tốt.
Tạ Nghiên lặng lẽ khều Tôn Điềm Điềm, nhỏ giọng nói: “Bạn trai của cậu cũng quá lợi hại a? Học tập tốt, sao cả đánh bài cũng tốt như vậy? Quả thực là toàn năng a.”
Tôn Điềm Điềm che miệng cười, trong lòng đặc biệt kiêu ngạo. Mấy chữ ‘bạn trai’ ở trong đầu quanh quẩn một vòng, cảm giác như đang nằm mơ, có chút không chân thật.
Thẩm Niệm Thâm cư nhiên thật sự là bạn trai của cô.
Cô nghiêng đầu nhìn anh với đôi mắt sáng rực, rất lâu cũng không dời đi.
Sao lại có người lớn lên đẹp như vậy a.
Vẫn là bạn trai của cô a.
Nghĩ đến đây Tôn Điềm Điềm nhịn không được vui vẻ, khóe miệng cười muốn kéo đến tai.
“Điềm Điềm, di động của cậu.” Cô đang hoa si nhìn chằm chằm bạn trai của mình thì Trình Đóa đột nhiên đưa điện thoại cho cô.
Cô cúi đầu nhìn, là Tạ Tuân phát WeChat cho cô.
Tạ Tuân: 【Cậu cùng Thẩm Niệm Thâm bao lâu thì có quan hệ tốt như vậy?】
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, theo bản năng nhìn khắp nơi, liền thấy Tạ Tuân đứng ở cách đó không xa hút thuốc, trong tay cầm di động.
Tôn Điềm Điềm cúi đầu trả lời hắn: 【Không lâu lắm, cậu hỏi cái này làm gì?】
Tạ Tuân một ngụm buồn bực: 【Cậu không sao chứ? Cậu và anh ta căn bản không phải là người cùng một thế giới】
Tôn Điềm Điềm nhíu mày, trả lời: 【Không biết cậu đang nói cái gì, chuyện của tớ không cần cậu quản.】
Tạ Tuân phun mạnh điếu thuốc ra, ngón tay ấn trên bàn phím: 【Tùy cậu, đến lúc đó cậu đừng khóc.】
Tôn Điềm Điềm nguyên bản rất cao hứng, sau khi nhắn tin với Tạ Tuân lại tức khắc cảm thấy buồn bực muốn chết, tức giận ném điện thoại vào túi.
Cái gì mà không phải là người cùng một thế giới? Cái gì mà nói đến lúc đó cô đừng khóc?
Vì cái gì mà cô muốn khóc?
Tạ Tuân đúng là có bệnh tâm thần!1
Tôn Điềm Điềm tức giận, lại lấy điện thoại từ trong túi ra rồi quyết đoán đóng lại, tức giận mà ném trở về.
Động tác có chút mạnh, Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không có việc gì.”
Mọi người chơi bài đến 10 giờ rưỡi tối thì trở về lều trại ngủ, lều của nam sinh đều bị tách với nữ sinh.
Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm đi về hướng lều trại.
Nam sinh lều ở bên trái, nữ sinh ở bên phải.
Thời điểm đến ngã rẽ Thẩm Niệm Thâm giơ tay xoa đầu Tôn Điềm Điềm, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nói: “Ngủ sớm một chút.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, “Anh cũng vậy.”
Thẩm Niệm Thâm khóe miệng cong lên một tia cười nhạt, “Ngủ ngon… Tôn Điềm Điềm.”
Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm, tâm tình bỗng nhiên lại tốt, mỉm cười nói: “Anh cũng ngủ sớm một chút, ngày mai gặp.”
“Ừm, đi thôi.”
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm nói ngủ ngon, vừa về lều liền bị ba người bạn cùng phòng vây thành một vòng tròn, cố ý để lại một vị trí cho Tôn Điềm Điềm, “Tới tới tới Tiểu Điềm Điềm, cùng các chị chia sẻ một chút cảm giác yêu đương với Thẩm Niệm Thâm thế nào a?”
“Vui vẻ.” Tôn Điềm Điềm cười rộ lên, đến giữa ngồi xuống.
Trình Đóa đột nhiên nhìn nhìn mặt cô, ánh mắt ái muội, đè nặng thanh âm nói: “Vừa rồi tớ thấy cậu hôn anh ấy.”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, mặt tức khắc có chút nóng, “Mắt tinh quá đấy.”
Xa như vậy mà nàng cũng thấy.
Trình Đóa cười ha ha, giơ tay chọt khuôn mặt Tôn Điềm Điềm, “Cô gái nhỏ này, còn rất cởi mở nha.”
Tôn Điềm Điềm thẹn thùng, bò đến bên cạnh chui vào túi ngủ, nói: “Cũng chỉ là chạm má thôi.”
Tạ Nghiên cười hắc hắc, dịch đến bên cạnh Tôn Điềm Điềm, cũng chui vào túi ngủ, “Chẳng lẽ cậu còn muốn hôn ở chỗ khác a?”
Đối với một cô gái mười tám mười chín tuổi thì việc yêu đương luôn tràn ngập tò mò cùng chờ mong, nhớ tới đều cảm thấy mỹ diệu vô cùng.
Tôn Điềm Điềm dù mặt dày nhưng vẫn là một cô bé có thẹn thùng cùng ngây ngô, cười cười chọt Tạ Nghiên, “Cậu thật phiền a.”
Tạ Nghiên bị chọt đến cười khanh khách, chui thẳng vào túi ngủ, “Ôi ôi ôi, tớ sai rồi, không trêu cậu nữa. Tha mạng a Thẩm phu nhân.”
Một tiếng ‘Thẩm phu nhân’ làm Tôn Điềm Điềm vừa thẹn vừa buồn cười, cô nằm trở về chỗ cũ, “Không náo loạn với cậu nữa.”
Tôn Điềm Điềm lấy di động ra, chuẩn bị trò chuyện với Thẩm Niệm Thâm một lát.
Vừa mở WeChat ra, tầm mắt lại rơi xuống hình cái đầu Tạ Tuân, không khỏi nhăn mày.
Cô có chút phiền, ngón tay di chuyển xóa đi khung thoại với Tạ Tuân.
Sau đó nhấn mở hình cái đầu của Thẩm Niệm Thâm, “Ngủ rồi sao?”
Mới nhắn đi mà đã có tin nhắn lại, “Chuẩn bị ngủ, em thì sao?”
Tôn Điềm Điềm gửi một mặt cười, “Đang trong túi ngủ a.”
Cô ngừng lại một chút rồi nhắn tiếp một cái, “Thẩm Niệm Thâm, anh có vui không?”
Thẩm Niệm Thâm: “Ừm?”
Tôn Điềm Điềm giải thích: “Ở bên em, anh có vui không?”
Đầu kia di động, Thẩm Niệm Thâm trong mắt không tự giác mà lộ ra ý cười, “Ừm, rất vui.”
Tôn Điềm Điềm: “Anh sẽ không đổi ý chứ?”
Thẩm Niệm Thâm: “… Nghĩ cái gì vậy?”
Mấy chữ ngắn ngủn thế kia nhưng làm Tôn Điềm Điềm cảm thấy an tâm.
Tôn Điềm Điềm: “Vừa rồi em còn đang suy nghĩ, hôm nay có phải là ngày cá tháng tư hay không nữa.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm trong ổ chăn cười, nhẹ nhàng gửi một đoạn âm thanh cho Thẩm Niệm Thâm, “Em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm một chút.”
Thẩm Niệm Thâm: “Ngủ ngon.”
“Ôi, khi yêu đương con người ta thật là khác lạ a. Các cậu có nghe ra hay không, so với ngày thường Điềm Điềm nói chuyện với Thẩm Niệm Thâm ôn nhu hơn nhiều a.” Tôn Điềm Điềm vừa buông điện thoại, Tạ Nghiên liền ở bên cạnh cảm khái.
Trình Đóa: “Cũng đúng, giống như mèo con a.”
Tôn Điềm Điềm buồn cười nói: “Tớ nào có, vẫn giống với ngày thường mà.”
Tạ Nghiên than một tiếng, “Tớ thật hâm mộ Điềm Điềm a, muốn làm cái gì liền làm cái đó, thích ai liền theo đuổi người đó, tớ cũng muốn có dũng khí như vậy a.”
Trình Đóa vừa nhắn tin trong ổ chăn vừa nói: “Kỳ thật tớ không nghĩ tới Điềm Điềm cư nhiên thật sự ở bên Thẩm Niệm Thâm.”
Tạ Nghiên: “Đúng vậy, kia là Thẩm Niệm Thâm a, hoa hậu giảng đường cũng không cần, cư nhiên quỳ gối dưới váy thạch lưu của Điềm Điềm nhà chúng ta. Chuyện yêu đương của các cậu mà truyền tới trường học phỏng chừng trường sẽ nổ tung chảo.”
Tôn Điềm Điềm: “… Có khoa trương đến vậy không?”
Tạ Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu thấy sao? Làm ơn đi Điềm Điềm, cậu cướp đi nam thần của toàn trường a.”
Tôn Điềm Điềm tức khắc cười cong đôi mắt, “Nghe cậu nói như vậy làm tớ đột nhiên cảm thấy mình thật là lợi hại a.”
Tạ Nghiên cười nhạo, “Thôi đi, Thẩm Niệm Thâm nếu không thích cậu thì cậu nghĩ mình theo đuổi được à?”
Nghĩ đến Thẩm Niệm Thâm cư nhiên thích mình, Tôn Điềm Điềm liền vui vẻ đến ngủ không yên.
Khóe miệng tươi cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn đỉnh lều.
Đêm đã rất sâu, trong lều truyền đến tiếng hít thở đều đều của các nữ sinh mà Tôn Điềm Điềm vẫn ngủ không được, trong đầu nghĩ đến ngày mai nên đi hẹn hò với Thẩm Niệm Thâm ở chỗ nào.
Ngày mai xem như ngày đầu tiên hai người bọn họ chính thức ở bên nhau, cho nên phải kỷ niệm một chút.
Đang nghĩ ngợi, bên tai có tiếng muỗi bay vo ve, Tôn Điềm Điềm duỗi tay đập một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Chỗ nào cũng có muỗi a, chán chết. Tránh ra, tránh ra.”
Muỗi rừng rất lợi hại, vẫn luôn bay bên tai Tôn Điềm Điềm, đuổi cũng không đi, một lát lại cắn trên mặt cô.
Tôn Điềm Điềm quả thực muốn điên lên, đem đầu toàn bộ vùi vào túi ngủ.
Chỗ bị muỗi cắn ngứa đến chịu không nổi khiến cô nhịn không được mà gãi, một lát đã gãi đến đỏ cả mặt.
Cô không ngủ được, lại lấy di động từ dưới gối ra gửi tin nhắn cho Thẩm Niệm Thâm.
“Thẩm Niệm Thâm, anh ngủ chưa?”
Kỳ thật cô tưởng đã trễ thế này hẳn là anh đã ngủ rồi, chính là muốn thử một chút, nào biết rất nhanh đã có tin nhắn lại, “Sao còn chưa ngủ?”
Tôn Điềm Điềm ủy khuất: “Em bị muỗi cắn.”
Đầu kia điện thoại Thẩm Niệm Thâm thấy tin nhắn Tôn Điềm Điềm gửi tới, không khỏi nhíu mày, đá Hứa Lệ đang ngủ như heo ở bên cạnh, “Cậu có tinh dầu không?”
Hứa Lệ trở mình rồi lại tiếp tục ngủ.
Thẩm Niệm Thâm lại đá hắn một cái, lần này sức lực hơi lớn, Hứa Lệ tức khắc bừng tỉnh, đột nhiên bò dậy, “Làm sao vậy làm sao vậy? Điểm danh sao?!”
Thẩm Niệm Thâm: “Tinh dầu cậu để ở chỗ nào?”
Hứa Lệ ngây ngốc, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nguyên lai không phải đang đi học.
“Ở trong cặp tớ.”
“Cho tớ mượn dùng.”
Hứa Lệ đem cặp lại, lấy tinh dầu từ ngăn nhất ra, “Cậu lấy cái này làm gì?”
“Điềm Điềm bị muỗi cắn.” Thẩm Niệm Thâm vừa nói vừa khom người ra khỏi lều.
Đêm khuya im ắng, mặt cỏ rộng lớn nơi nơi đều là lều trại.
Thẩm Niệm Thâm đi đến bên ngoài lều Tôn Điềm Điềm, sau đó gửi một tin nhắn cho Tôn Điềm Điềm, “Ra đây một lát.”
Tôn Điềm Điềm nhận được tin nhắn, sửng sốt, “A?”
Thẩm Niệm Thâm: “Anh ở bên ngoài.”
Tôn Điềm Điềm có chút kinh ngạc, vội vàng bò ra khỏi túi ngủ, nhẹ tay nhẹ chân đi ra lều.
Thấy Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên ngoài cô liền vội vàng chạy tới, thanh âm nho nhỏ, “Sao anh lại tới đây?”
“Đưa em tinh dầu.” Thẩm Niệm Thâm nhìn mặt Tôn Điềm Điềm, “Bị cắn chỗ nào?”
Tôn Điềm Điềm hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm sẽ nửa đêm lại đây đưa tinh dầu cho cô, trong lòng một trận ấm áp.
Cô đưa mặt lại gần, ủy khuất chỉ chỉ, “Chỗ này, ngứa chết em rồi.”
“Chờ một chút, anh thoa tinh dầu cho em.” Nương nhờ ánh trăng liền có thể nhìn thấy một mảng hồng, Thẩm Niệm Thâm mở nắp chai tinh dầu đổ một chút ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa lên mặt Tôn Điềm Điềm, “Thoải mái không?”
Tinh dầu thoa trên mặt lành lạnh, rất thoải mái, nháy mắt liền không còn ngứa.
Tôn Điềm Điềm nâng đầu, không chớp mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Ánh mắt anh chuyên chú, rất nghiêm túc thoa tinh dầu cho cô.
Tôn Điềm Điềm nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, thanh âm mềm mại, “Thẩm Niệm Thâm, anh thật tốt.”
Thẩm Niệm Thâm động tác thoa tinh dầu dừng một chút, rũ mắt nhìn cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, xung quanh không có tiếng vang.
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, không tự giác mím môi. Mà Thẩm Niệm Thâm ánh mắt dừng ở môi cô, yết hầu hơi giật.
Thật lâu sau, chỉ nhẹ nhàng sờ đầu Tôn Điềm Điềm, “Về ngủ đi, hẳn là sẽ không bị cắn nữa đâu.”