ÁNH TRĂNG NƠI THIÊN ĐƯỜNG

12.

“Vừa nãy chúng ta như vậy rất giống vai phụ độc ác trong truyện.”

Quầy thịt nướng đêm khuya, tôi mở một lon bia đưa cho Hứa Ngôn.

“Làm việc sai trái thì sẽ phải trả giá, đó là sự thật mà mẹ đã dạy tôi khi còn nhỏ.”

“Vậy tôi cố ý tiếp cận Tống Mộ Hàn, lừa dối anh ta năm năm có tính là sai không?”

Hứa Ngôn nở nụ cười: “Có tính, nhưng không liên quan đến tam quan đạo đức.”

Tôi nghi ngờ nhìn anh.

“Đơn giản là vì chuyện em yêu đương với Tống Mộ Hàn thậm chí suýt chút nữa đính hôn làm cho tôi rất khó chịu.”

Tôi mất cả phút mới tiêu hoá được câu nói của Hứa Ngôn. Hình như Hứa Ngôn rất hài lòng với dáng vẻ ngây ngốc của tôi, ý cười hiện lên trong đôi mắt màu hổ phách của anh.

Anh vươn tay, còn chưa chạm đến tôi thì tiếng động bên cạnh thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Một đám thiếu niên, thiếu nữ cười nói vui vẻ, bao vây một nữ sinh.

Ánh mắt khiếp đảm, mê man của cô bé khiến tôi như rơi vào hầm băng. Tôi sửng sốt vài giây sau đó đuổi theo như điên.

“Lục Noãn!”

Hứa Ngôn đuổi theo, nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi. Cũng một đêm khuya vắng, cũng con hẻm tối tăm. Cô bé bị chặn ở cuối con hẻm, ôm cặp sách nhắm mắt lại, dường như đang chờ cái tát giáng xuống.

“Mấy đứa đang làm cái trò gì vậy!”

Động tác của người trong hẻm nhỏ dừng lại.

Tôi thoát khỏi bàn tay của Hứa Ngôn chạy vào trong, ôm chặt cơ thể mỏng manh của cô bé như đang ôm lấy bản thân bất lực năm đó.

Giọng của Hứa Ngôn lạnh lùng: “Em gái tôi đến giờ này vẫn chưa về nhà, hoá ra là do các cô các cậu bắt nạt nó ở đây à, ngày mai tôi sẽ đến trường gọi phụ huynh toàn bộ cô cậu ở đây!”

Mấy người nhìn nhau, ngay lập tức giải tán.

“Không sao đâu, không sao đâu.” Tôi vỗ nhẹ lưng trấn an cô bé.

Cô bé do dự sờ tay lên má tôi: “Chị ơi, sao chị lại khóc?”

Bình luận

Truyện đang đọc