ÁNH TRĂNG SOI SÁNG LÒNG ANH

Tôn Hạo Vũ nhìn theo ánh mắt Trần Chiêu, thấy Lâm Thính và Trình Bắc Diên đi tới, cậu ta hắng giọng bảo: “Tránh ra tránh ra, người của bọn tôi tới rồi.”

Đám người cả trai lẫn gái vây quanh Trần Chiêu nháo nhào đi ra chỗ khác, chỉ có cô gái mặc váy màu hồng nhạt không cam lòng, cắn môi, cầm bật lửa dựa sát vào người cậu.

Trần Chiêu bỏ điếu thuốc xuống, ném vào thùng rác.

Cậu không cười nữa, mặt mày sa sầm, không kiên nhẫn, lạnh lùng bảo: “Biến.”

Cô gái kia không có được kết quả mà mình muốn, tức giận ném bật lửa lên bàn bida, đi thẳng ra cửa.

Cô ta nhìn 3 người đứng ở cửa, hậm hực lườm Minh Nguyệt đứng ngoài cùng, chạy ra ngoài.

Minh Nguyệt: “…”

Cô có làm gì đâu?

Đám người kia tản ra hết, chỉ còn lại mấy người bọn họ, Tôn Hạo Vũ thấy Minh Nguyệt, “Cô em này trông quen thế?”

Cậu ta như phát hiện ra đại lục mới, lại gần Minh Nguyệt, “Em gái, có phải bọn mình gặp nhau ở đâu rồi…”

Nghe giọng điệu tán gái cũ rích của Tôn Hạo Vũ, Lâm Thính cười bảo: “Cậu ngứa đòn hả, cậu ấy là học sinh ngoan ở lớp tôi đó, cậu dám trêu chọc cậu ấy thử xem, tôi đánh gãy chân cậu đấy.”

Tôn Hạo Vũ không nói nữa, lẳng lặng đánh giá Minh Nguyệt.

Cô gái trước mắt cao khoảng 1m6, khuôn mặt khá thanh tú, nhưng vẫn kém xa mấy cô gái chân dài se/xy hay bám theo bọn họ.

Trong hội của Tôn Hạo Vũ, có người giàu có, cũng có người lại có gia thế, thích kiểu người nào cũng có cả nhưng không thể để mắt tới những người tầm thường như cô gái này được.

Cậu ta đang nghĩ xem nên nói gì để gạt chuyện này qua một bên thì Hà Chu mỉm cười đi tới, vỗ vai Trình Bắc Diên, “Lão Trình, bữa trưa hôm nay của chúng tôi trông cậy hết vào cậu với Thính Thính đấy.”

Tôn Hạo Vũ lập tức nói tiếp, “Đúng đúng, Chiêu gia nói, nếu hôm nay cậu ấy thua thì sẽ mời chúng ta ăn đồ Pháp 1 tháng.”

Minh Nguyệt chưa chơi bida bao giờ, Lâm Thính dạy cô mấy kỹ thuật thường dùng một lát, cô nàng nóng lòng so tài với Trần Chiêu.

Bọn họ chơi bida 8 bóng, 4 quả vào là thắng, chưa tới 10 phút, Trần Chiêu thắng được 3 quả.

Tới quả thứ 4, Lâm Thính buông cây cơ xuống, “Không chơi nữa, tôi nhận thua.”

Tôn Hạo Vũ cười bảo: “Lão Trình còn chống đỡ được hơn nửa tiếng, sao cậu nhận thua nhanh thế?”

Lâm Thính lườm cậu ta: “Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt lắm, tôi xem đồ đệ của tôi tập luyện thế nào đây.”

Vậy nên cả đám đi tới vây quanh bàn Minh Nguyệt chơi bida, Minh Nguyệt cầm cây cơ, cúi người sát mặt bàn.

Mọi người nhìn cô chằm chằm, Minh Nguyệt lo lắng, cô hít sâu một hơn, đánh một đòn dứt khoát.

Chỉ một lượt chơi, tất cả bóng đều rơi trúng lỗ.

Mắt Tôn Hạo Vũ trợn tròn: “Này em gái, cậu giỏi thế, mai sau phải tập luyện chăm chỉ hơn đấy, có khi còn đánh bại A Chiêu đó.”

Minh Nguyệt cũng ngạc nhiên, cô đứng thẳng lưng, xấu hổ cười bảo: “May mắn thôi.”

Trong phòng bida tối tăm, đôi mắt cô như có ánh sáng, dáng người dịu dàng sáng ngời, con ngươi trong veo như hồ nước, lấp lánh trong không gian u tối.

Trần Chiêu nhìn thoáng qua, cậu khẽ cười.

Ra khỏi quán, cả đám tới nhà Trình Bắc Diên.

Minh Nguyệt và Trần Chiêu đi sau cùng, bước chân của cô rất nhỏ, lẳng lặng kéo dài khoảng cách với người bên cạnh.

Không ngờ Trần Chiêu lại dừng bước, xoay người cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt: “Cậu sợ tôi à? Tôi ăn thịt cậu được hả?”

Minh Nguyệt mím môi.

Không phải cô sợ cậu, chỉ là cô không muốn dính líu tới cậu mà thôi.

Hai lần gặp Trần Chiêu, cậu là tiêu điểm của đám đông, mà cô lại là người bình thường không thể bình thường hơn, khác nhau một trời một vực.

Vừa nãy Minh Nguyệt còn bị cô gái thích cậu giận cá chém thớt, lườm cô một cái, nhưng cô chưa làm gì mà, không thể hiểu nổi.

Trần Chiêu lại bước tới gần cô, thấp giọng hỏi: “Hả?”

Minh Nguyệt vô thức lùi về sau, khẽ lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ muốn tránh xa mình của cô, Trần Chiêu bực bội, hỏi: “Tên cậu là gì?”

Minh Nguyệt nhận ra cậu không vui, vội vàng đáp: “Minh Nguyệt, là Minh Nguyệt trong ‘Minh nguyệt kỷ thời hữu’ (*)”

(*) Trích trong bài thơ Thủy điệu ca đầu của Tô Thức.

Cậu hỏi tên cô xong cũng không nói gì nữa, nhưng trên đường đi, Minh Nguyệt vẫn căng thẳng không thôi.

Mãi tới khi đến nhà Trình Bắc Diên, cô mới thở phào một hơi.

Cuối tuần nhanh chóng qua đi, Minh Nguyệt đọc xong notebook của Trình Bắc Diên, cô định sẽ chép hết tất cả kiến thức trong tiết tự học, tối về nhà sẽ trả cho cậu.

Lâm Thính đi tới lớp, thấy Minh Nguyệt ngồi ở giữa tổ 4, cô đang chăm chú chép bài.

Cô nàng đi tới, đang định trêu hóa ra học sinh giỏi cũng có lúc phải chép bài của người khác, nhưng sau đó cô nàng nhận ra đây là chữ của Trình Bắc Diên.

Bạn cùng bàn của Minh Nguyệt tên là Phùng Thư Nhã, cô nàng vẫn chưa tới, Lâm Thính kéo ghế ra, chống cằm hỏi: “Nghe nói nhà cậu với nhà Trình Bắc Diên ở gần nhau, có phải từ bé hai cậu đã biết nhau rồi không?”

Minh Nguyệt còn tưởng Phùng Thư Nhã tới, nghe thấy giọng của Lâm Thính, cô sửng sốt, ngẩng đầu đáp: “Biết, nhưng mà tớ với cậu ấy không thân lắm, sao thế?”

“Không sao, tớ chỉ hỏi tí thôi.”

Dứt lời, Lâm Thính lấy que kẹo để trong túi áo ra, đưa cho Minh Nguyệt rồi về chỗ.

Lúc Phùng Thư Nhã tới lớp, đúng lúc thấy cảnh này, cô nàng giật mình, đôi mắt trợn tròn.

Cô bạn cùng bàn của mình chơi thân với Lâm Thính từ khi nào vậy?

Nhà Lâm Thính rất giàu, là hoa khôi được mọi người công nhận, từ năm lớp 10 đã chơi cùng với Trần Chiêu – nhân vật phong vân của trường, nhưng mà không thấy Lâm Thính chơi với các bạn nữ.

Phùng Thư Nhã lại nhìn Minh Nguyệt, từ lúc khai giảng tới nay, cô nàng muốn thân thiết với cô bạn cùng bàn hơn, nhưng Phùng Thư Nhã phát hiện Minh Nguyệt không hay nói chuyện, trông có vẻ không dễ chơi thân nên đành thôi.

Phùng Thư Nhã về chỗ ngồi, lấy hết can đảm bảo: “Minh Nguyệt, chào buổi sáng.”

Minh Nguyệt sửng sốt, cô cong môi, dịu dàng đáp: “Chào buổi sáng.”

Phùng Thư Nhã lại tròn mắt nhìn cô, hóa ra cô bạn này lúc cười trông ngọt ngào thật đấy, chẳng lẽ hình tượng học sinh giỏi lạnh lùng, người sống chớ gần đều là giả vờ ư?

Phùng Thư Nhã đang mải nghĩ ngợi thì tiếng chuông vào học vang lên, cô giáo dạy văn bước vào lớp, các bạn bắt đầu đọc thơ.

Minh Nguyệt học thuộc thơ một lúc rồi lại lén chép notebook.

Phùng Thư Nhã nhìn cô giáo đang chấm bài trên bục giảng, rón rén ngồi gần Minh Nguyệt, tò mò hỏi: “Cậu với Lâm Thính thân nhau lắm hả, cậu ấy có giới thiệu cậu với hội bạn thân của mình không?”

Minh Nguyệt vẫn chăm chú chép bài, thuận miệng trả lời: “Bạn thân gì?”

Phùng Thư Nhã: “Là hội của Trần Chiêu ấy.”

Minh Nguyệt cau mày, không đáp.

“Mấy cậu ấy học kém thật nhưng giàu lắm, cậu biết Trần Vệ Sâm không, chủ tịch của công ty gia dụng Hoa Thịnh ấy, nhà nào cũng dùng sản phẩm của công ty đấy luôn, Trần Vệ Sâm là ba Trần Chiêu, mẹ cậu ấy còn đỉnh hơn cơ, sinh ra trong gia đình quân nhân, ba và anh trai đều là người trong quân đội đó.”

“Trường mình không bằng Nhất Trung, bạn nào giỏi top đầu ở trường mình cố gắng lắm mới thi đỗ vào mấy trường 985, thi đỗ trường 211 đã là giỏi lắm rồi, nếu như chơi thân với hội đấy thì mai sau không cần vất vả như thế này nữa.” (*)

(*) Trường đại học theo Dự án 211 là những trường đại học mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỉ 21. Dự án 985 là dự án của chính phủ và bộ giáo dục Trung Quốc xây dựng các trường đại học mang đẳng cấp thế giới. Nó nhằm mục đích đổi mới, xây dựng đội ngũ, xây dựng nền tảng cơ sở, hỗ trợ và trao đổi hợp tác quốc tế.

Bỗng nhiên Minh Nguyệt nhớ danh sách top 100 khối tự nhiên của Nhất Trung trong đợt thi thử lần trước, Khương Tuế Tuế xếp thứ 100 mà còn cao hơn cô 24 điểm, Minh Nguyệt vô thức nắm chặt chiếc bút trong tay.

Phùng Thư Nhã khẽ chọc vào tay cô: “Này, cậu có đang nghe tớ nói không thế?”

Minh Nguyệt càng thêm quyết tâm, gật đầu đáp: “Cho nên bọn mình phải cố gắng hơn nữa, phải học hành chăm chỉ hơn.”

“…”

Phùng Thư Nhã bĩu môi, đúng là đàn gảy tai trâu.

Buổi tối, Minh Nguyệt đưa notebook cho Trình Bắc Diên, cậu giới thiệu cho cô 2 quyển sách tham khảo, Minh Nguyệt ghi lại, định thứ 6 học xong tiết tự học buổi tối sẽ đi mua.

Ở Vân Thành có một hiệu sách tên là Tân Hoa, ở trung tâm thành phố, gần Nhất Trung, có nhiều học sinh mua đồ ở đó, Minh Nguyệt mua xong thì cũng tới 10 giờ.

Muốn tới trạm xe buýt gần nhất thì phải đi qua một con ngõ nhỏ, Minh Nguyệt vừa vòng vào thì thấy một đôi trai gái đi tới.

Nhìn thấy cô, hai người họ nhìn nhau, cô gái lại gần Minh Nguyệt, cười tủm tỉm hỏi: “Này em gái, em biết cửa hàng bách hóa Tất Thắng ở đâu không?” 

“Không biết.”

Minh Nguyệt còn chưa nghe qua chỗ đó bao giờ, qua khóe mắt, cô thấy gã đàn ông cầm con dao sắc nhọn, ánh bạc lóe lên.

Sống lưng Minh Nguyệt lạnh toát, bàn tay đổ mồ hôi lạnh, tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vô thức lùi về sau 2 bước.

Đúng lúc này, đằng sau có người gọi tên cô, giọng nói của thiếu niên trầm thấp êm tai.

“Minh Nguyệt.”

Minh Nguyệt xoay người lại.

Cậu mặc áo màu đen ngắn tay, làn da trắng nõn nổi bật trong đêm tối, xương quai xanh thon gầy, chiếc cổ mảnh khảnh, quai hàm góc cạnh, mặt mũi hào sảng khôi ngô.

Ánh mắt hai người giao nhau, mắt Minh Nguyệt đỏ bừng, giọng nói dịu dàng nghẹn ngào, “Trình Bắc Diên và mấy bạn khác mua sách xong rồi à?”

Trần Chiêu lạnh lùng nhìn hai người đằng sau cô, “Ừ, bọn họ sắp tới rồi.”

“Vậy tôi chờ mấy cậu ấy ở đây vậy.”

Cô vội vàng đi tới bên cạnh Trần Chiêu, dựa vào tay cậu.

Trần Chiêu cúi đầu nhìn tay Minh Nguyệt vẫn đang run rẩy, cậu tiến lên một bước bảo vệ cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Minh Nguyệt có thể gửi thấy mùi hương mát lạnh trên người cậu, hình như là mùi sữa tắm, còn xen lẫn cả mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Đôi trai gái kia nhìn nhau, nói: “Đi thôi.” Dứt lời, hai người họ đi theo hướng ngược lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Trần Chiêu đưa Minh Nguyệt tới trạm xe buýt, cùng chờ xe với cô, cậu đút tay vào túi, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ cái gì.

Minh Nguyệt bình tĩnh lại, nhẹ nhàng túm vạt áo cậu: “Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Trần Chiêu im lặng mấy giây, bỗng nhiên cậu khom lưng nhìn thẳng vào đôi mắt cô, cong môi cười ngả ngớn, bảo: “Nói mỗi câu cảm ơn là thôi hả, cậu tưởng ông đây dễ tính thế à?”

Bình luận

Truyện đang đọc