ÁNH TRĂNG SOI SÁNG LÒNG ANH

Điểm thi môn Văn lần này của Minh Nguyệt không tốt lắm, tuy là bài đọc hiểu có tiến bộ nhưng phần viết văn vẫn chưa ổn.

Trình Bắc Diên bảo cô nên đọc thêm nhiều bài văn mẫu hơn, học các kĩ năng làm bài, luyện viết nhiều hơn.

Minh Nguyệt cố gắng ngồi im, tay phải cầm quyển vở văn, Trần Chiêu dựa vào vai cô, tiếng hít thở đều đều trầm ổn.

Không biết trôi qua bao lâu, Minh Nguyệt đọc xong 3 bài, nửa người cô mất đi cảm giác, cô nhẹ nhàng đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời.

Không biết nghĩ tới điều gì, Minh Nguyệt cong môi cười, con ngươi lấp lánh.

Sức nặng đè trên vai nhẹ hẳn đi, Minh Nguyệt cảm thấy người mình tê rần, sau đó giọng nói ngái ngủ của Trần Chiêu vang lên: “Mấy giờ rồi?”

Minh Nguyệt lấy chiếc đồng đồ điện tử từ trong túi ra, khẽ đáp: “Sắp 9 giờ rồi.”

Tiết tự học buổi tối chuẩn bị kết thúc, cô còn chưa làm bài, balo để ở phòng học, nhưng tối nay cô thấy rất vui.

Từ lúc cô học ở Tứ Trung tới giờ, Minh Hướng Ngu thường xuyên hỏi cô nên làm gì bây giờ.

Hiện tại, cuối cùng Minh Nguyệt cũng biết đáp án là gì.

Cô muốn mình nỗ lực hơn nữa, muốn trở thành người tốt hơn, dũng cảm hơn, được lại gần ánh sáng vốn không thuộc về cô.

Minh Nguyệt ngoảnh đầu nhìn góc nghiêng của Trần Chiêu, khẽ nói: “Trần Chiêu.”

Trần Chiêu xoa cổ, đáp: “Ơi?”

Tay cô run run, giọng nói dịu dàng: “Hôm nay tôi rất vui, muốn san sẻ niềm vui này cho cậu, được không?”

Advertisement

Trái tim Trần Chiêu run lên.

Cậu biết cô muốn mình vui vẻ, cách làm của cô, vừa vụng về vừa dè dặt.

Trần Chiêu cúi người sát gần Minh Nguyệt, suýt nữa cọ mũi mình qua chóp mũi cô, cậu cụp mắt, hàng mi đen nhánh rũ xuống, giọng nói nhẹ nhàng từ từ, hỏi: “Cậu muốn san sẻ thế nào? Ôm hay là hôn?”

Trần Chiêu ép sát Minh Nguyệt, cô còn cảm nhận được hơi thở áp đảo của cậu quanh quẩn bên người mình, tai cô đỏ bừng, đẩy vai cậu ra, “Cậu mà cứ trêu tôi thì tôi sẽ…”

Ánh mắt cậu xen lẫn đùa cợt ngả ngớn, ung dung hỏi tiếp: “Thì sao?”

Minh Nguyệt xấu hổ suýt khóc, cô nghĩ ngợi, hậm hực đáp: “Mặc kệ cậu đấy.”

Lúc này, trông Minh Nguyệt rất đáng yêu.

Trần Chiêu nhìn cô, ngẩng đầu dựa lưng vào ghế, cậu bật cười, cả người run lên.

Minh Nguyệt thở phào một hơi, tuy cô không biết tại sao cậu lại cười, nhưng thấy cậu vui vẻ là được rồi, nếu bây giờ mà cô không về lớp, bạn trực nhật khóa cửa thì cô sẽ không vào được nữa.

Minh Nguyệt đứng dậy, cất quyển notebook nhỏ vào túi, “Tôi về lớp đây, tạm biệt.”

Minh Nguyệt không chờ cậu trả lời, vội vàng chạy tới khu dạy học.

9 giờ tối, cô chạy lên lầu, đang định lẻn vào phòng học từ cửa sau thì gặp thầy Dương chủ nhiệm lớp mới đi vệ sinh về.

Thầy Dương đứng ở cuối hành lang, vẫy tay gọi cô.

Minh Nguyệt biết mình sắp bị mắng, cô thấy hơi xấu hổ, cắn môi, cúi đầu đi tới trước mặt thầy Dương.

Lão Dương không hỏi đang trong giờ tự học buổi tối mà cô đi đâu, thầy bảo: “Thầy muốn nói chuyện với em từ lâu rồi nhưng không có cơ hội, hôm nay vừa đúng lúc.”

Minh Nguyệt ngẩn người, cô ngẩng đầu, ánh mắt khó tin nhìn lão Dương.

“Thầy chơi thân với thầy chủ nhiệm năm lớp 10 của em, thầy ấy từng kể với thầy, bảo là lớp mình có một bạn nữ, ngày thường chẳng thấy bạn học sinh đó nói chuyện với ai, ngoài đọc sách ra thì chỉ có cắm cúi làm bài, thế nên từ lúc em được phân vào lớp này, thầy đã chú ý tới em rồi.”

Thầy dừng mấy giây, xoa tóc cô, nói tiếp: “Nhưng khoảng thời gian này thầy thấy, em thân với Phùng Thư Nhã và Lâm Thính hơn, thành tích cũng tiến bộ, cho nên, thầy muốn nói là, bất luận mục tiêu của em là trường đại học nào, từ nay tới lúc thi còn 1 năm rưỡi, em đừng để bản thân mình áp lực quá, với cả, thầy thấy em giỏi giang tuyệt vời lắm.”

Mắt Minh Nguyệt đỏ bừng, không kiềm chế được, nước mắt như xâu ngọc trai đứt dây không ngừng rơi xuống, một lát sau, cô hít một hơi, nói: “Em biết rồi ạ, thầy Dương, em cảm ơn thầy.”

Bỗng nhiên cô cảm thấy mình thật may mắn, cuối cùng cũng có lòng tin về bản thân.

Tháng 10 sang, mỗi năm tới tầm này, Tứ Trung sẽ tổ chức đại hội thể thao, lớp phó thể dục nói rất nhiều lần nhưng chẳng có mấy bạn đăng kí tham gia.

Trường cô có quy định, lớp nào cũng phải đăng kí đông đủ.

Cuối cùng lão Dương đành phải ra mặt, thầy chờ tới lúc cuối giờ toán, dùng cách vừa đấm vừa xoa: “Đây là đại hội thể thao cuối cùng ở năm tháng cấp 3 của các em, nếu các em không tham gia thì để thầy lên xin hiệu trường, tới hôm đó lớp mình đi học bình thường.”

Minh Nguyệt muốn tranh thủ thời gian học bài nhưng lại không muốn thầy giáo khó xử, thấy thầy Dương ra ngoài, cô tới chỗ lớp phó thể dục, đăng kí nhảy xa và chạy 1500 mét.

Có cô là đầu tàu, các bạn cũng chạy qua, hỏi xem còn hạng mục nào chưa có người không.

Lâm Thính đăng kí xong, cô nàng chạy tới chỗ Minh Nguyệt, “Ánh trăng, tớ đăng kí chạy tiếp sức 400 mét và chạy 800 mét, tiết tự học buổi tối mấy ngày tới bọn mình ra sân thể dục tập luyện đi.”

Minh Nguyệt gật đầu, dịu dàng đáp: “Được nha.”

Phùng Thư Nhã nghe hai người nói chuyện, cô nàng chạy về chỗ, ánh mắt trông mong nhìn cô bạn cùng bàn: “Dẫn tớ đi theo được không, tớ cũng đăng kí chạy tiếp sức 400m với cả chạy nhanh 100 mét nữa.”

Minh Nguyệt nhìn Lâm Thính, cô nàng giơ tay bảo OK, mắt cô cong cong, cười đáp: “Được.”

Tới lúc học xong tiết tự học buổi tối, Minh Nguyệt, Lâm Thính và Phùng Thư Nhã tới sân thể dục, vì đại hội thể thao được tổ chức vào cuối tuần này nên hôm nay sân thể dục rất đông, có người chạy bộ, có người lại ngồi buôn chuyện.

3 cô nàng làm nóng người xong rồi chạy theo đường băng, tới lúc chạy tới vòng thứ 3, Phùng Thư Nhã không chịu nổi nữa, cô nàng ngồi phịch xuống, thở hổn hển bảo: “Không chạy được, không chạy được nữa, tớ sắp chết rồi…”

Minh Nguyệt và Lâm Thính đỡ cô nàng tới khán đài ngồi nghỉ một lát, lấy lại sức.

Phùng Thư Nhã nhìn Minh Nguyệt và Lâm Thính vẫn bình thường, vẻ mặt hâm mộ, bảo: “Các cậu giỏi thế, lúc mà thi chạy 800 mét và 1500 mét với lớp khác thảo nào 2 cậu cũng lấy được giải nhất…”

Phùng Thư Nhã còn chưa nói xong thì có giọng nam cười đùa ngắt lời cô nàng: “Haha, chưa ngủ mà đã mơ rồi à?”

Phùng Thư Nhã không biết bạn nam kia đi tới trước mặt mình từ lúc nào, tức giận bảo: “Cậu là ai? Sao cậu đáng ghét thế? Tôi đang nói chuyện với bạn tôi mà, tôi cổ vũ các cậu ấy thì sao, liên quan gì tới cậu?”

Tôn Hạo Vũ chỉ định đùa tí thôi, cậu ta xấu hổ, sờ mũi, cầu cứu Lâm Thính, “Chị Thính, bạn cậu đanh đá thế?”

Phùng Thư Nhã sửng sốt.

Đậu má, đây là bạn của Lâm Thính hả?

Không phải là người hay đi cùng Trần Chiêu đó ư?

Phùng Thư Nhã ngẩn ngơ, tự hỏi xem đây là Tôn Hạo Vũ hay là Hà Chu.

Giây sau, cô nàng nghe thấy điệu cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa của Lâm Thính: “Ồ, sao Tôn đại thiếu gia lại ở đây?”

Tôn Hạo Vũ thở dài: “Sắp tới đại hội thể thao mà, mấy bạn nữ bảo bọn tôi đến sân tập luyện, tới lúc đó tùy tiện chạy thôi cũng lấy được giải ba, nếu may mắn thì có khi còn được giải nhất nữa đấy, lớp tôi có Chiêu gia nữa mà, chẳng lẽ lại sợ không được đứng nhất toàn đoàn à?”

Cậu ta dừng mấy giây rồi lại bảo: “Mấy bạn nữ lớp tôi y như đỉa đấy, nói mãi suốt cả ngày, bảo là phải vì tinh thần tập thể, vì kí ức đẹp đẽ nhất của thời học sinh… Nghe mãi tôi cũng sợ lắm.”

Lâm Thính cười khanh khách, bảo: “Thế Trần Chiêu đâu, sao cậu ấy không tới với cậu? Cậu ấy không có tinh thần đoàn kết à, mấy bạn nữ lớp cậu không chê à?”

Tôn Hạo Vũ lườm Lâm Thính: “Trần Chiêu bị ốm, xin nghỉ mấy ngày.”

Minh Nguyệt nhíu mày, vô thức bảo: “Bị sao…”

Cô vừa buột miệng nói mấy chữ thì mới nhớ ra, trong mắt Tôn Hạo Vũ, cô không có tư cách gì để quan tâm Trần Chiêu.

Minh Nguyệt im lặng không nói nữa.

Lâm Thính lẳng lặng nhìn cô, hỏi Tôn Hạo Vũ: “Cậu ấy bị làm sao? Có nặng không?”

Tôn Hạo Vũ xua tay, “Không nặng lắm, bị cảm cúm sốt bình thường thôi, 2-3 ngày là khỏi.”

Sáng nay Trần Chiêu ngủ dậy thấy đầu óc quay cuồng, cô giúp việc thấy sắc mặt cậu không ổn lắm, bà đo nhiệt độ, Trần Chiêu sốt 38,5 độ.

Cô giúp việc gọi tới trường xin nghỉ, bảo cậu uống thuốc hạ sốt, ăn một bát cháo trắng mới yên tâm về nhà.

Trần Chiêu ngủ cả ngày, tới lúc tỉnh lại, cậu thấy mình đỡ nóng hơn, cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Cậu không bật đèn, căn phòng tối om lạnh như băng, giống như lúc còn nhỏ, cậu bị nhốt trong phòng, dù gào khóc kêu la thế nào cũng không có người đáp lại.

Giây sau, chuông điện thoại bên gối vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt.

Điện thoại chiếu sáng một góc phòng.

Trần Chiêu nhìn dãy số xa lạ gọi tới, cậu mím môi, do dự một lát rồi ấn nút nghe.

Giọng nói mềm mại ập vào tai Trần Chiêu: “Tôn Hạo Vũ bảo cậu bị ốm, bây giờ cậu đã đỡ hơn chưa?”

Giọng Trần Chiêu khàn khàn: “… Minh Nguyệt?”

Minh Nguyệt: “Ừ, là tôi đây, cậu thế nào rồi?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Trần Chiêu hỏi: “Sao cậu lại biết số điện thoại của tôi? Cậu hỏi Lâm Thính à?”

Minh Nguyệt đứng trong bốt điện thoại, im lặng không đáp.

Trước lúc tạm biệt Lâm Thính, cô thấy cô nàng nhắn tin hỏi thăm Trần Chiêu, cô nhìn qua, ghi nhớ số cậu.

Nhưng cô lại giống như kẻ trộm, thấp thỏm tới nỗi tim như muốn nhảy ra ngoài.

Minh Nguyệt cầm ống nghe, cô ngẩng đầu, ngắm bầu trời đêm bên ngoài bốt điện thoại.

Trăng hôm nay rất đẹp, bầu trời thoáng đãng, nhưng cô lại không được như thế.

Dù cô cố gắng thế nào nhưng mãi mãi không thể tới gần ánh sáng.

Thế giới này không có công bằng.

Minh Nguyệt chớp mắt, mắt cô ướt át, nước mắt thấm vào hàng mi, cô nói: “Muộn rồi, tôi phải về đây, cậu mau nghỉ ngơi đi.”

Trần Chiêu khẽ cười, lười nhác đáp: “Ngày mai tôi sẽ tới trường.”

Minh Nguyệt ngẩn người: “Sao?”

Xuyên qua sóng vô tuyến, giọng nói trầm thấp của Trần Chiêu còn mang theo hơi thở của cậu, tựa như gió đêm thổi bên tai Minh Nguyệt, “Đi học mới nhanh khỏi ốm được.”

Bình luận

Truyện đang đọc