Để thực hiện lời hứa của mình, Tống Hân Nghiên cố ý phủ một lớp trang điểm tinh xảo để che giấu khuôn mặt tiều tụy của cô.
Cô cầm túi xách đi ra khỏi phòng ngủ, Hàn Mỹ Hân ngồi trên ghế nhìn cô.
Tống Hân Nghiên rất ít khi trang điểm, thỉnh thoảng lại làm cho người ta sáng mắt, kinh ngạc không thôi.
Đôi mắt phượng của cô nhướng lên, ánh mắt long lanh khẽ đảo, trông rất xinh đẹp, tất cả đều quyến rũ phong tình.
Nếu người đàn ông nào đã sớm xông đến cô, sao có thể cam lòng để cho cô cô đơn sống một mình.
Hàn Mỹ Hân huýt sáo một tiếng, trêu ghẹo nói: “Người đẹp, hẹn hò à?”
Tống Hân Nghiên liếc xéo cô ấy, thay giày xong, trước khi ra khỏi cửa, bước chân cô dừng lại, quay đầu nói với Hàn Mỹ Hân: “Cậu giúp tớ gửi đơn ly hôn đi đi.”
Một số người có một vài ký ức nhất định chỉ có thể để lại trong quá khứ, bất luận đã từng tốt đẹp như thế nào, không giữ được thì mãi mãi không giữ được.
Tống Hân Nghiên dùng năm năm lĩnh ngộ đạo lý này, nhưng đã bị tổn thương đến nỗi thương tích đầy mình.
Nhưng cô lại không hối hận, không hối hận vì đã từng cố chấp.
Chạy tới công ty, Tống Hân Nghiên vừa bước vào văn phòng đã nhận lấy vô số ánh mắt kinh ngạc, trợ lý Vân Vân giống như một con chim sẻ nhỏ chạy tới: “Trời ạ, vị thần tiên tỷ tỷ này rơi từ đâu ra thế? Quả thực làm mù mắt chó bằng hợp kim titan của em rồi.”
Tống Hân Nghiên thấy mọi người nhìn cô, ánh mắt kia khiến trong lòng cô có chút không được tự nhiên, cô giả bộ muốn trừng phạt Vân Vân, Vân Vân đã cười bỏ chạy.
Cô lúng túng mỉm cười với mọi người, xoay người đi về phía phòng làm việc của mình, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp buổi sáng.
Trong phòng họp sáng sủa, lãnh đạo ngồi phía trên, phía dưới lần lượt là giám đốc các bộ phận và các nhà thiết kế cao cấp ngồi xuống, Tống Hân Nghiên ngồi ở cuối cùng, cô cầm bút xoay tròn trên đầu ngón tay, tâm trí có vẻ hơi mất tập trung, cho đến khi ba chữ “Thẩm Duệ” nhảy vào màng nhĩ của cô, cô mới hồi phục tinh thần lại.
“Mọi người đều phải làm việc cẩn thận, Thẩm Duệ đầu tư vào hạng mục lần này lợi nhuận cực cao, nếu chúng ta có thể bắt được hạng mục này, tương lai của công ty có thể tiến lên một tầm cao mới.”
Trước đây, Tống Hân Nghiên vẫn chủ yếu tập trung vào thiết kế trang trí nhà cửa, tiếp nhận việc trang trí văn phòng của Hạ Đông Thần là bước đầu tiên cô hướng tới thiết kế trang công nghiệp.
Trong Tập đoàn Bác Dực không thiếu nhân tài thiết kế xuất sắc, Tống Hân Nghiên muốn trụ vững ở đây nhất định phải không ngừng bò lên trên, mãi đến khi ngồi lên vị trí nhà thiết kế cao cấp, mới có thể được công ty trọng dụng.
“Tổng giám đốc Lý, để tôi đi, tôi có rất nhiều kinh nghiệm phong phú trong việc đàm phán đơn đặt hàng về mặt trang trí công nghiệp, hơn nữa tôi và Tổng giám đốc Thẩm đã có duyên gặp nhau vài lần, tôi biết rõ tất cả sở thích và hứng thú của anh ấy, tôi tin tưởng tôi nhất định có thể lấy được hợp đồng này.” Nhà thiết kế cao cấp Mộng Na cười cực kỳ tự tin.
Mấy nhà thiết kế cao cấp khác trong phòng họp nhao nhao nhìn về phía Mộng Na, trong công ty không ai không biết kinh nghiệm đàm phán của Mộng Na đơn giản chỉ là nằm lên giường của khách hàng, khách hàng hài lòng thì sẽ ký hợp đồng cho cô ta.
Nhưng Thẩm Duệ không phải loại người này, nghe đồn anh không gần gái đẹp.
“Ông chủ, theo tôi được biết, hạng mục mà Thẩm Duệ đầu tư này đã đàm phán với mấy công ty trang trí rồi, anh ấy còn có một công ty trang trí cố định hợp tác lâu dài.
Nghe nói hạng mục này, anh ấy đã điều động nội bộ công ty trang trí đó rồi, chúng ta muốn cướp được hạng mục này từ trong tay công ty kia, nếu để Mộng Na đi, ngộ nhỡ đàm phán thất bại, na năm rưỡi của Bác Dực cũng sẽ không gặp lại được hạng mục như vậy nữa, tổn thất này…” Một nhà thiết kế cao cấp khác không hề khách sáo công kích Mộng Na.
Mộng Na tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn nhó, nhìn về phía Tổng giám đốc Lý không vừa lòng nói: “Tổng giám đốc Lý!”
Tổng giám đốc Lý cười đến giống như phật Di Lạc, ánh mắt khôn khéo nhìn lướt qua mọi người và dừng ở trên người Tống Hân Nghiên cuối cùng, anh ta nói: “Những người khác giải tán trước đi, Tống Hân Nghiên ở lại.”.