Trong phòng khách giương cung bạt kiếm, bầu không khí đặc biệt căng thẳng, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.
Tống Hân Nghiên cảm giác bàn tay đang nắm cổ tay cô dần dần tăng thêm sức lực, lại thấy môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, lạnh lùng như lưỡi đao sắc bén.
Cô biết rõ nếu cứ tiếp tục giằng co, tình hình sẽ trở nên càng ngày càng gay go.
Cô năn nỉ: "Thẩm Duệ, anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ theo sau!”
Bọn họ không thể cùng nhau rời đi, cho dù hành động này chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi nhưng cũng tốt hơn việc hai người rời đi cùng nhau, tránh làm người khác suy đoán lung tung.
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, với tính tình của anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng để cô lùi bước.
Nhưng khi nhìn thấy cô bối rối, anh đành thỏa hiệp.
Bàn tay giữ chặt cổ tay cô chậm rãi buông ra, Thẩm Duệ thu tay lại, nói: "Một phút đồng hồ, em không ra, tôi sẽ vào trong dẫn em đi." Nói xong, anh không quay đầu, cũng không thèm nhìn ông cụ Thẩm đang ngồi ở ghế trên.
Gương mặt già của ông cụ Thẩm đã biến thành màu gan heo vì tức giận, thở hồng hộc.
Sao ông ta lại sinh ra được đứa con bất hiếu như thế chứ, gian díu với cháu dâu ngay trước mặt mọi người, rốt cuộc có chuyện gì mà nó không làm được không?
Ánh mắt ông cụ Hạ sâu thẳm, lúc trước ông ta chưa từng tiếp xúc với Thẩm Duệ, hiện tại lại có mấy phần thưởng thức.
Tự tin khí phách, thật sự quá giống ông cụ Thẩm năm đó.
Cổ tay Tống Hân Nghiên nóng rát, cô xoay người, rút tay ra khỏi tay Hạ Đông Thần, nhìn anh ta đầy cảm kích: “Cảm ơn anh, anh Hạ, tạm biệt.”
Chỉ vài phút đối đầu ngắn ngủn, Hạ Đông Thần đã cảm nhận được tình cảm mãnh liệt và ham muốn chiếm giữ Tống Hân Nghiên của Thẩm Duệ, anh ta nhíu mày: “Cô Tống, tôi tiễn cô ra ngoài.”
"Không cần." Tống Hân Nghiên lắc đầu, Thẩm Duệ có tính tình gì, cô vô cùng hiểu rõ.
E rằng Hạ Đông Thần tiễn cô ra ngoài sẽ gặp rắc rối: “Tôi đi trước.”
Tống Hân Nghiên xoay người đi tới cửa chính, phía sau truyền đến tiếng quát của ông cụ Thẩm: “Hân Nghiên, cô đứng lại đó cho tôi!"
Bước chân Tống Hân Nghiên hơi dừng lại, sau đó vẫn tiếp tục ra ngoài.
Lúc đi đến trước cổng chính, suýt chút nữa cô đã va vào một người đàn ông trung niên mặc tây trang.
Đối phương ngạc nhiên, vội vươn tay đỡ, ông lập tức ngơ ngác.
Tống Hân Nghiên cám ơn ông, vội vã cất bước rời đi.
Hạ Phong nhìn bóng lưng vội vàng biến mất trước mắt, thu lại tầm mắt, đi vào phòng khách.
Bầu không khí trong phòng khách hơi kỳ lạ, ông đưa cặp tài liệu cho người giúp việc, đi đến trước ghế chính, chào hỏi ông cụ Thẩm.
Sắc mặt tối tăm của ông cụ Thẩm từ từ dịu đi, ông ta ngẩng đầu nhìn Hạ Phong.
Trong mấy người con trai của ông cụ Hạ, ông ta thích Hạ Phong nhất, đáng tiếc ông ta không có con gái tuổi tác thích hợp để liên hôn, bởi vậy nên rất tiếc nuối.
Cũng may con gái Hạ Doãn Nhi không nhỏ hơn Thẩm Duệ mấy, có thể kết làm vợ chồng, bù đắp khuyết điểm.
"Hạ Phong, mau tới đây ngồi, vừa rồi bác còn nhắc đến con với ba con đấy, mấy năm không gặp, nghe nói con sắp nhận chức Chánh án nhỉ, đúng là không tin nổi!" Ông cụ Thẩm khen ngợi.
Hạ Phong cười yếu ớt, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nam nhân đã hiểu được cách giấu đi gai góc của bản thân, mang lại cho người khác cảm giác ấm áp như gió xuân.
Chỉ thấy ông khiêm tốn nói: “Bác Thẩm quá khen, à, cô gái lạ mặt vừa đi ra lúc nãy là ai thế?”
“Là cháu dâu của bác, gần đây đang giận dỗi với Diệp Thần, tuổi trẻ nóng tính không biết trời cao dày, vậy mà lại lập đơn kiện Diệp Thần lên tòa án.
Đúng là gia môn bất hạnh, để mọi người chê cười rồi!" Ý của ông cụ Thẩm là hai đứa trẻ ầm ĩ ly hôn chỉ là đùa giỡn mà thôi, hai ngày sau lại làm lành ấy mà.
Hạ Phong nhìn về phía cổng lớn, trầm tư suy nghĩ.
Hạ Doãn Nhi nhìn dáng vẻ như đang nói chuyện phiếm của bọn họ, bầu không khí giương cung bạt kiếm khi nãy như chưa hề tồn tại.
Cô ấy nhìn ra ngoài cổng, người đàn ông tên Thẩm Duệ kia thật khí phách!
Nếu cô ấy cũng được một người như vậy yêu, chắc chắn cô ấy sẽ hạnh phúc chết.
Hạ Doãn Nhi quay đầu, thấy anh trai hiếm khi ngẩn người thì ngạc nhiên: “Anh, anh đang nhìn cái gì thế?” Đọc nhanh nhất tại Vietwriter.vn
Hạ Đông Thần thu lại tầm mắt, liếc cô ấy, không nói lời nào xoay người bước lên lầu.
Thấy vậy, Hạ Doãn Nhi nhìn thoáng qua mấy người lớn đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách, vội vàng đuổi theo: “Anh, anh, vị kia là cô Tống, cháu dâu của ông cụ Thẩm, anh đừng quan tâm nhiều quá.”
Hạ Đông Thần dừng bước , Hạ Doãn Nhi đuổi theo nhanh quá không kịp phanh lại, va thẳng vào lưng anh ta.
Cô ấy phản xạ có điều kiện che mũi, buồn bực kêu lên: "Đau quá!" Hạ Đông Thần liếc cô ấy, không giải thích, tiếp tục đi lên lầu.
…
Tống Hân Nghiên đi ra khỏi biệt thự, liếc thấy người đàn ông đang đứng cạnh chiếc Bentley màu trắng.
Dáng người anh thẳng đứng, nhìn vô cùng kiêu ngạo.
Cô chậm rãi đi qua, đứng sau lưng anh, do dự nửa ngày mới hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Lửa giận trong lòng Thẩm Duệ đang cháy ngùn ngụt, anh xoay người lại, cười gằn: "Sao tôi lại đến à? Thế thì phải hỏi em, em muốn cầu cứu tên đàn ông cặn bã kia thì đừng có nhắn tin cho tôi.
Nếu ông cụ thật sự muốn đóng gói tặng người, em có khóc chết cũng không chờ được nó đến!”
Đầu Tống Hân Nghiên ông một tiếng, hóa ra cô nhắn nhầm tin cho anh? Chẳng trách anh lại tức giận như vậy: "Thật xin lỗi, tôi..."
"Xin lỗi? Tống Hân Nghiên, em có biết ba từ vô dụng và tổn thương người khác nhất trên thế giới này chính là ba từ kia không, từ giờ trở đi, em ngậm miệng lại cho tôi, tôi không muốn nghe em nói nữa, lên xe!" Thẩm Duệ nghe thấy cô xin lỗi, ngược lại càng tức giận hơn.
Biết rõ cô hy vọng người đến cứu mình không phải anh, anh vẫn nóng vội chạy đến, kết quả một câu “xin lỗi” của cô tỏ vẻ hành động của anh chỉ là tự mình đa tình, thật buồn cười biết bao!
Nói xong, anh xoay người mở cửa lên xe.
Tống Hân Nghiên cụp mắt, nhìn Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế lái, khuôn mặt tuấn tú vốn đã góc cạnh, lúc nghiêm nghị, đường nét càng hệt như điêu khắc cẩn thận, khiến người khác khiếp sợ.
Cô chậm rãi đi vòng quanh xe, mở cửa ghế phụ, vừa định cúi người ngồi vào thì nghe anh lạnh lùng nói: "Ngồi ở phía sau, tôi không muốn nhìn thấy em!"
Tống Hân Nghiên dừng lại, lập tức đóng cửa, mở cửa sau lên xe.
Ngay khi cô vừa ổn định vị trí, chiếc xe gầm lên như một con sư tử giận dữ, lao đi với tốc độ cực nhanh, giống như một giây sau có thể đâm xuyên tường.
Tống Hân Nghiên sợ tới mức vội vàng nhắm chặt mắt, cơ thể bỗng nghiêng sang một bên, dọa cô toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Cô mở to mắt, chỉ thấy xe lao nhanh ra khỏi cổng lớn, cô sợ hãi, run rẩy nói: "Thẩm Duệ, anh lái chậm một chút, tôi còn chưa muốn chết."
“Thật không, em không muốn chết chung với tôi nhỉ?” Giọng nói của Thẩm Duệ lạnh lẽo như băng, bên trong còn lộ ra vẻ cố chấp.
Tống Hân Nghiên nghiến răng không thốt nên lời, anh cố tình hiểu sai ý cô, cô nói cái gì cũng sai, còn không bằng để anh xả giận một hồi, nào nguôi ngoai sẽ bình tĩnh lại.
Thẩm Duệ ngước mắt liếc qua kính chiếu hậu, thấy cô cắn môi không nói lời nào, lòng anh vừa lạnh vừa giận, giống như dã thú bị mắc bẫy, hung hăng vùng vẫy nhưng không thể tìm được cách thoát ra.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại bên ngoài Kim Vực Thủy Lam Loan, Tống Hân Nghiên sợ chết khiếp, cô mở cửa xe, mặt mũi trắng bệch lăn khỏi xe, vừa đứng dậy thì chiếc xe phía sau lại phóng đi như một mũi tên.
Cô đứng bên lề, nhìn chiếc Bentley màu trắng nhanh chóng biến mất nơi đầu đường, thất vọng thu lại tầm mắt, xoay người đi vào tiểu khu.