ẢO ẢNH CHỢT LÓE


Thi Hải chớp chớp mắt: "Hả?"
Tiểu Viên lại gần anh ấy, gần đến chóp mũi cũng có thể chạm vào nhau.
Thi Hải gần như không dám hô hấp, khuôn mặt trắng như tuyết không tì vết của Hướng Tiểu Viên dừng ở trước mặt anh ấy, hơi thở trong trẻo thơm tho, hàng mi dài như cánh bướm, vỗ cánh từng nhịp từng nhịp khiến trái tim anh ấy hoảng loạn.
Ôi đệt! Sắc đẹp tấn công trí mạng! Trí mạng đến nện tim nổ phổi!
"Nếu anh còn độc thân, có muốn làm bạn trai của tôi không?" Dù sao cũng là diễn viên, lời thoại tình yêu mở mồm liền tới.

Tiểu Viên kiểm soát biểu cảm, mặt mày đều hiện ý cười, đôi mắt phải nhìn đối phương thật sâu, dẫn dắt đối phương đối diện với cô, làm đối phương ngây người, bị động mà bốn mắt nhìn nhau với cô.
Chút năng lực này vẫn có, cái này không phải kịch bản người khác viết, đây là phát huy hiện trường của chính cô.
Chắc còn chưa đủ uy lực, Tiểu Viên tự nhủ.
Cô nâng tay, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng bắt dưới cằm Thi Hải, làm bộ dán môi mình đến.

Cô cảm nhận được cả người Thi Hải cứng đờ, thậm chí hai lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, cánh tay chạm vào ngực anh ấy, nơi đó đều là tiếng tim đập thịch thịch thịch nhanh loạn xạ.
Ơ? Anh ấy dễ thẹn thùng vậy? Vẫn là sức hấp dẫn của chiêu này quá lớn rồi.

Đáng lẽ cô phải càng tập trung càng nhập vai hơn một chút, tiến tới hôn thật cũng không phải không được, chỉ là trái tim kia lẳng lặng trong ngực cô, một tí phản ứng cũng không có.
Trong lúc cô phân tâm, thì Thi Hải cũng đã hoàn hồn, vội vàng đẩy tay cô ra, nhảy qua bên cạnh: "Cô......" Anh ấy không thể nặng lời với con gái, bèn liều mạng ho: "Cô cô cô khụ khụ khụ, cô bé này! Đừng đùa giỡn lung tung!"
Trong lòng Tiểu Viên than một tiếng, chủ động ngồi về sau một chút, mở miệng xin lỗi nghiêm túc đứng đắn: "Thật xin lỗi, tôi......"
"Thật xin lỗi, đã chiếm lợi anh rồi."
Cô đang làm gì? Lấy anh ấy ra diễn thử? Hay là thật sự muốn tìm một người bạn trai? Hay thật ra là vì nguyên nhân gì khác quá phiền lòng, bèn vội vàng muốn tìm một cách giải quyết.
Vẻ mặt Thi Hải dở khóc dở cười: "Ôi, ha ha, không phải sức hấp dẫn của cô có vấn đề," Anh ấy lo ngại cho lòng tự trọng của cô gái: "Tôi có bạn gái rồi......!À, tuy rằng gần đây chúng tôi đang giận dỗi......!Cho cô xem thử ảnh chụp của cô ấy nhé, đây." Anh ấy móc di động ra, cho cô xem màn hình khóa.
Tóc rất ngắn, đường nét sâu sắc, một đôi mắt to sáng lấp lánh, màu da bánh mật khỏe mạnh, nét đẹp đặc biệt phong cách Tây.
Tiểu Viên khen ngợi xuất phát từ trong lòng: "Oa, thật xinh đẹp."
Cô bừng tỉnh: "Có bạn gái như thế, vậy cô gái khác cũng không có cách nào thu hút anh!"
Thi Hải thầm quẫn bách, đúng vậy, dù trong tim đã có chủ thì cũng bị vẻ đẹp của Tiểu Viên mê hoặc, ngoài mặt vẫn phải đứng đắn: "Tôi cũng 34 tuổi rồi, lớn tuổi hơn cô rất nhiều, hoàn toàn không nghĩ hướng đến phương diện kia."
Tiểu Viên càng kinh ngạc: "Dáng vẻ anh nhìn còn rất trẻ"
Thi Hải cười: "Ha ha ha, cảm ơn khích lệ."
Bọn họ thật tự nhiên liền bỏ qua tình huống xấu hổ vừa rồi.

Lúc chia tay, Tiểu Viên thêm WeChat của anh ấy, nói đùa vài câu, rồi từng người lên xe rời đi.
Tiểu Viên ngồi ở ghế sau, chỉ cảm thấy bóng đêm ngoài cửa sổ cũng trở nên u buồn, khẽ thầm thở dài.


Quýnh lên liền ra chiêu bậy, may mà người ta có đạo đức, kiềm chế tốt, không thèm để ý.

Quả thật cô có ấn tượng tốt với Thi Hải, chỉ là chút ấn tượng tốt này vẫn không kích tim đập nhanh được.

Vừa rồi cô chỉ đang nói lời thoại mà thôi, vẫn là cảnh diễn cô tự sáng tạo, nếu là kịch bản người khác, thì lại phải nỗ lực vất vả thử tới thử lui rất nhiều lần.
Cô cười chua xót.
Thật không xong rồi.

Đã tìm không được người để yêu đương, lại không có phim để đóng.
Cùng đường bí lối, không biết có thể tìm lối ở đâu mới xoay chuyển được.
Về tới nhà, Thái Quyển vội vàng ra đón: "Sao em không tiếp điện thoại?"
Tiểu Viên lấy ra di động thì thấy: "Hết pin rồi," Thấy sắc mặt Thái Quyển không bình thường: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh Chi Thạch tìm em đó, mau, gọi lại cho anh ấy, dùng di động của anh này."
Tiểu Viên tiếp nhận di động của Thái Quyển, bấm vào dãy số của Hướng Chi Thạch.
Hướng Chi Thạch không trách cứ cô, giọng anh ấy hơi khàn, nói: "Tiểu Viên, mẹ bị bệnh rồi, đã làm phẫu thuật."
Tiểu Viên ngừng hít thở, cổ họng khẽ đau nhói như bị đâm: "Phẫu thuật gì ạ?"
Thái Quyển hơi nhìn cô, phát hiện sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, hai vai căng cứng, bộ dáng hoảng sợ lại cố gắng bình tĩnh.

"Không tính là phẫu thuật lớn, viêm ruột thừa cấp tính, em biết đó, trước kia mẹ......!chịu quá nhiều khổ, cho nên có hơi không dễ chịu." Hướng Chi Thạch chậm rãi nói.
"Hiện tại còn đang ngủ, rất suy yếu."
"......" Cả người Tiểu Viên cứng đơ tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Thái Quyển không yên tâm, lại khẽ lay cô, nhận ra cả tay cô đều lạnh ngắt.
"Qua thăm mẹ một chút nha em?" Hướng Chi Thạch im lặng trong chốc lát, rồi mở miệng hỏi.
"Em thì thôi đi, em còn có việc......"
Thái Quyển chỉ cảm thấy tay của mình bị Tiểu Viên hung hăng nắm chặt, anh ấy hoảng sợ nhìn cô.

Giọng nói của cô còn bình thường, khóe môi hơi hơi nhếch lên, phảng phất như dáng vẻ bình thường khi nói chuyện với anh trai như thế, còn có ý hơi làm nũng.

Nhưng đôi mắt cô đều đỏ hoe, nước mắt như ngọc, từng hạt lăn xuống liên miên không ngừng trên gương mặt cô.
"Em có việc gì?" Thái Quyển nghe được Hướng Chi Thạch truy hỏi.


Anh ấy luôn luôn dịu dàng với Tiểu Viên, rất ít khi dùng loại giọng điệu gần như nghiêm khắc này nói chuyện với cô.

"Em......" Tiểu Viên sợ hãi thoáng nhìn Thái Quyển một cái, dụi lau đôi mắt: "Em, em phải đóng phim, phải đi thử vai cái kia......"
Thái Quyển kinh ngạc nhìn cô, Tiểu Viên tránh đi ánh mắt của Thái Quyển.

Hướng Chi Thạch trong điện thoại bên kia im lặng trong chốc lát, thở dài: "......!Được thôi." Sau đó cúp điện thoại.
Tiểu Viên chờ anh ấy cúp điện thoại xong liền òa khóc, Thái Quyển không biết an ủi cô thế nào mới tốt.
Trước đó không lâu vừa biết được mẹ của bọn họ vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng thành phố Bằng, anh ấy mới hiểu được mỗi năm Hướng Chi Thạch vì sao phải đi thành phố Bằng hai lần, nhưng Tiểu Viên chưa bao giờ đi qua đó cùng anh ấy, Thái Quyển cũng không biết tình hình cụ thể trong đó.

Hiện tại xem ra là chuyện nhà bọn họ, còn là chuyện không mấy vui vẻ, anh ấy càng khó hỏi thêm.
"Thái Quyển, có phải anh cảm thấy em quá máu lạnh, quá bất hiếu, ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng......" Tiểu Viên nức nở, không ngừng dụi mắt.
"Ôi ôi, không đâu không đâu, em đừng khóc mà." Thái Quyển an ủi: "Anh Chi Thạch không có trách em đâu......"
Là không muốn đi thăm mẹ đến cỡ nào đến mức phải nghĩ ra cớ thử vai.
"Anh sẽ không nói cho anh Chi Thạch." Thái Quyển không đành lòng vạch trần cô.
Tiểu Viên ngơ ngẩn ngồi xuống sofa, nước mắt vẫn đong đầy nơi vành mắt, chậm rãi nhỏ xuống.
......
Tối nay trợ lý Cao đi ra từ quán bar, tâm trạng vô cùng tốt, câu được một cậu chàng con lai đẹp trai, chuẩn bị mang về nhà.
Cậu trai hết sức săn sóc: "Chị uống rượu rồi, hay là để em lái xe đi?"
【 Thằng nhóc này, muốn nhìn xem chị đây chạy xe gì à? 】
Trợ lý Cao khẽ cười, vứt chìa khóa xe cho cậu trai: "Nè, lái cho tốt đó."
Đêm lạnh man mác, trợ lý Cao nheo mắt nhìn bóng đêm, xe thể thao mui trần làm những sợi tóc cô ấy lay động.
Cậu trai lái xe rất vững vàng, lấy lòng cô ấy: "Chị à, còn sớm lắm, hay là chúng ta đi dạo hóng gió đi?"
Trợ lý Cao bóp véo khuôn mặt cậu trai: "Không đi, chị muốn ngủ."
"Được, vậy nhà của chị ở đâu?"
【 Thằng nhóc này, còn muốn biết chị đây ở đâu à? 】
Trợ lý Cao cười: "Chúng ta đi khách sạn Vạn Hào."
Cậu trai thấy được liền thu lại, ngoan ngoãn đáp: "Được nha!"
Trợ lý Cao trượt đến cơ ngực cậu trai, đè nhấn, vừa lòng mỉm cười: "Thường hay đi phòng tập thể thao rèn luyện à?"
Cậu trai lộ ra nét mặt ngượng ngùng: "Em tự luyện ở nhà."

Trợ lý Cao cười khúc khích: "Luyện khá đấy."
Cậu trai càng thêm thẹn thùng: "Đợi lát nữa chị có thể lại kiểm tra......"
Xe từ từ ngừng ở ngã tư đường, lúc chờ đèn đỏ, trợ lý Cao bỗng nhiên nghĩ đến sếp lớn nhà mình.
【 Ôi.

Sếp có mấy chục tỷ mà cũng quá tịch mịch đi, ngay cả người vừa ý đáng yêu làm ấm giường cũng không có......!】
Cô ấy lấy di động qua, suy tư vài giây.
"Chờ một chút."
Cô ấy nhớ sau lần ở khách sạn đó Vĩ Trang đã nói với cô ấy như vậy, lúc đó cô ấy còn đang nghĩ có phải sếp muốn đợi cô gái kia nhào vào lòng hay không?
Sau đó, đêm mà sếp đi thành phố Bội, cô ấy đột nhiên nhận được điện thoại của sếp, nói muốn soạn hợp đồng.

Không phải tự nhiên mà sếp lại quyết định ra lệnh như vậy, cho nên trợ lý Cao suy đoán, có lẽ hai người lại ngẫu nhiên gặp nhau một lần nữa ở thành phố Bội, thế nên mới khớp với câu "Chờ một chút" của sếp?
Cho nên "Chờ một chút" kia có thể là hơi có ý xem coi ông trời sắp đặt à?
【 nếu cô ấy đoán không sai, sếp còn rất "lãng mạn"? 】
【 sếp Vĩ à, sao người lại thế này nha? Ha ha ha ha, tuổi cũng chẳng còn nhỏ, còn ngại ngùng dối lòng, nhìn trúng thì mau ký hợp đồng đi chớ! 】
Nụ cười của trợ lý Cao bỗng khựng lại.
Ừ, xem ra Hướng Tiểu Viên vẫn không chịu, thế mà sếp Vĩ còn nói "Chờ ba ngày."
【 Ôi, đều là phụ nữ, suy nghĩ của hai người một lớn một nhỏ này cũng quá khó đoán đi.


Trợ lý Cao đảo mắt, thoạt mỉm cười.
Cô ấy nhấn mở số của Hướng Tiểu Viên, gửi qua một tin nhắn: "Cô Hướng, xin hỏi ngài suy nghĩ thế nào rồi?"
【 OK, để mình thúc đẩy một phen xem thử coi sao......!】
Tiểu Viên đi tắm rửa một cái, sau khi lau mặt xong, uể oải ngồi ở mép giường, di động đặt cạnh bên chân.

Một bên giường 1m5 này của cô tựa sát vào tường, chiếc gương chỗ bàn trang điểm đối diện không dọn xuống, phản chiếu khuôn mặt cô trong gương, cô phảng phất như lại nhìn thấy cô bé nhìn vào gương ca hát kia.
"Tôi một mình đi trên con đường nhỏ vùng ngoại ô, tôi mang đồ ăn đến cho bà ngoại nếm thử......"
"Làm gì đó? Sao không giặt quần áo trong nhà? Mày cái đứa con ghẻ lại lười biếng với ông à!" Người đàn ông kia tiến vào, mùi rượu đầy người, vừa vào liền giáng cho cô một cái tát.
Cô ngã trên mặt đất, rụt về sau theo bản năng, trước mắt đầy sao, nói không thành câu: "......!Máy giặt......"
"Máy giặt không cần điện à? Quần áo của ông mày phải giặt bằng tay!" Người đàn ông quát.
Bụng cô bị một cú đá, đau đến co thành một cục.

Cô không dám trả lời, liều mạng rút về sau, sau lưng đụng phải giường, cô vội vàng chui vào, lại là một chân đá tới, đá trúng giường, cô thét lên, trốn ở bên trong không dám ra.
"......!Chồng ơi, chồng đừng nóng giận," Tiếng bước chân của mẹ cô lại đây, khúm núm sợ hãi khuyên giải: "Để em làm."
"Hừ.


Mày không cần đi làm à? Tao chính là muốn nó giặt!"
"Được được, đợi lát nữa em kêu con giặt!"
Người đàn ông xiêu xiêu vẹo vẹo xách theo chai rượu hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài: "Con bé chết tiệt kia, thứ con chồng cũ......"
......
Tiểu Viên đột nhiên lắc đầu, khổ sở muốn đem ký ức đều vứt hết ra, cô chôn mặt vùi ở đầu gối, không muốn thấy niềm vui nụ cười của mình bị ký ức này cuốn đi mất.
Hàng mi thật dài chớp chớp, chỉ có thể nghe được hơi thở trong ngực không ổn định, một mảnh tối tăm.
"Hiểu Hiểu à, mẹ xin con, đừng chọc ba con nữa, con cứ ngoan ngoãn nghe lời ông ấy được không? Mỗi ngày mẹ đều phải đi làm đã rất mệt rồi......"
Trong bóng đêm lời nói mệt mỏi bất lực của mẹ cô lơ lửng giữa không trung.

Cô núp ở dưới giường, khó có thể xoay người, đầu choáng váng từng đợt, cả bụng đều đau muốn chết, trong mũi đều là bụi bặm cũ kĩ, nước mắt rơi rào rạt.
Ông ta không phải ba của con, nhưng người là mẹ của con......
Tiểu Viên ngẩng đầu lên, hơi khịt mũi, rút khăn giấy qua lau đi nước mắt, khuôn mặt nhìn vào gương với biểu cảm càng thêm cứng cỏi một chút.
Điện thoại vang lên, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn thoáng qua, là anh trai.
Giọng Hướng Chi Thạch khôi phục sự dịu dàng như trước: "Đừng lo lắng, mẹ không nghiêm trọng, anh sẽ ở đây chăm sóc mẹ một thời gian, em phải tự ngoan ngoãn đó."
Đôi mắt Tiểu Viên lại trở nên đau nhức: "Vâng......"
"Vừa rồi em nói phải đi thử vai, cũng tốt, để Thái Quyển đi với em, có tiến triển thì nói với anh......!Hiện tại em đã trưởng thành, anh cũng yên tâm rồi!"
Tiểu Viên cắn môi dưới: "......!Anh ơi, trong nhà còn đủ tiền không? Có phải bên kia chỗ mẹ đòi nộp tiền không?"
Hướng Chi Thạch cười: "Cái này em không cần lo lắng đâu, được rồi ngủ sớm một chút đi.

Ngày mai chúng ta gọi điện thoại."
Tiểu Viên cuộn tròn lại, chậm rãi gật đầu: "Vâng."
Cúp xong điện thoại, cô vẫn cuộn lại như cũ ngồi ở mép giường thật lâu.

Màn hình lóe sáng tin nhắn đến kia ——
"Cô Hướng, xin hỏi ngài suy nghĩ thế nào rồi?"
Nghe nói ban đêm là lúc người ta không lý trí nhất, không thích hợp làm bất cứ quyết định gì, mà cô lại rất tỉnh táo.
Cô nhấn gọi trợ lý Cao, vang lên vài tiếng, lúc thông máy bên kia đầu tiên hừ một tiếng, dường như còn khẽ mắng một câu "shit!" Qua hai giây, đã nghe giọng trợ lý Cao bình thường, chứa ý cười nghề nghiệp ở trong đó: "Cô Hướng à?"
Tiểu Viên: "Trợ lý Cao, xin chào, hy vọng không quá quấy rầy đến cô."
Trợ lý Cao ở bên kia ha ha hai tiếng: "Cô Hướng? Xin hỏi ngài gọi điện thoại tới là có chuyện gì sao?"
Tiểu Viên ngập ngừng, cô biết quyết định kế tiếp sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của cô, cô chỉ hy vọng mình có thể khống chế được ảnh hưởng này.

Lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi, cô thậm chí có thể cảm giác được căng thẳng đến mức sau lưng trở nên lạnh ngắt: "Trợ lý Cao, tôi có thể ký bản hợp đồng kia, nhưng điều kiện phải sửa một chút."
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi..


Bình luận

Truyện đang đọc