ẢO ẢNH CHỢT LÓE


Thành phố Thân tháng 11, buổi tối đầu đông râm ran mát mẻ.
Lúc 8 giờ, trợ lý Cao đã về đến nhà.

Đêm nay sếp tổng đi xã giao, để cô ấy tan làm về nhà nghỉ ngơi sớm.

Cô ấy cũng không muốn gọi người lại đây bầu bạn với cô ấy, thoải mái khoan khoái gọi cái lẩu mang về, mở TV internet ra vừa xem vừa ăn.
Tiệc mừng công do Bác Nghị và công ty mẹ của mạng nền tảng Chim cánh cụt hợp tác tổ chức, bao mấy tầng lầu của khách sạn năm sao, thanh thế lẫy lừng, các nền tảng mạng đồng loạt phát sóng trực tiếp đi thảm đỏ.
Bữa tổ chức, từ sáng sớm đã bị các fan khắp mọi nơi ngồi xổm chầu chực.

Nhìn từ màn hình, xem ra là đông đen người, còn giương các loại khẩu hiệu tiếp ứng và bảng đèn led.
Trợ lý Cao vừa nhìn qua liền thấy không ít "người làm vườn", không khỏi cong môi khẽ cười, cầm di động đăng nhập vào nhóm người làm vườn.
Đúng vậy, trợ lý Cao dùng một tài khoản QQ đội lốt một thanh niên trẻ hai mươi mấy tuổi vào nhóm fan của Hướng Tiểu Viên.

Đây không phải chỉ là một nhóm fan đơn giản, bên trong tất cả đều là fan sự nghiệp đích thực của Tiểu Viên, Đa Miêu Tương danh tiếng lẫy lừng kia cũng ở trong này, trợ lý Cao đã tốn ít tâm tư mới vào được.
Trong nhóm đã sớm mở chủ đề dọn chờ sẵn, đều đang chờ màn đi thảm đỏ của Hướng Tiểu Viên.
Tới trước chính là nam chính Phương Hạo.

Cậu ta bận một bộ tây trang màu đỏ hồng, người nhìn hơi gầy lại trông phấn khởi, tươi cười rạng ngời, bộ dáng có vẻ khá hăng hái hăm hở, đều nhờ bộ phim ban tặng.

Phản ứng tiêu cực do mấy lần bùng ra tai tiếng trước đó của cậu ta thoáng cái liền biến mất, độ phổ biến ngược lại tăng vọt không ít, đi đến đâu, các fan nữ la hét chói tai đến mức muốn vỡ giọng cả rồi.
Trong nhóm người làm vườn đang thảo luận: "Phương Hạo càng nổi rồi nhỉ, nói thật nha, vẫn là chị gái Tiểu Viên nhà chúng ta đã đem lại may mắn cho cậu ta quá rồi."
"Ừ, lúc này quả thật giúp hắn lật ngược được, chậc!"
"Mọi người đoán đêm nay Lục Tĩnh Niên có ra tới không? Cũng mấy tháng không thấy cô ấy rồi nhỉ?"
"Chậc, nếu bữa tiệc của công ty mình tổ chức cũng không xuất hiện, vậy còn chẳng phải rã đông ư.

"
"Ôi, thực sự hơi đáng thương mà, ra tới sợ cũng bị fan Phương Hạo cấu xé đi."
"Yêu phải cái loại đàn ông không có trách nhiệm này, hầy, cả tương lai của chính mình cũng chôn vùi theo."
"Ui ui ui, Trâu Nhất Nhụy tới rồi!"
"Ha ha ha ha, tôi còn hơi đẩy thuyền cặp đôi giữa cô ấy và Tiểu Viên Viên đấy......"
"Cặp đôi Vân Dao sao, còn từng lên bảng tìm kiếm hàng đầu mà ha ha "
Trợ lý Cao cười nhạt một tiếng, lắc đầu thật mạnh.


Ôi, cô ấy cũng chính là không thể nói ra cặp đôi chân chính mà mình chèo thôi.

Nếu theo kiểu đang lưu hành, nói ra thì mọi người trong nhóm liền "cho bay màu ngay".
Nhìn đến phía dưới có người trong nhóm sốt sắng nói: "Tuy rằng diễn xuất của Trâu Nhất Nhụy có hạn, nhưng tốt xấu gì chỗ dựa sau lưng là Đồng Hoa, cũng có không ít tài nguyên.

Tôi hy vọng chị gái nhỏ Tiểu Viên của chúng ta giữ quan hệ tốt với cô ấy, lúc cần thiết cũng có thể cọ ké ~"
Trợ lý Cao than một tiếng.
"Chị gái nhỏ Tiểu Viên" đã từng cách người có quyền thế nhất có của cải nhất kia của Đồng Hoa gần như vậy, muốn tài nguyên gì liền có tài nguyên đó, cô còn không cần đấy!
A, đã từng.
Trợ lý Cao ôm lấy trái tim.
Quá đáng tiếc mà!
Cô ấy đã từng có thể ở gần hóng chuyện, ôi, hiện tại trong công việc cũng đã thiếu đi rất nhiều thú vui.
Cô ấy còn tưởng rằng sau khi sếp tổng giải quyết cuộc chiến dư luận kia thì sẽ tỏ ý gì đó với Hướng Tiểu Viên, chẳng hạn như -- gọi điện thoại cho người ta?
Chẳng vì nguyên do gì, cuộc điện thoại đó cứ thế không diễn ra, suy cho cùng thì hãy nói gì đó đi chứ? Thế mà chỉ chẳng có sau đó? Cứ như vậy là thôi?
Trợ lý Cao đau lòng đến mức nhận ra đến bản thân cô ấy chắc vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Quá đáng tiếc mà!
Sếp tổng lại về như trước, đừng nói ký hợp đồng với đối tượng, ngay cả "vài phút tiêu khiển" hồi trước cũng không còn.
Trợ lý Cao lại lần nữa lo lắng sếp tổng sẽ mãn kinh sớm, cô ấy buông đũa, khẽ lau miệng.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một trận xao động trong đám người, ống kính chuyển qua hướng xung quanh đám người, thấy được Hướng Tiểu Viên đi đến thảm đỏ.
Trong đám người lập tức như bị châm lửa, giống như pháo lửa ném vào nơi đất trống trong đêm vắng lặng.
Hướng Tiểu Viên khoác khuỷu tay một người đàn ông lịch lãm, trên người mặc một chiếc váy tua dài màu bạc, từ ngực đến cổ là dây đeo nhỏ thiết kế hình chữ "X" đính kim cương.

Vừa cử động, tua màu bạc chảy xuôi trên thân hình đường cong lả lướt của cô, phảng phất như có ánh sáng quấn quanh khắp người cô, từng bước thướt tha.
Mái tóc dài của cô bới lên, lựa hai chùm thắt thành bím tóc tinh xảo, cùng thả ở sau đầu như dây leo hoa quấn quanh, lộ ra cái gáy cùng bả vai tươi tắn trong trẻo như mây.
Có sự linh động của thiếu nữ, lại có sự phong tình hương vị phụ nữ, đẹp đến hoảng hồn.
Trợ lý Cao bị sắc đẹp làm cho kinh ngạc mà khen không ngừng, nhìn thấy các fan trên màn hình ngơ ngác nhìn cô đi qua, Tiểu Viên vẫy tay cười với họ thì họ mới phản ứng lại kêu rú inh ỏi.
Trong nhóm đã sớm điên rồi:
"Trời ơi, trời đất ơi, chết tôi rồi chết tôi rồi!"
"Giết người tại chỗ! Chết không toàn thây!"
"Cô ấy càng đẹp hơn rồi, phải làm sao đây?"
Trợ lý Cao gật gật đầu, vận may là bổ người nhất, ngôi sao càng nổi càng có ánh sáng.
"Người đàn ông bên cạnh là ai thế, chính là anh trai cô ấy sao?"

"Anh ấy cũng thật đẹp trai nha, là kiểu hình mẫu hào hoa phong nhã tôi thích nhất, mặt mũi còn hơi giống nhau nữa."
"Đúng vậy, nghe nói tây trang mà Tiểu Viên mặc trong 《 Tôi yêu em! 》 chính là lấy của anh trai đi sửa lại, chắc hẳn chính là vị anh trai này!"
"Huhuhu chị gái nhỏ trước kia quá khổ! Hãy nổi cho tôi!"
"Hiện tại tốt rồi, có chúng ta vẫn luôn ủng hộ cô ấy!!!"
......
Bác Nghị giàu có phô trương, tài nguyên chất đống, mời rất nhiều đạo diễn, diễn viên bậc trên, nhà sản xuất, nhân vật nổi tiếng trong giới nghệ thuật, giới chính trị mới được bổ nhiệm.

Còn có mấy chục nhà truyền thông lớn nhỏ đủ kiểu, không gian thanh lịch trang phục lộng lẫy, mọi người nói cười thoải mái.
Tiểu Viên tiếp nhận mấy cái phỏng vấn truyền thông, đặt ly rượu rỗng không xuống, cầm lấy một ly khác.

Cô cảm thấy bản thân trở thành tay lão luyện thật nhiều, hiện tại cũng đã thích ứng với loại sự kiện này.
Trâu Nhất Nhụy mặc chiếc váy cocktail màu xanh thẳm (*), đi tới hướng của cô: "Người bận rộn, cô khỏe chứ?"
(*) Kiểu váy của Audrey Hepburn trong phim Sabrina.
Tiểu Viên khẽ cười với cô ấy, "Vừa rồi tôi còn tìm cô đấy."
Đêm nay Trâu Nhất Nhụy cũng ăn diện lộng lẫy, màu xanh sapphire làm tôn làn da trắng của cô ấy, váy kiểu ngắn, hai chân vừa thẳng lại dài, hết sức nổi bật.
Cô ấy đến gần đánh giá Tiểu Viên từ trên xuống dưới, trong giọng nói hơi chua: "Mặc đẹp như vậy, tôi cũng không muốn đứng bên cạnh cô."
Tiểu Viên thoáng mỉm cười, một đôi bông tai Chanel Ruban nơ bướm lẳng lặng lấp lóe bên tai, làm nổi bật khuôn mặt cô như có ánh sao.
(*) bông tai Chanel Ruban nơ bướm (hình minh họa):
Trâu Nhất Nhụy cũng ngây ngẩn cả người.
"Cô còn trêu đùa tôi, cô cũng rất xinh đẹp mà." Tiểu Viên nói, cô nói là lời thật, Trâu Nhất Nhụy trợn trắng mắt ngay tại chỗ, thật sự có mấy phần cáu: "Cô thật quá đáng nhá, còn học được trợn mắt nói dối nữa!"
"Tôi nào có?"
Trâu Nhất Nhụy thoáng giận nhìn cô, móc di động ra: "Cô nhìn thử cô xem xem, trên bảng tìm kiếm hàng đầu này có phải cô hay không, còn có váy của cô, thật làm người ta tức mà!"
......
Hai người đùa giỡn vài câu, chọn một góc không nhiều người lắm, tạm nghỉ ngơi trước một hồi.
"Cô xem Phương Hạo kìa," Trâu Nhất Nhụy hơi bĩu môi với cô: "Vừa rồi còn ôm ấp tôi, làm như không có chuyện gì."
Hướng Tiểu Viên nhìn vài lần: "Cảm giác dường như cậu ấy hơi không còn giống như trước."
Phương Hạo bây giờ với chàng trai vẻ ngập tràn ánh mặt trời, tươi trẻ, thẹn thùng thuở ban đầu cô gặp trong 《 Đôi ba chuyện 》 hoàn toàn không phải cùng một người.
"Đương nhiên rồi," Trâu Nhất Nhụy khẽ cười haha: "Lần này cậu ta đã hoàn toàn chuyển đổi hình tượng thành công, cuộc đời nở hoa rồi."
"Vậy Lục Tĩnh Niên?" Tiểu Viên khẽ thấp giọng chút, hỏi.
Trâu Nhất Nhụy lắc đầu với cô.
Tiểu Viên khẽ thở dài.


Vốn dĩ cô cũng muốn gửi WeChat đến Lục Tĩnh Niên, nhưng lại cảm thấy không ổn, sợ người ta hiểu lầm giống như cô đang khoe khoang trước mặt vậy.
Người khác sẽ nói, Lục Tĩnh Niên đi nước cờ sai lầm, mất nhiều hơn được, hại người hại mình.
Nhưng Tiểu Viên lại cảm thấy, đây là cô ấy trung thành với chính mình, trung thành với hành động tình cảm trong lòng.
Cô ấy khăng khăng cố chấp, không quan tâm người khác, thậm chí không màng bản thân.
Cô hơi cảm thấy thổn thức.
Cô lẩm bẩm nói: "Mấy ngày nay tôi lục thấy một cuộc phỏng vấn của cô Lữ Việt trước kia, cô ấy nói: Ở cái ngành sản xuất này, người càng nổi càng không cách nào quay về chính mình ."
Lữ Việt và Chu Ngạc Hoa là hai vị diễn viên nữ không ai có thể vượt qua cho đến nay trong giới phim ảnh Hoa ngữ.
Trâu Nhất Nhụy khẽ liếc cô một cái: "Vừa khéo rồi, cô Chu từng nói qua một câu, Tôi càng nổi, thì càng tận hưởng làm chính mình. "
Hai vị nữ diễn viên huyền thoại Lữ Việt và Chu Ngạc Hoa, thành tựu tương đương, danh tiếng cũng tương đương, thường xuyên bị đặt ra so sánh với nhau.

Cho dù hiện tại hai vị bề trên kỳ cựu này đều không thường ra đóng phim nữa, những lớp thế hệ sau cũng đem lời hai người từng nói làm chuẩn mực.
Mà quan niệm xử thế của hai người này tương phản.
Hiện tại Tiểu Viên vẫn chưa hiểu thấu lời của hai người.
Ở trong giới này, ai cũng muốn nổi tiếng.

Cái bản thân nổi tiếng kia, người khác yêu quý, chính mình sẽ càng yêu, cho nên cái tôi cũ cũng có thể từ bỏ.
Lục Tĩnh Niên trung thành với tình cảm bản thân, mà Phương Hạo vứt bỏ tình cảm bản thân.
Trong một lúc, trong đầu Hướng Tiểu Viên lại hiện lên –– ở phim trường 《 Đôi ba chuyện 》, Lục Tĩnh Niên cùng Phương Hạo ngồi cùng nhau, cô ấy rất kiên nhẫn tập lời kịch một câu rồi lại một câu với cậu ấy, Phương Hạo nghiêm túc lắng nghe.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô ấy cười gật đầu, ánh mắt cậu ấy trong trẻo, cũng cười rộ lên.
Cảnh tượng kia thực ấm áp thực chân thật, thật động lòng người.
Trâu Nhất Nhụy chợt khẽ vỗ cô, Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn thấy Phương Hạo đã đi tới trước mặt bọn họ, mặt mày mang ý cười: "Chúng ta cùng nhau qua nhận phỏng vấn đi."
Trâu Nhất Nhụy cười chớp chớp mắt, tựa thật tựa giả trêu ghẹo: "Được nha, tụi tôi sẽ phối hợp với cậu."
"Hầy, đừng trêu mà......" Phương Hạo chuyển qua nhìn Tiểu Viên, giọng càng mềm hơn một chút: "Hai người chúng ta đều tới làm nền cho chị Tiểu Viên."
Đương nhiên Tiểu Viên không dễ gì trực tiếp tiếp lời này, cô thoáng cười nhẹ nhàng: "Đừng đùa chứ, nói thật, nam chính của chúng ta mới là quan trọng nhất, vượt trội nhất."
Ôi, bây giờ cô cũng học được nói loại lời chiếu lệ này rồi.
Hiện tại cô khó mà nói quá thẳng thắn, đặc biệt là ở trước mặt Phương Hạo.
Cô không biết lời này có thể khiến người ta tin tưởng hay không, dù Phương Hạo nghe xong thì khẽ cười rạng rỡ, còn vươn khuỷu tay làm ra vẻ quý ông cho cô khoác lấy.
Tiểu Viên nhếch môi, nhìn về phía Trâu Nhất Nhụy, Trâu Nhất Nhụy mím môi: "Ây da, Phương Hạo cậu đi trước đi, để con gái tụi tui đi sau."
Phương Hạo thu tay lại, cười như cũ: "Ưu tiên phụ nữ mới đúng."
"Vậy không khách khí nữa." Trâu Nhất Nhụy kéo tay Tiểu Viên, hai người thân thân mật mật vòng qua cậu ta đi đến phía trước.
"Thế nào mà cậu ta trở nên giả tạo rồi?" Trâu Nhất Nhụy cười, đè tiếng nói chuyện.
"Đúng vậy, cảm giác quái quái." Tiểu Viên nhìn phía trước, cũng thấp giọng nói.
"Đừng để ý tới cậu ta.

Cô xem ống kính kìa, phía trước có người chụp chúng ta." Trâu Nhất Nhụy kề gần vai cô: "Xin chị gái nhỏ Tiểu Viên đêm nay hãy mang cặp đôi Vân Dao chúng ta lên bảng tìm kiếm hàng đầu nhé!"
Tiểu Viên bị cô ấy chọc cười.

Ánh đèn flash chụp được các cô.
......
Ba người lần lượt tiếp nhận phỏng vấn, các cấp cao công ty của các diễn viên tương ứng đều ở cách đó không xa quan sát, Tiểu Viên nhìn thấy anh trai cô và Thái Quyển đang cười nhìn cô.
Trong mắt có vui sướng, có tự hào.
Có thể để người mình thân thiết nhất chứng kiến thời điểm tỏa sáng của mình, có thể để bọn họ tự hào, là thời khắc thật hạnh phúc.
Chỉ là vì cớ gì cô vẫn không thực sự vui vẻ chứ?
Luôn cảm thấy còn thiếu một chút gì đó......
Tiểu Viên thoáng nhìn xung quanh Trâu Nhất Nhụy, cố ý hỏi: "Đồng Hoa các cô chỉ có một mình cô tới à?"
"Sao có thể chứ, mấy quản lý bên chúng tôi đều tới cả."
"Sếp tổng của các cô không tới à?"
Trâu Nhất Nhụy kỳ quái nhìn cô một cái: "Vì sao sếp tổng phải tới loại sự kiện nhỏ này?"
Tiểu Viên giật mình: "À."
Cuối cùng một cái phỏng vấn kết thúc, nhiệm vụ hôm nay liền xong xuôi, Tiểu Viên thầm thở ra nhẹ nhõm.
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng sự hào hứng của những người ở hiện trường không giảm, trò chuyện sôi nổi như cũ.

Lại không biết Tiểu Viên làm sao, đột nhiên cảm thấy hết thảy chung quanh đều trở nên tẻ nhạt vô vị.
Cô thoát khỏi đám người, lên quầy bar tầng thượng khách sạn, nhìn ra xa chính là cảnh đêm rực rỡ đầy màu sắc của bờ sông thành phố.
Mở di động ra, ứng dụng đời sống nhắc nhở cô thời tiết ngày mai ngày mốt có sấm chớp mưa lớn.
Mưa......
Cô mặc quá ít, gió vừa thổi qua liền khẽ bật run rẩy mấy cái, lại co rút về.
Thái Quyển theo lại đây, kéo cô vào: "Mệt rồi à?"
"Ừm, Thái Quyển, chúng ta trở về đi?" Mấy ngày này lịch trình chật ních, cô thật sự hơi mệt một chút.
"Cũng được, anh đi tìm anh Chi Thạch thử, chúng ta về trước."
"Em cùng đi với anh." Chỉ cần cô đứng một mình, liền sẽ có những người khác tiến lên bắt chuyện.

Đêm nay xã giao đã đủ rồi, cô không còn ý nghĩ lại xã giao nữa.
Thái Quyển hiểu ý, kéo cô tìm được Hướng Chi Thạch, bọn họ xuống lầu thẳng xuống sảnh lớn khách sạn, chờ xe.
Tiểu Viên hơi hơi ngửa đầu, thoáng nhìn chiếc đèn pha lê sặc sỡ lộng lẫy kia ở sảnh lớn.
"Làm sao vậy?" Hướng Chi Thạch nhìn nét mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
"......" Tiểu Viên lắc đầu, cô cũng không biết nói gì.
Lúc này một cô gái từ bên cạnh đi tới, ăn mặc xa hoa, trang điểm tinh xảo, Tiểu Viên bỗng ngồi thẳng dậy, sau khi nhìn rõ lại rũ xuống.
Không phải trợ lý Cao......
Trái tim cô giống như bị cái gì đó nhẹ nhàng chọc vào một chút, ngực thoáng căng thẳng, không đau, hai cánh tay hơi hơi tê dại, cảm giác rất kỳ quái.
Cô thư thả vài giây, rốt cuộc đã biết chính mình bị làm sao.
Cô muốn gặp Vĩ Trang.
- --------


Bình luận

Truyện đang đọc