BA NĂM QUÉT RÁC - BẮT ĐẦU ĐIỆU THẤP TU HÀNH



Nữ tử trên mặt không chút cảm xúc, không có mang theo dáng tươi cười thế nhưng từ thần thái điềm tĩnh, lạnh lẽo của nàng tựa như một bức tranh.

Qua một lát, nữ tử khẽ mở mấp máy đôi môi, nói ra:
“Là các ngươi đánh thức ta.”
Nàng vừa mở miệng ra, âm thanh cất lên khiến cho lòng người mê say, đây là âm thanh thiên nhiên tươi mát, giọng nói êm tai cực kỳ.

Nhất Vô Niệm không có chú ý tới điểm này, điều hắn đang nghĩ, đó chính là đối phương có vẻ như không giống thi ma.

Thật sự vẫn còn nắm giữ lý trí của bản thân, hơn nữa câu nói của nàng…
Nữ tử nói xong mới nhận ra điều gì, khóe môi hơi nhếch lên một góc nhỏ.
“Ta quên, hiện tại ngươi cũng không còn sức lực để nói chuyện.

Tuổi còn trẻ nhưng có vẻ không được cho lắm!”
Âm thanh của nàng rất bình thản, nhẹ nhàng khiến cho Nhất Vô Niệm có chút tức giận.

Trong lòng thầm nghĩ, sau khi thoát khỏi ma chướng của nàng ta chắc chắn sẽ để cho đối phương biết tay.

Bởi vì không thể nói chuyện cho nên hắn cũng chỉ có thể im lặng nhìn đối phương.
Nữ tử nói xong cũng không nói chuyện nữa, trong thời gian đó, cả không gian bên trong động phủ đều trở nên tĩnh lặng, tựa như thời gian lúc này đây đã ngừng trôi, hai người bọn họ đều bình tĩnh nhìn nhau.

Lúc này, gió cũng ngừng thổi, dường như mọi vật tại nơi đây đều không muốn quấy rấy hai người.
Hai người nhìn nhau, bên trong ánh mắt không có một chút hạt bụi.

Qua một lúc, nữ tử nhẹ nhàng nghiêng đầu, động tác xinh đẹp vô cùng, trong ánh mắt có chút mê man, lẩm bẩm:
“Không giống…”
Nhất Vô Niệm nghi hoặc nhìn đối phương, cô nàng này dường như có chút không bình thường.

Mà cũng đúng, nếu bình thường đã không hút máu của hắn.
Đột nhiên nữ tử điểm một cái lên không trung, chỉ thấy trên đỉnh đầu của Nhất Vô Niệm xuất hiện một mảnh tờ tỏa ra quang mang màu vàng.

Trên mặt tờ giấy không có một văn tự nào, bỗng nữ tử vạch một ngón tay của mình sau đó bắt đầu viết ra một loạt văn tự.

Mấy giây sau, trên trang giấy màu vàng tràn ngập những dòng văn tự ngệch ngoạc lạ lẫm.
Nhất Vô Niệm bị ánh sáng của trang giấy chiếu vào, không rõ nội dung trên đó là gì.

Viết xong, nữ tử tiến đến bên chỗ Nhất Vô Niệm cầm một ngón tay của hắn dùng răng của bản thân cắn thật mạnh, máu chảy ra nữ tử lập tức đưa ngón tay chảy máu của Nhất Vô Niệm ấn lên trang giấy.
Ngơ ngác chứng kiến bản thân bị đối phương chiếm tiện nghi, Nhất Vô Niệm có chút uất ức.

Vừa rồi nữ tử này đưa một ngón tay của hắn vào miệng rồi cắn mạnh, ngoại trừ đau đớn còn kèm theo một chút cảm xúc lạ lẫm.

Đặc biệt sau khi cầm ngón tay của hắn ấn lên trên trang giấy, làm xong nữ tử liền đưa ngón tay của hắn vào miệng ngậm.
Sắc mặt của hắn ban đầu từ chấn kinh, từ từ chuyển sang tức giận, sau cùng trên mặt có chút ngượng ngùng.

Một nữ tử xinh đẹp cầm ngón tay của ngươi đưa vào miệng ngậm, đổi lại ai cũng có chút không ổn, mà Nhất Vô Niệm càng không phải nói.

Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng chạm tay nữ tử nào chứ nói gì tới yêu đương.


Đột nhiên bị tập kích bất ngờ, trong nội tâm của hắn có chút khó chịu.
Mắt trừng đối phương, chỉ thấy biểu tình đối phương có chút manh, hai mắt to tròn nhìn hắn dường như hắn chính là ác bá, còn nữ tử chính là thiếu nữ nhà lành.

“Phi phi… Mình đang nghĩ cái quái gì thế.”
Nữ tử ngậm ngón tay của Nhất Vô Niệm mãi một lúc mới buông ra, mặc dù không nhìn thấy rõ rành nhưng hắn có thể cảm nhận được ngón tay của bản thân đang ướt át.

Nữ tử đứng dậy, vẻ mặt cũng trở nên bình thản, thờ ơ.

Mãi lúc sau, nàng mới mở miệng giải thích:
“Ngươi đoán trang giấy vừa rồi là gì?”
Dường như cũng biết hắn không thể nào nói chuyện được, nữ tử liên trực tiếp đáp lời:
“Khế Ấn!”
“Thời đại này của các ngươi không biết có ghi chép về thứ này không, bất quá ta cũng có thể nói sơ qua cho ngươi.

Chúng ta bây giờ đã thiết lập mối liên hệ với nhau, ta chết ngươi chết, ngươi chết ta… vẫn sống!”
Nhất Vô Niệm im lặng, cái này chẳng phải như khế ước áp đặt hay sao.

Hơn nữa càng nghe càng cảm thấy giống như khế ước chủ tớ, và hắn có vẻ được coi như…
Nghĩ tới đây thôi mà hắn sôi máu, đối phương không ngờ lại nhằm vào lúc hắn yếu nhược để làm ra loại hành động đáng khinh.


Như thế này còn chẳng bằng cái hệ thống, tự nhiên Nhất Vô Niệm cảm thấy hệ thống trở nên đáng yêu hơn rất nhiều, ít nhất nó còn có thể giúp hắn làm rất nhiều điều.
Về phần…
Hắn khẽ thở dài trong lòng…
“Sắc mặt ngươi có chút khó coi, như vậy sẽ không đẹp!”
Bàn tay lạnh giá của nữ tử áp lên mặt của Nhất Vô Niệm, vuốt ve khuôn mặt của hắn.

Đổi lại ai khác, có khi chắc chắn sẽ hưởng thụ nhưng mà lúc này Nhất Vô Niệm càng bực tức, hắn không cho rằng đối phương coi trọng hắn, cơ bản càn giống như chăm sóc sủng vật thì đúng hơn.

Điều này làm tâm tình của hắn hơi không bình tĩnh, lực lượng trong cơ thể đang hồi phục rất nhanh, cuối cùng hắn cũng có thể mở miệng nói chuyện được.
“Ngươi muốn gì?”
Hắn không cho rằng đối phương buông tha cho hắn chỉ là để hắn trở thành tùy tùng của nàng.

Chắc chắn có mục đích khác!
Ánh mắt lạnh lùng cùng âm thanh lạnh lẽo của Nhất Vô Niệm cũng không khiến cho nữ tử tức giận, nàng vuốt ve khuôn mặt của hắn thêm một chút rồi thui tay lại, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, nói:
“Qua một đoạn thời gian ngươi đều phải cung cấp một lượng máu cho ta.”
Không đợi Nhất Vô Niệm nói ra câu nào, nữ tử không nhanh không chậm nói tiếp: “Vốn các ngươi đi vào bên trong động phủ của ta, phá bỏ bố trí của ta, hủy hoại chuyển sinh thuật của ta.

Thiếu một chút liền có thể hoàn toàn chuyển sinh, ngươi nói xem, các ngươi có đáng chết hay không?”
Các ngươi đáng chết hay không?
Đáng chết hay không?
Đáng chết không?

Âm thanh của nữ tử vang vọng lại trong tâm đầu của hắn.
Mồ hôi trên trán chảy ra đã đẫm ướt cả người hắn, cố nén lại cảm xúc, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.


Tiền bối, ngài xem…”
Nói được nửa thì Nhất Vô Niệm liền tranh thủ ngậm miệng lại, bởi vì bên tai truyền tới âm thanh của nữ tử.
“Ngươi nói thêm một câu nữa khả năng sẽ không nhẹ nhàng như vây giờ đâu!”
Mặc cả với nàng.
Trong lòng nữ tử có chút buồn cười, nàng là ai cơ chứ, đối phương chỉ là một tên tu sĩ cấp thấp, ngay cả cảnh giới Nguyên Anh còn chưa tới mà dám mở miệng thương lượng.

Nhưng khi nhìn qua một hướng khác, bên trong ánh mắt của nàng hiện ra một tia lạ thường.

Nhất Vô Niệm khẽ nuốt nước bọt, đối phương khí tràng quá lớn hắn căn bản không dám phản bác.
“Nhất Vô Niệm – ngươi quả thật là yếu đuối, thế mà bị đối phương dọa không dám nói gì.

Nói ra chỉ sợ mất mặt con cháu sau này…”
Nghĩ lung ta lung tung, tạm thời hắn còn chưa có ý định muốn chết, trước mặt cứ làm theo phân phó của đối phương.

Đường còn dài, chưa chắc bản thân không có khả năng xoay người, đến lúc đó… hắc hắc!
“Bên ngoài chính là tiểu đồng bọn của ngươi đi, nể mặt ngươi ta có thể tha cho bọn chúng nhưng tốt nhất nên quản chặt nếu không…
Ngươi hiểu!”
Âm thanh điềm tĩnh của nàng khiến cho Nhất Vô Niệm không thể nhìn ra được một chút điều gì, chỉ có thể thành thật gật đầu với nàng một cái.

Bỗng hắn nghĩ tới điều gì, mở miệng nói:
“Ta là Nhất Vô Niệm!”
Mặc dù đối với kẻ trước mặt này hắn thật sự hận không thể tự tay bạo lực một trận, thế nhưng thực lực không cho phép, sau này tạm thời chỉ có thể nhìn sắc mặt đối phương làm việc.

Dù không muốn nhưng hắn cũng phải thừa nhận, hiện tại hắn đang ở cửa dưới muốn xoay người nếu như không có gì bất ngờ, đại khái cũng phải rất lâu.
“Thượng Cửu Thính Thiền!”.


Bình luận

Truyện đang đọc